Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1050
Chương 1061: Ngoại truyện (323)
Không hề thay đổi cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì cô vẫn cứ đơn thuần như thế. Có điều cái đơn thuần mà tôi nói đến không phải ở chỗ này.” Bác sĩ Văn chỉ vào đầu mình rồi nhìn cô: “Thứ mà tôi muốn nhắc tới chính là sự đơn giản trong lối suy nghĩ, đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp thì sống cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.”
Bác sĩ Văn là một người sống rất điềm đạm, lý trí và thằng thắn. Mặc dù Phong Lăng không thể hiểu rõ được Bác sĩ Văn nói ra câu này với cô là có ý gì nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Lát nữa tôi sẽ đi xem phim X-quang của cô, kể cả vết thương không quá nghiêm trọng thì cũng nên ở lại đây thêm mấy ngày nữa để quan sát xem có sự thay đổi nào không, đừng vội rời đi.”
Phong Lăng gật đầu.
Cho dù Bác sĩ Văn đồng ý để cô đi thì Hàn Kình cũng sẽ giữ cô lại.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi, ăn nhiều một chút, đừng có ăn ít như vậy.” Sau khi dặn dò Phong Lăng, anh ta nhanh chóng quay người rời đi.
Văn Nhạc Tình chạy theo, khi đến cửa phòng bệnh, cô khẽ hỏi: “Nam Hành tỉnh lại rồi đúng không? Anh? Tại sao không nhắc đến chuyện của Nam Hành với em ấy?”
Mặc dù giọng nói của Văn Nhạc Tình rất khẽ nhưng tai Phong Lăng vẫn có thể nghe được, chỉ là cô vẫn ngồi im trên giường, không hề thay đổi sắc mặt.
Bác sĩ Văn dừng bước, anh ta quay người nhìn cô gái buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa ra sau đầu, sau đấy nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng: “Tỉnh thì tỉnh rồi nhưng vẫn đang nằm trên giường, có gì đáng để nhắc tới.”
“Anh ấy không nói là muốn gặp Phong Lăng sao?”
“Không.”
Văn Nhạc Tình không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn Bác sĩ Văn. Bác sĩ Văn cũng không nói thêm lời nào mà quay người bỏ đi.
Văn Nhạc Tình thấy dáng vẻ hờ hững, thậm chí còn có ý tránh của Bác sĩ Văn, bất giác muốn chạy theo. Nhưng nghĩ tới Phong Lăng còn đang một mình ở trong phòng bệnh nên cuối cùng Văn Nhạc Tình vẫn ở lại. Cô chỉ đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn Phong Lăng đang ngồi im lặng trên giường bệnh.
Mặc dù không nói chuyện nhưng Phong Lăng đã nghe được cuộc đối thoại của hai người họ.
Trước khi Lệ Nam Hành hôn mê, anh đã dùng chút sức lực còn sót lại mà thì thầm bên tai cô: “Nhớ kỹ những lời em nói hôm nay.” Phong Lăng cúi đầu, cầm lấy chiếc thìa, múc một thìa canh lên rồi đút vào miệng.
Văn Nhạc Tình biết rõ thính lực của Phong Lăng rất tốt, thấy cô im lặng nên cũng không muốn suy đoán cô đang nghĩ gì. Văn Nhạc Tình đi đến bên cạnh Phong Lăng và ngồi xuống, nhìn cô cứ vô thức nhét hết món này đến món khác vào miệng: “Có lẽ do Nam Hành mới tỉnh lại, khi hôn mê quá lâu mà đột nhiên tỉnh, ý thức của con người vẫn chưa thể lập tức khôi phục.”
Thấy Phong Lăng cứ im lặng mãi, một mình Văn Nhạc Tình ngồi ở đấy cũng cảm thấy kì quặc.
Cuối cùng, người mà Lệ Nam Hành vất vả tìm kiếm suốt hai năm qua cũng đã tìm được, người ấy cũng đã bị Hàn Kình cưỡng chế để đưa tới đây, chắc chuyện này bọn họ không thể giấu anh được. Cuối cùng anh cũng đã tỉnh, vậy sao lại không nói là muốn gặp Phong Lăng? Có phải Lệ Nam Hành bị đánh hỏng cả não rồi không?
Ngày thứ hai sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại. Phong Lăng vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng bệnh, không hề ra ngoài cũng không hề nghe thấy một mệnh lệnh nào liên quan đến việc Lệ Nam Hành muốn gặp cô.
Ngày thứ ba sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại, anh không gặp cô.
Ngày thứ tư sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại, anh vẫn không gặp cô.
Ngày thứ năm, nghe nói hôm nay trong bệnh viện có không ít người tai to mặt lớn cố ý đến thăm hỏi, nghe nói phòng bệnh của Lệ Nam Hành hiếm khi được một bữa náo nhiệt nhưng anh vẫn không gặp cô.
Phong Lăng ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, đột nhiên Văn Nhạc Tình mở cửa bước vào: “Phong Lăng, có người muốn gặp em.”
Phong Lăng đưa mắt nhìn thì thấy ở phía sau lưng Văn Nhạc Tình có một cặp vợ chồng.
Cô nhìn họ vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ, trông thấy một đứa trẻ khoảng chừng sáu tuổi theo sau hai vợ chồng đi vào phòng bệnh. Đôi mắt của đứa bé rất sáng, sau khi bước vào phòng, cô nhóc ngó ngang ngó đọc, đầy vẻ tò mò.
Phong Lăng cố gắng lục tìm lại ký ức liên quan đến cặp vợ chồng này, ngay khi người phụ nữ hơi kích động và tiến tới nắm lấy tay cô, Phong Lăng mới nhớ ra được.
“Ông Ritter và bà Ritter?” Phong Lăng ngờ vực hỏi.
Ngay lập tức bà Ritter nhìn cô đầy xúc động, kéo tay cô nói: “Cậu Phong... à không, cô Phong. Trước đây chúng tôi không hề ngờ rằng cô là con gái. Năm đấy, tính mạng cả gia đình tôi đều là do cô cứu. Nhất là đứa con gái còn nhỏ tuổi của tôi khi ấy được cô ném xuống biển để giao cho đội cứu hộ, lúc đó tôi ở trên thuyền cứ do dự mãi, không quyết đoán, xém chút nữa là kéo theo cô chết chung rồi.”
Cuối cùng thì Phong Lăng cũng đã nhớ được người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi đang đứng ở trước mặt.
Không ngờ cô lại gặp Thị trưởng bang Florida - ngài Ritter và vợ của ông ta tại đây.
Đây là câu chuyện xảy ra khi gia đình họ bị bắt cóc và Phong Lăng đã lên du thuyền để giải cứu ba người họ. Quả thật cô có chút ấn tượng với việc này. Đặc biệt là khi ấy, cô còn bị rơi xuống biển, sau đó được Kiều Phỉ cứu lên một hòn đảo, đây cũng là lần đầu tiên bí mật về giới tính của cô bị người khác phát hiện. Cho nên ấn tượng của cô về chuyện này rất sâu sắc.
Ngài Ritter cũng bước tới, cười khách sáo với Phong Lăng: “Cô Phong, người Hoa các cô có câu “có ơn cứu mạng, ắt không thể quên'. Chúng tôi vô cùng biết ơn chuyện cô đã liều mạng của mình cứu cả gia đình mình . Vợ của tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện vì bà ấy quá sợ hãi mà để cô phải nhảy xuống biển. Chúng tôi không nghĩ rằng có thể gặp được cô ở đây, càng ngạc nhiên hơn khi biết được căn cứ XI có một người con gái tài giỏi như cô. Tôi thay mặt cả gia đình cảm ơn ơn cứu mạng của cô.”
“Không cần phải khách sáo như vậy đâu, đó chỉ là trách nhiệm của tôi trong mỗi lần đi làm nhiệm vụ khi còn ở căn cứ XI mà thôi.” Thấy ngài Ritter đột nhiên cúi đầu với mình, Phong Lăng vội vã đứng dậy.
Đứng trước mặt cô lúc này dù gì cũng là một Thị trưởng, một nhân vật nhỏ bé như cô... Cảm thấy áy náy khi nhận được cách hành lễ này.
Phong Lăng thấy vô cùng ngượng, hơn nữa cô không rõ nên làm như thế nào mới tốt trong hoàn cảnh này.
Bà Ritter vẫn cứ nắm lấy tay cô, nói: “Cả nhà tôi đã dọn từ Florida đến Los Angeles, công việc của chồng tôi cũng được chuyển tới đó, bây giờ ông ấy không còn là Thị trưởng bang Florida nữa mà đã trở thành Phó Bộ trưởng của Tòa thị chính Los Angeles rồi. Có thể năm sau ông ấy sẽ có cơ hội tranh cử chức Thị trưởng thành phố Los Angeles, do vậy chúng tôi và căn cứ XI sẽ có nhiều sự qua lại hơn trước. Nghe nói anh Lệ gặp chuyện nên chồng tôi cố ý đến thăm, không ngờ rằng cô
cũng ở đây.”
Khi xưa, vì họ luôn khắc ghi trong lòng ơn cứu mạng của Phong Lăng mà đã từng đến căn cứ XI đợi cô để gặp mặt cảm ơn cô, nhưng vì khi ấy Phong Lăng bị thương, phải nhập viện, không thể gặp được bọn họ.
Hai năm trôi qua, vậy mà vẫn có thể gặp nhau tại nơi này, thật đúng là duyên số.
Thật ra Phong Lăng chẳng hiểu thị trưởng bộ trưởng là gì, nhưng cô cũng biết bang Florida là một thành phố nhỏ mới được thành lập, không mấy tiếng tăm tại nước Mỹ, khác hoàn toàn so với Los Angeles. Ngài Ritter có thể chiếm được một chức vụ cao tại Tòa thị chính thành phố Los Angeles, hơn nữa còn đủ tư cách để tranh cử chức Thị trưởng thành phố thì có thể thấy được ông ấy là một người rất tài giỏi.
Không hề thay đổi cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì cô vẫn cứ đơn thuần như thế. Có điều cái đơn thuần mà tôi nói đến không phải ở chỗ này.” Bác sĩ Văn chỉ vào đầu mình rồi nhìn cô: “Thứ mà tôi muốn nhắc tới chính là sự đơn giản trong lối suy nghĩ, đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp thì sống cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.”
Bác sĩ Văn là một người sống rất điềm đạm, lý trí và thằng thắn. Mặc dù Phong Lăng không thể hiểu rõ được Bác sĩ Văn nói ra câu này với cô là có ý gì nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Lát nữa tôi sẽ đi xem phim X-quang của cô, kể cả vết thương không quá nghiêm trọng thì cũng nên ở lại đây thêm mấy ngày nữa để quan sát xem có sự thay đổi nào không, đừng vội rời đi.”
Phong Lăng gật đầu.
Cho dù Bác sĩ Văn đồng ý để cô đi thì Hàn Kình cũng sẽ giữ cô lại.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi, ăn nhiều một chút, đừng có ăn ít như vậy.” Sau khi dặn dò Phong Lăng, anh ta nhanh chóng quay người rời đi.
Văn Nhạc Tình chạy theo, khi đến cửa phòng bệnh, cô khẽ hỏi: “Nam Hành tỉnh lại rồi đúng không? Anh? Tại sao không nhắc đến chuyện của Nam Hành với em ấy?”
Mặc dù giọng nói của Văn Nhạc Tình rất khẽ nhưng tai Phong Lăng vẫn có thể nghe được, chỉ là cô vẫn ngồi im trên giường, không hề thay đổi sắc mặt.
Bác sĩ Văn dừng bước, anh ta quay người nhìn cô gái buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa ra sau đầu, sau đấy nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng: “Tỉnh thì tỉnh rồi nhưng vẫn đang nằm trên giường, có gì đáng để nhắc tới.”
“Anh ấy không nói là muốn gặp Phong Lăng sao?”
“Không.”
Văn Nhạc Tình không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn Bác sĩ Văn. Bác sĩ Văn cũng không nói thêm lời nào mà quay người bỏ đi.
Văn Nhạc Tình thấy dáng vẻ hờ hững, thậm chí còn có ý tránh của Bác sĩ Văn, bất giác muốn chạy theo. Nhưng nghĩ tới Phong Lăng còn đang một mình ở trong phòng bệnh nên cuối cùng Văn Nhạc Tình vẫn ở lại. Cô chỉ đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn Phong Lăng đang ngồi im lặng trên giường bệnh.
Mặc dù không nói chuyện nhưng Phong Lăng đã nghe được cuộc đối thoại của hai người họ.
Trước khi Lệ Nam Hành hôn mê, anh đã dùng chút sức lực còn sót lại mà thì thầm bên tai cô: “Nhớ kỹ những lời em nói hôm nay.” Phong Lăng cúi đầu, cầm lấy chiếc thìa, múc một thìa canh lên rồi đút vào miệng.
Văn Nhạc Tình biết rõ thính lực của Phong Lăng rất tốt, thấy cô im lặng nên cũng không muốn suy đoán cô đang nghĩ gì. Văn Nhạc Tình đi đến bên cạnh Phong Lăng và ngồi xuống, nhìn cô cứ vô thức nhét hết món này đến món khác vào miệng: “Có lẽ do Nam Hành mới tỉnh lại, khi hôn mê quá lâu mà đột nhiên tỉnh, ý thức của con người vẫn chưa thể lập tức khôi phục.”
Thấy Phong Lăng cứ im lặng mãi, một mình Văn Nhạc Tình ngồi ở đấy cũng cảm thấy kì quặc.
Cuối cùng, người mà Lệ Nam Hành vất vả tìm kiếm suốt hai năm qua cũng đã tìm được, người ấy cũng đã bị Hàn Kình cưỡng chế để đưa tới đây, chắc chuyện này bọn họ không thể giấu anh được. Cuối cùng anh cũng đã tỉnh, vậy sao lại không nói là muốn gặp Phong Lăng? Có phải Lệ Nam Hành bị đánh hỏng cả não rồi không?
Ngày thứ hai sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại. Phong Lăng vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng bệnh, không hề ra ngoài cũng không hề nghe thấy một mệnh lệnh nào liên quan đến việc Lệ Nam Hành muốn gặp cô.
Ngày thứ ba sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại, anh không gặp cô.
Ngày thứ tư sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại, anh vẫn không gặp cô.
Ngày thứ năm, nghe nói hôm nay trong bệnh viện có không ít người tai to mặt lớn cố ý đến thăm hỏi, nghe nói phòng bệnh của Lệ Nam Hành hiếm khi được một bữa náo nhiệt nhưng anh vẫn không gặp cô.
Phong Lăng ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, đột nhiên Văn Nhạc Tình mở cửa bước vào: “Phong Lăng, có người muốn gặp em.”
Phong Lăng đưa mắt nhìn thì thấy ở phía sau lưng Văn Nhạc Tình có một cặp vợ chồng.
Cô nhìn họ vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ, trông thấy một đứa trẻ khoảng chừng sáu tuổi theo sau hai vợ chồng đi vào phòng bệnh. Đôi mắt của đứa bé rất sáng, sau khi bước vào phòng, cô nhóc ngó ngang ngó đọc, đầy vẻ tò mò.
Phong Lăng cố gắng lục tìm lại ký ức liên quan đến cặp vợ chồng này, ngay khi người phụ nữ hơi kích động và tiến tới nắm lấy tay cô, Phong Lăng mới nhớ ra được.
“Ông Ritter và bà Ritter?” Phong Lăng ngờ vực hỏi.
Ngay lập tức bà Ritter nhìn cô đầy xúc động, kéo tay cô nói: “Cậu Phong... à không, cô Phong. Trước đây chúng tôi không hề ngờ rằng cô là con gái. Năm đấy, tính mạng cả gia đình tôi đều là do cô cứu. Nhất là đứa con gái còn nhỏ tuổi của tôi khi ấy được cô ném xuống biển để giao cho đội cứu hộ, lúc đó tôi ở trên thuyền cứ do dự mãi, không quyết đoán, xém chút nữa là kéo theo cô chết chung rồi.”
Cuối cùng thì Phong Lăng cũng đã nhớ được người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi đang đứng ở trước mặt.
Không ngờ cô lại gặp Thị trưởng bang Florida - ngài Ritter và vợ của ông ta tại đây.
Đây là câu chuyện xảy ra khi gia đình họ bị bắt cóc và Phong Lăng đã lên du thuyền để giải cứu ba người họ. Quả thật cô có chút ấn tượng với việc này. Đặc biệt là khi ấy, cô còn bị rơi xuống biển, sau đó được Kiều Phỉ cứu lên một hòn đảo, đây cũng là lần đầu tiên bí mật về giới tính của cô bị người khác phát hiện. Cho nên ấn tượng của cô về chuyện này rất sâu sắc.
Ngài Ritter cũng bước tới, cười khách sáo với Phong Lăng: “Cô Phong, người Hoa các cô có câu “có ơn cứu mạng, ắt không thể quên'. Chúng tôi vô cùng biết ơn chuyện cô đã liều mạng của mình cứu cả gia đình mình . Vợ của tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện vì bà ấy quá sợ hãi mà để cô phải nhảy xuống biển. Chúng tôi không nghĩ rằng có thể gặp được cô ở đây, càng ngạc nhiên hơn khi biết được căn cứ XI có một người con gái tài giỏi như cô. Tôi thay mặt cả gia đình cảm ơn ơn cứu mạng của cô.”
“Không cần phải khách sáo như vậy đâu, đó chỉ là trách nhiệm của tôi trong mỗi lần đi làm nhiệm vụ khi còn ở căn cứ XI mà thôi.” Thấy ngài Ritter đột nhiên cúi đầu với mình, Phong Lăng vội vã đứng dậy.
Đứng trước mặt cô lúc này dù gì cũng là một Thị trưởng, một nhân vật nhỏ bé như cô... Cảm thấy áy náy khi nhận được cách hành lễ này.
Phong Lăng thấy vô cùng ngượng, hơn nữa cô không rõ nên làm như thế nào mới tốt trong hoàn cảnh này.
Bà Ritter vẫn cứ nắm lấy tay cô, nói: “Cả nhà tôi đã dọn từ Florida đến Los Angeles, công việc của chồng tôi cũng được chuyển tới đó, bây giờ ông ấy không còn là Thị trưởng bang Florida nữa mà đã trở thành Phó Bộ trưởng của Tòa thị chính Los Angeles rồi. Có thể năm sau ông ấy sẽ có cơ hội tranh cử chức Thị trưởng thành phố Los Angeles, do vậy chúng tôi và căn cứ XI sẽ có nhiều sự qua lại hơn trước. Nghe nói anh Lệ gặp chuyện nên chồng tôi cố ý đến thăm, không ngờ rằng cô
cũng ở đây.”
Khi xưa, vì họ luôn khắc ghi trong lòng ơn cứu mạng của Phong Lăng mà đã từng đến căn cứ XI đợi cô để gặp mặt cảm ơn cô, nhưng vì khi ấy Phong Lăng bị thương, phải nhập viện, không thể gặp được bọn họ.
Hai năm trôi qua, vậy mà vẫn có thể gặp nhau tại nơi này, thật đúng là duyên số.
Thật ra Phong Lăng chẳng hiểu thị trưởng bộ trưởng là gì, nhưng cô cũng biết bang Florida là một thành phố nhỏ mới được thành lập, không mấy tiếng tăm tại nước Mỹ, khác hoàn toàn so với Los Angeles. Ngài Ritter có thể chiếm được một chức vụ cao tại Tòa thị chính thành phố Los Angeles, hơn nữa còn đủ tư cách để tranh cử chức Thị trưởng thành phố thì có thể thấy được ông ấy là một người rất tài giỏi.