Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1072
Chương 1083: Ngoại truyện (345)
Bận rộn hai, ba ngày trời, đám người này mới tìm thấy một vài ống đựng mẫu máu cũ kỹ trong một cái kho bỏ không ở cô nhi viện, sau khi đối chiếu lần lượt từng mẫu, cuối cùng họ đã xác nhận được mẫu máu của Phong Lăng.
Nhận lấy mẫu máu của cô, dưới lớp giấy dán màu trắng đã ố vàng trên ống máu, Lệ Nam Hành nhìn thấy dòng chữ có viết hai chữ Phong Lăng, hai chữ này được viết đè lên trên nền giấy đã cũ kỹ.
Dù mẫu máu đã quá cũ, nhưng nếu dùng để xét nghiệm DNA thì vẫn được.
Nếu anh thật sự muốn đi xét nghiệm DNA của Phong Lăng, thì cứ tùy ý lấy một sợi tóc của cô là xong.
Bây giờ, Lệ Nam Hành có mặt ở đây, là để mang hết tất cả những vật mà Phong Lăng để lại đây đi, nhìn những món đồ ít đến mức đáng thương đó, anh không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là một cảm giác trống rỗng, trống rỗng đến mức nơi đó đau nhói, bứt rứt.
Nếu ngày xưa, anh phát hiện ra cô sớm hơn một chút, đưa cô đi sớm hơn một chút thì sau này cô sẽ không phải đóng giả thành con trai, sống dè dặt mỗi ngày. Có lẽ tính cách của cô cũng sẽ không trở nên cố chấp và thận trọng như vậy, biết đâu anh có thể khiến cô cảm nhận được sự ấm áp giữa con người với con người sớm hơn, trái tim của cô cũng sẽ không cứng rắn lạnh lùng đến thế, lạnh đến mức anh khó có thể làm nó tan chảy.
Lệ Nam Hành cầm mẫu máu mà Phong Lăng lưu lại năm xưa đi ra ngoài, lúc đi ngang qua căn nhà nhỏ bỏ hoang mà ngày xưa anh đã từng đi qua, ánh mắt anh đột nhiên nhìn về phía cánh cửa đó.
Năm xưa, cách cánh cửa này.
Cô ở bên trong.
Còn anh ở bên ngoài.
Viện trưởng và một đám người của trại mồ côi đứng ở phía sau, trông thấy ngài Lệ đứng cạnh ngôi nhà nhỏ cũ nát bỏ hoang đó hồi lâu, cuối cùng lại rời đi với vẻ mặt khó hiểu, ánh nhìn ấy khiến đám người này phải kinh hồn bạt vía, nhưng không ai dám ho he hỏi một câu nào.
...
Tòa nhà Kim Lân
Quý Noãn họp xong, lúc đi ra thấy Phong Lăng vẫn đứng bên ngoài: “Phong Lăng, bình thường khi tôi làm việc hay họp hành, dù cô không vào thì cũng hãy tự tìm một chỗ nào đó mà ngồi nghỉ ngơi, đừng có suốt ngày đứng ở ngoài như thế này nữa, không thấy mỏi chân à?”
Phong Lăng bình tĩnh đáp: “Không sao, tôi quen rồi.”
Rõ ràng Quý Noãn đã quen với tính cách lạnh nhạt này của Phong Lăng, thấy cô lại tỏ ra lạnh lùng như vậy, Quý Noãn bật cười, đúng lúc này Tiểu Bát đem pha hai cốc trà sữa tới, một cốc đưa cho Quý Noãn, một cốc cho Phong Lăng, đồng thời nói với vẻ mặt như sùng bái: “Phong Lăng, uống trà sữa đi này!”
Phong Lăng nhìn Tiểu Bát, sau đó lại nhìn cốc trà sữa: “Cảm ơn, tôi không uống.”
Tiểu Bát phồng má lên: “Tôi đặc biệt pha cho cô đấy.”
Thấy vẻ cố chấp này của Tiểu Bát, Phong Lăng do dự một lát mới nhận lấy, sau đó cảm ơn qua loa.
Lúc này Tiểu Bát mới hài lòng ngoảnh sang nói chuyện công việc với Quý Noãn, cô ấy vừa nói chuyện, lại vừa thi thoảng ngoảnh lại nhìn Phong Lăng, thấy Phong Lăng chưa uống trà sữa, cô ấy nghiêng đầu sang nói: “Thật sự ngon lắm đấy, cô nể mặt tôi uống đi mà!”
Phong Lăng: “...”
Bình thường cô chẳng mấy khi uống thứ này, thấy vẻ mặt đó của Tiểu Bát, cô đành uống một ngụm, rất ngọt, có vị ca cao, sau đó cô lại nhấp môi một chút rồi nói:
“Ừm, rất ngon.”
Tiểu Bát lập tức cười hì hì.
Đến tận khi Tiểu Bát đi làm các việc khác, Quý Noãn thấy trong tay Phong Lăng vẫn cầm cốc trà sữa chỉ uống một, hai ngụm, cô ấy mỉm cười giơ tay cầm lấy, sau đó đặt xuống bệ cửa số ở bên cạnh: “Được rồi, nếu cô không muốn uống thì cũng đừng cố. Cô không biết đấy thôi, từ khi cô giải quyết mấy người đến văn phòng
quấy rối, Tiểu Bát đã ngưỡng mộ cô lên đến tận mây xanh rồi. Bây giờ cô là thần tượng của cô ấy, nên khó tránh khỏi chuyện bây giờ cô ấy làm gì cũng nghĩ đến cô.”
Phong Lăng nhìn Quý Noãn, nhưng không nói thêm điều gì về Tiểu Bát mà chỉ nói: “Đúng rồi, cô Mặc, anh Mặc có dặn dạo này cô nên về sớm một chút, dù buổi tối có vệ sĩ ở bên cạnh, cũng không được đi lung tung, bảo cô nên về Ngự Viên sớm.”
“Tôi biết rồi.” Quý Noãn vừa cười vừa nhìn đồng hồ: “Tôi nghe nói mấy hôm nữa là đến sinh nhật của Nam Hành, nếu cô có xuất thân từ căn cứ XI thì chắc là có quen Nam Hành đúng không? Đến lúc đó cùng đi với tôi nhé?”
Phong Lăng trả lời lại một cách tỉnh bơ: “Vâng.”
Tạm thời Quý Noãn chưa biết chuyện giữa Lệ Nam Hành và Phong Lăng, thậm chí cô cũng không biết quá nhiều chuyện về Nam Hành, chẳng qua làm việc với Phong Lăng một thời gian, thấy rất hòa hợp, cô thật sự rất thích Phong Lăng.
Thậm chí Quý Noãn còn thường xuyên nghe thấy Tiểu Bát lén buôn chuyện, nói là Phong Lăng thật sự rất tốt, nếu Phong Lăng có thể dễ gần hơn một chút, đừng lúc nào cũng cứ nghiêm mặt khiến người ta không dám lại gần thì còn tốt hơn nữa.
Phong Lăng thật sự không giỏi đối nhân xử thế lắm, con người Quý Noãn rất tốt, Tiểu Bát cũng rất đáng yêu, dù cô đã cố gắng hết sức để trở nên dễ gần nhưng vẫn thường không tìm được điểm buồn cười khi hai người họ nói chuyện với nhau, bởi vậy Tiểu Bát thường hay nói đùa, nếu cô là kiểu nữ hiệp khách mặt lạnh thời nay, thì cô sẽ là nữ thần có sức mạnh lạnh lùng đạt max.
Đây đều là những thuật ngữ mà Phong Lăng chưa từng nghe thấy...
Nhưng khi tiếp xúc với bọn họ, Phong Lăng thật sự cảm thấy rất thoải mái.
Công việc làm vệ sĩ ở Hải Thành cũng không nguy hiểm như lúc còn làm vệ sĩ của gia đình Ritter. Khi ở trong nhà Ritter, cô phải đề phòng phần tử khủng bố lén tập kích và đối thủ trả thù, đồng thời còn phải bảo vệ một bé gái nhỏ tuổi.
Quý Noãn thì khác, cô ấy làm việc gì cũng rất có chừng mực, chỉ có điều bối cảnh của Mặc Cảnh Thâm quá lớn, có rất nhiều chuyện sẽ hơi phức tạp, để đề phòng Quý Noãn không gặp phải chuyện nguy hiểm nên Mặc Cảnh Thâm mới sắp xếp người ở bên cạnh cô ấy. Những chuyện thường gặp phải đều là vài chuyện nhỏ, thậm chí Phong Lăng còn chẳng cần phải dùng tới cả vũ khí, chỉ vài cước đơn giản đã đủ để xử lý đám tép riu đó rồi.
Hai ngày sau.
Trước khi tan làm, Tiểu Bát chợt chặn Phong Lăng lại, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ.
Nhìn Tiểu Bát có gương mặt đáng yêu nhưng thực chất còn lớn hơn mình hai tuổi đang đứng ở trước mặt, Phong Lăng cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Bát toét miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh: “Chẳng phải ba boss lớn sắp họp mặt à, anh Mặc và Bác sĩ Tần là hai huyền thoại lớn của Hải Thành chúng tôi đấy. Boss Nam Hành còn là lão đại của căn cứ XI - một nơi còn giỏi hơn cả quân đội, dưới quyền của Liên Hợp Quốc trong truyền thuyết. Tôi đoán nếu mình mà đề xuất yêu cầu này với Giám đốc Quý, chắc chắn sẽ bị chị ấy đánh chết luôn. Phong Lăng, cô thấy đấy, mỗi ngày tôi pha cà phê và trà sữa cho Giám đốc Quý, đều đặc biệt mang cho cô một cốc, nể tình tôi tốt với cô như vậy, cô giúp tôi xin chữ ký của mấy boss ấy nhé?”
Nhìn vẻ mặt si mê của Tiểu Bát, Phong Lăng thờ ơ đẩy cái đầu đang sáp lại gần của cô ấy ra: “Chị sợ cô Mặc đánh chết, thế không sợ tôi đánh chết à?”
“Cô sẽ không tuyệt tình thế đâu.” Có lẽ bởi trên người Phong Lăng luôn có một loại cảm giác trung tính khiến người ta muốn dựa dẫm, nên Tiểu Bát mới không nhịn được mà làm nũng với cô.
Phong Lãng thờ ơ nói: “Không, tôi còn tuyệt tình hơn nhé.”
Bận rộn hai, ba ngày trời, đám người này mới tìm thấy một vài ống đựng mẫu máu cũ kỹ trong một cái kho bỏ không ở cô nhi viện, sau khi đối chiếu lần lượt từng mẫu, cuối cùng họ đã xác nhận được mẫu máu của Phong Lăng.
Nhận lấy mẫu máu của cô, dưới lớp giấy dán màu trắng đã ố vàng trên ống máu, Lệ Nam Hành nhìn thấy dòng chữ có viết hai chữ Phong Lăng, hai chữ này được viết đè lên trên nền giấy đã cũ kỹ.
Dù mẫu máu đã quá cũ, nhưng nếu dùng để xét nghiệm DNA thì vẫn được.
Nếu anh thật sự muốn đi xét nghiệm DNA của Phong Lăng, thì cứ tùy ý lấy một sợi tóc của cô là xong.
Bây giờ, Lệ Nam Hành có mặt ở đây, là để mang hết tất cả những vật mà Phong Lăng để lại đây đi, nhìn những món đồ ít đến mức đáng thương đó, anh không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là một cảm giác trống rỗng, trống rỗng đến mức nơi đó đau nhói, bứt rứt.
Nếu ngày xưa, anh phát hiện ra cô sớm hơn một chút, đưa cô đi sớm hơn một chút thì sau này cô sẽ không phải đóng giả thành con trai, sống dè dặt mỗi ngày. Có lẽ tính cách của cô cũng sẽ không trở nên cố chấp và thận trọng như vậy, biết đâu anh có thể khiến cô cảm nhận được sự ấm áp giữa con người với con người sớm hơn, trái tim của cô cũng sẽ không cứng rắn lạnh lùng đến thế, lạnh đến mức anh khó có thể làm nó tan chảy.
Lệ Nam Hành cầm mẫu máu mà Phong Lăng lưu lại năm xưa đi ra ngoài, lúc đi ngang qua căn nhà nhỏ bỏ hoang mà ngày xưa anh đã từng đi qua, ánh mắt anh đột nhiên nhìn về phía cánh cửa đó.
Năm xưa, cách cánh cửa này.
Cô ở bên trong.
Còn anh ở bên ngoài.
Viện trưởng và một đám người của trại mồ côi đứng ở phía sau, trông thấy ngài Lệ đứng cạnh ngôi nhà nhỏ cũ nát bỏ hoang đó hồi lâu, cuối cùng lại rời đi với vẻ mặt khó hiểu, ánh nhìn ấy khiến đám người này phải kinh hồn bạt vía, nhưng không ai dám ho he hỏi một câu nào.
...
Tòa nhà Kim Lân
Quý Noãn họp xong, lúc đi ra thấy Phong Lăng vẫn đứng bên ngoài: “Phong Lăng, bình thường khi tôi làm việc hay họp hành, dù cô không vào thì cũng hãy tự tìm một chỗ nào đó mà ngồi nghỉ ngơi, đừng có suốt ngày đứng ở ngoài như thế này nữa, không thấy mỏi chân à?”
Phong Lăng bình tĩnh đáp: “Không sao, tôi quen rồi.”
Rõ ràng Quý Noãn đã quen với tính cách lạnh nhạt này của Phong Lăng, thấy cô lại tỏ ra lạnh lùng như vậy, Quý Noãn bật cười, đúng lúc này Tiểu Bát đem pha hai cốc trà sữa tới, một cốc đưa cho Quý Noãn, một cốc cho Phong Lăng, đồng thời nói với vẻ mặt như sùng bái: “Phong Lăng, uống trà sữa đi này!”
Phong Lăng nhìn Tiểu Bát, sau đó lại nhìn cốc trà sữa: “Cảm ơn, tôi không uống.”
Tiểu Bát phồng má lên: “Tôi đặc biệt pha cho cô đấy.”
Thấy vẻ cố chấp này của Tiểu Bát, Phong Lăng do dự một lát mới nhận lấy, sau đó cảm ơn qua loa.
Lúc này Tiểu Bát mới hài lòng ngoảnh sang nói chuyện công việc với Quý Noãn, cô ấy vừa nói chuyện, lại vừa thi thoảng ngoảnh lại nhìn Phong Lăng, thấy Phong Lăng chưa uống trà sữa, cô ấy nghiêng đầu sang nói: “Thật sự ngon lắm đấy, cô nể mặt tôi uống đi mà!”
Phong Lăng: “...”
Bình thường cô chẳng mấy khi uống thứ này, thấy vẻ mặt đó của Tiểu Bát, cô đành uống một ngụm, rất ngọt, có vị ca cao, sau đó cô lại nhấp môi một chút rồi nói:
“Ừm, rất ngon.”
Tiểu Bát lập tức cười hì hì.
Đến tận khi Tiểu Bát đi làm các việc khác, Quý Noãn thấy trong tay Phong Lăng vẫn cầm cốc trà sữa chỉ uống một, hai ngụm, cô ấy mỉm cười giơ tay cầm lấy, sau đó đặt xuống bệ cửa số ở bên cạnh: “Được rồi, nếu cô không muốn uống thì cũng đừng cố. Cô không biết đấy thôi, từ khi cô giải quyết mấy người đến văn phòng
quấy rối, Tiểu Bát đã ngưỡng mộ cô lên đến tận mây xanh rồi. Bây giờ cô là thần tượng của cô ấy, nên khó tránh khỏi chuyện bây giờ cô ấy làm gì cũng nghĩ đến cô.”
Phong Lăng nhìn Quý Noãn, nhưng không nói thêm điều gì về Tiểu Bát mà chỉ nói: “Đúng rồi, cô Mặc, anh Mặc có dặn dạo này cô nên về sớm một chút, dù buổi tối có vệ sĩ ở bên cạnh, cũng không được đi lung tung, bảo cô nên về Ngự Viên sớm.”
“Tôi biết rồi.” Quý Noãn vừa cười vừa nhìn đồng hồ: “Tôi nghe nói mấy hôm nữa là đến sinh nhật của Nam Hành, nếu cô có xuất thân từ căn cứ XI thì chắc là có quen Nam Hành đúng không? Đến lúc đó cùng đi với tôi nhé?”
Phong Lăng trả lời lại một cách tỉnh bơ: “Vâng.”
Tạm thời Quý Noãn chưa biết chuyện giữa Lệ Nam Hành và Phong Lăng, thậm chí cô cũng không biết quá nhiều chuyện về Nam Hành, chẳng qua làm việc với Phong Lăng một thời gian, thấy rất hòa hợp, cô thật sự rất thích Phong Lăng.
Thậm chí Quý Noãn còn thường xuyên nghe thấy Tiểu Bát lén buôn chuyện, nói là Phong Lăng thật sự rất tốt, nếu Phong Lăng có thể dễ gần hơn một chút, đừng lúc nào cũng cứ nghiêm mặt khiến người ta không dám lại gần thì còn tốt hơn nữa.
Phong Lăng thật sự không giỏi đối nhân xử thế lắm, con người Quý Noãn rất tốt, Tiểu Bát cũng rất đáng yêu, dù cô đã cố gắng hết sức để trở nên dễ gần nhưng vẫn thường không tìm được điểm buồn cười khi hai người họ nói chuyện với nhau, bởi vậy Tiểu Bát thường hay nói đùa, nếu cô là kiểu nữ hiệp khách mặt lạnh thời nay, thì cô sẽ là nữ thần có sức mạnh lạnh lùng đạt max.
Đây đều là những thuật ngữ mà Phong Lăng chưa từng nghe thấy...
Nhưng khi tiếp xúc với bọn họ, Phong Lăng thật sự cảm thấy rất thoải mái.
Công việc làm vệ sĩ ở Hải Thành cũng không nguy hiểm như lúc còn làm vệ sĩ của gia đình Ritter. Khi ở trong nhà Ritter, cô phải đề phòng phần tử khủng bố lén tập kích và đối thủ trả thù, đồng thời còn phải bảo vệ một bé gái nhỏ tuổi.
Quý Noãn thì khác, cô ấy làm việc gì cũng rất có chừng mực, chỉ có điều bối cảnh của Mặc Cảnh Thâm quá lớn, có rất nhiều chuyện sẽ hơi phức tạp, để đề phòng Quý Noãn không gặp phải chuyện nguy hiểm nên Mặc Cảnh Thâm mới sắp xếp người ở bên cạnh cô ấy. Những chuyện thường gặp phải đều là vài chuyện nhỏ, thậm chí Phong Lăng còn chẳng cần phải dùng tới cả vũ khí, chỉ vài cước đơn giản đã đủ để xử lý đám tép riu đó rồi.
Hai ngày sau.
Trước khi tan làm, Tiểu Bát chợt chặn Phong Lăng lại, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ.
Nhìn Tiểu Bát có gương mặt đáng yêu nhưng thực chất còn lớn hơn mình hai tuổi đang đứng ở trước mặt, Phong Lăng cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Bát toét miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh: “Chẳng phải ba boss lớn sắp họp mặt à, anh Mặc và Bác sĩ Tần là hai huyền thoại lớn của Hải Thành chúng tôi đấy. Boss Nam Hành còn là lão đại của căn cứ XI - một nơi còn giỏi hơn cả quân đội, dưới quyền của Liên Hợp Quốc trong truyền thuyết. Tôi đoán nếu mình mà đề xuất yêu cầu này với Giám đốc Quý, chắc chắn sẽ bị chị ấy đánh chết luôn. Phong Lăng, cô thấy đấy, mỗi ngày tôi pha cà phê và trà sữa cho Giám đốc Quý, đều đặc biệt mang cho cô một cốc, nể tình tôi tốt với cô như vậy, cô giúp tôi xin chữ ký của mấy boss ấy nhé?”
Nhìn vẻ mặt si mê của Tiểu Bát, Phong Lăng thờ ơ đẩy cái đầu đang sáp lại gần của cô ấy ra: “Chị sợ cô Mặc đánh chết, thế không sợ tôi đánh chết à?”
“Cô sẽ không tuyệt tình thế đâu.” Có lẽ bởi trên người Phong Lăng luôn có một loại cảm giác trung tính khiến người ta muốn dựa dẫm, nên Tiểu Bát mới không nhịn được mà làm nũng với cô.
Phong Lãng thờ ơ nói: “Không, tôi còn tuyệt tình hơn nhé.”