Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1084
Chương 1095: Ngoại truyện (357)
Cô Mặc học bổ túc quản lý doanh nghiệp ở Đại học T, gia đình những người có thể học bổ túc ở đây đều không tầm thường.
Là sinh viên chuyển trường tạm thời, có rất nhiều người sẽ bàn luận về lai lịch của Phong Lăng ở sau lưng cô nhưng rõ ràng không ai có thể điều tra ra được, cũng không bàn luận ra được kết quả gì.
Tám giờ tối, trong phòng ngủ ở Đại học T của Quý Noãn đã rất náo nhiệt. Phong Lăng cầm hành lý của mình đi thẳng vào trong.
Lăng Phi Phi đang đứng trong phòng ngủ, khinh thường liếc nhìn về phía cửa, thấy Phong Lăng mặc áo phông nữ màu đen trơn, kèm quần đen và bốt da ngắn màu đen, chỉ vác một cái túi du lịch màu đen, thoạt nhìn không giống thiên kim tiểu thư gia thế hiến hách từng được dạy dỗ nghiêm chỉnh thì xem thường, ngay cả cái vali đặt ở trên giường cô cũng không có ý định cầm đi, cứ để chiếm cứ chỗ đó, hoàn toàn không đặt Phong Lăng vào mắt.
Nghe xong cuộc trò chuyện của mấy cô gái, Phong Lăng thờ ơ đi tới, đặt túi du lịch lên giường. Lúc Lăng Phi Phi đứng lên định diễu võ dương oai, cô trực tiếp đá cái vali đang chiếm giường mình xuống dưới.
"Cô làm gì vậy?" Lăng Phi Phi sợ hết hồn, không dám tin nhìn đống quần áo và đồ dùng hằng ngày rơi lả tả, cất giọng chói tai mắng: "Cô dám đá đồ của tôi? Vali và quần áo của tôi bị bẩn rồi, cô có đền nổi không?"
"Chiếm dụng giường ngủ của tôi, lãng phí thời gian của tôi, cô đền nổi không?" Sắc mặt Phong Lăng cực kỳ lạnh lùng, cô hỏi ngược lại một câu, sau đó trước ánh mắt giận dữ của Lăng Phi Phi, cô ngồi xuống mép giường, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói: "Phong Lăng, huấn luyện viên bắn súng tầm ngắn của căn cứ XI ở Mỹ, đai đen Taekwondo, vô địch quyền anh nữ toàn nước Mỹ, xin được chỉ bảo nhiều."
Sau khi cô nói xong, không khí trong phòng ngủ đột nhiên rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Một đám con gái bình thường chỉ vì chút chuyện khoa tay múa chân mà tính toán, xét nét, trong nháy mắt đều bị khí thế của Phong Lăng đè ép, không thốt ra được tí xíu âm thanh nào.
Thường ngày Quý Noãn cũng không so đo với mấy người này, thấy Phong Lăng vừa tới đã dứt khoát tiêu diệt bọn họ chỉ trong giây lát, cô cũng rất vui, hai người lặng lẽ liếc nhìn đối phương, ngầm hiểu ý nhau.
Nước Mỹ.
Nhà họ Lệ.
Dạo gần đây, Lệ Nam Hành được biết, thành viên của băng đảng tội phạm bị các thành viên đội bản tỉa của căn cứ XI đích thân tới New York tiêu diệt trước đây đã đến Trung Quốc, đồng thời, những kẻ đó đang di chuyển về phía thành phố T, chỉ sợ Phong Lăng từng tham dự nhiệm vụ lần đó đã bị bọn chúng theo dõi.
Dạo này, tình hình sức khỏe của ông cụ Lệ đã có chuyển biến tốt, sau một ngày trở về nhà họ Lệ thăm hỏi, anh lại chạy về căn cứ XI ngay.
Mới vừa ra khỏi nhà họ Lệ, anh bỗng trông thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở đó.
Cửa xe mở ra, Phong Minh Châu xuống xe, đảo mắt nhìn về phía anh, cong môi lên, đi tới: "Khoảng thời gian trước, ba mẹ em bảo em tới Anh đào tạo chuyên sâu nửa năm, hôm qua mới vừa trở về. Nghe nói gần đây sức khỏe ông Lệ không tốt lắm, em cố tình tới đây thăm một chút, không ngờ anh cũng trở về nhà họ Lệ."
Hàng lông mày lạnh lùng nghiêm nghị của Lệ Nam Hành không hề nhúc nhích: "Ông đang ở bên trong, cô muốn thăm thì đi vào, tôi còn có việc, đi đây."
Thấy người đàn ông không có ý định ở lại dù chỉ một giây, Phong Minh Châu nhìn bóng dáng anh, bỗng nhiên nói: "Cuộc hôn nhân kỳ lạ giữa anh và người em gái chết sớm của em cũng sắp tròn ba năm rồi nhỉ! Sau khi tròn ba năm anh sẽ tự do, đã có ý trung nhân nào chưa? Chắc không phải vừa đến thời gian là anh sẽ nhanh chóng cưới người khác đấy chứ?"
Nghe thấy lời này, Lệ Nam Hành quay đầu lại, thờ ơ liếc nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng lại trầm thấp đột nhiên vang lên: "Chẳng phải ý trung nhân của tôi đã sớm bị cô tìm cách đuổi ra khỏi căn cứ XI rồi sao?"
Vẻ mặt mang theo ý cười của Phong Minh Châu hơi cứng đờ lại, ánh mắt lập tức lóe lên, may mà vừa rồi lúc xuống xe cô ta không tháo kính, cô ta chỉ dừng lại trong giây lát rồi lại cười bảo: "Ý trung nhân gì cơ? Đuổi ra khỏi căn cứ XI gì cơ? Nam Hành, người anh nói là ai vậy?"
Trình độ giả ngu của người phụ nữ này rất tốt, trong con ngươi sâu không thấy đáy của Lệ Nam Hành là cảm giác lạnh như băng. Anh không ý định muốn dây dưa với cô ta nên dứt khoát xoay người rời đi.
"Bởi ước hẹn ba năm đã sắp tới, nên nhà họ Phong định mời anh qua nói một số chuyện riêng tư trong nhà. Anh cũng biết, người em gái chết sớm kia của em trước đây cũng chỉ xây một cái mộ chôn quần áo và di vật mà thôi, em nghe nói nhà họ Lệ cũng chôn cất quần áo cũ của nó rồi. Vì chuyện nhà họ Lệ không chỉ có trách nhiệm mà còn không coi em gái em là người ngoài mà ông bà nội em rất cảm động, không nỡ cắt đứt loại quan hệ thông gia này sau khi ước hẹn ba năm kết thúc. Họ biết em vẫn
luôn có tình cảm với anh, cho nên... Nam Hành, em không để ý chuyện anh đã từng kết hôn với di vật của em gái em, dù sao đó cũng chỉ là một người đã chết nhiều năm, lại còn là em gái của em, vì vậy em sẽ không để trong lòng. Nam Hành, giữa chúng ta... Có phải là có thể..."
Lệ Nam Hành giống như không nghe thấy lời cô ta nói, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không thèm quay lại mà đi thẳng lên chiếc xe đang đỗ bên ngoài nhà họ Lệ.
Phong Minh Châu nhìn ra hẳn là anh đang có chuyện gì đó, cần phải về căn cứ XI gấp, mặc dù rất muốn đuổi theo, nhưng dù sao vừa rồi cô ta cũng mượn cớ nói tới thăm ông Lệ, bây giờ không tiện đi theo qua đó nữa, chỉ có thế đứng ở xa xa nhìn anh. Phong Minh Châu lại thấy sau khi ngồi vào xe, người đàn ông trực tiếp đóng cửa số xe lại, lái xe đi, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn cô ta.
Cô ta miết cái túi trong tay, xoay người đi vào nhà họ Lệ, nhớ tới lời nói vừa rồi của Lệ Nam Hành, mặc dù tỏ ra bình tĩnh, nhưng dù sao cũng hơi chột dạ.
Năm đó, cô ta điều tra một số dấu vết và hành vi khả nghi của Phong Lăng, nghi ngờ Phong Lăng là con gái nên nói suy nghĩ này với mấy ông cụ nhà họ Lệ. Sau đó để tránh chuyện liên lụy đến mình, cô ta vẫn tránh né không đề cập tới những chuyện đó, chỉ nghe nói Phong Lăng đã bị đuổi ra ngoài, hơn nữa lúc bị đuổi đi còn rất thảm hại, cô ta cảm thấy vô cùng vui sướng.
Cô ta vẫn tưởng sẽ không có ai biết chuyện này, mấy ông cụ hẳn là sẽ không nhắc tới những chuyện xưa xửa xừa xưa này với Lệ Nam Hành.
Nhưng những lời Lệ Nam Hành vừa nói và cả ánh mắt rét buốt của anh?
Dường như anh đã biết hết mọi thứ từ lâu.
Phong Minh Châu mím môi. Trước nay, cô ta vẫn luôn tự tin trước mặt Lệ Nam Hành là mình chưa từng làm ra chuyện không có tính người nào. Ngoại trừ việc anh cảm thấy cô ta vô cùng kiêu căng ra thì cô ta cũng không có chỗ nào khiến anh chán ghét đến thế, hơn nữa chỉ cần trong lòng anh không có ai, nhà họ Phong và nhà họ Lệ lại tác hợp, thêm cả chuyện trước đây Lệ Nam Hành từng cưới di vật, dù cho nhà họ Lệ có lớn hơn nữa thì có lẽ tạm thời sẽ rất nhiều người không dám gả sang đây. Như vậy, cô ta cũng có thể nhân cơ hội này đến gần anh hơn một chút. Ngộ nhỡ cơ hội tới, biết đâu cái thân phận cô Lệ này cuối cùng vẫn sẽ là của cô ta.
Nhưng vừa rồi thái độ hoàn toàn không nể mặt của Lệ Nam Hành...
Chắc không phải anh đã thật sự biết chuyện gì đó rồi chứ?
Tuyệt đối không thể để anh tóm được nhược điểm, bằng không tất cả hy vọng của cô ta sẽ tan biến.
Phong Minh Châu lo lắng không yên.
Cô Mặc học bổ túc quản lý doanh nghiệp ở Đại học T, gia đình những người có thể học bổ túc ở đây đều không tầm thường.
Là sinh viên chuyển trường tạm thời, có rất nhiều người sẽ bàn luận về lai lịch của Phong Lăng ở sau lưng cô nhưng rõ ràng không ai có thể điều tra ra được, cũng không bàn luận ra được kết quả gì.
Tám giờ tối, trong phòng ngủ ở Đại học T của Quý Noãn đã rất náo nhiệt. Phong Lăng cầm hành lý của mình đi thẳng vào trong.
Lăng Phi Phi đang đứng trong phòng ngủ, khinh thường liếc nhìn về phía cửa, thấy Phong Lăng mặc áo phông nữ màu đen trơn, kèm quần đen và bốt da ngắn màu đen, chỉ vác một cái túi du lịch màu đen, thoạt nhìn không giống thiên kim tiểu thư gia thế hiến hách từng được dạy dỗ nghiêm chỉnh thì xem thường, ngay cả cái vali đặt ở trên giường cô cũng không có ý định cầm đi, cứ để chiếm cứ chỗ đó, hoàn toàn không đặt Phong Lăng vào mắt.
Nghe xong cuộc trò chuyện của mấy cô gái, Phong Lăng thờ ơ đi tới, đặt túi du lịch lên giường. Lúc Lăng Phi Phi đứng lên định diễu võ dương oai, cô trực tiếp đá cái vali đang chiếm giường mình xuống dưới.
"Cô làm gì vậy?" Lăng Phi Phi sợ hết hồn, không dám tin nhìn đống quần áo và đồ dùng hằng ngày rơi lả tả, cất giọng chói tai mắng: "Cô dám đá đồ của tôi? Vali và quần áo của tôi bị bẩn rồi, cô có đền nổi không?"
"Chiếm dụng giường ngủ của tôi, lãng phí thời gian của tôi, cô đền nổi không?" Sắc mặt Phong Lăng cực kỳ lạnh lùng, cô hỏi ngược lại một câu, sau đó trước ánh mắt giận dữ của Lăng Phi Phi, cô ngồi xuống mép giường, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói: "Phong Lăng, huấn luyện viên bắn súng tầm ngắn của căn cứ XI ở Mỹ, đai đen Taekwondo, vô địch quyền anh nữ toàn nước Mỹ, xin được chỉ bảo nhiều."
Sau khi cô nói xong, không khí trong phòng ngủ đột nhiên rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Một đám con gái bình thường chỉ vì chút chuyện khoa tay múa chân mà tính toán, xét nét, trong nháy mắt đều bị khí thế của Phong Lăng đè ép, không thốt ra được tí xíu âm thanh nào.
Thường ngày Quý Noãn cũng không so đo với mấy người này, thấy Phong Lăng vừa tới đã dứt khoát tiêu diệt bọn họ chỉ trong giây lát, cô cũng rất vui, hai người lặng lẽ liếc nhìn đối phương, ngầm hiểu ý nhau.
Nước Mỹ.
Nhà họ Lệ.
Dạo gần đây, Lệ Nam Hành được biết, thành viên của băng đảng tội phạm bị các thành viên đội bản tỉa của căn cứ XI đích thân tới New York tiêu diệt trước đây đã đến Trung Quốc, đồng thời, những kẻ đó đang di chuyển về phía thành phố T, chỉ sợ Phong Lăng từng tham dự nhiệm vụ lần đó đã bị bọn chúng theo dõi.
Dạo này, tình hình sức khỏe của ông cụ Lệ đã có chuyển biến tốt, sau một ngày trở về nhà họ Lệ thăm hỏi, anh lại chạy về căn cứ XI ngay.
Mới vừa ra khỏi nhà họ Lệ, anh bỗng trông thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở đó.
Cửa xe mở ra, Phong Minh Châu xuống xe, đảo mắt nhìn về phía anh, cong môi lên, đi tới: "Khoảng thời gian trước, ba mẹ em bảo em tới Anh đào tạo chuyên sâu nửa năm, hôm qua mới vừa trở về. Nghe nói gần đây sức khỏe ông Lệ không tốt lắm, em cố tình tới đây thăm một chút, không ngờ anh cũng trở về nhà họ Lệ."
Hàng lông mày lạnh lùng nghiêm nghị của Lệ Nam Hành không hề nhúc nhích: "Ông đang ở bên trong, cô muốn thăm thì đi vào, tôi còn có việc, đi đây."
Thấy người đàn ông không có ý định ở lại dù chỉ một giây, Phong Minh Châu nhìn bóng dáng anh, bỗng nhiên nói: "Cuộc hôn nhân kỳ lạ giữa anh và người em gái chết sớm của em cũng sắp tròn ba năm rồi nhỉ! Sau khi tròn ba năm anh sẽ tự do, đã có ý trung nhân nào chưa? Chắc không phải vừa đến thời gian là anh sẽ nhanh chóng cưới người khác đấy chứ?"
Nghe thấy lời này, Lệ Nam Hành quay đầu lại, thờ ơ liếc nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng lại trầm thấp đột nhiên vang lên: "Chẳng phải ý trung nhân của tôi đã sớm bị cô tìm cách đuổi ra khỏi căn cứ XI rồi sao?"
Vẻ mặt mang theo ý cười của Phong Minh Châu hơi cứng đờ lại, ánh mắt lập tức lóe lên, may mà vừa rồi lúc xuống xe cô ta không tháo kính, cô ta chỉ dừng lại trong giây lát rồi lại cười bảo: "Ý trung nhân gì cơ? Đuổi ra khỏi căn cứ XI gì cơ? Nam Hành, người anh nói là ai vậy?"
Trình độ giả ngu của người phụ nữ này rất tốt, trong con ngươi sâu không thấy đáy của Lệ Nam Hành là cảm giác lạnh như băng. Anh không ý định muốn dây dưa với cô ta nên dứt khoát xoay người rời đi.
"Bởi ước hẹn ba năm đã sắp tới, nên nhà họ Phong định mời anh qua nói một số chuyện riêng tư trong nhà. Anh cũng biết, người em gái chết sớm kia của em trước đây cũng chỉ xây một cái mộ chôn quần áo và di vật mà thôi, em nghe nói nhà họ Lệ cũng chôn cất quần áo cũ của nó rồi. Vì chuyện nhà họ Lệ không chỉ có trách nhiệm mà còn không coi em gái em là người ngoài mà ông bà nội em rất cảm động, không nỡ cắt đứt loại quan hệ thông gia này sau khi ước hẹn ba năm kết thúc. Họ biết em vẫn
luôn có tình cảm với anh, cho nên... Nam Hành, em không để ý chuyện anh đã từng kết hôn với di vật của em gái em, dù sao đó cũng chỉ là một người đã chết nhiều năm, lại còn là em gái của em, vì vậy em sẽ không để trong lòng. Nam Hành, giữa chúng ta... Có phải là có thể..."
Lệ Nam Hành giống như không nghe thấy lời cô ta nói, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không thèm quay lại mà đi thẳng lên chiếc xe đang đỗ bên ngoài nhà họ Lệ.
Phong Minh Châu nhìn ra hẳn là anh đang có chuyện gì đó, cần phải về căn cứ XI gấp, mặc dù rất muốn đuổi theo, nhưng dù sao vừa rồi cô ta cũng mượn cớ nói tới thăm ông Lệ, bây giờ không tiện đi theo qua đó nữa, chỉ có thế đứng ở xa xa nhìn anh. Phong Minh Châu lại thấy sau khi ngồi vào xe, người đàn ông trực tiếp đóng cửa số xe lại, lái xe đi, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn cô ta.
Cô ta miết cái túi trong tay, xoay người đi vào nhà họ Lệ, nhớ tới lời nói vừa rồi của Lệ Nam Hành, mặc dù tỏ ra bình tĩnh, nhưng dù sao cũng hơi chột dạ.
Năm đó, cô ta điều tra một số dấu vết và hành vi khả nghi của Phong Lăng, nghi ngờ Phong Lăng là con gái nên nói suy nghĩ này với mấy ông cụ nhà họ Lệ. Sau đó để tránh chuyện liên lụy đến mình, cô ta vẫn tránh né không đề cập tới những chuyện đó, chỉ nghe nói Phong Lăng đã bị đuổi ra ngoài, hơn nữa lúc bị đuổi đi còn rất thảm hại, cô ta cảm thấy vô cùng vui sướng.
Cô ta vẫn tưởng sẽ không có ai biết chuyện này, mấy ông cụ hẳn là sẽ không nhắc tới những chuyện xưa xửa xừa xưa này với Lệ Nam Hành.
Nhưng những lời Lệ Nam Hành vừa nói và cả ánh mắt rét buốt của anh?
Dường như anh đã biết hết mọi thứ từ lâu.
Phong Minh Châu mím môi. Trước nay, cô ta vẫn luôn tự tin trước mặt Lệ Nam Hành là mình chưa từng làm ra chuyện không có tính người nào. Ngoại trừ việc anh cảm thấy cô ta vô cùng kiêu căng ra thì cô ta cũng không có chỗ nào khiến anh chán ghét đến thế, hơn nữa chỉ cần trong lòng anh không có ai, nhà họ Phong và nhà họ Lệ lại tác hợp, thêm cả chuyện trước đây Lệ Nam Hành từng cưới di vật, dù cho nhà họ Lệ có lớn hơn nữa thì có lẽ tạm thời sẽ rất nhiều người không dám gả sang đây. Như vậy, cô ta cũng có thể nhân cơ hội này đến gần anh hơn một chút. Ngộ nhỡ cơ hội tới, biết đâu cái thân phận cô Lệ này cuối cùng vẫn sẽ là của cô ta.
Nhưng vừa rồi thái độ hoàn toàn không nể mặt của Lệ Nam Hành...
Chắc không phải anh đã thật sự biết chuyện gì đó rồi chứ?
Tuyệt đối không thể để anh tóm được nhược điểm, bằng không tất cả hy vọng của cô ta sẽ tan biến.
Phong Minh Châu lo lắng không yên.