Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-789
Chương 790: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (52)
Phong Lăng nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên này, vừa chống tay xuống đất, vừa ngẩng khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của mình lên, cảm kích Kiều Phỉ: “Không cần giảm cường độ, tôi có thể theo được, không sao.”
Lệ Nam Hành không hề có ý khen ngợi lời cô nói mà chỉ thờ ơ nhìn: “Cậu nhất định phải theo kịp, nếu không thì cút về đội một.”
Bốn người còn lại đã quá mệt rồi nhưng cũng phải câm lặng. Lão đại vốn đã nghiêm khắc, vào lúc này không có ai dám nói thêm tiếng nào.
Kiều Phỉ còn định nói thêm điều gì thì Nam Hành đã nhướng mày: “Bàn giao xong hết các công việc của đội hai rồi à? Chưa xong thì nhanh về bàn giao cho rõ ràng đi, còn đứng chôn chân ở đây làm gì? Tôi bảo cậu tới đây ngẩn người à?”
Mọi người nghe thấy lời này lại càng vội vàng tiếp tục tập luyện, chỉ lo khối thuốc nổ của lão đại sẽ nổ lên người mình.
Suốt buổi chiều, đội súng bắn tỉa huấn luyện liên tục. Cuối cùng mọi người cũng chịu đựng được đến lúc nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó lại tiếp tục huấn luyện, rồi lại tiếp tục được nghỉ nửa tiếng. Mãi đến chín giờ tối bọn họ mới được về, chính thức có thời gian tự do.
Đương nhiên thời gian huấn luyện không phải do Lệ lão đại sắp xếp mà là do người phụ trách của Tổng Cục cảnh sát Mỹ sắp xếp. Bởi vì hiện giờ nước Mỹ rất khan hiếm tài nguyên về tay súng bắn tỉa tầm xa, thế nên bọn họ hi vọng có thể nhanh chóng đưa mấy người có thành tích đạt tiêu chuẩn vào.
Đúng chín giờ, đội ngũ giải tán.
Quần áo Phong Lăng ướt đẫm mồ hôi, cô nhìn bốn người kia, ai cũng trong tình trạng tương tự.
Thực tế, không chỉ đội súng bắn tỉa bị huấn luyện ma quỷ như vậy, cường độ huấn luyện của các đội khác cũng không hề thấp. Chỉ là so với trước kia thì cường độ không chỉ cao hơn một bậc. Cũng may cả năm người đều kiên trì được.
Rất khó để tin trong cái căn cứ đứng sau lưng cảnh sát và quân đội Mỹ này, tất cả các thành viên đều phải lặp đi lặp lại các buổi huấn luyện như vậy mỗi ngày.
Nhưng Phong Lăng từng ra ngoài làm nhiêm vụ mấy lần nên biết, cái được gọi là căn cứ XI, không chỉ là một loại vinh quang. Vinh quang chỉ là sự hồi báo sau những sự nguy hiểm mà thôi. Điều quan trọng thật sự chính là, mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ có nguy hiểm nhất định. Chỉ là mấy năm qua khá yên bình, vẫn chưa có chuyện gì quá mức, liên quan đến thảm sát hay nguy hiểm cho nhiều người.
Hiện giờ phải huấn luyện với cường độ cao cũng là để làm vốn bảo vệ tính mạng cho bọn họ trong thời khắc nguy hiểm. Nếu như không chịu được thì về sau sao có thể có tư cách đi theo quân đội vào sinh ra tử, thậm chí ngay cả tư cách căn bản nhất của thành viên căn cứ XI cũng không có.
Thể lực vẫn luôn là yêu cầu cơ bản nhất.
Tuy đã ăn cơm nhưng hôm nay thể lực của họ đã tiêu hao quá nhiều, nên A K gọi ba người kia và Phong Lăng cùng đi ăn thêm gì đó.
Phong Lăng quay đầu lại nhìn thì thấy Nam Hành. Thật ra anh vẫn luôn ở đây huấn luyện với bọn họ từ trưa cho đến tối, mười mấy tiếng vẫn chưa hề nghỉ ngơi.
Cô chần chờ một lúc sau đó nói: “A K, anh đi với bọn họ đi, buổi tối tôi ăn hơi nhiều, giờ không thấy đói.”
Nói xong cô nhanh chóng đi theo hướng Nam Hành rời đi, cố gắng đuổi theo bóng người kia.
Cô muốn nói quá trình huấn luyện chiều nay cô vẫn có thể chịu đựng được. Qua ít ngày nữa nhất định cô có thể chịu được tốt hơn, hi vọng Lệ lão đại không cần để ý tới lời nói của người khác. Cô có thể tiếp nhận tất cả các nội dung huấn luyện, không cần phải tách ra huấn luyện riêng.
Đương nhiên, điều cơ bản là cô không hi vọng mình có đặc quyền này. Cô vốn là nữ giả là nam, trong mắt người khác chính là kiểu đàn ông ẻo lả, là hạt cát trong mắt của vài người. Nếu hiện giờ chỉ vì thể lực không đạt tiêu chuẩn mà nhận đãi ngộ đặc biệt kia thì e rằng sau này trong căn cứ lại càng có nhiều đề tài để nói về cô hơn. Cô không muốn mình trở thành đối tượng công kích của mọi người.
Phong Lăng bước rất nhanh nhưng vẫn chưa đủ nhanh để đuổi kịp Lệ Nam Hành.
Cô tăng tốc, đuổi thẳng tới tận tòa nhà ở, thấy Lệ lão đại đã đi lên lầu.
Phong Lăng rảo bước theo sau, kết quả, khi đến tầng hai thì cô chợt thấy Hàn Kình không biết đã chờ ở đó từ lúc nào. Nam Hành nhìn thấy Hàn Kình thì không đi tiếp, hai người đứng ở tầng hai nói chuyện.
Tiếng trò chuyện của hai người lọt vào tai, Phong Lăng muốn tránh cũng không tránh được.
“Anh đọc được tin nhắn tôi gửi chưa?” Hàn Kình hỏi.
Lệ Nam Hành: “Ừ.”
“Chiều nay lúc tôi đi ngang qua bên ngoài thì thấy anh để Phong Lăng cùng thực hiện huấn luyện cường độ cao với bốn người khác. Thật ra hơn hai năm qua, tôi đã thấy tình hình của Phong Lăng trong đội một. Tôi thấy cậu ấy là người có thể chịu được tất cả vất vả. Nhưng quan sát tổng hợp các phương diện, bốn người kia đã là hơn hai mươi tuổi, thân thể cường tráng, còn Phong Lăng thì mới mười sáu tuổi, huấn luyện như thế này không công bằng với cậu ấy. Dù cậu ấy sẽ kiên trì không bỏ cuộc, nhưng tôi cảm thấy như vậy không tốt cho cậu ấy.”
Phong Lăng nghe thấy tên mình bèn tựa ở vách tường tầng một, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Nếu đi ra ngoài thì nhất định sẽ phát ra tiếng động. Lão đại và Hàn Kình đều là những người vô cùng nhạy bén, bọn họ sẽ phát giác ra ngay.
Nếu giờ cô giả vờ đi lên để về phòng nghỉ thì cũng được nhỉ, vừa hay có thể cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Cô còn chưa kịp hành động thì Nam Hành đã mở miệng: “Đội bắn tỉa đã phê chuẩn cho cậu ta vào đội dự bị chính là vì năng lực xuất sắc của cậu ta chứ không phải vì tốc độ của cậu ta nhanh đến thế nào, thân thủ linh hoạt đến đâu. Nếu cân nhắc tổng hợp các phương diện, vậy thì chúng ta cần phải tấn công vào nhược điểm của cậu ta. Tôi sẽ đối xử bình đẳng với cậu ta cũng như bốn người còn lại.”
Hàn Kình nhíu mày: “Nhưng mới là ngày đầu tiên, đừng nói là Phong Lăng, ngay cả bốn người kia cũng chưa chắc đã chịu nổi. Hôm nay có thể tiếp tục kiên trì, nhưng ngày mai chưa biết chừng còn không thể bò dậy khỏi giường. Ép một người vượt qua cực hạn là một chuyện…”
“Cậu biết cực hạn của bọn họ sao?” Nam Hành thản nhiên ngắt lời anh ta.
Hàn Kình khựng lại, anh ta đã hiểu rõ ý của anh.
Nam Hành bĩnh tĩnh nhìn thẳng vào anh ta, thản nhiên nói: “Tôi sẽ có chừng mực, cho dù là mấy người A K hay là người tuổi vẫn còn nhỏ như Phong Lăng, cực hạn của bọn họ còn vượt xa hiện tại. Thân ở trong đội súng bắn tỉa thì phải chịu khó khăn, nguy hiểm nặng nề hơn các đội khác. Ít nhất về sau khi năm người trong đội ngũ này được điều động đi làm bất cứ nhiệm vụ gì, tôi không muốn có bất cứ ai bị thương hoặc hi sinh. Như thế nào mới là sự bảo vệ tốt nhất cho bọn họ? Ngoại trừ để bọn họ càng mạnh mẽ hơn thì không còn con đường nào khác.”
Suy nghĩ một lúc, Hàn Kình mới nói: “Đây là lời mà sĩ quan huấn luyện của tôi đã nói rất nhiều năm trước lúc tôi mới gia nhập căn cứ. Đúng thật lúc đó tôi đã bị ép huấn luyện như vậy hết lần này đến lần khác. Nếu không có lúc trước thì sẽ không có tôi của bây giờ. Tính ra, năm đó hình như tôi cũng mới mười bảy, mười tám tuổi.”
Nam Hành không nói nữa.
Hàn Kình nói: “Anh có chừng mực là tốt rồi. Nếu đã ra khỏi đội một thì họ đã là người của anh rồi. Cho dù huấn luyện hay bồi dưỡng thế nào, theo lý mà nói đều là việc của anh, tôi cũng không nên can thiệp nhiều. Nhưng hơn hai năm qua tôi đã nhìn theo từng bước chân trưởng thành của Phong Lăng, các thành viên trong căn cứ cũng rất chú ý tới cậu ấy. Đúng là cậu ấy rất xuất sắc. Nếu cho cậu ấy đãi ngộ đặc biệt thì đúng là chỉ có hại cho cậu ấy, rồi sẽ lại có nhiều dị nghị hơn.”
Phong Lăng nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên này, vừa chống tay xuống đất, vừa ngẩng khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của mình lên, cảm kích Kiều Phỉ: “Không cần giảm cường độ, tôi có thể theo được, không sao.”
Lệ Nam Hành không hề có ý khen ngợi lời cô nói mà chỉ thờ ơ nhìn: “Cậu nhất định phải theo kịp, nếu không thì cút về đội một.”
Bốn người còn lại đã quá mệt rồi nhưng cũng phải câm lặng. Lão đại vốn đã nghiêm khắc, vào lúc này không có ai dám nói thêm tiếng nào.
Kiều Phỉ còn định nói thêm điều gì thì Nam Hành đã nhướng mày: “Bàn giao xong hết các công việc của đội hai rồi à? Chưa xong thì nhanh về bàn giao cho rõ ràng đi, còn đứng chôn chân ở đây làm gì? Tôi bảo cậu tới đây ngẩn người à?”
Mọi người nghe thấy lời này lại càng vội vàng tiếp tục tập luyện, chỉ lo khối thuốc nổ của lão đại sẽ nổ lên người mình.
Suốt buổi chiều, đội súng bắn tỉa huấn luyện liên tục. Cuối cùng mọi người cũng chịu đựng được đến lúc nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó lại tiếp tục huấn luyện, rồi lại tiếp tục được nghỉ nửa tiếng. Mãi đến chín giờ tối bọn họ mới được về, chính thức có thời gian tự do.
Đương nhiên thời gian huấn luyện không phải do Lệ lão đại sắp xếp mà là do người phụ trách của Tổng Cục cảnh sát Mỹ sắp xếp. Bởi vì hiện giờ nước Mỹ rất khan hiếm tài nguyên về tay súng bắn tỉa tầm xa, thế nên bọn họ hi vọng có thể nhanh chóng đưa mấy người có thành tích đạt tiêu chuẩn vào.
Đúng chín giờ, đội ngũ giải tán.
Quần áo Phong Lăng ướt đẫm mồ hôi, cô nhìn bốn người kia, ai cũng trong tình trạng tương tự.
Thực tế, không chỉ đội súng bắn tỉa bị huấn luyện ma quỷ như vậy, cường độ huấn luyện của các đội khác cũng không hề thấp. Chỉ là so với trước kia thì cường độ không chỉ cao hơn một bậc. Cũng may cả năm người đều kiên trì được.
Rất khó để tin trong cái căn cứ đứng sau lưng cảnh sát và quân đội Mỹ này, tất cả các thành viên đều phải lặp đi lặp lại các buổi huấn luyện như vậy mỗi ngày.
Nhưng Phong Lăng từng ra ngoài làm nhiêm vụ mấy lần nên biết, cái được gọi là căn cứ XI, không chỉ là một loại vinh quang. Vinh quang chỉ là sự hồi báo sau những sự nguy hiểm mà thôi. Điều quan trọng thật sự chính là, mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ có nguy hiểm nhất định. Chỉ là mấy năm qua khá yên bình, vẫn chưa có chuyện gì quá mức, liên quan đến thảm sát hay nguy hiểm cho nhiều người.
Hiện giờ phải huấn luyện với cường độ cao cũng là để làm vốn bảo vệ tính mạng cho bọn họ trong thời khắc nguy hiểm. Nếu như không chịu được thì về sau sao có thể có tư cách đi theo quân đội vào sinh ra tử, thậm chí ngay cả tư cách căn bản nhất của thành viên căn cứ XI cũng không có.
Thể lực vẫn luôn là yêu cầu cơ bản nhất.
Tuy đã ăn cơm nhưng hôm nay thể lực của họ đã tiêu hao quá nhiều, nên A K gọi ba người kia và Phong Lăng cùng đi ăn thêm gì đó.
Phong Lăng quay đầu lại nhìn thì thấy Nam Hành. Thật ra anh vẫn luôn ở đây huấn luyện với bọn họ từ trưa cho đến tối, mười mấy tiếng vẫn chưa hề nghỉ ngơi.
Cô chần chờ một lúc sau đó nói: “A K, anh đi với bọn họ đi, buổi tối tôi ăn hơi nhiều, giờ không thấy đói.”
Nói xong cô nhanh chóng đi theo hướng Nam Hành rời đi, cố gắng đuổi theo bóng người kia.
Cô muốn nói quá trình huấn luyện chiều nay cô vẫn có thể chịu đựng được. Qua ít ngày nữa nhất định cô có thể chịu được tốt hơn, hi vọng Lệ lão đại không cần để ý tới lời nói của người khác. Cô có thể tiếp nhận tất cả các nội dung huấn luyện, không cần phải tách ra huấn luyện riêng.
Đương nhiên, điều cơ bản là cô không hi vọng mình có đặc quyền này. Cô vốn là nữ giả là nam, trong mắt người khác chính là kiểu đàn ông ẻo lả, là hạt cát trong mắt của vài người. Nếu hiện giờ chỉ vì thể lực không đạt tiêu chuẩn mà nhận đãi ngộ đặc biệt kia thì e rằng sau này trong căn cứ lại càng có nhiều đề tài để nói về cô hơn. Cô không muốn mình trở thành đối tượng công kích của mọi người.
Phong Lăng bước rất nhanh nhưng vẫn chưa đủ nhanh để đuổi kịp Lệ Nam Hành.
Cô tăng tốc, đuổi thẳng tới tận tòa nhà ở, thấy Lệ lão đại đã đi lên lầu.
Phong Lăng rảo bước theo sau, kết quả, khi đến tầng hai thì cô chợt thấy Hàn Kình không biết đã chờ ở đó từ lúc nào. Nam Hành nhìn thấy Hàn Kình thì không đi tiếp, hai người đứng ở tầng hai nói chuyện.
Tiếng trò chuyện của hai người lọt vào tai, Phong Lăng muốn tránh cũng không tránh được.
“Anh đọc được tin nhắn tôi gửi chưa?” Hàn Kình hỏi.
Lệ Nam Hành: “Ừ.”
“Chiều nay lúc tôi đi ngang qua bên ngoài thì thấy anh để Phong Lăng cùng thực hiện huấn luyện cường độ cao với bốn người khác. Thật ra hơn hai năm qua, tôi đã thấy tình hình của Phong Lăng trong đội một. Tôi thấy cậu ấy là người có thể chịu được tất cả vất vả. Nhưng quan sát tổng hợp các phương diện, bốn người kia đã là hơn hai mươi tuổi, thân thể cường tráng, còn Phong Lăng thì mới mười sáu tuổi, huấn luyện như thế này không công bằng với cậu ấy. Dù cậu ấy sẽ kiên trì không bỏ cuộc, nhưng tôi cảm thấy như vậy không tốt cho cậu ấy.”
Phong Lăng nghe thấy tên mình bèn tựa ở vách tường tầng một, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Nếu đi ra ngoài thì nhất định sẽ phát ra tiếng động. Lão đại và Hàn Kình đều là những người vô cùng nhạy bén, bọn họ sẽ phát giác ra ngay.
Nếu giờ cô giả vờ đi lên để về phòng nghỉ thì cũng được nhỉ, vừa hay có thể cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Cô còn chưa kịp hành động thì Nam Hành đã mở miệng: “Đội bắn tỉa đã phê chuẩn cho cậu ta vào đội dự bị chính là vì năng lực xuất sắc của cậu ta chứ không phải vì tốc độ của cậu ta nhanh đến thế nào, thân thủ linh hoạt đến đâu. Nếu cân nhắc tổng hợp các phương diện, vậy thì chúng ta cần phải tấn công vào nhược điểm của cậu ta. Tôi sẽ đối xử bình đẳng với cậu ta cũng như bốn người còn lại.”
Hàn Kình nhíu mày: “Nhưng mới là ngày đầu tiên, đừng nói là Phong Lăng, ngay cả bốn người kia cũng chưa chắc đã chịu nổi. Hôm nay có thể tiếp tục kiên trì, nhưng ngày mai chưa biết chừng còn không thể bò dậy khỏi giường. Ép một người vượt qua cực hạn là một chuyện…”
“Cậu biết cực hạn của bọn họ sao?” Nam Hành thản nhiên ngắt lời anh ta.
Hàn Kình khựng lại, anh ta đã hiểu rõ ý của anh.
Nam Hành bĩnh tĩnh nhìn thẳng vào anh ta, thản nhiên nói: “Tôi sẽ có chừng mực, cho dù là mấy người A K hay là người tuổi vẫn còn nhỏ như Phong Lăng, cực hạn của bọn họ còn vượt xa hiện tại. Thân ở trong đội súng bắn tỉa thì phải chịu khó khăn, nguy hiểm nặng nề hơn các đội khác. Ít nhất về sau khi năm người trong đội ngũ này được điều động đi làm bất cứ nhiệm vụ gì, tôi không muốn có bất cứ ai bị thương hoặc hi sinh. Như thế nào mới là sự bảo vệ tốt nhất cho bọn họ? Ngoại trừ để bọn họ càng mạnh mẽ hơn thì không còn con đường nào khác.”
Suy nghĩ một lúc, Hàn Kình mới nói: “Đây là lời mà sĩ quan huấn luyện của tôi đã nói rất nhiều năm trước lúc tôi mới gia nhập căn cứ. Đúng thật lúc đó tôi đã bị ép huấn luyện như vậy hết lần này đến lần khác. Nếu không có lúc trước thì sẽ không có tôi của bây giờ. Tính ra, năm đó hình như tôi cũng mới mười bảy, mười tám tuổi.”
Nam Hành không nói nữa.
Hàn Kình nói: “Anh có chừng mực là tốt rồi. Nếu đã ra khỏi đội một thì họ đã là người của anh rồi. Cho dù huấn luyện hay bồi dưỡng thế nào, theo lý mà nói đều là việc của anh, tôi cũng không nên can thiệp nhiều. Nhưng hơn hai năm qua tôi đã nhìn theo từng bước chân trưởng thành của Phong Lăng, các thành viên trong căn cứ cũng rất chú ý tới cậu ấy. Đúng là cậu ấy rất xuất sắc. Nếu cho cậu ấy đãi ngộ đặc biệt thì đúng là chỉ có hại cho cậu ấy, rồi sẽ lại có nhiều dị nghị hơn.”