Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 836: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (98)
AK không biết phải nói gì, đều là anh em trong nhà, ở sân huấn luyện cùng nhau lăn lộn vất vả từ trong hố bùn mà ra, ôm một tí thì đã làm sao, đàn ông kề vai sát cánh với nhau không phải chuyện rất bình thường à?
Sao lại liên quan đến hình ảnh của đội bắn tỉa?
Ngày thường Lệ lão đại ngứa mắt mấy thứ này, có quản nghiêm nữa thì bọn họ cũng quen cả rồi, thời điểm có Lệ lão đại bọn họ không ai dám làm bậy bạ, nhưng vào lúc này vẻ mặt của phó huấn luyện viên Kiều cũng đằng đằng sát khí như vậy...
Kiều Phỉ không nhìn anh ta nữa, đảo mắt nhìn Phong Lăng: “Phong Lăng, cậu qua đây với tôi.”
Phong Lăng buông khẩu súng bắn tỉa vừa cầm lên xuống, không nói hai lời xoay người đi theo ra ngoài.
Sau khi đi xa sân huấn luyện một khoảng nhất định, Kiều Phỉ nhìn xung quanh, thấy không có ai khác đến gần mới đưa mắt nhìn Phong Lăng.
“Tôi nhớ AK từng nói sinh nhật của cô vào mùa Đông nhỉ, khoảng tháng Mười một? Ngày bao nhiêu?” Kiều Phỉ hỏi.
“Tôi cũng không biết mình sinh vào ngày nào, tôi cũng đã nói nhiều lần, tôi là trẻ mồ côi, không hề có ấn tượng gì với tuổi thơ của mình, ngày sinh nhật cũng là người khác nhất thời đặt ra cho tôi thôi.” Phong Lăng giải thích đơn giản.
“Chọn vào tháng Mười một?”
“Vâng.”
Kiều Phỉ cười gật đầu: “Được rồi, bây giờ đã là trung tuần tháng Mười một, ngày mai là thứ Bảy, thời gian huấn luyện buổi chiều kết thúc khá sớm, tôi mời cô ra ngoài ăn cơm nhé? Coi như bù cho cô một bữa sinh nhật.”
“Huấn luyện viên Kiều, tôi không chắc sinh nhật của mình vào ngày nào, ngày sinh nhật chọn tạm cũng không cần phải làm gì cả, hơn nữa...”
“Sao lại không cần làm gì? Mấy năm nay đám anh em trong căn cứ chúng ta có không ít người tốt số, sinh nhật thường chạy ra ngoài ăn uống chơi bời hai ngày. Ngược lại là cô ấy, ở căn cứ mấy năm rồi mà không mừng sinh nhật gì cả, trước kia xem cô như một thằng nhóc lơ là chuyện này đã đành, hiện giờ chỉ có tôi biết cô là con gái, tâm tư con gái có thế nào cũng yếu ớt nhạy cảm. Nếu cứ bị người ta mặc kệ trong thời gian dài như vậy, kiểu gì cũng càng ngày càng cảm thấy bực bội trong lòng. Tôi thấy không bằng mai tôi dẫn cô đi ăn đồ ngon, để cô làm chính mình một ngày, cũng coi như mừng sinh nhật với cô luôn.”
Kiều Phỉ vừa nói vừa lấy một chiếc hộp nhung nho nhỏ từ trong túi áo ra: “Tuần trước ra ngoài tôi còn thuận tiện mua quà sinh nhật cho cô này, là một đôi khuyên tai kim cương trắng. Trước kia tôi không để ý, mấy ngày nay mới phát hiện ngay cả lỗ tai cô cũng không bấm. Đám AK là đàn ông đàn ang còn bấm lỗ một bên tai, cô thậm chí còn chẳng bấm cái lỗ nào, đôi khuyên này tôi có nên tặng hay không đây? Tặng thì không biết cô đeo kiểu gì, không tặng thì mua cũng đã mua mất rồi, cả cái căn cứ này chỉ có mình cô thích hợp đeo cái này thôi.”
Phong Lăng bị giọng điệu của anh ta chọc, hiếm khi môi cong lên thành nụ cười: “Dù tôi có bấm lỗ tai thì cũng không đeo được đâu, hay là anh cứ giữ đi, sau này ra ngoài có thích cô gái nào thì tặng người ta. Tôi không cần những thứ này.”
“Người thích nhất cũng đã ở trước mặt rồi, sau này ra ngoài còn thích được cô nào nữa chứ.” Kiều Phỉ nhìn thẳng vào cô, nói.
Phong Lăng ngẩn người, chờ tới lúc phản ứng lại thì người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đã nhướng mày, cười với cô.
Phong Lăng mơ hồ hiểu được ý trong lời nói của anh ta, lần đầu tiên trong đời cô được tỏ tình nên không khỏi đờ ra. Lúc này tay đột ngột bị kéo lấy, chiếc hộp nhung đựng đôi khuyên tai kim cương được đặt vào lòng bàn tay cô: “Cầm đi, bây giờ cô không cần đeo cũng được, nhưng phải nhận nó, sau này đợi đến khi cô muốn trở về làm con gái, bấm lỗ rồi nhớ đeo lên đấy.” Phong Lăng vội đẩy cái hộp về lại tay anh ta: “Tôi không thể nhận được.”
“Bảo cô cầm thì cầm đi.” Ánh mắt Kiều Phỉ nhất thời nghiêm lại: “Chỉ là một món quà sinh nhật thôi, cô dè chừng gì chứ?”
“Không phải, Huấn luyện viên Kiều, tôi không có lý do gì để nhận quà của anh cả, hơn nữa tôi căn bản không có ý định trở về làm con gái...”
Lời còn chưa nói hết, bỗng có một bóng người lại gần, Kiều Phỉ nhanh mắt nhìn thấy người tới, nhanh chóng thu tay lại, nắm gọn chiếc hộp vừa bị đẩy về trong lòng bàn tay.
Lúc Hàn Kình đến gần thì thấy Kiều Phỉ đã trưng ra vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đưa mắt nhìn Phong Lăng, không biết cô đang cúi đầu suy nghĩ cái gì, bèn gọi một tiếng: “Phong Lăng, sao lại ngẩn ra đấy?”
“Huấn luyện viên Hàn.” Phong Lăng quay đầu nhìn người đi tới, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày, tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
“Cậu và Kiều Phỉ lôi kéo nhau chạy ra đây làm gì? Lệ lão đại bảo cậu tới phòng lão đại lấy máy tính, mang tài liệu tới phòng họp căn cứ tìm lão đại đó.” Hàn Kình nói xong, đúng lúc di động reo lên, ánh mắt hơi tò mò liếc thứ đang nằm trong tay Kiều Phỉ nhưng không thấy rõ, đành quay người vừa tiếp điện thoại vừa đi, không hỏi nhiều, cũng không dừng lại lâu.
Thấy Hàn Kình đi rồi, Phong Lăng lùi sang bên cạnh một bước, khách khí chào Kiều Phỉ đang định đưa hộp nhung cho cô lần nữa: “Tôi đi đưa tài liệu cho Lệ lão đại trước đây.” Nói xong thì xoay người rời đi.
“Này, Phong...” Kiều Phỉ muốn gọi cô lại, nhưng chân Phong Lăng như được bôi dầu lướt đi rất nhanh.
Chẳng qua anh ta chỉ là nhất thời không nhịn được muốn tặng quà sinh nhật cho cô nhóc này, thuận tiện bày tỏ tâm tư trong lòng một chút thôi mà, sao Phong Lăng giống như bị dọa sợ vậy?
Giả dạng làm đàn ông lâu quá rồi, chưa được tỏ tình bao giờ à? Chẳng lẽ do... đột ngột quá?
Lẽ nào anh ta thật sự làm cô nhóc sợ rồi?
…
Vị trí để máy tính của Lệ lão đại đến nay chỉ có mình anh và Phong Lăng là có thể động vào, hơn nữa mật mã cũng chỉ có hai người bọn họ biết, chuyện tới phòng anh lấy máy tính lấy tài liệu thật ra là một chuyện rất nghiêm túc. Phong Lăng chuyên tâm đi lấy máy tính, sau khi copy tài liệu tối qua Lệ lão đại thuận miệng bàn giao đặt lên bàn, cô cầm luôn máy tính đứng dậy ra ngoài.
Cô nhanh chóng đến phòng họp căn cứ, bên trong có vài vị lãnh đạo của căn cứ, ngoài ra còn có mấy vị phụ trách bên phía quân đội thường gặp mặt những năm gần đây. Phong Lăng bình tĩnh đi vào, sau khi đặt máy tính xuống chuẩn bị rời đi, bỗng nghe Tiểu Hứa ngồi bên cạnh Lệ Nam Hành nói: “Lão đại, thật ra Phong Lăng là sự lựa chọn không tồi, lần trước ở phòng VIP trong quán rượu cậu ấy có cải trang một lần, rất giống đó...”
Phong Lăng nghe câu nói đó, nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hứa, sau đó đảo mắt về phía Lệ Nam Hành đang ngồi chính giữa phòng họp.
Cùng lúc đó, những người có mặt trong phòng họp căn cứ đồng loạt đưa mắt nhìn Phong Lăng, thậm chí còn có người nhìn cô từ trên xuống dưới.
Người thật sự không dùng loại ánh mắt dò xét kia nhìn cô chỉ có Lệ Nam Hành. Anh ngồi ở vị trí kề cửa sổ tại chính giữa bàn họp, phía sau là ánh đèn xung quanh các trại huấn luyện trong căn cứ, trước mặt có hai chiếc máy tính cùng với chiếc mà Phong Lăng mang tới. Tất cả đều là máy tính cao cấp được trang bị mã hóa vượt trội, giá thành của mấy chiếc máy này cộng lại tuyệt đối phải hơn năm trăm ngàn.
Sao lại liên quan đến hình ảnh của đội bắn tỉa?
Ngày thường Lệ lão đại ngứa mắt mấy thứ này, có quản nghiêm nữa thì bọn họ cũng quen cả rồi, thời điểm có Lệ lão đại bọn họ không ai dám làm bậy bạ, nhưng vào lúc này vẻ mặt của phó huấn luyện viên Kiều cũng đằng đằng sát khí như vậy...
Kiều Phỉ không nhìn anh ta nữa, đảo mắt nhìn Phong Lăng: “Phong Lăng, cậu qua đây với tôi.”
Phong Lăng buông khẩu súng bắn tỉa vừa cầm lên xuống, không nói hai lời xoay người đi theo ra ngoài.
Sau khi đi xa sân huấn luyện một khoảng nhất định, Kiều Phỉ nhìn xung quanh, thấy không có ai khác đến gần mới đưa mắt nhìn Phong Lăng.
“Tôi nhớ AK từng nói sinh nhật của cô vào mùa Đông nhỉ, khoảng tháng Mười một? Ngày bao nhiêu?” Kiều Phỉ hỏi.
“Tôi cũng không biết mình sinh vào ngày nào, tôi cũng đã nói nhiều lần, tôi là trẻ mồ côi, không hề có ấn tượng gì với tuổi thơ của mình, ngày sinh nhật cũng là người khác nhất thời đặt ra cho tôi thôi.” Phong Lăng giải thích đơn giản.
“Chọn vào tháng Mười một?”
“Vâng.”
Kiều Phỉ cười gật đầu: “Được rồi, bây giờ đã là trung tuần tháng Mười một, ngày mai là thứ Bảy, thời gian huấn luyện buổi chiều kết thúc khá sớm, tôi mời cô ra ngoài ăn cơm nhé? Coi như bù cho cô một bữa sinh nhật.”
“Huấn luyện viên Kiều, tôi không chắc sinh nhật của mình vào ngày nào, ngày sinh nhật chọn tạm cũng không cần phải làm gì cả, hơn nữa...”
“Sao lại không cần làm gì? Mấy năm nay đám anh em trong căn cứ chúng ta có không ít người tốt số, sinh nhật thường chạy ra ngoài ăn uống chơi bời hai ngày. Ngược lại là cô ấy, ở căn cứ mấy năm rồi mà không mừng sinh nhật gì cả, trước kia xem cô như một thằng nhóc lơ là chuyện này đã đành, hiện giờ chỉ có tôi biết cô là con gái, tâm tư con gái có thế nào cũng yếu ớt nhạy cảm. Nếu cứ bị người ta mặc kệ trong thời gian dài như vậy, kiểu gì cũng càng ngày càng cảm thấy bực bội trong lòng. Tôi thấy không bằng mai tôi dẫn cô đi ăn đồ ngon, để cô làm chính mình một ngày, cũng coi như mừng sinh nhật với cô luôn.”
Kiều Phỉ vừa nói vừa lấy một chiếc hộp nhung nho nhỏ từ trong túi áo ra: “Tuần trước ra ngoài tôi còn thuận tiện mua quà sinh nhật cho cô này, là một đôi khuyên tai kim cương trắng. Trước kia tôi không để ý, mấy ngày nay mới phát hiện ngay cả lỗ tai cô cũng không bấm. Đám AK là đàn ông đàn ang còn bấm lỗ một bên tai, cô thậm chí còn chẳng bấm cái lỗ nào, đôi khuyên này tôi có nên tặng hay không đây? Tặng thì không biết cô đeo kiểu gì, không tặng thì mua cũng đã mua mất rồi, cả cái căn cứ này chỉ có mình cô thích hợp đeo cái này thôi.”
Phong Lăng bị giọng điệu của anh ta chọc, hiếm khi môi cong lên thành nụ cười: “Dù tôi có bấm lỗ tai thì cũng không đeo được đâu, hay là anh cứ giữ đi, sau này ra ngoài có thích cô gái nào thì tặng người ta. Tôi không cần những thứ này.”
“Người thích nhất cũng đã ở trước mặt rồi, sau này ra ngoài còn thích được cô nào nữa chứ.” Kiều Phỉ nhìn thẳng vào cô, nói.
Phong Lăng ngẩn người, chờ tới lúc phản ứng lại thì người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đã nhướng mày, cười với cô.
Phong Lăng mơ hồ hiểu được ý trong lời nói của anh ta, lần đầu tiên trong đời cô được tỏ tình nên không khỏi đờ ra. Lúc này tay đột ngột bị kéo lấy, chiếc hộp nhung đựng đôi khuyên tai kim cương được đặt vào lòng bàn tay cô: “Cầm đi, bây giờ cô không cần đeo cũng được, nhưng phải nhận nó, sau này đợi đến khi cô muốn trở về làm con gái, bấm lỗ rồi nhớ đeo lên đấy.” Phong Lăng vội đẩy cái hộp về lại tay anh ta: “Tôi không thể nhận được.”
“Bảo cô cầm thì cầm đi.” Ánh mắt Kiều Phỉ nhất thời nghiêm lại: “Chỉ là một món quà sinh nhật thôi, cô dè chừng gì chứ?”
“Không phải, Huấn luyện viên Kiều, tôi không có lý do gì để nhận quà của anh cả, hơn nữa tôi căn bản không có ý định trở về làm con gái...”
Lời còn chưa nói hết, bỗng có một bóng người lại gần, Kiều Phỉ nhanh mắt nhìn thấy người tới, nhanh chóng thu tay lại, nắm gọn chiếc hộp vừa bị đẩy về trong lòng bàn tay.
Lúc Hàn Kình đến gần thì thấy Kiều Phỉ đã trưng ra vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đưa mắt nhìn Phong Lăng, không biết cô đang cúi đầu suy nghĩ cái gì, bèn gọi một tiếng: “Phong Lăng, sao lại ngẩn ra đấy?”
“Huấn luyện viên Hàn.” Phong Lăng quay đầu nhìn người đi tới, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày, tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
“Cậu và Kiều Phỉ lôi kéo nhau chạy ra đây làm gì? Lệ lão đại bảo cậu tới phòng lão đại lấy máy tính, mang tài liệu tới phòng họp căn cứ tìm lão đại đó.” Hàn Kình nói xong, đúng lúc di động reo lên, ánh mắt hơi tò mò liếc thứ đang nằm trong tay Kiều Phỉ nhưng không thấy rõ, đành quay người vừa tiếp điện thoại vừa đi, không hỏi nhiều, cũng không dừng lại lâu.
Thấy Hàn Kình đi rồi, Phong Lăng lùi sang bên cạnh một bước, khách khí chào Kiều Phỉ đang định đưa hộp nhung cho cô lần nữa: “Tôi đi đưa tài liệu cho Lệ lão đại trước đây.” Nói xong thì xoay người rời đi.
“Này, Phong...” Kiều Phỉ muốn gọi cô lại, nhưng chân Phong Lăng như được bôi dầu lướt đi rất nhanh.
Chẳng qua anh ta chỉ là nhất thời không nhịn được muốn tặng quà sinh nhật cho cô nhóc này, thuận tiện bày tỏ tâm tư trong lòng một chút thôi mà, sao Phong Lăng giống như bị dọa sợ vậy?
Giả dạng làm đàn ông lâu quá rồi, chưa được tỏ tình bao giờ à? Chẳng lẽ do... đột ngột quá?
Lẽ nào anh ta thật sự làm cô nhóc sợ rồi?
…
Vị trí để máy tính của Lệ lão đại đến nay chỉ có mình anh và Phong Lăng là có thể động vào, hơn nữa mật mã cũng chỉ có hai người bọn họ biết, chuyện tới phòng anh lấy máy tính lấy tài liệu thật ra là một chuyện rất nghiêm túc. Phong Lăng chuyên tâm đi lấy máy tính, sau khi copy tài liệu tối qua Lệ lão đại thuận miệng bàn giao đặt lên bàn, cô cầm luôn máy tính đứng dậy ra ngoài.
Cô nhanh chóng đến phòng họp căn cứ, bên trong có vài vị lãnh đạo của căn cứ, ngoài ra còn có mấy vị phụ trách bên phía quân đội thường gặp mặt những năm gần đây. Phong Lăng bình tĩnh đi vào, sau khi đặt máy tính xuống chuẩn bị rời đi, bỗng nghe Tiểu Hứa ngồi bên cạnh Lệ Nam Hành nói: “Lão đại, thật ra Phong Lăng là sự lựa chọn không tồi, lần trước ở phòng VIP trong quán rượu cậu ấy có cải trang một lần, rất giống đó...”
Phong Lăng nghe câu nói đó, nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hứa, sau đó đảo mắt về phía Lệ Nam Hành đang ngồi chính giữa phòng họp.
Cùng lúc đó, những người có mặt trong phòng họp căn cứ đồng loạt đưa mắt nhìn Phong Lăng, thậm chí còn có người nhìn cô từ trên xuống dưới.
Người thật sự không dùng loại ánh mắt dò xét kia nhìn cô chỉ có Lệ Nam Hành. Anh ngồi ở vị trí kề cửa sổ tại chính giữa bàn họp, phía sau là ánh đèn xung quanh các trại huấn luyện trong căn cứ, trước mặt có hai chiếc máy tính cùng với chiếc mà Phong Lăng mang tới. Tất cả đều là máy tính cao cấp được trang bị mã hóa vượt trội, giá thành của mấy chiếc máy này cộng lại tuyệt đối phải hơn năm trăm ngàn.