Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-920
Chương 921: Ngoại truyện (183)
"Phong Lăng!” A K lập tức hét lên, hất mạnh chân về phía sau, đá khẩu súng trong tay lão sĩ quan chỉ huy mập xuống. Sau đó anh ta bắt lấy khẩu súng, trở tay chĩa khẩu súng vào trán của lão ta.
Tình hình trước mắt thoáng cái đã biến thành lão mập túm chặt lấy tóc của Phong Lăng, Phong Lăng bị đè chặt trên tường không hề giãy giụa với cái trán chảy đầy máu, lão sĩ quan mập cười lạnh nhìn về phía A K đang chĩa súng vào mình, nói giọng đầu thách thức: “Mày dám nổ súng không?”
Ánh mắt A K bỗng trở nên tàn nhẫn: “Lão khốn, thả cậu ấy ra! Căn cứ XI sẽ giải quyết mọi chuyện bằng lý trí! Dùng cách như thế này sẽ không có lợi gì cho ông đâu!”
“Thả ra?” Lão sĩ quan chỉ huy mập cười lạnh, chẳng những không buông ra mà ngược lại còn đập đầu Phong Lăng lên tường, miệng lão gào lên ngang ngược: “Thằng nhãi khốn kiếp, tao đã nể mặt mà còn không biết xấu hổ. Hôm nay, nó được ông đây nhìn trúng thì đó là vinh hạnh của nó! Vừa rồi, nếu không phải tao không lường trước được là chúng mày giấu dao ở đây thì bây giờ nó đã lớn giọng cầu xin dưới thân tao rồi!”
Phong Lăng chảy rất nhiều máu, đầu cô bị đập như sắp vỡ ra.
Con dao găm cô cầm trong tay đang nhỏ máu xuống, vào lúc lão sĩ quan chỉ huy mập nói xong mấy chữ “lớn giọng cầu xin”, mùi máu tanh và sát khí trong đáy mắt cô không kiểm soát được nữa. Phong Lăng chợt tung một chiêu, khống chế cổ tay của lão ta, trong nháy mắt, cô bẻ gãy xương cổ tay của lão sĩ quan chỉ huy mập, không thèm đếm xỉa tới ánh mắt không dám tin và tiếng hét đầy đau đớn của lão ta, cô giơ tay lên, cầm con dao rạch lên cổ lão trước ánh mắt không thể tin nổi của A K.”
“A...” Khi máu phun ra từ cổ của lão ta, tiếng kêu thảm thiết cũng chợt dừng lại.
Lão sĩ quan chỉ huy mập không dám tin nhìn về phía Phong Lăng, không ngờ “thằng ranh con” này lại dám giết mình, mong muốn được cứu sống khiến lão ta run rẩy há miệng, nhưng máu ở cổ lão chảy ra càng nhiều, lão ta lại càng không thể thở nối, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất. Vì đau đớn và nghẹt thở, lão sĩ quan mập liều mạng giãy giụa dưới đất rất lâu, nhưng ba phút sau, người lão ta chuột rút co giật, đến khi máu chảy đầy sàn nhà, lão ta ngã xuống vũng máu, hoàn toàn bất động.
Theo mùi máu tanh nồng nặc buồn nôn, bầu không khí cả căn phòng chợt trở nên thinh lặng, trên trán của Phong Lăng máu vẫn chảy, con dao trong tay cô cũng đang nhỏ từng giọt máu. A K đứng một bên chầm chậm buông súng, nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang nằm dưới sàn, không cần kiểm tra hơi thở, anh ta cũng biết lão ta đã chết.
Nhát dao này của Phong Lăng vô cùng chuẩn xác. Xưa nay, “cậu ấy” hiểu vô cùng rõ về huyệt vị và cấu tạo trên cơ thể con người, vết cứa vừa rồi hiển nhiên là nhằm mục đích giết chết lão khốn này nên một chút lưỡng lự chần chờ cũng không có.
Dù lão sĩ quan chỉ huy mập đã chết nhưng máu vẫn không ngừng phun mạnh từ miệng vết thương ra ngoài giống như luồng nước do súng nước bắn ra.
Phong Lăng bị máu bắn lên người, cô lạnh lùng nhìn người đã chết dưới sàn, trông cô hiện tại như người vừa bước ra từ địa ngục, sau đó cô không hề nhìn về phía A K mà quay người đi ra ngoài.
A K hoàn hồn lại, nắm chặt khẩu súng. Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thế bảo vệ Phong Lăng trước, không quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Anh ta bước nhanh đuổi theo, thấy mấy người của quân đội đã chạy đến sau khi biết tin, nhưng họ còn chưa kịp xông lên cầu thang đã bị Phong Lăng cắt cổ trong khoảnh khắc, một đường cứa ngọt sắc. Trong phút chốc, cả hành lang đã đầy thi thể, máu chảy đầy đất.
Nhìn Phong Lăng giẫm lên vũng máu bước từng bước đi xuống cầu thang với ánh mắt mờ mịt, A K chợt phát hiện ra, Phong Lăng từ trước tới nay luôn trầm mặc ít nói, bình tĩnh trước mọi việc không hề giống như người trong tưởng tượng của anh ta.
Phong Lăng không phải là một cậu nhóc đáng yêu nhu thuận mà chỉ là “cậu” đã che giấu bộ mặt thô bạo nhất của mình một cách hoàn hảo, không bao giờ để lộ ra cho người khác thấy diện mạo máu lạnh của mình.
A K không biết Phong Lăng có quá khứ như thế nào, chỉ biết “cậu ấy” sống trong căn cứ đã lâu, nhưng bây giờ “cậu” đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh ta về mình.
Nhưng dù Phong Lăng có tài giỏi thế nào thì cũng không thể thuận lợi giết ra bên ngoài được như vậy. Ở đây, ai cũng là tay súng bắn tỉa của quân đội, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người nổ súng từ trong khung cửa sổ nào đó mà bọn họ cũng không hề biết, cô sẽ chết ngay tại chỗ!
“Phong Lăng!” A K bước nhanh đuổi theo cô nhưng đám người kia đã vây ở bên ngoài, ai nấy đều không dám tiến lại gần vì cảm giác được sát ý đáng sợ trên người Phong Lăng nên chỉ dám chĩa súng về phía cô.
A K cũng chĩa súng về phía họ, anh ta đứng sau lưng Phong Lăng để bảo vệ cho cô đi thẳng ra ngoài.
Vào lúc một tay súng bắn tỉa nấp ở trên một tòa nhà gần đó đang chĩa họng súng về phía hai người họ, đột nhiên một chiếc Hummer màu đen phá tan phòng tuyến bố trí do bên quân đội thiết lập, chạy thẳng một mạch vào bên trong!
Chiếc Hummer màu đen phóng nhanh đến mức những người khác bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể lùi về sau nhường đường. Đến khi chiếc khi chiếc xe xông đến vị trí cách Phong Lăng và A K một trăm mét, ánh mắt Phong Lăng vẫn lạnh lùng, cô không hề có ý định tránh ra hoặc có thể nói trong mắt cô giờ chỉ có sát ý, ai dám xông đến gần thì cô sẽ giết người đó.
Chiếc xe to lớn dừng lại, mấy thành viên mặc đồng phục chiến đấu tinh anh của căn cứ XI nhảy xuống, đứng hai bên chiếc xe, đồng thời giơ súng lên, dùng tốc độ cực nhanh bảo vệ Phong Lăng và A K ở giữa, hình thành một vòng lớn và vòng nhỏ trong ngoài hỗ trợ lẫn nhau.
Gió lạnh thét gào, cửa xe ở vị trí tài xế mở ra, Lệ Nam Hành bước xuống, đóng sầm cửa xe lại, mặt không đối sắc đi về phía hai người.
Anh đi thẳng đến trước mặt Phong Lăng, thấy Phong Lăng luôn trắng trẻo khi ở trong căn cứ đã biến thành người bị máu nhuộm đỏ, vô cùng nhếch nhác, trong mắt là bản năng hoang dã của loài sói mà trước giờ anh chưa từng thấy.
Lệ Nam Hành híp mắt lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Lăng không lên tiếng, chỉ nhìn anh. Cô vẫn chưa tìm lại được lý trí, chỉ nhìn anh giống như lúc nhìn A K, chỉ là không ra tay với bọn họ mà thôi.
“Lão đại.” A K ở phía sau, nhỏ giọng nói một câu: “Chúng tôi giết người rồi.”
A K nói là “chúng tôi”, nhưng Lệ Nam Hành quét mắt nhìn nhanh lên người anh ta, trên người A K không hề dính máu, còn trên người và con dao trong tay của Phong Lăng thì lại có bằng chứng giết người rõ ràng. Thoáng chốc anh đã biết “chúng tôi” trong lời nói của A K chỉ có một mình Phong Lăng.
“Đã giết ai?” Lệ Nam Hành vẫn nhìn Phong Lăng.
A K đáp: “Lão sĩ quan chỉ huy ạ.”
Dù nghe thấy người bị giết là sĩ quan chỉ huy, hàng lông mày của Lệ Nam Hành cũng không hề nhíu lại, anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Nguyên nhân?”
A K lại nhìn Phong Lăng: “Đám khốn nạn này đã bỏ thuốc Phong Lăng, cậu ấy suýt nữa đã bị...”
Ánh mắt của Lệ Nam Hành bỗng trở nên lạnh lẽo. Khi nhìn chiếc áo khoác bị kéo ra và cổ áo trong bị xé rách một đoạn của Phong Lăng, anh định rút con dao trong tay cô nhưng thoáng chốc đôi mắt của Phong Lăng đỏ ngầu, cô lùi về sau một bước, tránh khỏi tay anh.
Lệ Nam Hành nhìn động tác đề phòng, sau đó lại nhìn vẻ mặt hoàn toàn khác với bình thường của cô. Để tránh cô tự làm mình bị thương, anh khẽ nói: “Phong Lăng, đưa con dao cho tôi.”
"Phong Lăng!” A K lập tức hét lên, hất mạnh chân về phía sau, đá khẩu súng trong tay lão sĩ quan chỉ huy mập xuống. Sau đó anh ta bắt lấy khẩu súng, trở tay chĩa khẩu súng vào trán của lão ta.
Tình hình trước mắt thoáng cái đã biến thành lão mập túm chặt lấy tóc của Phong Lăng, Phong Lăng bị đè chặt trên tường không hề giãy giụa với cái trán chảy đầy máu, lão sĩ quan mập cười lạnh nhìn về phía A K đang chĩa súng vào mình, nói giọng đầu thách thức: “Mày dám nổ súng không?”
Ánh mắt A K bỗng trở nên tàn nhẫn: “Lão khốn, thả cậu ấy ra! Căn cứ XI sẽ giải quyết mọi chuyện bằng lý trí! Dùng cách như thế này sẽ không có lợi gì cho ông đâu!”
“Thả ra?” Lão sĩ quan chỉ huy mập cười lạnh, chẳng những không buông ra mà ngược lại còn đập đầu Phong Lăng lên tường, miệng lão gào lên ngang ngược: “Thằng nhãi khốn kiếp, tao đã nể mặt mà còn không biết xấu hổ. Hôm nay, nó được ông đây nhìn trúng thì đó là vinh hạnh của nó! Vừa rồi, nếu không phải tao không lường trước được là chúng mày giấu dao ở đây thì bây giờ nó đã lớn giọng cầu xin dưới thân tao rồi!”
Phong Lăng chảy rất nhiều máu, đầu cô bị đập như sắp vỡ ra.
Con dao găm cô cầm trong tay đang nhỏ máu xuống, vào lúc lão sĩ quan chỉ huy mập nói xong mấy chữ “lớn giọng cầu xin”, mùi máu tanh và sát khí trong đáy mắt cô không kiểm soát được nữa. Phong Lăng chợt tung một chiêu, khống chế cổ tay của lão ta, trong nháy mắt, cô bẻ gãy xương cổ tay của lão sĩ quan chỉ huy mập, không thèm đếm xỉa tới ánh mắt không dám tin và tiếng hét đầy đau đớn của lão ta, cô giơ tay lên, cầm con dao rạch lên cổ lão trước ánh mắt không thể tin nổi của A K.”
“A...” Khi máu phun ra từ cổ của lão ta, tiếng kêu thảm thiết cũng chợt dừng lại.
Lão sĩ quan chỉ huy mập không dám tin nhìn về phía Phong Lăng, không ngờ “thằng ranh con” này lại dám giết mình, mong muốn được cứu sống khiến lão ta run rẩy há miệng, nhưng máu ở cổ lão chảy ra càng nhiều, lão ta lại càng không thể thở nối, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất. Vì đau đớn và nghẹt thở, lão sĩ quan mập liều mạng giãy giụa dưới đất rất lâu, nhưng ba phút sau, người lão ta chuột rút co giật, đến khi máu chảy đầy sàn nhà, lão ta ngã xuống vũng máu, hoàn toàn bất động.
Theo mùi máu tanh nồng nặc buồn nôn, bầu không khí cả căn phòng chợt trở nên thinh lặng, trên trán của Phong Lăng máu vẫn chảy, con dao trong tay cô cũng đang nhỏ từng giọt máu. A K đứng một bên chầm chậm buông súng, nhìn lão sĩ quan chỉ huy mập đang nằm dưới sàn, không cần kiểm tra hơi thở, anh ta cũng biết lão ta đã chết.
Nhát dao này của Phong Lăng vô cùng chuẩn xác. Xưa nay, “cậu ấy” hiểu vô cùng rõ về huyệt vị và cấu tạo trên cơ thể con người, vết cứa vừa rồi hiển nhiên là nhằm mục đích giết chết lão khốn này nên một chút lưỡng lự chần chờ cũng không có.
Dù lão sĩ quan chỉ huy mập đã chết nhưng máu vẫn không ngừng phun mạnh từ miệng vết thương ra ngoài giống như luồng nước do súng nước bắn ra.
Phong Lăng bị máu bắn lên người, cô lạnh lùng nhìn người đã chết dưới sàn, trông cô hiện tại như người vừa bước ra từ địa ngục, sau đó cô không hề nhìn về phía A K mà quay người đi ra ngoài.
A K hoàn hồn lại, nắm chặt khẩu súng. Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thế bảo vệ Phong Lăng trước, không quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Anh ta bước nhanh đuổi theo, thấy mấy người của quân đội đã chạy đến sau khi biết tin, nhưng họ còn chưa kịp xông lên cầu thang đã bị Phong Lăng cắt cổ trong khoảnh khắc, một đường cứa ngọt sắc. Trong phút chốc, cả hành lang đã đầy thi thể, máu chảy đầy đất.
Nhìn Phong Lăng giẫm lên vũng máu bước từng bước đi xuống cầu thang với ánh mắt mờ mịt, A K chợt phát hiện ra, Phong Lăng từ trước tới nay luôn trầm mặc ít nói, bình tĩnh trước mọi việc không hề giống như người trong tưởng tượng của anh ta.
Phong Lăng không phải là một cậu nhóc đáng yêu nhu thuận mà chỉ là “cậu” đã che giấu bộ mặt thô bạo nhất của mình một cách hoàn hảo, không bao giờ để lộ ra cho người khác thấy diện mạo máu lạnh của mình.
A K không biết Phong Lăng có quá khứ như thế nào, chỉ biết “cậu ấy” sống trong căn cứ đã lâu, nhưng bây giờ “cậu” đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của anh ta về mình.
Nhưng dù Phong Lăng có tài giỏi thế nào thì cũng không thể thuận lợi giết ra bên ngoài được như vậy. Ở đây, ai cũng là tay súng bắn tỉa của quân đội, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người nổ súng từ trong khung cửa sổ nào đó mà bọn họ cũng không hề biết, cô sẽ chết ngay tại chỗ!
“Phong Lăng!” A K bước nhanh đuổi theo cô nhưng đám người kia đã vây ở bên ngoài, ai nấy đều không dám tiến lại gần vì cảm giác được sát ý đáng sợ trên người Phong Lăng nên chỉ dám chĩa súng về phía cô.
A K cũng chĩa súng về phía họ, anh ta đứng sau lưng Phong Lăng để bảo vệ cho cô đi thẳng ra ngoài.
Vào lúc một tay súng bắn tỉa nấp ở trên một tòa nhà gần đó đang chĩa họng súng về phía hai người họ, đột nhiên một chiếc Hummer màu đen phá tan phòng tuyến bố trí do bên quân đội thiết lập, chạy thẳng một mạch vào bên trong!
Chiếc Hummer màu đen phóng nhanh đến mức những người khác bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể lùi về sau nhường đường. Đến khi chiếc khi chiếc xe xông đến vị trí cách Phong Lăng và A K một trăm mét, ánh mắt Phong Lăng vẫn lạnh lùng, cô không hề có ý định tránh ra hoặc có thể nói trong mắt cô giờ chỉ có sát ý, ai dám xông đến gần thì cô sẽ giết người đó.
Chiếc xe to lớn dừng lại, mấy thành viên mặc đồng phục chiến đấu tinh anh của căn cứ XI nhảy xuống, đứng hai bên chiếc xe, đồng thời giơ súng lên, dùng tốc độ cực nhanh bảo vệ Phong Lăng và A K ở giữa, hình thành một vòng lớn và vòng nhỏ trong ngoài hỗ trợ lẫn nhau.
Gió lạnh thét gào, cửa xe ở vị trí tài xế mở ra, Lệ Nam Hành bước xuống, đóng sầm cửa xe lại, mặt không đối sắc đi về phía hai người.
Anh đi thẳng đến trước mặt Phong Lăng, thấy Phong Lăng luôn trắng trẻo khi ở trong căn cứ đã biến thành người bị máu nhuộm đỏ, vô cùng nhếch nhác, trong mắt là bản năng hoang dã của loài sói mà trước giờ anh chưa từng thấy.
Lệ Nam Hành híp mắt lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Lăng không lên tiếng, chỉ nhìn anh. Cô vẫn chưa tìm lại được lý trí, chỉ nhìn anh giống như lúc nhìn A K, chỉ là không ra tay với bọn họ mà thôi.
“Lão đại.” A K ở phía sau, nhỏ giọng nói một câu: “Chúng tôi giết người rồi.”
A K nói là “chúng tôi”, nhưng Lệ Nam Hành quét mắt nhìn nhanh lên người anh ta, trên người A K không hề dính máu, còn trên người và con dao trong tay của Phong Lăng thì lại có bằng chứng giết người rõ ràng. Thoáng chốc anh đã biết “chúng tôi” trong lời nói của A K chỉ có một mình Phong Lăng.
“Đã giết ai?” Lệ Nam Hành vẫn nhìn Phong Lăng.
A K đáp: “Lão sĩ quan chỉ huy ạ.”
Dù nghe thấy người bị giết là sĩ quan chỉ huy, hàng lông mày của Lệ Nam Hành cũng không hề nhíu lại, anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Nguyên nhân?”
A K lại nhìn Phong Lăng: “Đám khốn nạn này đã bỏ thuốc Phong Lăng, cậu ấy suýt nữa đã bị...”
Ánh mắt của Lệ Nam Hành bỗng trở nên lạnh lẽo. Khi nhìn chiếc áo khoác bị kéo ra và cổ áo trong bị xé rách một đoạn của Phong Lăng, anh định rút con dao trong tay cô nhưng thoáng chốc đôi mắt của Phong Lăng đỏ ngầu, cô lùi về sau một bước, tránh khỏi tay anh.
Lệ Nam Hành nhìn động tác đề phòng, sau đó lại nhìn vẻ mặt hoàn toàn khác với bình thường của cô. Để tránh cô tự làm mình bị thương, anh khẽ nói: “Phong Lăng, đưa con dao cho tôi.”