Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-938
Chương 939: Ngoại truyện (201)
Nhưng rời căn cứ cũng không có nghĩa là sau này họ không thể gặp lại, nhà họ Kiều cũng ở Los Angeles, nếu có cơ hội thỉnh thoảng họ có thể bữa cơm cùng nhau ăn ở bên ngoài cũng không sao.
Phong Lăng cũng không quá đa cảm, cô chỉ gật đầu.
"Tính cách của cô đúng là tẻ nhạt thật đấy." Kiều Phỉ thở dài một tiếng, đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của cô.
Thực ra, trước nay, Phong Lăng vẫn luôn rất cảm ơn sự chăm sóc của Kiều Phỉ đối với mình, nhưng cô không biết thể hiện như thế nào. Nhất là sau khi người khác đối tốt với cô, tuy cảm kích trong lòng nhưng cô không biết phải cảm tạ ra sao.
Buổi tối, khi Lệ Nam Hành trở về nhà, vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy thảm trải sàn hơi thay đổi, dù nó đã được thu dọn ngăn nắp nhưng không giống như lúc anh ra ngoài, trên ghế sofa còn có đĩa trái cây, đồ đạc, vân vân.
"Chiều nay A K tới rồi hả?" Anh nhìn lướt qua vali hành lý trước cửa phòng ngủ.
"Vâng, tới rồi! Mấy người trong khác đội bắn tỉa cũng tới thăm."
"Thảo nào.” Lệ Nam Hành nhìn thảm trải sàn lộn xộn: "Nhìn giống như đã bị một đám khỉ hoang “chà đạp' vậy."
Phong Lăng: "..."
Khỉ hoang?
Trước đó, khi Tiểu Hứa ở ngoài phòng bếp đã nhìn thấy cô và Kiều Phỉ nói chuyện với nhau bên trong, sau đó lúc Kiều Phỉ dẫn mấy người đội bắn tỉa rời đi, Tiểu Hứa đi ngang qua cô đã nói một câu rằng: "Tề Thiên Đại Thánh của cậu đang ở bên cạnh, ngàn vạn lần đừng để khỉ hoang mê hoặc."
Cũng bởi vì lời này mà cô cười cả buổi.
Tốt xấu gì Kiều Phỉ cũng là phó sĩ quan huấn luyện của căn cứ, bên ngoài cũng là con nhà bề thế, đối nhân xử thế chu đáo, khéo léo, không giống bọn Tam và A K có tính cách bộp chộp, nếu thật sự nói giống khỉ hoang thì cũng là mấy người khác giống. Giả như Kiều Phỉ giống khỉ, vậy cũng nhất định là quân sư trong đám khỉ, hoặc là loại khỉ vừa nho nhã lại thận trọng.
"Tôi đã thu dọn rồi nhưng nhìn vào thì có thể vẫn hơi khác lúc anh đi, vậy để tôi thu dọn lại lần nữa." Phong Lăng vừa nói vừa muốn đi qua dọn dẹp thảm trải sàn.
Phong Lăng vừa đi tới thì đột nhiên lại bị Lệ Nam Hành đứng bên cạnh thảm trải sàn túm cổ áo xách lên, cô không đề phòng, lảo đảo, đầu va vào lồng *** anh, người đàn ông thuận tay đè vai cô xuống, thế là trông như cô đang lao vào lòng anh vậy.
Người đàn ông ôm vai cô, cúi đầu nhìn cái đầu xù trong lòng, đưa tay lên sờ tóc cô: "Tôi không trách cậu làm nhà bừa bộn, nôn nóng thu dọn cái gì?"
Giọng điệu này của anh, nghe cứ như trong nhà có một cô vợ nhỏ tinh nghịch cần anh bận tâm, sau khi về nhà lại vội vàng dỗ dành vợ vậy.
Phong Lăng nhanh chóng lui ra, ngước mắt lên đã nhìn Lệ Nam Hành - người có vẻ đang khá vui.
Nhân lúc anh không có ở nhà, Phong Lăng đã quấn băng nịt ***, quần áo trên người cũng đổi thành áo thun trắng ngắn tay mà cô hay mặc, không phải là bộ quần áo rộng thùng thình mấy ngày trước, cũng sẽ không lộ xương quai xanh nữa.
Nhưng Lệ Nam Hành phát hiện dường như bản thân anh không chỉ say đắm cơ thể cô, mà chỉ cần dựa gần nhau một chút, anh đều sẽ có phản ứng.
Nếu không phải vì ánh đèn trong phòng khách quá sáng, nếu không phải ánh mắt cô quá trong trẻo, Lệ Nam Hành sợ là mình sẽ không nhịn được mà làm chút gì đó.
Lần này, anh cũng không thể lấy chuyện uống rượu ra để làm lý do được.
Dẫu sao, hôm nay trên người anh cũng không hề có mùi rượu.
Vì thế, lần sau khi lại muốn làm chuyện gì xấu, phải chăng anh nên xuống siêu thị dưới nhà mua chai rượu, uống vài ngụm rồi mới lên không nhỉ?
Lúc Lệ Nam Hành đang suy nghĩ, ngoài cửa nhà bỗng truyền đến tiếng chuông cửa.
Lệ Nam Hành nhìn cô: "Cậu lại gọi ai tới nữa?”
Phong Lăng: "Không có! Hồi chiều, bọn họ đã về hết rồi, hơn nữa, tôi cảm thấy có lẽ bọn họ sẽ không tới nữa đâu. Họ sợ bị anh dạy dỗ, sao lại chạy đến đây, lao đầu vào họng súng chứ."
Cô nói cũng có lý, mấy tiếng đồng hồ kia cũng là vì thấy anh không ở đây nên đám nhóc đần độn kia mới dám tới.
Giờ này rồi còn có thể là ai?
Lệ Nam Hành xoay người, đi ra mở cửa, Phong Lăng cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống, tiếp tục cố gắng trải lại thảm trải sàn, không lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng cửa được mở ra.
Đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa, ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh nhạt không gợn sóng: "Sao lại là cô?"
Phong Minh Châu không ngờ người mở cửa thật sự là Lệ Nam Hành thì ngay lập tức vui vẻ cười: "Em nghe nói gần đây căn cứ XI của các anh xảy ra chút chuyện, dạo này anh không về căn cứ mà ở ngoài, xem ra quả nhiên là thật, không ngờ anh thật sự ở đây."
Trước giờ, nhà họ Phong và nhà họ Lệ có rất nhiều chuyện cần liên lạc mật thiết với nhau. Căn cứ XI và quân đội Mỹ xảy ra mâu thuẫn, nhà họ Phong tất nhiên sẽ biết, kiểu gì Phong Minh Châu sẽ nghe nói đến chuyện này, điều này cũng chẳng có gì khó hiểu.
"Sao cô tìm được chỗ này? Theo dõi tôi à?" Lệ Nam Hành đứng trước cửa, không định để cô ta đi vào. Ánh mắt anh lạnh lùng, cũng không hề khách sáo.
"Nếu em có bản lĩnh theo dõi anh mà không bị anh phát hiện, em đã sớm theo rồi." Phong Minh Châu lè lưỡi với anh, giọng dịu dàng mang theo chút hoạt bát, vui vẻ và mong đợi mơ hồ: "Em nghe nói anh ở đây, nhưng không biết rốt cuộc anh ở căn nào nên em dừng xe ở dưới. Ban nãy, em nhìn thấy anh lái xe trở về, hơn nữa đã dừng ngay bên cạnh xe em. Sau đó, em theo vào đây, thấy thang máy dừng ở tầng mười, em đoán hẳn là anh ở tầng này, cho nên em tới đây nhìn xem, không ngờ lại thật sự tìm được."
Từ trước đến nay, Lệ Nam Hành chẳng mấy hứng thú với chuyện trước kia của Phong Minh Châu, cũng không biết rõ xe của cô ta. Khu chung cư này có rất nhiều xe sang trọng, đúng là anh không chú ý đến chiếc đã đỗ bên cạnh xe mình khi đó.
Ngàn phòng, vạn phòng người của quân đội nhưng lại quên phòng cô cả nhà họ Phong này - người mà mỗi ngày đều nghĩ đủ mọi cách để gặp anh.
“Em có thể vào không?" Sự hưng phấn le lói trong ánh mắt Phong Minh Châu, bởi vì thật sự đã rất lâu rồi cô ta không gặp Lệ Nam Hành. Bình thường, không phải ở căn cứ thì anh cũng sẽ quay về nhà họ Lệ để xử lý việc gấp gì đó. Từ trước đến nay, anh sẽ không ở lại những nơi khác nhiều, Phong Minh Châu hoàn toàn không có cơ hội gặp được anh. Hơn nữa, sau khi anh hủy bỏ hôn ước, ngay cả cơ hội tìm anh nói chuyện, cô ta cũng không có.
"Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, cô đừng vào thì hơn!" Lệ Nam Hành không có ý định nhường đường, cũng không cho cô ta cơ hội thừa cơ bước vào, chỉ lạnh nhạt nói: "Có chuyện thì nói ở đây đi."
Phong Minh Châu nhìn anh, ý cười và sự hưng phấn trong mắt dần dần nhạt đi nhưng sự yêu thích đối với anh lại vẫn rõ ràng.
Cô ta nắm chặt túi xách trong tay. Bình thường, khi ở ngoài cô ta luôn có tính tiểu thư, ở nhà thì lại ngang ngược, thế mà giờ phút này, tất cả đều đã biến mất, chỉ còn lại sự e thẹn và yêu mến không thể che giấu được của một cô gái trẻ.
"Em chỉ muốn đến gặp anh chút thôi." Mặc dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng Phong Minh Châu biết anh ghét loại con gái nói nhiều, phiền phức. Thế nên trước tiên cô ta đành phải chịu đựng, không thể nói quá nhiều. Phong Minh Châu chỉ muốn hai người họ có thể cởi mở hơn trong việc trao đổi chứ không phải cứ mắc kẹt trong tình trạng không thể gặp mặt nhau như thế này.
"Giờ gặp được rồi, giờ cô đi được chưa?" Lệ Nam Hành không hề có chút kiên nhẫn nào với loại phụ nữ như Phong Minh Châu.
Nhưng rời căn cứ cũng không có nghĩa là sau này họ không thể gặp lại, nhà họ Kiều cũng ở Los Angeles, nếu có cơ hội thỉnh thoảng họ có thể bữa cơm cùng nhau ăn ở bên ngoài cũng không sao.
Phong Lăng cũng không quá đa cảm, cô chỉ gật đầu.
"Tính cách của cô đúng là tẻ nhạt thật đấy." Kiều Phỉ thở dài một tiếng, đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của cô.
Thực ra, trước nay, Phong Lăng vẫn luôn rất cảm ơn sự chăm sóc của Kiều Phỉ đối với mình, nhưng cô không biết thể hiện như thế nào. Nhất là sau khi người khác đối tốt với cô, tuy cảm kích trong lòng nhưng cô không biết phải cảm tạ ra sao.
Buổi tối, khi Lệ Nam Hành trở về nhà, vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy thảm trải sàn hơi thay đổi, dù nó đã được thu dọn ngăn nắp nhưng không giống như lúc anh ra ngoài, trên ghế sofa còn có đĩa trái cây, đồ đạc, vân vân.
"Chiều nay A K tới rồi hả?" Anh nhìn lướt qua vali hành lý trước cửa phòng ngủ.
"Vâng, tới rồi! Mấy người trong khác đội bắn tỉa cũng tới thăm."
"Thảo nào.” Lệ Nam Hành nhìn thảm trải sàn lộn xộn: "Nhìn giống như đã bị một đám khỉ hoang “chà đạp' vậy."
Phong Lăng: "..."
Khỉ hoang?
Trước đó, khi Tiểu Hứa ở ngoài phòng bếp đã nhìn thấy cô và Kiều Phỉ nói chuyện với nhau bên trong, sau đó lúc Kiều Phỉ dẫn mấy người đội bắn tỉa rời đi, Tiểu Hứa đi ngang qua cô đã nói một câu rằng: "Tề Thiên Đại Thánh của cậu đang ở bên cạnh, ngàn vạn lần đừng để khỉ hoang mê hoặc."
Cũng bởi vì lời này mà cô cười cả buổi.
Tốt xấu gì Kiều Phỉ cũng là phó sĩ quan huấn luyện của căn cứ, bên ngoài cũng là con nhà bề thế, đối nhân xử thế chu đáo, khéo léo, không giống bọn Tam và A K có tính cách bộp chộp, nếu thật sự nói giống khỉ hoang thì cũng là mấy người khác giống. Giả như Kiều Phỉ giống khỉ, vậy cũng nhất định là quân sư trong đám khỉ, hoặc là loại khỉ vừa nho nhã lại thận trọng.
"Tôi đã thu dọn rồi nhưng nhìn vào thì có thể vẫn hơi khác lúc anh đi, vậy để tôi thu dọn lại lần nữa." Phong Lăng vừa nói vừa muốn đi qua dọn dẹp thảm trải sàn.
Phong Lăng vừa đi tới thì đột nhiên lại bị Lệ Nam Hành đứng bên cạnh thảm trải sàn túm cổ áo xách lên, cô không đề phòng, lảo đảo, đầu va vào lồng *** anh, người đàn ông thuận tay đè vai cô xuống, thế là trông như cô đang lao vào lòng anh vậy.
Người đàn ông ôm vai cô, cúi đầu nhìn cái đầu xù trong lòng, đưa tay lên sờ tóc cô: "Tôi không trách cậu làm nhà bừa bộn, nôn nóng thu dọn cái gì?"
Giọng điệu này của anh, nghe cứ như trong nhà có một cô vợ nhỏ tinh nghịch cần anh bận tâm, sau khi về nhà lại vội vàng dỗ dành vợ vậy.
Phong Lăng nhanh chóng lui ra, ngước mắt lên đã nhìn Lệ Nam Hành - người có vẻ đang khá vui.
Nhân lúc anh không có ở nhà, Phong Lăng đã quấn băng nịt ***, quần áo trên người cũng đổi thành áo thun trắng ngắn tay mà cô hay mặc, không phải là bộ quần áo rộng thùng thình mấy ngày trước, cũng sẽ không lộ xương quai xanh nữa.
Nhưng Lệ Nam Hành phát hiện dường như bản thân anh không chỉ say đắm cơ thể cô, mà chỉ cần dựa gần nhau một chút, anh đều sẽ có phản ứng.
Nếu không phải vì ánh đèn trong phòng khách quá sáng, nếu không phải ánh mắt cô quá trong trẻo, Lệ Nam Hành sợ là mình sẽ không nhịn được mà làm chút gì đó.
Lần này, anh cũng không thể lấy chuyện uống rượu ra để làm lý do được.
Dẫu sao, hôm nay trên người anh cũng không hề có mùi rượu.
Vì thế, lần sau khi lại muốn làm chuyện gì xấu, phải chăng anh nên xuống siêu thị dưới nhà mua chai rượu, uống vài ngụm rồi mới lên không nhỉ?
Lúc Lệ Nam Hành đang suy nghĩ, ngoài cửa nhà bỗng truyền đến tiếng chuông cửa.
Lệ Nam Hành nhìn cô: "Cậu lại gọi ai tới nữa?”
Phong Lăng: "Không có! Hồi chiều, bọn họ đã về hết rồi, hơn nữa, tôi cảm thấy có lẽ bọn họ sẽ không tới nữa đâu. Họ sợ bị anh dạy dỗ, sao lại chạy đến đây, lao đầu vào họng súng chứ."
Cô nói cũng có lý, mấy tiếng đồng hồ kia cũng là vì thấy anh không ở đây nên đám nhóc đần độn kia mới dám tới.
Giờ này rồi còn có thể là ai?
Lệ Nam Hành xoay người, đi ra mở cửa, Phong Lăng cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống, tiếp tục cố gắng trải lại thảm trải sàn, không lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng cửa được mở ra.
Đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa, ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh nhạt không gợn sóng: "Sao lại là cô?"
Phong Minh Châu không ngờ người mở cửa thật sự là Lệ Nam Hành thì ngay lập tức vui vẻ cười: "Em nghe nói gần đây căn cứ XI của các anh xảy ra chút chuyện, dạo này anh không về căn cứ mà ở ngoài, xem ra quả nhiên là thật, không ngờ anh thật sự ở đây."
Trước giờ, nhà họ Phong và nhà họ Lệ có rất nhiều chuyện cần liên lạc mật thiết với nhau. Căn cứ XI và quân đội Mỹ xảy ra mâu thuẫn, nhà họ Phong tất nhiên sẽ biết, kiểu gì Phong Minh Châu sẽ nghe nói đến chuyện này, điều này cũng chẳng có gì khó hiểu.
"Sao cô tìm được chỗ này? Theo dõi tôi à?" Lệ Nam Hành đứng trước cửa, không định để cô ta đi vào. Ánh mắt anh lạnh lùng, cũng không hề khách sáo.
"Nếu em có bản lĩnh theo dõi anh mà không bị anh phát hiện, em đã sớm theo rồi." Phong Minh Châu lè lưỡi với anh, giọng dịu dàng mang theo chút hoạt bát, vui vẻ và mong đợi mơ hồ: "Em nghe nói anh ở đây, nhưng không biết rốt cuộc anh ở căn nào nên em dừng xe ở dưới. Ban nãy, em nhìn thấy anh lái xe trở về, hơn nữa đã dừng ngay bên cạnh xe em. Sau đó, em theo vào đây, thấy thang máy dừng ở tầng mười, em đoán hẳn là anh ở tầng này, cho nên em tới đây nhìn xem, không ngờ lại thật sự tìm được."
Từ trước đến nay, Lệ Nam Hành chẳng mấy hứng thú với chuyện trước kia của Phong Minh Châu, cũng không biết rõ xe của cô ta. Khu chung cư này có rất nhiều xe sang trọng, đúng là anh không chú ý đến chiếc đã đỗ bên cạnh xe mình khi đó.
Ngàn phòng, vạn phòng người của quân đội nhưng lại quên phòng cô cả nhà họ Phong này - người mà mỗi ngày đều nghĩ đủ mọi cách để gặp anh.
“Em có thể vào không?" Sự hưng phấn le lói trong ánh mắt Phong Minh Châu, bởi vì thật sự đã rất lâu rồi cô ta không gặp Lệ Nam Hành. Bình thường, không phải ở căn cứ thì anh cũng sẽ quay về nhà họ Lệ để xử lý việc gấp gì đó. Từ trước đến nay, anh sẽ không ở lại những nơi khác nhiều, Phong Minh Châu hoàn toàn không có cơ hội gặp được anh. Hơn nữa, sau khi anh hủy bỏ hôn ước, ngay cả cơ hội tìm anh nói chuyện, cô ta cũng không có.
"Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, cô đừng vào thì hơn!" Lệ Nam Hành không có ý định nhường đường, cũng không cho cô ta cơ hội thừa cơ bước vào, chỉ lạnh nhạt nói: "Có chuyện thì nói ở đây đi."
Phong Minh Châu nhìn anh, ý cười và sự hưng phấn trong mắt dần dần nhạt đi nhưng sự yêu thích đối với anh lại vẫn rõ ràng.
Cô ta nắm chặt túi xách trong tay. Bình thường, khi ở ngoài cô ta luôn có tính tiểu thư, ở nhà thì lại ngang ngược, thế mà giờ phút này, tất cả đều đã biến mất, chỉ còn lại sự e thẹn và yêu mến không thể che giấu được của một cô gái trẻ.
"Em chỉ muốn đến gặp anh chút thôi." Mặc dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng Phong Minh Châu biết anh ghét loại con gái nói nhiều, phiền phức. Thế nên trước tiên cô ta đành phải chịu đựng, không thể nói quá nhiều. Phong Minh Châu chỉ muốn hai người họ có thể cởi mở hơn trong việc trao đổi chứ không phải cứ mắc kẹt trong tình trạng không thể gặp mặt nhau như thế này.
"Giờ gặp được rồi, giờ cô đi được chưa?" Lệ Nam Hành không hề có chút kiên nhẫn nào với loại phụ nữ như Phong Minh Châu.