Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1751 - Chương 1751
Chương 1751SẮP XẾP CỦA KHƯƠNG BỒNG CƠ
Phong Nghi nói: “Nhi tử cho rằng, e là chủ công đã có suy nghĩ này từ sớm rồi.”
Phong Chân liếc nhìn con trai mình.
Đúng vậy, thằng nhóc này không còn là măng non khiến anh ta cảm thấy tự hào nữa mà là đứa con trai nghịch ngợm Phong Nghi!
Phong Nghi thấp giọng hỏi: “Nhi tử xin hỏi phụ thân, phụ thân cho rằng Đại Hạ, thậm chí là Đông Khánh bị diệt quốc như thế nào?”
Đầu lông mày của Phong Chân không khỏi nhíu chặt, câu hỏi này của con trai rất có thâm ý.
“Nếu muốn vương triều thịnh thế có thể trường tồn, dĩ nhiên không thể vấp phải cùng một vết xe đổ được.”
Phong Chân nhìn chằm chằm con trai với ánh mắt xa lạ, trầm mặc hồi lâu khiến Vạn Tú Nhi bên cạnh đứng ngồi không yên.
Một lúc lâu sau, Phong Chân thở dài nói với con trai.
“Con có chính kiến đấy, nói đi.”
Suy đoán của Phong Chân không sai, bức thư mật của Phong Nghi thực sự đã rơi vào tay Khương Bồng Cơ.
Nội dung trong bức thư chỉ có cô và Vệ Từ biết.
“Tre tốt mọc măng tốt, kiếp trước tên lãng tử Phong Chân đã làm được chuyện gì tốt mà lại có thể sinh ra nhi tử như thế này.” Vệ Từ cẩn thận gấp thư mật lại, cầm một ngọn đèn dầu đến châm lửa, ngọn lửa màu cam đột nhiên phừng lên, nuốt sạch bức thư mật trong nháy mắt: “Đại nương tử của nhà Văn Chứng và Hoài Du cũng rất giỏi, chắc chắn sẽ có một chỗ cắm dùi trên triều đình…”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Điều này chứng tỏ thư viện Kim Lân giáo dục thành công, nhóm Phong Nghi chính là minh chứng tốt nhất.”
Dưới hình thức giáo dục tương đối mở cửa của thư viện Kim Lân, những học sinh này đã trưởng thành xa hơn so với dự kiến, gần chạm được tới những tính toán sâu xa của Khương Bồng Cơ. Dĩ nhiên là có cả nguyên nhân do thiên phú của bản thân, nhưng vẫn có ảnh hưởng rất nhiều từ giáo dục.
Vệ Từ nói: “Ý của chủ công... có phải đúng như lời đám Phong Nghi nói...”
Khương Bồng Cơ nói: “Mấy đứa trẻ này... Ôi, bọn chúng vẫn còn trẻ lắm, to gan suy đoán cũng chỉ đúng ba phần thôi.”
Bị thời đại giới hạn, rất ít kẻ sĩ dám đem họa diệt quốc đổ cho các vấn đề như lao dịch, sĩ tộc, sát nhập thổ địa, thôn tính.
Vì sao?
Vì phần lớn kẻ sĩ có xuất thân cao quý, chất vấn những vấn đề này tức là đang phủ định giai cấp của bản thân, tự tổn hại lợi ích của mình.
Đám trẻ Phong Nghi có thể vượt rào, có những giác ngộ thế này đã là hiếm thấy.
Vệ Từ nói: “Chủ công định trả lời như thế nào?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Tứ hôn đi, để trong lòng bọn họ tự có chừng mực là được.”
Cô đã tính toán lâu như vậy, giờ chẳng phải là thời cơ tốt để lộ răng nanh sao.
Vì tính toán này của cô chính là khiêu chiến với lợi ích giai tầng thâm căn cố đế mấy trăm năm, liên quan đến lợi ích và vận mệnh của quá nhiều người.
Các nước Đại Hạ và Đông Khánh, nguyên nhân diệt quốc là gì?
Vì phân chia lợi ích giai tầng không đồng đều.
Tầng lớp thống trị ít người nhất chiếm mất chín phần tài nguyên, xã hội há có thể không loạn sao?
Vương triều thay đổi chẳng qua chỉ là những lần tẩy bài tài nguyên thôi.
Khương Bồng Cơ muốn vương triều tương lai duy trì được lâu dài, muốn dân chúng có cuộc sống hòa bình lâu hơn thì cô phải cố gắng phân chia tài nguyên đồng đều một chút. Muốn phân chia đồng đều tức là bắt những kẻ chiếm chín phần tài nguyên phải móc đồ trong túi mình ra.
Con người không phải thánh nhân, sĩ tộc là người chiếm lợi ích, chắc chắn không thể chấp nhận được.
Khương Bồng Cơ muốn nghĩ cách từ từ sát nhập đất đai, về bản chất tức là đã động vào lợi ích căn bản của giai tầng này, đó là chưa nói cô còn xây dựng thư viện Kim Lân, mở rộng giáo dục, bản thân chuyện này cũng đã khiêu chiến sự lũng đoạn giáo dục của giai cấp sĩ tộc.
Kể ra cũng khá thú vị, nếu truy đến tận gốc thì các sĩ tộc cao quý cũng từng có xuất thân địa chủ cường hào.
Họ dùng những lần đầu tư chính trị và đánh cờ để đổi lấy đặc quyền về mặt chính trị và kinh tế.
Kinh doanh vài đời, từ lúc nắm chính quyền địa phương vào tay, dần dần nhúng chàm vào trung ương, đứng vững gót chân thì giành được nhiều quyền phát biểu hơn.
Bởi vì họ đoàn kết, lớn mạnh nhanh chóng, thôn tính vô số đất đai, được hưởng các đặc quyền, dần dần cắt cứ thành đại tộc danh môn sau này.
Miếng bánh ngọt có hạn, bọn họ muốn được hưởng nhiều lợi ích hơn thì phải đạp những kẻ muốn chia miếng bánh với họ xuống.
Thế là, lũng đoạn quan trường và lũng đoạn văn hóa sinh ra theo thời thế.
Nếu Khương Bồng Cơ muốn phá hủy sự lũng đoạn này, chỉ dựa vào bạo lực, dựa vào giết người, dựa vào áp bức thì sẽ vô ích.
Không có nhóm sĩ tộc này, những hàn môn bò lên cũng sẽ trở thành những nhà quyền quý mới, sinh sôi không ngừng, tình cảnh trước đó sẽ lại tiếp tục tái hiện.
Đừng tưởng rằng hàn môn đã từng chịu nỗi khổ bị sĩ tộc xem thường thì bọn họ sẽ đại diện cho đông đảo thứ dân, giành lợi ích cho dân chúng.
Hàn môn sẽ chỉ cố gắng leo lên đứng trong hàng ngũ sĩ tộc, thoải mái lột xác thành giai cấp bóc lột mới.
Cho nên, kẻ mà Khương Bồng Cơ muốn đối phó thật sự không chỉ là sĩ tộc mà còn cả những tân quý xuất thân hàn môn.
Thư viện Kim Lâm và mở rộng văn hóa giáo dục là để phá vỡ lũng đoạn văn hóa, sau này đề xuất “khoa cử” là để phá vỡ lũng đoạn quan trường. Đương nhiên, những cá muối livestream cũng nói “khoa cử” vừa có lợi mà cũng có hại, Khương Bồng Cơ cần nghiên cứu kĩ, cố gắng kết hợp với chế độ dạy học thi cử của Liên Bang ở kiếp trước sau đó cải tạo thêm thì mới có được chế độ mới phù hợp với thời đại này...
Chí ít, phải cho dân chúng ở tầng dưới cùng nhìn thấy hy vọng thay đổi vận mệnh.
Chỉ cần mở rộng nguồn quan lại, tất nhiên sẽ nảy sinh xung đột với sự lũng đoạn của sĩ tộc, những tân quý mới lên này sẽ chia nhỏ chiếc bánh ngọt vốn có với giai tầng sĩ tộc. Nhưng Khương Bồng Cơ không chỉ muốn phòng bị sĩ tộc mà còn muốn phòng bị cả đám tân quý này. Bởi vậy, làm thế nào để khống chế họ một cách hợp lý, thu nhỏ khoảng cách giữa họ và dân chúng bình thường là quan trọng nhất.
Thứ nổi lên mặt nước theo vấn đề này như cải cách thuế khóa, lao dịch là không thể né tránh được.
Chế độ lao dịch vốn có đã mở đèn xanh cho giai cấp sĩ tộc, để bọn họ giàu có hơn, để dân chúng nghèo khó sẽ càng nghèo hơn, tốc độ thôn tính sát nhập đất đai càng nhanh, cuối cùng, ruộng đất trong tay dân chúng sẽ chảy hết vào tay cường hào sĩ tộc, cán cân tài nguyên sẽ hoàn toàn nghiêng sang một bên.
Nếu ở thời đại khác thì còn có thể tăng thêm thuế cho giai cấp giàu có, xây dựng thuế di sản cao để chênh lệch giữa người giàu và người nghèo không lớn quá. Nhưng ở thời đại này, chưa nói đến hy vọng xây dựng thuế di sản xa vời, thuế khóa kếch xù nhằm để bóc lột giai tầng đã rất khó thực hành rồi.
Dù sao, người đặt ra luật pháp chính là nhóm giai cấp bóc lột độc ác này.
Làm như vậy chỉ sợ tâm phúc bên cạnh cũng phản bội hơn nửa. Cô không lỗ mãng như vậy, cho nên cô phải thay đổi mạch suy nghĩ, vừa cố gắng giảm bớt gánh nặng cho dân chúng, vừa tạo thu nhập cho họ, đồng thời có thể dùng cách nước ấm nấu ếch để đánh thổ hào.
Chế độ thuế khóa lao dịch hiện tại chắc chắn không được, đó là một trong những đồng lõa của sát nhập, thôn tính đất đai.
So với giai tầng sĩ tộc, dân chúng bình thường là kẻ yếu, họ rất khó giữ được tài sản ruộng đất trong tay.
Khương Bồng Cơ đã đưa ra một biện pháp đó là cho toàn bộ ruộng đất trở thành sở hữu của quốc gia, từ đó ngăn chặn sát nhập, thôn tính đất đai.
Nói là sở hữu quốc gia, chẳng bằng nói tất cả quy về “hoàng thất”.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Điều này cần có một nắm đấm cứng rắn.
Cho tới bây giờ, Khương Bồng Cơ làm khá tốt điều này, đánh tới đâu cướp đoạt tới đó.
Trên cơ sở này, sát nhập những loại thuế thượng vàng hạ cám có liên quan đến ruộng đất sát nhập với thuế đất, giảm bớt lượng công việc thu thuế của quan phủ, giảm bớt các khâu phức tạp, có thể giảm được nguy cơ trốn thuế lậu thuế. Dân chúng căn cứ vào số lượng nhân khẩu trong gia đình để nhận diện tích đất khác nhau từ quan phủ, thuế đất sẽ lấy tiêu chuẩn là thu hoạch hàng năm của dân chúng, canh tác càng nhiều, thu hoạch càng nhiều thì sẽ phải nộp thuế nhiều hơn và ngược lại.
“Nếu quyết định này truyền ra, tầng lớp sĩ tộc chắc sẽ vỡ tổ tập thể...”
Khương Bồng Cơ suy nghĩ, nâng bút viết cho Phong Chân một bức thư.
Vì tính mệnh của con trai anh ta, anh ta đừng hòng xuống khỏi con thuyền hải tặc của cô.
Phong Nghi nói: “Nhi tử cho rằng, e là chủ công đã có suy nghĩ này từ sớm rồi.”
Phong Chân liếc nhìn con trai mình.
Đúng vậy, thằng nhóc này không còn là măng non khiến anh ta cảm thấy tự hào nữa mà là đứa con trai nghịch ngợm Phong Nghi!
Phong Nghi thấp giọng hỏi: “Nhi tử xin hỏi phụ thân, phụ thân cho rằng Đại Hạ, thậm chí là Đông Khánh bị diệt quốc như thế nào?”
Đầu lông mày của Phong Chân không khỏi nhíu chặt, câu hỏi này của con trai rất có thâm ý.
“Nếu muốn vương triều thịnh thế có thể trường tồn, dĩ nhiên không thể vấp phải cùng một vết xe đổ được.”
Phong Chân nhìn chằm chằm con trai với ánh mắt xa lạ, trầm mặc hồi lâu khiến Vạn Tú Nhi bên cạnh đứng ngồi không yên.
Một lúc lâu sau, Phong Chân thở dài nói với con trai.
“Con có chính kiến đấy, nói đi.”
Suy đoán của Phong Chân không sai, bức thư mật của Phong Nghi thực sự đã rơi vào tay Khương Bồng Cơ.
Nội dung trong bức thư chỉ có cô và Vệ Từ biết.
“Tre tốt mọc măng tốt, kiếp trước tên lãng tử Phong Chân đã làm được chuyện gì tốt mà lại có thể sinh ra nhi tử như thế này.” Vệ Từ cẩn thận gấp thư mật lại, cầm một ngọn đèn dầu đến châm lửa, ngọn lửa màu cam đột nhiên phừng lên, nuốt sạch bức thư mật trong nháy mắt: “Đại nương tử của nhà Văn Chứng và Hoài Du cũng rất giỏi, chắc chắn sẽ có một chỗ cắm dùi trên triều đình…”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Điều này chứng tỏ thư viện Kim Lân giáo dục thành công, nhóm Phong Nghi chính là minh chứng tốt nhất.”
Dưới hình thức giáo dục tương đối mở cửa của thư viện Kim Lân, những học sinh này đã trưởng thành xa hơn so với dự kiến, gần chạm được tới những tính toán sâu xa của Khương Bồng Cơ. Dĩ nhiên là có cả nguyên nhân do thiên phú của bản thân, nhưng vẫn có ảnh hưởng rất nhiều từ giáo dục.
Vệ Từ nói: “Ý của chủ công... có phải đúng như lời đám Phong Nghi nói...”
Khương Bồng Cơ nói: “Mấy đứa trẻ này... Ôi, bọn chúng vẫn còn trẻ lắm, to gan suy đoán cũng chỉ đúng ba phần thôi.”
Bị thời đại giới hạn, rất ít kẻ sĩ dám đem họa diệt quốc đổ cho các vấn đề như lao dịch, sĩ tộc, sát nhập thổ địa, thôn tính.
Vì sao?
Vì phần lớn kẻ sĩ có xuất thân cao quý, chất vấn những vấn đề này tức là đang phủ định giai cấp của bản thân, tự tổn hại lợi ích của mình.
Đám trẻ Phong Nghi có thể vượt rào, có những giác ngộ thế này đã là hiếm thấy.
Vệ Từ nói: “Chủ công định trả lời như thế nào?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Tứ hôn đi, để trong lòng bọn họ tự có chừng mực là được.”
Cô đã tính toán lâu như vậy, giờ chẳng phải là thời cơ tốt để lộ răng nanh sao.
Vì tính toán này của cô chính là khiêu chiến với lợi ích giai tầng thâm căn cố đế mấy trăm năm, liên quan đến lợi ích và vận mệnh của quá nhiều người.
Các nước Đại Hạ và Đông Khánh, nguyên nhân diệt quốc là gì?
Vì phân chia lợi ích giai tầng không đồng đều.
Tầng lớp thống trị ít người nhất chiếm mất chín phần tài nguyên, xã hội há có thể không loạn sao?
Vương triều thay đổi chẳng qua chỉ là những lần tẩy bài tài nguyên thôi.
Khương Bồng Cơ muốn vương triều tương lai duy trì được lâu dài, muốn dân chúng có cuộc sống hòa bình lâu hơn thì cô phải cố gắng phân chia tài nguyên đồng đều một chút. Muốn phân chia đồng đều tức là bắt những kẻ chiếm chín phần tài nguyên phải móc đồ trong túi mình ra.
Con người không phải thánh nhân, sĩ tộc là người chiếm lợi ích, chắc chắn không thể chấp nhận được.
Khương Bồng Cơ muốn nghĩ cách từ từ sát nhập đất đai, về bản chất tức là đã động vào lợi ích căn bản của giai tầng này, đó là chưa nói cô còn xây dựng thư viện Kim Lân, mở rộng giáo dục, bản thân chuyện này cũng đã khiêu chiến sự lũng đoạn giáo dục của giai cấp sĩ tộc.
Kể ra cũng khá thú vị, nếu truy đến tận gốc thì các sĩ tộc cao quý cũng từng có xuất thân địa chủ cường hào.
Họ dùng những lần đầu tư chính trị và đánh cờ để đổi lấy đặc quyền về mặt chính trị và kinh tế.
Kinh doanh vài đời, từ lúc nắm chính quyền địa phương vào tay, dần dần nhúng chàm vào trung ương, đứng vững gót chân thì giành được nhiều quyền phát biểu hơn.
Bởi vì họ đoàn kết, lớn mạnh nhanh chóng, thôn tính vô số đất đai, được hưởng các đặc quyền, dần dần cắt cứ thành đại tộc danh môn sau này.
Miếng bánh ngọt có hạn, bọn họ muốn được hưởng nhiều lợi ích hơn thì phải đạp những kẻ muốn chia miếng bánh với họ xuống.
Thế là, lũng đoạn quan trường và lũng đoạn văn hóa sinh ra theo thời thế.
Nếu Khương Bồng Cơ muốn phá hủy sự lũng đoạn này, chỉ dựa vào bạo lực, dựa vào giết người, dựa vào áp bức thì sẽ vô ích.
Không có nhóm sĩ tộc này, những hàn môn bò lên cũng sẽ trở thành những nhà quyền quý mới, sinh sôi không ngừng, tình cảnh trước đó sẽ lại tiếp tục tái hiện.
Đừng tưởng rằng hàn môn đã từng chịu nỗi khổ bị sĩ tộc xem thường thì bọn họ sẽ đại diện cho đông đảo thứ dân, giành lợi ích cho dân chúng.
Hàn môn sẽ chỉ cố gắng leo lên đứng trong hàng ngũ sĩ tộc, thoải mái lột xác thành giai cấp bóc lột mới.
Cho nên, kẻ mà Khương Bồng Cơ muốn đối phó thật sự không chỉ là sĩ tộc mà còn cả những tân quý xuất thân hàn môn.
Thư viện Kim Lâm và mở rộng văn hóa giáo dục là để phá vỡ lũng đoạn văn hóa, sau này đề xuất “khoa cử” là để phá vỡ lũng đoạn quan trường. Đương nhiên, những cá muối livestream cũng nói “khoa cử” vừa có lợi mà cũng có hại, Khương Bồng Cơ cần nghiên cứu kĩ, cố gắng kết hợp với chế độ dạy học thi cử của Liên Bang ở kiếp trước sau đó cải tạo thêm thì mới có được chế độ mới phù hợp với thời đại này...
Chí ít, phải cho dân chúng ở tầng dưới cùng nhìn thấy hy vọng thay đổi vận mệnh.
Chỉ cần mở rộng nguồn quan lại, tất nhiên sẽ nảy sinh xung đột với sự lũng đoạn của sĩ tộc, những tân quý mới lên này sẽ chia nhỏ chiếc bánh ngọt vốn có với giai tầng sĩ tộc. Nhưng Khương Bồng Cơ không chỉ muốn phòng bị sĩ tộc mà còn muốn phòng bị cả đám tân quý này. Bởi vậy, làm thế nào để khống chế họ một cách hợp lý, thu nhỏ khoảng cách giữa họ và dân chúng bình thường là quan trọng nhất.
Thứ nổi lên mặt nước theo vấn đề này như cải cách thuế khóa, lao dịch là không thể né tránh được.
Chế độ lao dịch vốn có đã mở đèn xanh cho giai cấp sĩ tộc, để bọn họ giàu có hơn, để dân chúng nghèo khó sẽ càng nghèo hơn, tốc độ thôn tính sát nhập đất đai càng nhanh, cuối cùng, ruộng đất trong tay dân chúng sẽ chảy hết vào tay cường hào sĩ tộc, cán cân tài nguyên sẽ hoàn toàn nghiêng sang một bên.
Nếu ở thời đại khác thì còn có thể tăng thêm thuế cho giai cấp giàu có, xây dựng thuế di sản cao để chênh lệch giữa người giàu và người nghèo không lớn quá. Nhưng ở thời đại này, chưa nói đến hy vọng xây dựng thuế di sản xa vời, thuế khóa kếch xù nhằm để bóc lột giai tầng đã rất khó thực hành rồi.
Dù sao, người đặt ra luật pháp chính là nhóm giai cấp bóc lột độc ác này.
Làm như vậy chỉ sợ tâm phúc bên cạnh cũng phản bội hơn nửa. Cô không lỗ mãng như vậy, cho nên cô phải thay đổi mạch suy nghĩ, vừa cố gắng giảm bớt gánh nặng cho dân chúng, vừa tạo thu nhập cho họ, đồng thời có thể dùng cách nước ấm nấu ếch để đánh thổ hào.
Chế độ thuế khóa lao dịch hiện tại chắc chắn không được, đó là một trong những đồng lõa của sát nhập, thôn tính đất đai.
So với giai tầng sĩ tộc, dân chúng bình thường là kẻ yếu, họ rất khó giữ được tài sản ruộng đất trong tay.
Khương Bồng Cơ đã đưa ra một biện pháp đó là cho toàn bộ ruộng đất trở thành sở hữu của quốc gia, từ đó ngăn chặn sát nhập, thôn tính đất đai.
Nói là sở hữu quốc gia, chẳng bằng nói tất cả quy về “hoàng thất”.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Điều này cần có một nắm đấm cứng rắn.
Cho tới bây giờ, Khương Bồng Cơ làm khá tốt điều này, đánh tới đâu cướp đoạt tới đó.
Trên cơ sở này, sát nhập những loại thuế thượng vàng hạ cám có liên quan đến ruộng đất sát nhập với thuế đất, giảm bớt lượng công việc thu thuế của quan phủ, giảm bớt các khâu phức tạp, có thể giảm được nguy cơ trốn thuế lậu thuế. Dân chúng căn cứ vào số lượng nhân khẩu trong gia đình để nhận diện tích đất khác nhau từ quan phủ, thuế đất sẽ lấy tiêu chuẩn là thu hoạch hàng năm của dân chúng, canh tác càng nhiều, thu hoạch càng nhiều thì sẽ phải nộp thuế nhiều hơn và ngược lại.
“Nếu quyết định này truyền ra, tầng lớp sĩ tộc chắc sẽ vỡ tổ tập thể...”
Khương Bồng Cơ suy nghĩ, nâng bút viết cho Phong Chân một bức thư.
Vì tính mệnh của con trai anh ta, anh ta đừng hòng xuống khỏi con thuyền hải tặc của cô.