Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1754 - Chương 1754
Chương 1754ĐÁM RAU HẸ NÊN TỐT NGHIỆP RỒI
#Mỗi ngày đều trúng phong ấn có tên là “ổ chăn” #
# Sống thọ và chết tại nhà thì tính là cái gì, vừa đến mùa đông đã cảm thấy bị nóng chết mới là phương thức tử vong hạnh phúc nhất #
“Huynh thức dậy sớm như thế, làm hại ta cũng phải liều mạng bồi quân tử… huynh xem đi, mấy ngày nay, đáy mắt xanh đen của ta cũng lộ ra rồi.” Tôn Lan buồn ngủ ngáp một cái, cố gắng mở mí mắt ra, không nhịn được lải nhải với bạn: “Hôm qua tình cờ gặp được người quen, đối phương lặng lẽ hỏi ta có phải đi nhà thổ quá nhiều hay không, còn khuyên bảo ta kiềm chế một chút, dù trẻ tuổi cũng không thể hành hạ mình như vậy được...”
Trời thấy còn thương, cậu vẫn là một con gà tơ nha.
Cho dù lẫn lộn trong quân doanh hai năm, học được không ít lời nói thô tục, mở mang không ít hình ảnh không biết xấu hổ, nhưng bản chất của cậu vẫn coi như kiềm chế nha.
Phong Nghi cười nói: “Không để ý tới bọn họ không được à.”
Rốt cuộc là không để ý tới những người thích tọc mạch, lôi hai người ra so sánh, hay là không để ý tới người quen hiểu lầm sự trong sạch của Tôn Lan, cái này thì phải xem người nghe nghĩ thế nào rồi. Tôn Lan và Phong Nghi quen biết nhau bao năm như thế, tự nhiên hiểu rõ, cậu nói lầm bầm: “Miệng người đáng sợ, sao có thể thoải mái như vậy được?”
Cái miệng nhiều chuyện ở trên mặt người ta, người ta nói thế nào, Tôn Lan không xen vào, cậu chỉ có thể cố gắng hết khả năng làm tốt chuyện của mình thôi.
Liếc nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, Tôn Lan xoa xoa cái bụng đói, móc bánh bao được gói bằng khăn từ trong tay áo ra.
Vừa mới mở ra, một luồng hơi nóng và hương thơm đã lan tỏa.
Tôn Lan lại cởi “bình giữ ấm” đựng canh thịt đậm đặc từ bên hông xuống.
Thứ này là chủ công nhà mình làm ra, trong ngoài tổng cộng có bốn lớp. Sâu trong cùng là lớp lót bằng sứ, lớp thứ hai là lớp lót làm bằng đồng, lớp thứ ba cũng là sứ, lớp thứ tư chính là miếng trúc phòng rơi vỡ. Lớp bên trong có thể được vặn chặt bằng nắp, đề phòng nước canh tràn ra ngoài, lớp ngoài còn có nắp tre.
Thứ này có chức năng giữ ấm, dùng rất thuận tiện.
“Huynh dậy sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?”
Phong Nghi lật một trang, nói: “Vẫn chưa.”
Tôn Lan nói: “Chỗ này của ta có nhiều, hay là huynh ăn tạm một chút đi.”
Phong Nghi cười nói: “Đồ ăn sáng không nên ăn nhiều, Trường Sinh nói sẽ mang đến cho ta.”
Tôn Lan hung hăng cắn một miếng bánh bao, nhét đầy hai gò má đến nỗi căng phình cả lên, còn chưa nuốt xuống mà bụng đã hơi no rồi.
Bị ép ăn một bát thức ăn cho cún thế này, làm sao bụng có thể không no cho được?
“Dung Lễ, ta nghe thấy một tin tức nhỏ, huynh có muốn nghe không?”
Phong Nghi không ăn, Tôn Lan liền nhét hết mấy cái bánh bao và cả bình canh thịt mang đến vào trong bụng, bánh bao và canh thịt nóng hổi cùng lúc mang đến cảm giác no bụng cho Tôn Lan, còn khiến cậu cảm giác có một luồng nhiệt khoan khoái từ trong thân thể phát ra ngoài, rất thoải mái.
“Tin tức gì?”
Tôn Lan không phải là người thích buôn chuyện, tin tức nhỏ trong miệng cậu chắc chắn không phải là đông gia trường lý gia đoản*, chắc là chính sự.
* Ý chỉ buôn chuyện, lưỡi dài.
“Nghe nói thư viện Kim Lân có biến động lớn.” Tôn Lan nói: “Nội dung cụ thể thì bây giờ vẫn chưa biết rõ.”
Phong Nghi khẽ cau mày.
Biến động lớn liên quan đến thư viện Kim Lân?
Sao cậu lại không nhận được chút tiếng gió nào?
Phía cha cũng không thấy đề cập đến, Tôn Lan nghe được tin tức này từ đâu?
Tôn Lan nói: “Vài ngày trước, chẳng phải ta đi thu bài tập của các bạn học cho các phu tử sao? Đúng lúc Uyên Kính tiên sinh cũng ở đó, thầy ấy và các phu tử đang nói chuyện gì đó, bảo phu tử mấy ngày gần đây tăng cường kiểm tra đánh giá học sinh, dạy nhiều thêm chuyện thực tế, chứng tỏ năm sau thư viện sẽ có chuyện lớn.”
Lúc cậu đến, Uyên Kính tiên sinh đã nói gần xong, nên cậu chỉ nghe được phần đuôi.
Không cần biết biến cố gì đó ra sao, với tư cách là học sinh, là một phần tử của thư viện Kim Lân, tin tức này chắc chắn sẽ liên quan đến bản thân bọn họ, không thể không quan tâm được.
Tôn Lan nói: “Gia gia không ở Hoàn Châu, ta không có một trưởng bối nào nói xen vào được, nên không có cách nào nghe ngóng được tin tức...”
Phong Nghi thông minh, hiểu rõ ý của Tôn Lan, cậu nói: “Hôm nay tan học, ta đi thám thính tin tức từ phụ thân xem sao.”
Cha của cậu - Phong Chân chính là một trong những trọng thần của chủ công, nếu thư viện Kim Lân thật sự có biến động lớn thì không có lý nào Phong Chân lại không biết gì.
Hai người bàn bạc một hồi, sắc trời bên ngoài dần dần sáng tỏ, các học sinh lục tục đến lớp học.
Bọn họ tụm năm tụm ba chào hỏi nhau, lấy sách ra, ngồi vào vị trí của mình và bắt đầu đọc sách buổi sáng.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thư viện Kim Lân rất nghiêm khắc, cho dù xuân hạ thu đông, buổi sáng vĩnh viễn đều vào học lúc Mão sơ tam khắc (5h45’), học đến Tỵ chính tam khắc (10h45’) thì dừng học, khoảng giữa có hơn nửa canh giờ cho học sinh dùng cơm trưa. Buổi chiều vào học lúc Mùi sơ một khắc (13h15’), Thân chính một khắc (16h15’) thì tan học.
Hè qua đông đến, chưa từng có một ngày ngoại lệ.
Thời gian các phu tử đến hơi trễ hơn một chút so với học sinh, nhưng sẽ không quá trễ.
Chỉ là hôm nay hơi kỳ lạ, thời gian đọc sách buổi sáng đã sắp kết thúc rồi mà phu tử dạy bọn họ hôm nay vẫn chưa tới.
Dần dần, có mấy học sinh không thể ngồi yên được nữa, trong lòng suy nghĩ vì sao phu tử tới trễ nên không có cách nào tập trung đọc sách.
“Chẳng lẽ Nhiếp phu tử bị bệnh rồi?”
Phu tử dạy bọn là con rể của Uyên Kính tiên sinh, họ Nhiếp, tên Tuân, tự Thành Doãn, hắn từng là mưu sĩ của chư hầu Hoàng Tung.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Sau khi Hoàng Tung thua trận, Nhiếp Tuân bị bắt quy hàng, nhưng từ bỏ xuất sĩ, chuyển sang giáo dục, mấy năm nay vẫn luôn giúp đỡ chia sẻ cho nhạc phụ là Uyên Kính tiên sinh. Mấy năm trôi qua, vị phu tử Nhiếp Tuân cực kỳ tuấn tú này nghiễm nhiên trở thành thầy giáo đẹp trai nhất, được hoan nghênh nhất thư viện Kim Lân.
Ngoài Nhiếp Tuân ra, còn có một vị phu tử rất nổi tiếng khác, vị phu tử ấy tên là Trình Tĩnh, nghe nói cũng là học trò của Uyên Kính tiên sinh.
Có điều, so với vẻ ngoài xuất sắc và tính tình ôn hòa dễ gần của Nhiếp Tuân, Trình Tĩnh lại khá nghiêm khắc và không dễ gần, bình thường không ai dám đi chọc Trình Tĩnh. Học sinh nào phạm lỗi mà rơi vào tay Trình Tĩnh, không bị lột xuống một lớp da thì đừng nghĩ sai lầm được bỏ qua.
Do đó, học sinh năm cuối càng quan tâm đến Nhiếp Tuân hơn.
Nếu như hôm nay đến lượt Trình Tĩnh lên lớp mà không tới, đừng nói là lo lắng, các học sinh không lén lút vui mừng ở trong lòng đã là không tệ rồi.
“Không thể nào, hôm qua ta còn nhìn thấy phu tử đi dạy lớp nữ về, lúc chào hỏi trên đường, ta thấy tinh thần của phu tử vẫn rất tốt mà.”
“Chuyện sinh bệnh này đâu phải là góp nhặt từng ngày, nói không chừng đêm qua ngủ không ngon giấc bị cảm lạnh rồi ấy chứ?”
Thời gian đọc sách buổi sáng sắp kết thúc rồi, các học sinh dần có lá gan, nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Đang trò chuyện thì học sinh ngồi bên cửa sổ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vàng giơ tay ra hiệu bảo các học sinh đang nói chuyện im lặng.
Lúc Nhiếp Tuân tới nơi, các học sinh vốn đang xì xào bàn tán đã ngồi ngay ngắn lại, nâng sách đọc lẩm bẩm.
Mọi người không dám hỏi thăm vì sao Nhiếp Tuân đến trễ, bản thân Nhiếp Tuân đã tự nói ra trước rồi.
Hắn không hề trễ, chỉ là đi qua lớp nữ để thông báo một số chuyện, bây giờ đến lượt lớp hạng nhất mà hắn luân phiên lên lớp dạy học.
Lúc Nhiếp Tuân nói chuyện, mọi người ăn ý dừng đọc sách buổi sáng, hơn năm mươi đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Tuân. Giọng nói của Nhiếp Tuân không lớn, nhưng học sinh trong phòng học đều có thể nghe thấy rõ ràng. Để tất cả học sinh đều có thể nghe rõ phu tử nói gì, chỗ ngồi của các học sinh được sắp xếp dựa theo hình tròn, trong ngoài tổng cộng ba vòng, phu tử thì ở bục giảng chính giữa giảng bài, chỉ có một số chương trình học đặc biệt mới thay đổi bố cục.
“Những lời tiếp theo liên quan đến tương lai sau này của các trò, các trò cần nghiêm túc lắng nghe.” Nhiếp Tuân vừa nói ra lời này, sắc mặt của không ít học sinh đều thay đổi, trong bụng cứ thấp thỏm không yên, nhưng Nhiếp Tuân không cho bọn họ chút thời gian tiêu hoá nào, trực tiếp nói thẳng: “Trải qua cuộc thảo luận cẩn thận giữa Lan Đình Công và mấy vị đại nho trong thư viện, nhất trí nhận định thư viện đã không thể nào tiếp tục giảng dạy các trò nhiều thứ hơn nữa...”
Cái gì?
Lời nói của Nhiếp Tuân giống như một quả lựu đạn, tất cả mọi người đều bị nổ tung đến mức chết lặng rồi.
#Mỗi ngày đều trúng phong ấn có tên là “ổ chăn” #
# Sống thọ và chết tại nhà thì tính là cái gì, vừa đến mùa đông đã cảm thấy bị nóng chết mới là phương thức tử vong hạnh phúc nhất #
“Huynh thức dậy sớm như thế, làm hại ta cũng phải liều mạng bồi quân tử… huynh xem đi, mấy ngày nay, đáy mắt xanh đen của ta cũng lộ ra rồi.” Tôn Lan buồn ngủ ngáp một cái, cố gắng mở mí mắt ra, không nhịn được lải nhải với bạn: “Hôm qua tình cờ gặp được người quen, đối phương lặng lẽ hỏi ta có phải đi nhà thổ quá nhiều hay không, còn khuyên bảo ta kiềm chế một chút, dù trẻ tuổi cũng không thể hành hạ mình như vậy được...”
Trời thấy còn thương, cậu vẫn là một con gà tơ nha.
Cho dù lẫn lộn trong quân doanh hai năm, học được không ít lời nói thô tục, mở mang không ít hình ảnh không biết xấu hổ, nhưng bản chất của cậu vẫn coi như kiềm chế nha.
Phong Nghi cười nói: “Không để ý tới bọn họ không được à.”
Rốt cuộc là không để ý tới những người thích tọc mạch, lôi hai người ra so sánh, hay là không để ý tới người quen hiểu lầm sự trong sạch của Tôn Lan, cái này thì phải xem người nghe nghĩ thế nào rồi. Tôn Lan và Phong Nghi quen biết nhau bao năm như thế, tự nhiên hiểu rõ, cậu nói lầm bầm: “Miệng người đáng sợ, sao có thể thoải mái như vậy được?”
Cái miệng nhiều chuyện ở trên mặt người ta, người ta nói thế nào, Tôn Lan không xen vào, cậu chỉ có thể cố gắng hết khả năng làm tốt chuyện của mình thôi.
Liếc nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, Tôn Lan xoa xoa cái bụng đói, móc bánh bao được gói bằng khăn từ trong tay áo ra.
Vừa mới mở ra, một luồng hơi nóng và hương thơm đã lan tỏa.
Tôn Lan lại cởi “bình giữ ấm” đựng canh thịt đậm đặc từ bên hông xuống.
Thứ này là chủ công nhà mình làm ra, trong ngoài tổng cộng có bốn lớp. Sâu trong cùng là lớp lót bằng sứ, lớp thứ hai là lớp lót làm bằng đồng, lớp thứ ba cũng là sứ, lớp thứ tư chính là miếng trúc phòng rơi vỡ. Lớp bên trong có thể được vặn chặt bằng nắp, đề phòng nước canh tràn ra ngoài, lớp ngoài còn có nắp tre.
Thứ này có chức năng giữ ấm, dùng rất thuận tiện.
“Huynh dậy sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?”
Phong Nghi lật một trang, nói: “Vẫn chưa.”
Tôn Lan nói: “Chỗ này của ta có nhiều, hay là huynh ăn tạm một chút đi.”
Phong Nghi cười nói: “Đồ ăn sáng không nên ăn nhiều, Trường Sinh nói sẽ mang đến cho ta.”
Tôn Lan hung hăng cắn một miếng bánh bao, nhét đầy hai gò má đến nỗi căng phình cả lên, còn chưa nuốt xuống mà bụng đã hơi no rồi.
Bị ép ăn một bát thức ăn cho cún thế này, làm sao bụng có thể không no cho được?
“Dung Lễ, ta nghe thấy một tin tức nhỏ, huynh có muốn nghe không?”
Phong Nghi không ăn, Tôn Lan liền nhét hết mấy cái bánh bao và cả bình canh thịt mang đến vào trong bụng, bánh bao và canh thịt nóng hổi cùng lúc mang đến cảm giác no bụng cho Tôn Lan, còn khiến cậu cảm giác có một luồng nhiệt khoan khoái từ trong thân thể phát ra ngoài, rất thoải mái.
“Tin tức gì?”
Tôn Lan không phải là người thích buôn chuyện, tin tức nhỏ trong miệng cậu chắc chắn không phải là đông gia trường lý gia đoản*, chắc là chính sự.
* Ý chỉ buôn chuyện, lưỡi dài.
“Nghe nói thư viện Kim Lân có biến động lớn.” Tôn Lan nói: “Nội dung cụ thể thì bây giờ vẫn chưa biết rõ.”
Phong Nghi khẽ cau mày.
Biến động lớn liên quan đến thư viện Kim Lân?
Sao cậu lại không nhận được chút tiếng gió nào?
Phía cha cũng không thấy đề cập đến, Tôn Lan nghe được tin tức này từ đâu?
Tôn Lan nói: “Vài ngày trước, chẳng phải ta đi thu bài tập của các bạn học cho các phu tử sao? Đúng lúc Uyên Kính tiên sinh cũng ở đó, thầy ấy và các phu tử đang nói chuyện gì đó, bảo phu tử mấy ngày gần đây tăng cường kiểm tra đánh giá học sinh, dạy nhiều thêm chuyện thực tế, chứng tỏ năm sau thư viện sẽ có chuyện lớn.”
Lúc cậu đến, Uyên Kính tiên sinh đã nói gần xong, nên cậu chỉ nghe được phần đuôi.
Không cần biết biến cố gì đó ra sao, với tư cách là học sinh, là một phần tử của thư viện Kim Lân, tin tức này chắc chắn sẽ liên quan đến bản thân bọn họ, không thể không quan tâm được.
Tôn Lan nói: “Gia gia không ở Hoàn Châu, ta không có một trưởng bối nào nói xen vào được, nên không có cách nào nghe ngóng được tin tức...”
Phong Nghi thông minh, hiểu rõ ý của Tôn Lan, cậu nói: “Hôm nay tan học, ta đi thám thính tin tức từ phụ thân xem sao.”
Cha của cậu - Phong Chân chính là một trong những trọng thần của chủ công, nếu thư viện Kim Lân thật sự có biến động lớn thì không có lý nào Phong Chân lại không biết gì.
Hai người bàn bạc một hồi, sắc trời bên ngoài dần dần sáng tỏ, các học sinh lục tục đến lớp học.
Bọn họ tụm năm tụm ba chào hỏi nhau, lấy sách ra, ngồi vào vị trí của mình và bắt đầu đọc sách buổi sáng.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thư viện Kim Lân rất nghiêm khắc, cho dù xuân hạ thu đông, buổi sáng vĩnh viễn đều vào học lúc Mão sơ tam khắc (5h45’), học đến Tỵ chính tam khắc (10h45’) thì dừng học, khoảng giữa có hơn nửa canh giờ cho học sinh dùng cơm trưa. Buổi chiều vào học lúc Mùi sơ một khắc (13h15’), Thân chính một khắc (16h15’) thì tan học.
Hè qua đông đến, chưa từng có một ngày ngoại lệ.
Thời gian các phu tử đến hơi trễ hơn một chút so với học sinh, nhưng sẽ không quá trễ.
Chỉ là hôm nay hơi kỳ lạ, thời gian đọc sách buổi sáng đã sắp kết thúc rồi mà phu tử dạy bọn họ hôm nay vẫn chưa tới.
Dần dần, có mấy học sinh không thể ngồi yên được nữa, trong lòng suy nghĩ vì sao phu tử tới trễ nên không có cách nào tập trung đọc sách.
“Chẳng lẽ Nhiếp phu tử bị bệnh rồi?”
Phu tử dạy bọn là con rể của Uyên Kính tiên sinh, họ Nhiếp, tên Tuân, tự Thành Doãn, hắn từng là mưu sĩ của chư hầu Hoàng Tung.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Sau khi Hoàng Tung thua trận, Nhiếp Tuân bị bắt quy hàng, nhưng từ bỏ xuất sĩ, chuyển sang giáo dục, mấy năm nay vẫn luôn giúp đỡ chia sẻ cho nhạc phụ là Uyên Kính tiên sinh. Mấy năm trôi qua, vị phu tử Nhiếp Tuân cực kỳ tuấn tú này nghiễm nhiên trở thành thầy giáo đẹp trai nhất, được hoan nghênh nhất thư viện Kim Lân.
Ngoài Nhiếp Tuân ra, còn có một vị phu tử rất nổi tiếng khác, vị phu tử ấy tên là Trình Tĩnh, nghe nói cũng là học trò của Uyên Kính tiên sinh.
Có điều, so với vẻ ngoài xuất sắc và tính tình ôn hòa dễ gần của Nhiếp Tuân, Trình Tĩnh lại khá nghiêm khắc và không dễ gần, bình thường không ai dám đi chọc Trình Tĩnh. Học sinh nào phạm lỗi mà rơi vào tay Trình Tĩnh, không bị lột xuống một lớp da thì đừng nghĩ sai lầm được bỏ qua.
Do đó, học sinh năm cuối càng quan tâm đến Nhiếp Tuân hơn.
Nếu như hôm nay đến lượt Trình Tĩnh lên lớp mà không tới, đừng nói là lo lắng, các học sinh không lén lút vui mừng ở trong lòng đã là không tệ rồi.
“Không thể nào, hôm qua ta còn nhìn thấy phu tử đi dạy lớp nữ về, lúc chào hỏi trên đường, ta thấy tinh thần của phu tử vẫn rất tốt mà.”
“Chuyện sinh bệnh này đâu phải là góp nhặt từng ngày, nói không chừng đêm qua ngủ không ngon giấc bị cảm lạnh rồi ấy chứ?”
Thời gian đọc sách buổi sáng sắp kết thúc rồi, các học sinh dần có lá gan, nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Đang trò chuyện thì học sinh ngồi bên cửa sổ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vàng giơ tay ra hiệu bảo các học sinh đang nói chuyện im lặng.
Lúc Nhiếp Tuân tới nơi, các học sinh vốn đang xì xào bàn tán đã ngồi ngay ngắn lại, nâng sách đọc lẩm bẩm.
Mọi người không dám hỏi thăm vì sao Nhiếp Tuân đến trễ, bản thân Nhiếp Tuân đã tự nói ra trước rồi.
Hắn không hề trễ, chỉ là đi qua lớp nữ để thông báo một số chuyện, bây giờ đến lượt lớp hạng nhất mà hắn luân phiên lên lớp dạy học.
Lúc Nhiếp Tuân nói chuyện, mọi người ăn ý dừng đọc sách buổi sáng, hơn năm mươi đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Tuân. Giọng nói của Nhiếp Tuân không lớn, nhưng học sinh trong phòng học đều có thể nghe thấy rõ ràng. Để tất cả học sinh đều có thể nghe rõ phu tử nói gì, chỗ ngồi của các học sinh được sắp xếp dựa theo hình tròn, trong ngoài tổng cộng ba vòng, phu tử thì ở bục giảng chính giữa giảng bài, chỉ có một số chương trình học đặc biệt mới thay đổi bố cục.
“Những lời tiếp theo liên quan đến tương lai sau này của các trò, các trò cần nghiêm túc lắng nghe.” Nhiếp Tuân vừa nói ra lời này, sắc mặt của không ít học sinh đều thay đổi, trong bụng cứ thấp thỏm không yên, nhưng Nhiếp Tuân không cho bọn họ chút thời gian tiêu hoá nào, trực tiếp nói thẳng: “Trải qua cuộc thảo luận cẩn thận giữa Lan Đình Công và mấy vị đại nho trong thư viện, nhất trí nhận định thư viện đã không thể nào tiếp tục giảng dạy các trò nhiều thứ hơn nữa...”
Cái gì?
Lời nói của Nhiếp Tuân giống như một quả lựu đạn, tất cả mọi người đều bị nổ tung đến mức chết lặng rồi.