Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1774 - Chương 1774
Chương 1774TA MUỐN XE ĐẠP
[Nhất Giới Thư Sinh]: Ha ha ha, bác Streamer mà cũng có lúc bị người ta bỏ quên, nhìn gương mặt ấm ức của cô ấy sắp tràn cả màn hình rồi kìa.
[Ông Đây Đẹp Trai Nhất Thiên Hạ]: Tui cảm thấy Trương Bình này muốn chết thật rồi, thằng nhóc này không biết lấy lòng bác Streamer còn quan trọng hơn lấy lòng cha vợ à?
Coi nhẹ ai chứ không thể coi nhẹ Khương Bồng Cơ, Trương Bình sai lầm rồi.
[Núi Có Cây, Cây Có Cành]: Chuyện này có liên quan gì đâu? Bác Streamer có “vạn người mê” đến mấy thì đâu phải đàn ông trong thiên hạ đều vây quanh cô ấy. Trương Bình và Thiệu Quang chỉ là những người nghiên cứu kỹ thuật, bọn họ trầm mê nghiên cứu quên hết tất cả thì có gì kỳ lạ? Nếu vì chuyện này mà bác Streamer gây khó dễ cho hai người bọn họ thì đó không phải là bác Streamer mà tui biết. Mấy người có hùa theo thì cũng có mức độ thôi được không?
Chỉ là một công việc thôi mà, Trương Bình đâu phải cứ nhất thiết làm ở chỗ Khương Bồng Cơ.
Cùng lắm thì đập bàn nghỉ việc thôi!
[Bần Đạo Thấy Hoa Cúc Của Thí Chủ Có Độc]: Liên quan lắm đấy chứ, tình cảm của Bách Nguyệt Hà đối với bác Streamer là trên tình bạn, dưới tình yêu, cộng thêm sự hâm mộ của cô ấy dành cho Streamer thì thái độ của bác Streamer sẽ ảnh hưởng đến chuyện cô em Nguyệt Hà có bằng lòng đi theo Trương Bình hay không...
Có một vài cá muối không thể nào hiểu được tình hình: “...”
[Tiên Tài Thán]: Nghe nói... Tui nghe nói hình như Từ mỹ nhân tương đối đề phòng em gái Nguyệt Hà, coi đối phương là tình địch đấy.
[Phong Nhập Tùng]: Trước kia có người nói livestream này rất kịch tính, vừa có đam mỹ vừa có bách hợp mà tui không tin, giờ tui tin rồi.
Đám cá muối tám chuyện Khương Bồng Cơ không chút kiêng kỵ, càng giao lưu càng ngạc nhiên…
Khương Bồng Cơ thì kiên nhẫn nghe Trương Bình và Thiệu Quang trao đổi, mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng rất hài lòng.
Đợi hai người tỉnh táo lại thì phát hiện chủ công của họ bị bỏ quên ở một bên khá lâu, trên mặt bèn lộ vẻ thiếu tự nhiên.
Khương Bồng Cơ ngăn động tác thỉnh tội của họ, ôn hòa nói: “Hai huynh si mê nghiên cứu, say mê chính sự, đó là bổn phận thì có tội gì chứ?”
Đối với mấy vị đại bảo bối Mặc gia này, Khương Bồng Cơ luôn rất khoan dung. Cho dù là hai năm kinh tế căng thẳng nhất cô cũng không hề cắt xén bớt kinh phí phường nghề mộc, đương nhiên cũng sẽ không vì những thất lễ nhất thời mà tức giận: “Nói ta nghe thử dự định của hai huynh...”
Trương Bình hành lễ nói: “Vâng, mời chủ công dời bước cùng thần đi xem thử.”
Khương Bồng Cơ ở lại phường nghề mộc đến tận trưa, đến khi mặt trời lặn về phía Tây mới lưu luyến chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Trương Bình hỏi thăm cô một chuyện.
Loại mủ cao su này một năm có thể thu hoạch được bao nhiêu?
Theo những nghiên cứu lúc này của họ, vật thể rắn sau khi mủ cao su ngưng kết khô và xử lý xong sẽ có những tính năng rất tốt, không những có thể chế thành đế giày của binh sĩ mà còn có thể dùng vào những chỗ khác. Nếu sản lượng đầy đủ thì chi phí của quân đội có thể giảm đi rất nhiều. Đừng thấy giày cỏ không đắt, tuy nhiên đại quân hành quân sẽ tiêu tốn khá nhiều, một hai ngày có thể đi rách một đôi, số lượng khổng lồ tích lũy lại cũng là một khoản chi không nhỏ.
Nếu có thể dùng cao su thiên nhiên chắc và bền làm đế giày thì không những chân binh sĩ sẽ được bảo vệ tốt hơn mà cũng không cần phải thay giày thường xuyên nữa. Nhìn từ góc độ vĩ mô, giày cao su thay thế giày cỏ có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí vật tư quân nhu. Hơn nữa, loại giày này không những binh sĩ có thể mang mà dân chúng bình thường cũng có thể mang. Dân chúng không sử dụng hao như binh sĩ nên một đôi giày nếu dùng cẩn thận chắc có thể mang được hai ba năm.
Khương Bồng Cơ tiếc nuối: “Cây sản sinh ra mủ cao su chỉ có thể sống được ở phía Nam của Nam Thịnh, không chịu được rét. Ta đã cử người đi nuôi trồng cây non, đợi tới lúc tìm được nơi phù hợp sẽ vun trồng. Nếu muốn sản xuất hàng loạt với số lượng lớn thì trong vài năm này sẽ không thể được, sau này có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”
Trương Bình nghe xong, mặt lộ vẻ thất vọng.
Những năm gần đây đánh trận quá nhiều, với xu thế ngày càng phát triển mạnh của chủ công nhà mình, hai bên đấu lâu dài, các chư hầu khác sẽ dần lộ chiều hướng suy toàn.
Theo Trương Bình thấy, trong vòng mười năm, chủ công nhà mình chắc chắn có thể ngồi lên ngai vàng.
Đến lúc đó giày cao su mới có quy mô mở rộng, nhưng với binh sĩ mà nói sẽ không có ý nghĩa lớn lắm.
Khương Bồng Cơ biết suy nghĩ của anh ta, cười nói: “Thứ này không chỉ vì binh sĩ mà còn vì muôn dân trong thiên hạ. Nếu có lợi cho dân chúng, trễ một chút thì đã sao chứ? Ta nghe các huynh thảo luận thì thấy thứ này có thể dùng được ở rất nhiều nơi, không chỉ giới hạn ở giày.”
Làm lốp xe này, làm BCS này, cống kiến cho kế sinh nhai cũng được luôn này.
Những hoạt động tâm lý của Khương Bồng Cơ dĩ nhiên đám Trương Bình không biết.
Có sự đảm bảo của chủ công, hai người bọn họ vô cùng tự tin, tiếp tục thảo luận, nhất trí nhận định vật này còn có thể dùng để cải tạo xe ngựa.
Chẳng hạn như có thể thử dán cao su lên trên bánh xe hoặc bao quanh bánh xe để giảm bớt va chạm giữa bánh xe gỗ với đất đá trên mặt đất.
Đây cũng là một suy nghĩ rất khá!
Lúc bấy giờ bánh xe và trục xe đều làm bằng gỗ, tuy đã dùng loại chất lượng tốt, độ cứng cao, những thanh bắc ngang bắc dọc đều là gỗ du hoặc loại gỗ chất lượng tương tự nhưng dù sao cũng không thể thay đổi sự thật chúng chỉ là gỗ chứ không phải kim loại, đường xấu sẽ bị hao mòn rất nhiều.
Nếu như một phần kết cấu có thể được thay bằng cao su, nói không chừng sẽ có hiệu quả thần kỳ?
Đương nhiên, đây đều chỉ là suy nghĩ, vẫn chưa được áp dụng vào thực tiễn nên hiệu quả như thế nào vẫn chưa biết được.
Nếu hiệu quả tốt, có thể cải tiến thêm bước nữa.
Nếu hiệu quả không tốt, bọn họ có thể tìm một cách nghĩ khác.
Khương Bồng Cơ muốn nhắc họ có thể thử bơm hơi vào lốp xe, có điều lời vừa đến miệng lại bị cô nuốt ngược trở lại.
Thổi hơi vào lốp xe không phải là thứ kỹ thuật hiện tại có thể làm được, dù làm được thì với tình hình đường xá hiện tại cũng chưa ổn lắm, thời cơ chưa chín muồi.
Có điều...
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến chiếc xe đạp nhìn thấy trong viện bảo tàng Tinh Tế, thứ này có thể thử.
“Hi Hành, lấy giấy bút cho ta, ta có thứ này muốn các huynh làm thử.”
Tất cả những người trong phường nghề mộc đều không dùng bút lông mà dùng bút mực do Khương Bồng Cơ cải tiến, nhìn hơi giống hình thức ban đầu của bút chì sau này, khi vẽ vời rất tiện.
Cô soạt soạt hai đường vẽ ra một chiếc xe đạp, còn cả một chiếc xe người kéo.
Thực ra kỹ thuật vẽ của Khương Bồng Cơ khá tốt, từng chỗ đều vẽ rất chi tiết.
Lốp bánh xe dĩ nhiên không phải là dạng bơm hơi, tất cả đều dùng bằng cao su đúc, còn làm thế nào để đỡ tốn sức hơn một chút thì để đám Trương Bình tự điều chỉnh.
“Thứ này là...”
Trương Bình và Thiệu Quang châu đầu sang nhìn thứ trên giấy, sững sờ.
Xe kéo hơi giống xe đẩy bây giờ, có điều kiểu dáng rất khác, bọn họ vẫn có thể hiểu được.
Xe đạp... trong mắt bọn họ là thứ có hình dáng rất cổ quái chứ đừng nói đến chuyện làm ra. Vietwriter.vn
“Thần ngu dốt, mong chủ công giải đáp nghi hoặc.”
Khương Bồng Cơ không làm khó dễ hai người, nói ra ý nghĩ của mình.
Xe đạp ấy mà, người bây giờ chắc chắn sẽ không tiếp nhận, cô muốn làm một chiếc để chở Tử Hiếu đi hóng mát.
Xe kéo thì dùng để bổ sung cho xa mã hành.
Cô nói: “Lúc nãy ta đến phường nghề mộc bằng xe ngựa công cộng xa mã hành, tiện thì tiện đấy nhưng vẫn bốc mùi quá.”
Dù đã có thùng xe và bảng hiệu đơn sơ cản bớt nhưng mông ngựa xoay về phía hành khách, mùi rất nặng, thực sự không dễ ngửi chút nào.
Chiến mã xuất ngũ có hạn, một vài chiến mã vì vấn đề thương thế nên không thể kéo được xe ngựa công cộng, thậm chí không đủ số xe ngựa công cộng khiến số lượng khách có thể chở cũng có hạn. Cô cảm thấy có thể làm xe kéo để những người dân trẻ tuổi cường tráng, khỏe mạnh có thêm công việc.
[Nhất Giới Thư Sinh]: Ha ha ha, bác Streamer mà cũng có lúc bị người ta bỏ quên, nhìn gương mặt ấm ức của cô ấy sắp tràn cả màn hình rồi kìa.
[Ông Đây Đẹp Trai Nhất Thiên Hạ]: Tui cảm thấy Trương Bình này muốn chết thật rồi, thằng nhóc này không biết lấy lòng bác Streamer còn quan trọng hơn lấy lòng cha vợ à?
Coi nhẹ ai chứ không thể coi nhẹ Khương Bồng Cơ, Trương Bình sai lầm rồi.
[Núi Có Cây, Cây Có Cành]: Chuyện này có liên quan gì đâu? Bác Streamer có “vạn người mê” đến mấy thì đâu phải đàn ông trong thiên hạ đều vây quanh cô ấy. Trương Bình và Thiệu Quang chỉ là những người nghiên cứu kỹ thuật, bọn họ trầm mê nghiên cứu quên hết tất cả thì có gì kỳ lạ? Nếu vì chuyện này mà bác Streamer gây khó dễ cho hai người bọn họ thì đó không phải là bác Streamer mà tui biết. Mấy người có hùa theo thì cũng có mức độ thôi được không?
Chỉ là một công việc thôi mà, Trương Bình đâu phải cứ nhất thiết làm ở chỗ Khương Bồng Cơ.
Cùng lắm thì đập bàn nghỉ việc thôi!
[Bần Đạo Thấy Hoa Cúc Của Thí Chủ Có Độc]: Liên quan lắm đấy chứ, tình cảm của Bách Nguyệt Hà đối với bác Streamer là trên tình bạn, dưới tình yêu, cộng thêm sự hâm mộ của cô ấy dành cho Streamer thì thái độ của bác Streamer sẽ ảnh hưởng đến chuyện cô em Nguyệt Hà có bằng lòng đi theo Trương Bình hay không...
Có một vài cá muối không thể nào hiểu được tình hình: “...”
[Tiên Tài Thán]: Nghe nói... Tui nghe nói hình như Từ mỹ nhân tương đối đề phòng em gái Nguyệt Hà, coi đối phương là tình địch đấy.
[Phong Nhập Tùng]: Trước kia có người nói livestream này rất kịch tính, vừa có đam mỹ vừa có bách hợp mà tui không tin, giờ tui tin rồi.
Đám cá muối tám chuyện Khương Bồng Cơ không chút kiêng kỵ, càng giao lưu càng ngạc nhiên…
Khương Bồng Cơ thì kiên nhẫn nghe Trương Bình và Thiệu Quang trao đổi, mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng rất hài lòng.
Đợi hai người tỉnh táo lại thì phát hiện chủ công của họ bị bỏ quên ở một bên khá lâu, trên mặt bèn lộ vẻ thiếu tự nhiên.
Khương Bồng Cơ ngăn động tác thỉnh tội của họ, ôn hòa nói: “Hai huynh si mê nghiên cứu, say mê chính sự, đó là bổn phận thì có tội gì chứ?”
Đối với mấy vị đại bảo bối Mặc gia này, Khương Bồng Cơ luôn rất khoan dung. Cho dù là hai năm kinh tế căng thẳng nhất cô cũng không hề cắt xén bớt kinh phí phường nghề mộc, đương nhiên cũng sẽ không vì những thất lễ nhất thời mà tức giận: “Nói ta nghe thử dự định của hai huynh...”
Trương Bình hành lễ nói: “Vâng, mời chủ công dời bước cùng thần đi xem thử.”
Khương Bồng Cơ ở lại phường nghề mộc đến tận trưa, đến khi mặt trời lặn về phía Tây mới lưu luyến chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Trương Bình hỏi thăm cô một chuyện.
Loại mủ cao su này một năm có thể thu hoạch được bao nhiêu?
Theo những nghiên cứu lúc này của họ, vật thể rắn sau khi mủ cao su ngưng kết khô và xử lý xong sẽ có những tính năng rất tốt, không những có thể chế thành đế giày của binh sĩ mà còn có thể dùng vào những chỗ khác. Nếu sản lượng đầy đủ thì chi phí của quân đội có thể giảm đi rất nhiều. Đừng thấy giày cỏ không đắt, tuy nhiên đại quân hành quân sẽ tiêu tốn khá nhiều, một hai ngày có thể đi rách một đôi, số lượng khổng lồ tích lũy lại cũng là một khoản chi không nhỏ.
Nếu có thể dùng cao su thiên nhiên chắc và bền làm đế giày thì không những chân binh sĩ sẽ được bảo vệ tốt hơn mà cũng không cần phải thay giày thường xuyên nữa. Nhìn từ góc độ vĩ mô, giày cao su thay thế giày cỏ có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí vật tư quân nhu. Hơn nữa, loại giày này không những binh sĩ có thể mang mà dân chúng bình thường cũng có thể mang. Dân chúng không sử dụng hao như binh sĩ nên một đôi giày nếu dùng cẩn thận chắc có thể mang được hai ba năm.
Khương Bồng Cơ tiếc nuối: “Cây sản sinh ra mủ cao su chỉ có thể sống được ở phía Nam của Nam Thịnh, không chịu được rét. Ta đã cử người đi nuôi trồng cây non, đợi tới lúc tìm được nơi phù hợp sẽ vun trồng. Nếu muốn sản xuất hàng loạt với số lượng lớn thì trong vài năm này sẽ không thể được, sau này có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”
Trương Bình nghe xong, mặt lộ vẻ thất vọng.
Những năm gần đây đánh trận quá nhiều, với xu thế ngày càng phát triển mạnh của chủ công nhà mình, hai bên đấu lâu dài, các chư hầu khác sẽ dần lộ chiều hướng suy toàn.
Theo Trương Bình thấy, trong vòng mười năm, chủ công nhà mình chắc chắn có thể ngồi lên ngai vàng.
Đến lúc đó giày cao su mới có quy mô mở rộng, nhưng với binh sĩ mà nói sẽ không có ý nghĩa lớn lắm.
Khương Bồng Cơ biết suy nghĩ của anh ta, cười nói: “Thứ này không chỉ vì binh sĩ mà còn vì muôn dân trong thiên hạ. Nếu có lợi cho dân chúng, trễ một chút thì đã sao chứ? Ta nghe các huynh thảo luận thì thấy thứ này có thể dùng được ở rất nhiều nơi, không chỉ giới hạn ở giày.”
Làm lốp xe này, làm BCS này, cống kiến cho kế sinh nhai cũng được luôn này.
Những hoạt động tâm lý của Khương Bồng Cơ dĩ nhiên đám Trương Bình không biết.
Có sự đảm bảo của chủ công, hai người bọn họ vô cùng tự tin, tiếp tục thảo luận, nhất trí nhận định vật này còn có thể dùng để cải tạo xe ngựa.
Chẳng hạn như có thể thử dán cao su lên trên bánh xe hoặc bao quanh bánh xe để giảm bớt va chạm giữa bánh xe gỗ với đất đá trên mặt đất.
Đây cũng là một suy nghĩ rất khá!
Lúc bấy giờ bánh xe và trục xe đều làm bằng gỗ, tuy đã dùng loại chất lượng tốt, độ cứng cao, những thanh bắc ngang bắc dọc đều là gỗ du hoặc loại gỗ chất lượng tương tự nhưng dù sao cũng không thể thay đổi sự thật chúng chỉ là gỗ chứ không phải kim loại, đường xấu sẽ bị hao mòn rất nhiều.
Nếu như một phần kết cấu có thể được thay bằng cao su, nói không chừng sẽ có hiệu quả thần kỳ?
Đương nhiên, đây đều chỉ là suy nghĩ, vẫn chưa được áp dụng vào thực tiễn nên hiệu quả như thế nào vẫn chưa biết được.
Nếu hiệu quả tốt, có thể cải tiến thêm bước nữa.
Nếu hiệu quả không tốt, bọn họ có thể tìm một cách nghĩ khác.
Khương Bồng Cơ muốn nhắc họ có thể thử bơm hơi vào lốp xe, có điều lời vừa đến miệng lại bị cô nuốt ngược trở lại.
Thổi hơi vào lốp xe không phải là thứ kỹ thuật hiện tại có thể làm được, dù làm được thì với tình hình đường xá hiện tại cũng chưa ổn lắm, thời cơ chưa chín muồi.
Có điều...
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến chiếc xe đạp nhìn thấy trong viện bảo tàng Tinh Tế, thứ này có thể thử.
“Hi Hành, lấy giấy bút cho ta, ta có thứ này muốn các huynh làm thử.”
Tất cả những người trong phường nghề mộc đều không dùng bút lông mà dùng bút mực do Khương Bồng Cơ cải tiến, nhìn hơi giống hình thức ban đầu của bút chì sau này, khi vẽ vời rất tiện.
Cô soạt soạt hai đường vẽ ra một chiếc xe đạp, còn cả một chiếc xe người kéo.
Thực ra kỹ thuật vẽ của Khương Bồng Cơ khá tốt, từng chỗ đều vẽ rất chi tiết.
Lốp bánh xe dĩ nhiên không phải là dạng bơm hơi, tất cả đều dùng bằng cao su đúc, còn làm thế nào để đỡ tốn sức hơn một chút thì để đám Trương Bình tự điều chỉnh.
“Thứ này là...”
Trương Bình và Thiệu Quang châu đầu sang nhìn thứ trên giấy, sững sờ.
Xe kéo hơi giống xe đẩy bây giờ, có điều kiểu dáng rất khác, bọn họ vẫn có thể hiểu được.
Xe đạp... trong mắt bọn họ là thứ có hình dáng rất cổ quái chứ đừng nói đến chuyện làm ra. Vietwriter.vn
“Thần ngu dốt, mong chủ công giải đáp nghi hoặc.”
Khương Bồng Cơ không làm khó dễ hai người, nói ra ý nghĩ của mình.
Xe đạp ấy mà, người bây giờ chắc chắn sẽ không tiếp nhận, cô muốn làm một chiếc để chở Tử Hiếu đi hóng mát.
Xe kéo thì dùng để bổ sung cho xa mã hành.
Cô nói: “Lúc nãy ta đến phường nghề mộc bằng xe ngựa công cộng xa mã hành, tiện thì tiện đấy nhưng vẫn bốc mùi quá.”
Dù đã có thùng xe và bảng hiệu đơn sơ cản bớt nhưng mông ngựa xoay về phía hành khách, mùi rất nặng, thực sự không dễ ngửi chút nào.
Chiến mã xuất ngũ có hạn, một vài chiến mã vì vấn đề thương thế nên không thể kéo được xe ngựa công cộng, thậm chí không đủ số xe ngựa công cộng khiến số lượng khách có thể chở cũng có hạn. Cô cảm thấy có thể làm xe kéo để những người dân trẻ tuổi cường tráng, khỏe mạnh có thêm công việc.