Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1795 - Chương 1795
Chương 1795VẦNG SÁNG NHÂN TẠO
Dù sao Phong Giác cũng không phải là con giun trong bụng Khương Bồng Cơ, sao có thể hiểu rõ tất cả mọi chuyện được?
Điều mà Khương Bồng Cơ đã thật sự muốn giấu, đừng nói đến Phong Giác, ngay cả một người ngày ngày ở bên cạnh cô là Vệ Từ cũng không đoán ra được.
Theo lý bình thường thì là như thế này, nhưng bất cứ chuyện gì đều có thể tồn tại điều ngoài ý muốn, bí mật mà Khương Bồng Cơ muốn cất giấu không thể giấu được tất cả mọi người.
Người này không phải là người ngoài, mà là lão thủ trưởng, người hiểu rõ cách suy nghĩ của Khương Bồng Cơ.
[Cha Mày]: ???
Khương Bồng Cơ đang ăn bữa sáng, gần đây, khẩu vị của cô hơi thay đổi chút xíu, đột nhiên rất thích ăn cay, cây ớt sau phòng bếp bị một mình cô bao thầu.
Bữa sáng nên ăn những món thanh đạm, có dinh dưỡng là chính, nhưng Khương Bồng Cơ đã có hứng rồi thì ai dám nói không chứ?
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của cô, cháo thịt, bánh bao buổi sáng cũng được cho thêm bột ớt vào, lại còn là quả ớt siêu cay nữa!
Người ngoài chỉ cần nhìn vào thôi đã cảm thấy đầu lưỡi bỏng rát rồi, vậy mà Khương Bồng Cơ lại tỏ ra như thể không cảm thấy gì vậy, chỉ hai, ba hớp là húp hết bát cháo.
Không chỉ thích ăn cay mà dạ dày của cô còn nâng cao hơn trước một bậc.
Trước kia, một bồn cháo đã đủ ăn no sương sương rồi, bây giờ bữa sáng phải ăn tận hai bồn lớn... cái bồn phải to như cái chậu rửa mặt vậy, bánh bao thì phải hơn mười cái.
Bữa sáng đã như vậy rồi, bữa trưa, bữa tối còn ăn nhiều hơn nữa, nếu tính sơ qua, chắc cũng phải nhiều gấp năm lần trước kia.
[Đồ Ăn Vặt Ba Con Sóc]: Dạ dày của bác Streamer nối liền với hố đen vũ trụ sao?
[Ma Lạt Ngưu Thổ]: Đấy mà là trọng điểm à? Không phải trọng điểm phải là bác Streamer ăn thùng uống vại như vậy mà không hề béo lên một tí nào à? Ghen tị đến mức bay màu rồi này!
Các cá muối lần lượt hưởng ứng, bọn họ sinh ra ở một đất nước lâu đời có tám từ điển thức ăn ngon khác nhau, nhưng lại có một cơ thể chỉ uống nước thôi cũng béo lên, đấy là nỗi đau không thể nói với người khác. Thấy dạ dày của Khương Bồng Cơ có thể ăn mười năm mà như một ngày, độ ghen tị của bọn họ chắc sắp tràn ra khỏi màn hình luôn rồi.
Cho dù Khương Bồng Cơ ăn món ăn kỳ lạ: cháo thịt bò nấm hương cắt thêm ớt vào, nhưng khán giả chỉ cần nhìn thôi đã thấy đói bụng.
Lúc này, một bình luận màu vàng nổi bật lướt ngang qua màn hình... Đây là đặc quyền có một không hai, chỉ có duy nhất một đại thần ở trong kênh livestream này có được.
[Không Muốn Giảm Béo Nữa!]: Wa! Tóm lấy cự lão để chụp ảnh nào, đây là lần đầu tiên tui thấy cự lão lên tiếng đấy.
Lão thủ trưởng là người duy nhất có thể trị được Khương Bồng Cơ mà cá muối biết, là đại lão của đại lão, gọi tắt là cự lão.
[Thảng Bình Nhậm Trào]: Tóm đuôi cự lão lại để chụp ảnh chung nào, sau đấy ai muốn chụp ảnh cùng thì xếp hàng vào đi!
[Tham Ăn Muốn Ăn Sơn Hào Hải Vị]: Ơ? Sao cự lão lại đăng bình luận “???” làm gì nhỉ, có lý do gì sao?
[Phù Sinh Không Tổng]: Dường như tui có thể nhìn xuyên qua dấu “?” để thấy được nội tâm mù mịt của cự lão.
Khương Bồng Cơ xì xụp hai phát, uống hết sạch bát cháo, sau đó tiện tay cầm khăn đã xếp sẵn bên cạnh lên lau miệng, vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng rồi nấc một tiếng.
“Đủ rồi...”
Khương Bồng Cơ thở dài, ngẩng đầu phát hiện giữa màn hình lướt qua một bình luận “???”.
“Lão thủ trưởng, chị bị hack nick à?”
Ba dấu hỏi chấm liên tiếp, không giống như phong cách bình thường của cô ta, trông giống như một đứa trẻ cướp tài khoản của người khác rồi gõ bừa ra vậy.
[Cha Mày]: Cô mới bị hack ấy!
“Ting” một tiếng, màn hình tin nhắn riêng hiện ra.
Lão thủ trưởng không muốn năm triệu cá muối ngồi xem cô ta và Khương Bồng Cơ nói chuyện với nhau, cho nên lựa chọn gửi tin nhắn riêng.
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu không bị hack nick thì sao không nói gì, chỉ gửi mỗi dấu hỏi chấm thế?”
Lão thủ trưởng im lặng trong chốc lát, một lúc lâu sau mới trả lời.
[Cha Mày]: Cô đừng giả câm giả điếc nữa, tôi không tin cô không phát hiện ra cơ thể của mình có thay đổi.
Ở thời đại của hai người, tiêu chuẩn đánh giá cái chết là từ chết não biến thành tinh thần tiêu tan, nói ngược lại, chỉ cần tinh thần không bị tiêu tan thì vẫn sẽ còn đường cứu vãn. Dưới tình huống này, người đời lại càng coi trọng trạng thái của tinh thần. Lão thủ trưởng không tin Khương Bồng Cơ không phát hiện ra điều gì.
Phát hiện cái gì?
Phát hiện trong thế giới tinh thần của cô xuất hiện thêm một tinh thần nhỏ bé, mỏng manh không ổn định lắm.
Đúng, không nhầm đâu, một tinh thần!
Lão thủ trưởng phát hiện Khương Bồng Cơ không hề ra tay loại bỏ nó đi, ngược lại còn có vẻ đang bảo vệ giữ gìn nó, điều này rất đáng suy nghĩ.
Chưa từng thấy heo chạy thì cũng đã từng ăn thịt heo rồi, lão thủ trưởng lập tức nghĩ rằng đây là hiện tượng có thai tự nhiên, nói cách khác...
Khương Bồng Cơ mang thai rồi!
Quân đoàn trưởng Liên Bang biết mà cố tình phạm pháp!
Khương Bồng Cơ nâng má nói: “Chị phát hiện ra rồi à? Cũng đúng, chuyện này không giấu chị được.”
Chuyện này giống như là Khương Bồng Cơ chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được Khương Lộng Cầm mang thai, lão thủ trưởng cũng có thể phán đoán Khương Bồng Cơ có mang thai hay không thông qua tinh thần.
[Cha Mày]: Sao lại đột nhiên như vậy?
“Tôi đã tính toán kế hoạch của mấy năm gần đây, đến năm nay được rảnh rỗi một tí. Có quá nhiều người giục tôi kết hôn rồi, tôi muốn dành một niềm vui cho bọn họ.”
[Cha Mày]: Cô chắc chắn là vui mà không phải kinh sợ chứ?
“Đây là thiếu chủ mà bọn họ đã mong chờ từ lâu rồi, sau khi hết sợ hãi thì chẳng phải sẽ thấy mừng như điên à? Đỡ phải từng người một chạy đến chỗ tôi giục sinh con.”
Khương Bồng Cơ ngáp một cái, tuy nói mang thai không mang lại cho cô quá nhiều gánh nặng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời, không có tinh thần.
[Cha Mày]: Những người khác nói thế nào?
Khương Bồng Cơ nói: “Tạm thời chưa cho bọn họ biết vội, bớt được bao việc, cũng tránh để những người có ý đồ cố tình bày mưu tính kế.”
Thời gian mang thai càng dài thì sẽ có càng nhiều cơ hội cho người khác ra tay, Khương Bồng Cơ không muốn tốn nhiều công sức để đối phó với đám yêu ma quỷ quái này.
Có thể là do hoàn cảnh tâm trạng thay đổi, Khương Bồng Cơ cũng đã tính trước, trải đường sẵn cho đứa trẻ trong bụng.
Không, có thể không phải chỉ một đứa trẻ.
“Đến lúc thời cơ chín muồi rồi, tôi sẽ thông báo với mọi người.”
Lúc nào thì thời cơ mới chín muồi?
Chờ đi!
Cô và lão thủ trưởng nói chuyện với nhau trong kênh tin nhắn riêng, ngoại trừ hai người ra thì không ai biết được bọn họ đang nói gì.
Sau ngày hôm đó, sức ăn và khẩu vị của Khương Bồng Cơ lại tiếp tục thay đổi, sức ăn lớn hơn nữa, khẩu vị cũng toàn là mấy món kỳ lạ khó hiểu.
Không biết bằng cách nào, sức ăn của cô lại bị đồn thổi ra bên ngoài, trở thành đề tài câu chuyện mỗi khi rảnh rỗi của dân chúng.
Hoàn Châu là một nơi có quan điểm đẫy đà mới đẹp, dân chúng nghĩ rằng Khương Bồng Cơ muốn tăng cân cho nên mới cố gắng ăn như vậy, nhưng mà ăn thế nào vẫn không béo lên nổi.
“Tin đồn kiểu này thật không đáng tin, ai đồn ra vậy?”
Khương Bồng Cơ tức giận bất bình, sức ăn của cô rất bình thường có được không hả, cô cũng không vì mình hơi gầy mà tự ti đến mức rơi nước mắt đâu!
Người nào đồn ra được chuyện như vậy thì thật đáng đánh!
Vệ Từ nói: “Trong phủ quản lý rất nghiêm khắc, không có ai dám lắm miệng tung tin vịt đâu, nhưng chủ công còn nhớ rõ lần trước người ăn cơm cùng với Phong gia tam lang - Phong Giác ở Tri Khả Trai không? Dù việc quản lý ở Tri Khả Trai có chặt chẽ thế nào thì đó cũng là nơi đông người, có rất nhiều dân chúng thường xuyên lui tới, kiểu gì cũng có người nhìn thấy chủ công ăn nhiều rồi...”
Rõ ràng trong phòng chỉ có Khương Bồng Cơ, Phong Giác và Hoàng Tung, nhưng ba người này lại ăn như kiểu ba mươi người vậy.
Chỉ cần hỏi thăm qua qua là biết phần lớn thức ăn chui vào trong bụng ai.
Khương Bồng Cơ chỉ cần đi ăn một lần là nổi tiếng rồi.
Giống như những gì mà Dương Đào từng nhận xét, Khương Bồng Cơ tranh giành thiên hạ khả năng cao là vì bị sức ăn của mình ép buộc, không giành được thiên hạ thì không ai nuôi nổi mình.
Vietwriter.vn
Chuyện này đến tai dân chúng thì còn xuất hiện thêm vô số đồn đoán nữa.
Người đoán Khương Bồng Cơ ăn nhiều là để tăng cân còn coi là suy nghĩ bình thường, cũng có người nói rằng cô là thao thiết đầu thai, vừa ăn nhiều vừa hung dữ.
Đương nhiên, cũng có dân chúng nói Khương Bồng Cơ đang luyện thần công, bay lên trời, trốn xuống đất mất rất nhiều sức lực, chỉ ăn đồ ăn bình thường thì không có đủ linh khí, không có chất lượng thì lấy số lượng bù lại. Đừng chỉ nhìn vào lượng đồ ăn nhiều gấp hai mươi lần đàn ông bình thương của Khương Bồng Cơ, nhưng lượng linh khí cô thật sự hấp thu được chỉ miễn cưỡng giúp cô no ngang bụng thôi.
Còn có người nói thật ra Khương Bồng Cơ không phải là chỉ có một người, cô còn có hàng ngàn thân phận khác nữa, cho nên mới ăn nhiều cơm như vậy...
Khương Bồng Cơ: “...”
Đám dân chúng Hoàn Châu này bị tiểu thuyết gia dưới trướng Vệ Từ tẩy não hết rồi à?
Tưởng tượng nhiều như vậy, không sợ không quay về hiện thực được luôn à?
Đúng là không thể quay về hiện thực hoàn toàn được, cuộc sống mà, không tưởng tượng thì sẽ giống như mặt nước phẳng lặng, không còn niềm vui gì nữa.
May mà cuối tháng năm, kỳ thi thủ sĩ cũng đến gần, dân chúng không tiếp tục quan tâm đến sức ăn của Khương Bồng Cơ nữa, mà lại bị chuyện khác hấp dẫn hơn thu hút. Kỳ thi thủ sĩ không chỉ là hoạt động náo nhiệt nhất ở Hoàn Châu từ trước đến nay, mà đồng thời cũng là nơi xuất hiện nhiều pha tự vả cấp độ cao.
Có bao nhiêu sĩ tử xuất thân sĩ tộc đã thề thề hứa hứa rằng không tham gia cạnh tranh trong kỳ thi thủ sĩ này với những sĩ tử xuất thân bình dân?
Cuối cùng lại tự vả mặt mình mấy cái, sau đó nói một câu: “Thật thơm”.
Không tham gia kỳ thi thủ sĩ là điều không thể nào, mãi mãi cũng không thể, bởi vì người phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ Khương Bồng Cơ đã hạ lệnh cấm tiến cử, xóa bỏ hình thức hiếu liêm và sát cử. Đương nhiên, gọi là xóa bỏ cũng không đúng lắm, phía triều đình lấy lý do là sau kỳ thi thủ sĩ này, nhân lực tạm thời sung túc. Biên chế ở các địa phương sẽ ưu tiên cho các nhân tài vượt qua kỳ thi này, như vậy mới không phụ sự tin tưởng và cố gắng của bọn họ.
Khương Bồng Cơ sẽ xem xét trước, nếu như nhân tài vượt qua kỳ thi thủ sĩ lần này mà không được thì thay thế bằng nhân tài hiếu liêm hoặc nhân tài sát cử.
Nếu như nhân tài vượt qua kỳ thi vẫn không đủ, những nhân tài nhập sĩ nhờ các con đường khác mới được thay thế bổ sung vào sau.
Khương Bồng Cơ không nói gì quá chắc chắn cả, nhưng nhìn học sinh ở thư viện Kim Lân kìa, một, hai năm là thu hoạch được một mớ rau hẹ... không phải, là cho một đám học sinh tốt nghiệp... Nếu như biên chế mỗi năm đều ưu tiên cho bọn họ, thì những sĩ tử không thuộc phe phái học viện còn có cơ hội ra làm quan sao?
Nói cách khác, không tham gia kỳ thi thủ sĩ thì sẽ không có cơ hội xuất sĩ nữa.
Trước kia còn có thể xin vào làm phụ tá ở một gia tộc nào đó, hoặc là làm quân sư quạt mo cho các nha môn ở địa phương, lấy nó để làm bàn đạp lên trên, hiện tại con đường này bị bịt lại. Lúc Khương Bồng Cơ tuyên bố tin tức này, một số sĩ tử có khứu giác nhạy cảm, sắc bén đã nhận ra sự không ổn rồi.
Cho dù có phải tự vả, bọn họ cũng phải tham gia kỳ thi lần này.
Nếu như bỏ lỡ lần này, không biết sau này có còn cơ hội nữa hay không.
Đoán chừng suy nghĩ của những người cùng cảnh ngộ cũng vậy, không ít sĩ tử xuất thân dòng bên của sĩ tộc cũng lén lút cho thư đồng nhà mình đi báo danh hộ.
Nhưng đây mới chỉ là lần thứ nhất tổ chức kỳ thi này, cường độ tuyên truyền không lớn lắm, không ảnh hưởng quá sâu đến mọi người, cho nên người ghi danh tham gia không nhiều lắm.
Tính cả học sinh tốt nghiệp thư viện Kim Lân năm nay và những sĩ tử ghi danh tham gia kỳ thi cũng chỉ được hơn một nghìn.
Số lượng này thật sự không thể so được với hàng triệu học sinh tham gia kỳ thi ở đất nước của các cá muối được.
Trong tay của Khương Bồng Cơ có bảng biên chế ghế trống trong các nha môn, bộ máy chủ chốt ở các châu, quận, huyện, cho dù có tuyển hết hơn một nghìn thí sinh này thì vẫn còn dư một số lớn chức vị. Đương nhiên, Khương Bồng Cơ cũng không định tuyển hết tất cả mọi người, bổ sung vào những cương vị có vẻ quan trọng hơn trước, để các địa phương này đi vào hoạt động trước, sau khi vào quỹ đạo ổn thỏa rồi thì chờ lứa rau hẹ... không, học sinh tốt nghiệp khóa sau, tình hình sẽ càng lúc càng tốt lên.
Bởi vì lý do sức khỏe nên Khương Bồng Cơ không đích thân chủ trì lần khoa cử này nữa, ngoại trừ vòng thi đình cuối cùng cần cô có mặt ra, nhưng vòng khác cô đều để cho chúng thần lo liệu hết. Có lẽ là do bình thường, Khương Bồng Cơ thường xuyên bỏ việc chơi bời, cho nên mọi người không hề nghi ngờ lý do sâu xa ẩn sâu trong lần lười biếng này của cô.
Hơn nữa, dù Khương Bồng Cơ không xuất hiện để chủ trì khoa cử, nhưng việc cô phải làm vẫn không ít.
“Phải kiểm tra cả nhân phẩm của các thí sinh tham gia nữa, nhân phẩm phải tốt, tính tình trung thực thì phái đi xa rèn luyện, những người không an phận thì sắp xếp gần một tí, chức vị cũng không nên cao quá, áp chế sự kiêu căng của bọn họ lại.” Khương Bồng Cơ thuận miệng nói, nhưng lại khiến người khác thấy khó xử.
Phong Chân nói: “Kiểm tra nhân phẩm như thế nào?”
Lòng người cách nhau một cái bụng cơ mà, chỉ cần diễn xuất tốt thì ác ma cũng có thể giả trang thành hoa sen trắng.
Khương Bồng Cơ nói: “Không phải đám học sinh tốt nghiệp từ thư viện Kim Lân có lưu lại hồ sơ à? Tra thử xem... nếu đám học sinh này có năng lực tốt, lại có thể thi đỗ kỳ thi này, vậy thì cho chúng đi đến mấy chỗ xa xa mài giũa ba năm. Sau đó thì điều động lên vị trí cao hơn, nếu vậy ta cũng có thể yên tâm hơn một chút...”
Phong Chân vô cùng ngạc nhiên.
Dựa theo quy tắc trên quan trường, những chức quan ở gần trung tâm chính trị... thì dù là chức quan nhỏ cũng cao hơn quan lớn ở nơi hoang vu hẻo lánh một bậc.
Nói qua qua như vậy có thể sẽ khó hiểu, đơn giản mà nói, người bị điều đi nơi xa thường không được coi trọng, người ở gần mới có thể được hoàng đế để ý.
Thị trưởng ở thủ đô và thị trưởng ở những nơi khác có thể nằm cùng một đẳng cấp sao?
Phong Chân cho rằng Khương Bồng Cơ hiểu lầm, anh ta đang định mở miệng giải thích.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Huynh có biết câu ‘núi cao, hoàng đế xa’ có nghĩa là gì không? Ở một nơi mà ta không thể quản lý được, tùy ý cho một người có vấn đề về nhân phẩm hoặc là tính tình không tốt đến đó, để bọn họ lừa trên gạt dưới, cuối cùng người chịu khổ lại là dân chúng. Tuy rằng đám học sinh ở thư viện Kim Lân này tính tình đơn thuần, nhưng trên người bọn họ có một luồng sức mạnh, thường dám làm những điều mà không phải ai cũng dám làm, người như vậy mới là người có khả năng mở miệng yêu cầu lợi ích cho dân chúng của mình. Phái bọn họ đến nơi xa xôi, không chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh khó khăn mài giũa năng lực của bọn họ, mà còn có thể để bọn họ mang đến điều tốt cho dân chúng.”
Suy nghĩ của cô không giống với người thời này, nhưng cô luôn có đạo lý của riêng mình.
Nghe cô nói như vậy, Phong Chân liền hiểu được.
“Bệnh nặng cần có thuốc mạnh, hy vọng bọn họ có thể hiểu được... nỗi lòng của chủ công.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta sẽ chỉ bảo cho bọn họ.”
Những nơi vẫn luôn nghèo nàn lạc hậu, chắc chắn có lý do của nó.
Có lẽ là do thiên tai, cũng có thể là do con người, có thể là do cường hào ác bá cấu kết với quan phủ địa phương, ví dụ như ở một địa phương nhỏ bé của một cá muối nào đó, một thôn có mấy chục hộ thôi mà ai cũng muốn tranh chức trưởng thôn, chơi đùa với quyền uy của nhà nước, âm thầm tham ô ngàn vạn tài sản trong kế hoạch di dân của thôn... Ở thời viễn đại vẫn chưa phát triển hệ thống thông tin, ví dụ về loại tham ô mục nát này nhiều vô kể. Hiện tượng này chính là ‘bệnh nặng’ trong lời của Phong Chân, học sinh lứa này của thư viện Kim Lân là một liều thuốc tác dụng mạnh, cho dù một liều không thể diệt trừ tận gốc, ít nhất cũng có thể cải thiện ổ bệnh này...
“Hôm nay Văn Chứng có gửi chiến báo đến đây không?”
Gần đây, Khương Bồng Cơ đặc biệt chú ý đến tình hình chiến đấu bên phía Trung Chiếu, gần như ngày nào cô cũng hỏi thăm xem có tin tức gì mới không.
“Có.”
Lúc Phong Chân nhìn thấy trên bìa phong thư có dán phù hiệu hình gấu mèo màu cam, anh ta không khỏi kinh ngạc.
Từ trước đến giờ, tất cả các chiến báo gửi đến từ Trung Chiếu đều dán phù hiệu màu xanh lá cây, có nghĩa là bên trong ghi tin tức hàng ngày, không có chuyện gì to tát.
Dựa vào độ quan trọng của chiến báo, phù hiệu dán trên thư sẽ chia theo thứ tự từ màu xanh lá cây, màu vàng, màu cam, màu đỏ và cuối cùng là màu đen sẫm.
Cho dù phù hiệu màu cam không quan trọng đến mức cần phải dùng đến ngựa nhanh để vận chuyển, nhưng nó có nghĩa là chiến cuộc ở Trung Chiếu có thay đổi, cần phải cảnh giác.
Khương Bồng Cơ mở chiến báo ra đọc cẩn thận một lượt, sau đó gấp vào rồi thiêu hủy.
“Khi nào thư chiến báo tiếp theo được chuyển tới thì lập tức đưa cho ta.”
Phong Chân không khỏi lo sợ: “Thế cục Trung Chiếu có thay đổi gì sao?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Có thay đổi, nhưng đấy là chuyện tốt. Cụ thể chuyện này tốt đến mức nào thì ta vẫn chưa dám nói chắc.”
[Cha Mày]: Vì sao lại phải giấu giếm bọn họ?
“Đương nhiên là để tạo khí thế trước rồi, không thì còn gì nữa? Trên đời này không có gì trùng hợp như thế, chỉ có thể tốn công sức tính kế trước, lão thủ trưởng chắc hiểu được đạo lý này.”
[Cha Mày]: Tạo khí thế?
Khương Bồng Cơ nói: “Vì oan gia ở trong bụng tôi.”
Khi mẹ của mình là người được trời chọn, thì con gái cô sinh ra cũng nên có vầng sáng “thuộc về thiên mệnh”.
Dù sao Phong Giác cũng không phải là con giun trong bụng Khương Bồng Cơ, sao có thể hiểu rõ tất cả mọi chuyện được?
Điều mà Khương Bồng Cơ đã thật sự muốn giấu, đừng nói đến Phong Giác, ngay cả một người ngày ngày ở bên cạnh cô là Vệ Từ cũng không đoán ra được.
Theo lý bình thường thì là như thế này, nhưng bất cứ chuyện gì đều có thể tồn tại điều ngoài ý muốn, bí mật mà Khương Bồng Cơ muốn cất giấu không thể giấu được tất cả mọi người.
Người này không phải là người ngoài, mà là lão thủ trưởng, người hiểu rõ cách suy nghĩ của Khương Bồng Cơ.
[Cha Mày]: ???
Khương Bồng Cơ đang ăn bữa sáng, gần đây, khẩu vị của cô hơi thay đổi chút xíu, đột nhiên rất thích ăn cay, cây ớt sau phòng bếp bị một mình cô bao thầu.
Bữa sáng nên ăn những món thanh đạm, có dinh dưỡng là chính, nhưng Khương Bồng Cơ đã có hứng rồi thì ai dám nói không chứ?
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của cô, cháo thịt, bánh bao buổi sáng cũng được cho thêm bột ớt vào, lại còn là quả ớt siêu cay nữa!
Người ngoài chỉ cần nhìn vào thôi đã cảm thấy đầu lưỡi bỏng rát rồi, vậy mà Khương Bồng Cơ lại tỏ ra như thể không cảm thấy gì vậy, chỉ hai, ba hớp là húp hết bát cháo.
Không chỉ thích ăn cay mà dạ dày của cô còn nâng cao hơn trước một bậc.
Trước kia, một bồn cháo đã đủ ăn no sương sương rồi, bây giờ bữa sáng phải ăn tận hai bồn lớn... cái bồn phải to như cái chậu rửa mặt vậy, bánh bao thì phải hơn mười cái.
Bữa sáng đã như vậy rồi, bữa trưa, bữa tối còn ăn nhiều hơn nữa, nếu tính sơ qua, chắc cũng phải nhiều gấp năm lần trước kia.
[Đồ Ăn Vặt Ba Con Sóc]: Dạ dày của bác Streamer nối liền với hố đen vũ trụ sao?
[Ma Lạt Ngưu Thổ]: Đấy mà là trọng điểm à? Không phải trọng điểm phải là bác Streamer ăn thùng uống vại như vậy mà không hề béo lên một tí nào à? Ghen tị đến mức bay màu rồi này!
Các cá muối lần lượt hưởng ứng, bọn họ sinh ra ở một đất nước lâu đời có tám từ điển thức ăn ngon khác nhau, nhưng lại có một cơ thể chỉ uống nước thôi cũng béo lên, đấy là nỗi đau không thể nói với người khác. Thấy dạ dày của Khương Bồng Cơ có thể ăn mười năm mà như một ngày, độ ghen tị của bọn họ chắc sắp tràn ra khỏi màn hình luôn rồi.
Cho dù Khương Bồng Cơ ăn món ăn kỳ lạ: cháo thịt bò nấm hương cắt thêm ớt vào, nhưng khán giả chỉ cần nhìn thôi đã thấy đói bụng.
Lúc này, một bình luận màu vàng nổi bật lướt ngang qua màn hình... Đây là đặc quyền có một không hai, chỉ có duy nhất một đại thần ở trong kênh livestream này có được.
[Không Muốn Giảm Béo Nữa!]: Wa! Tóm lấy cự lão để chụp ảnh nào, đây là lần đầu tiên tui thấy cự lão lên tiếng đấy.
Lão thủ trưởng là người duy nhất có thể trị được Khương Bồng Cơ mà cá muối biết, là đại lão của đại lão, gọi tắt là cự lão.
[Thảng Bình Nhậm Trào]: Tóm đuôi cự lão lại để chụp ảnh chung nào, sau đấy ai muốn chụp ảnh cùng thì xếp hàng vào đi!
[Tham Ăn Muốn Ăn Sơn Hào Hải Vị]: Ơ? Sao cự lão lại đăng bình luận “???” làm gì nhỉ, có lý do gì sao?
[Phù Sinh Không Tổng]: Dường như tui có thể nhìn xuyên qua dấu “?” để thấy được nội tâm mù mịt của cự lão.
Khương Bồng Cơ xì xụp hai phát, uống hết sạch bát cháo, sau đó tiện tay cầm khăn đã xếp sẵn bên cạnh lên lau miệng, vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng rồi nấc một tiếng.
“Đủ rồi...”
Khương Bồng Cơ thở dài, ngẩng đầu phát hiện giữa màn hình lướt qua một bình luận “???”.
“Lão thủ trưởng, chị bị hack nick à?”
Ba dấu hỏi chấm liên tiếp, không giống như phong cách bình thường của cô ta, trông giống như một đứa trẻ cướp tài khoản của người khác rồi gõ bừa ra vậy.
[Cha Mày]: Cô mới bị hack ấy!
“Ting” một tiếng, màn hình tin nhắn riêng hiện ra.
Lão thủ trưởng không muốn năm triệu cá muối ngồi xem cô ta và Khương Bồng Cơ nói chuyện với nhau, cho nên lựa chọn gửi tin nhắn riêng.
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu không bị hack nick thì sao không nói gì, chỉ gửi mỗi dấu hỏi chấm thế?”
Lão thủ trưởng im lặng trong chốc lát, một lúc lâu sau mới trả lời.
[Cha Mày]: Cô đừng giả câm giả điếc nữa, tôi không tin cô không phát hiện ra cơ thể của mình có thay đổi.
Ở thời đại của hai người, tiêu chuẩn đánh giá cái chết là từ chết não biến thành tinh thần tiêu tan, nói ngược lại, chỉ cần tinh thần không bị tiêu tan thì vẫn sẽ còn đường cứu vãn. Dưới tình huống này, người đời lại càng coi trọng trạng thái của tinh thần. Lão thủ trưởng không tin Khương Bồng Cơ không phát hiện ra điều gì.
Phát hiện cái gì?
Phát hiện trong thế giới tinh thần của cô xuất hiện thêm một tinh thần nhỏ bé, mỏng manh không ổn định lắm.
Đúng, không nhầm đâu, một tinh thần!
Lão thủ trưởng phát hiện Khương Bồng Cơ không hề ra tay loại bỏ nó đi, ngược lại còn có vẻ đang bảo vệ giữ gìn nó, điều này rất đáng suy nghĩ.
Chưa từng thấy heo chạy thì cũng đã từng ăn thịt heo rồi, lão thủ trưởng lập tức nghĩ rằng đây là hiện tượng có thai tự nhiên, nói cách khác...
Khương Bồng Cơ mang thai rồi!
Quân đoàn trưởng Liên Bang biết mà cố tình phạm pháp!
Khương Bồng Cơ nâng má nói: “Chị phát hiện ra rồi à? Cũng đúng, chuyện này không giấu chị được.”
Chuyện này giống như là Khương Bồng Cơ chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được Khương Lộng Cầm mang thai, lão thủ trưởng cũng có thể phán đoán Khương Bồng Cơ có mang thai hay không thông qua tinh thần.
[Cha Mày]: Sao lại đột nhiên như vậy?
“Tôi đã tính toán kế hoạch của mấy năm gần đây, đến năm nay được rảnh rỗi một tí. Có quá nhiều người giục tôi kết hôn rồi, tôi muốn dành một niềm vui cho bọn họ.”
[Cha Mày]: Cô chắc chắn là vui mà không phải kinh sợ chứ?
“Đây là thiếu chủ mà bọn họ đã mong chờ từ lâu rồi, sau khi hết sợ hãi thì chẳng phải sẽ thấy mừng như điên à? Đỡ phải từng người một chạy đến chỗ tôi giục sinh con.”
Khương Bồng Cơ ngáp một cái, tuy nói mang thai không mang lại cho cô quá nhiều gánh nặng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời, không có tinh thần.
[Cha Mày]: Những người khác nói thế nào?
Khương Bồng Cơ nói: “Tạm thời chưa cho bọn họ biết vội, bớt được bao việc, cũng tránh để những người có ý đồ cố tình bày mưu tính kế.”
Thời gian mang thai càng dài thì sẽ có càng nhiều cơ hội cho người khác ra tay, Khương Bồng Cơ không muốn tốn nhiều công sức để đối phó với đám yêu ma quỷ quái này.
Có thể là do hoàn cảnh tâm trạng thay đổi, Khương Bồng Cơ cũng đã tính trước, trải đường sẵn cho đứa trẻ trong bụng.
Không, có thể không phải chỉ một đứa trẻ.
“Đến lúc thời cơ chín muồi rồi, tôi sẽ thông báo với mọi người.”
Lúc nào thì thời cơ mới chín muồi?
Chờ đi!
Cô và lão thủ trưởng nói chuyện với nhau trong kênh tin nhắn riêng, ngoại trừ hai người ra thì không ai biết được bọn họ đang nói gì.
Sau ngày hôm đó, sức ăn và khẩu vị của Khương Bồng Cơ lại tiếp tục thay đổi, sức ăn lớn hơn nữa, khẩu vị cũng toàn là mấy món kỳ lạ khó hiểu.
Không biết bằng cách nào, sức ăn của cô lại bị đồn thổi ra bên ngoài, trở thành đề tài câu chuyện mỗi khi rảnh rỗi của dân chúng.
Hoàn Châu là một nơi có quan điểm đẫy đà mới đẹp, dân chúng nghĩ rằng Khương Bồng Cơ muốn tăng cân cho nên mới cố gắng ăn như vậy, nhưng mà ăn thế nào vẫn không béo lên nổi.
“Tin đồn kiểu này thật không đáng tin, ai đồn ra vậy?”
Khương Bồng Cơ tức giận bất bình, sức ăn của cô rất bình thường có được không hả, cô cũng không vì mình hơi gầy mà tự ti đến mức rơi nước mắt đâu!
Người nào đồn ra được chuyện như vậy thì thật đáng đánh!
Vệ Từ nói: “Trong phủ quản lý rất nghiêm khắc, không có ai dám lắm miệng tung tin vịt đâu, nhưng chủ công còn nhớ rõ lần trước người ăn cơm cùng với Phong gia tam lang - Phong Giác ở Tri Khả Trai không? Dù việc quản lý ở Tri Khả Trai có chặt chẽ thế nào thì đó cũng là nơi đông người, có rất nhiều dân chúng thường xuyên lui tới, kiểu gì cũng có người nhìn thấy chủ công ăn nhiều rồi...”
Rõ ràng trong phòng chỉ có Khương Bồng Cơ, Phong Giác và Hoàng Tung, nhưng ba người này lại ăn như kiểu ba mươi người vậy.
Chỉ cần hỏi thăm qua qua là biết phần lớn thức ăn chui vào trong bụng ai.
Khương Bồng Cơ chỉ cần đi ăn một lần là nổi tiếng rồi.
Giống như những gì mà Dương Đào từng nhận xét, Khương Bồng Cơ tranh giành thiên hạ khả năng cao là vì bị sức ăn của mình ép buộc, không giành được thiên hạ thì không ai nuôi nổi mình.
Vietwriter.vn
Chuyện này đến tai dân chúng thì còn xuất hiện thêm vô số đồn đoán nữa.
Người đoán Khương Bồng Cơ ăn nhiều là để tăng cân còn coi là suy nghĩ bình thường, cũng có người nói rằng cô là thao thiết đầu thai, vừa ăn nhiều vừa hung dữ.
Đương nhiên, cũng có dân chúng nói Khương Bồng Cơ đang luyện thần công, bay lên trời, trốn xuống đất mất rất nhiều sức lực, chỉ ăn đồ ăn bình thường thì không có đủ linh khí, không có chất lượng thì lấy số lượng bù lại. Đừng chỉ nhìn vào lượng đồ ăn nhiều gấp hai mươi lần đàn ông bình thương của Khương Bồng Cơ, nhưng lượng linh khí cô thật sự hấp thu được chỉ miễn cưỡng giúp cô no ngang bụng thôi.
Còn có người nói thật ra Khương Bồng Cơ không phải là chỉ có một người, cô còn có hàng ngàn thân phận khác nữa, cho nên mới ăn nhiều cơm như vậy...
Khương Bồng Cơ: “...”
Đám dân chúng Hoàn Châu này bị tiểu thuyết gia dưới trướng Vệ Từ tẩy não hết rồi à?
Tưởng tượng nhiều như vậy, không sợ không quay về hiện thực được luôn à?
Đúng là không thể quay về hiện thực hoàn toàn được, cuộc sống mà, không tưởng tượng thì sẽ giống như mặt nước phẳng lặng, không còn niềm vui gì nữa.
May mà cuối tháng năm, kỳ thi thủ sĩ cũng đến gần, dân chúng không tiếp tục quan tâm đến sức ăn của Khương Bồng Cơ nữa, mà lại bị chuyện khác hấp dẫn hơn thu hút. Kỳ thi thủ sĩ không chỉ là hoạt động náo nhiệt nhất ở Hoàn Châu từ trước đến nay, mà đồng thời cũng là nơi xuất hiện nhiều pha tự vả cấp độ cao.
Có bao nhiêu sĩ tử xuất thân sĩ tộc đã thề thề hứa hứa rằng không tham gia cạnh tranh trong kỳ thi thủ sĩ này với những sĩ tử xuất thân bình dân?
Cuối cùng lại tự vả mặt mình mấy cái, sau đó nói một câu: “Thật thơm”.
Không tham gia kỳ thi thủ sĩ là điều không thể nào, mãi mãi cũng không thể, bởi vì người phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ Khương Bồng Cơ đã hạ lệnh cấm tiến cử, xóa bỏ hình thức hiếu liêm và sát cử. Đương nhiên, gọi là xóa bỏ cũng không đúng lắm, phía triều đình lấy lý do là sau kỳ thi thủ sĩ này, nhân lực tạm thời sung túc. Biên chế ở các địa phương sẽ ưu tiên cho các nhân tài vượt qua kỳ thi này, như vậy mới không phụ sự tin tưởng và cố gắng của bọn họ.
Khương Bồng Cơ sẽ xem xét trước, nếu như nhân tài vượt qua kỳ thi thủ sĩ lần này mà không được thì thay thế bằng nhân tài hiếu liêm hoặc nhân tài sát cử.
Nếu như nhân tài vượt qua kỳ thi vẫn không đủ, những nhân tài nhập sĩ nhờ các con đường khác mới được thay thế bổ sung vào sau.
Khương Bồng Cơ không nói gì quá chắc chắn cả, nhưng nhìn học sinh ở thư viện Kim Lân kìa, một, hai năm là thu hoạch được một mớ rau hẹ... không phải, là cho một đám học sinh tốt nghiệp... Nếu như biên chế mỗi năm đều ưu tiên cho bọn họ, thì những sĩ tử không thuộc phe phái học viện còn có cơ hội ra làm quan sao?
Nói cách khác, không tham gia kỳ thi thủ sĩ thì sẽ không có cơ hội xuất sĩ nữa.
Trước kia còn có thể xin vào làm phụ tá ở một gia tộc nào đó, hoặc là làm quân sư quạt mo cho các nha môn ở địa phương, lấy nó để làm bàn đạp lên trên, hiện tại con đường này bị bịt lại. Lúc Khương Bồng Cơ tuyên bố tin tức này, một số sĩ tử có khứu giác nhạy cảm, sắc bén đã nhận ra sự không ổn rồi.
Cho dù có phải tự vả, bọn họ cũng phải tham gia kỳ thi lần này.
Nếu như bỏ lỡ lần này, không biết sau này có còn cơ hội nữa hay không.
Đoán chừng suy nghĩ của những người cùng cảnh ngộ cũng vậy, không ít sĩ tử xuất thân dòng bên của sĩ tộc cũng lén lút cho thư đồng nhà mình đi báo danh hộ.
Nhưng đây mới chỉ là lần thứ nhất tổ chức kỳ thi này, cường độ tuyên truyền không lớn lắm, không ảnh hưởng quá sâu đến mọi người, cho nên người ghi danh tham gia không nhiều lắm.
Tính cả học sinh tốt nghiệp thư viện Kim Lân năm nay và những sĩ tử ghi danh tham gia kỳ thi cũng chỉ được hơn một nghìn.
Số lượng này thật sự không thể so được với hàng triệu học sinh tham gia kỳ thi ở đất nước của các cá muối được.
Trong tay của Khương Bồng Cơ có bảng biên chế ghế trống trong các nha môn, bộ máy chủ chốt ở các châu, quận, huyện, cho dù có tuyển hết hơn một nghìn thí sinh này thì vẫn còn dư một số lớn chức vị. Đương nhiên, Khương Bồng Cơ cũng không định tuyển hết tất cả mọi người, bổ sung vào những cương vị có vẻ quan trọng hơn trước, để các địa phương này đi vào hoạt động trước, sau khi vào quỹ đạo ổn thỏa rồi thì chờ lứa rau hẹ... không, học sinh tốt nghiệp khóa sau, tình hình sẽ càng lúc càng tốt lên.
Bởi vì lý do sức khỏe nên Khương Bồng Cơ không đích thân chủ trì lần khoa cử này nữa, ngoại trừ vòng thi đình cuối cùng cần cô có mặt ra, nhưng vòng khác cô đều để cho chúng thần lo liệu hết. Có lẽ là do bình thường, Khương Bồng Cơ thường xuyên bỏ việc chơi bời, cho nên mọi người không hề nghi ngờ lý do sâu xa ẩn sâu trong lần lười biếng này của cô.
Hơn nữa, dù Khương Bồng Cơ không xuất hiện để chủ trì khoa cử, nhưng việc cô phải làm vẫn không ít.
“Phải kiểm tra cả nhân phẩm của các thí sinh tham gia nữa, nhân phẩm phải tốt, tính tình trung thực thì phái đi xa rèn luyện, những người không an phận thì sắp xếp gần một tí, chức vị cũng không nên cao quá, áp chế sự kiêu căng của bọn họ lại.” Khương Bồng Cơ thuận miệng nói, nhưng lại khiến người khác thấy khó xử.
Phong Chân nói: “Kiểm tra nhân phẩm như thế nào?”
Lòng người cách nhau một cái bụng cơ mà, chỉ cần diễn xuất tốt thì ác ma cũng có thể giả trang thành hoa sen trắng.
Khương Bồng Cơ nói: “Không phải đám học sinh tốt nghiệp từ thư viện Kim Lân có lưu lại hồ sơ à? Tra thử xem... nếu đám học sinh này có năng lực tốt, lại có thể thi đỗ kỳ thi này, vậy thì cho chúng đi đến mấy chỗ xa xa mài giũa ba năm. Sau đó thì điều động lên vị trí cao hơn, nếu vậy ta cũng có thể yên tâm hơn một chút...”
Phong Chân vô cùng ngạc nhiên.
Dựa theo quy tắc trên quan trường, những chức quan ở gần trung tâm chính trị... thì dù là chức quan nhỏ cũng cao hơn quan lớn ở nơi hoang vu hẻo lánh một bậc.
Nói qua qua như vậy có thể sẽ khó hiểu, đơn giản mà nói, người bị điều đi nơi xa thường không được coi trọng, người ở gần mới có thể được hoàng đế để ý.
Thị trưởng ở thủ đô và thị trưởng ở những nơi khác có thể nằm cùng một đẳng cấp sao?
Phong Chân cho rằng Khương Bồng Cơ hiểu lầm, anh ta đang định mở miệng giải thích.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Huynh có biết câu ‘núi cao, hoàng đế xa’ có nghĩa là gì không? Ở một nơi mà ta không thể quản lý được, tùy ý cho một người có vấn đề về nhân phẩm hoặc là tính tình không tốt đến đó, để bọn họ lừa trên gạt dưới, cuối cùng người chịu khổ lại là dân chúng. Tuy rằng đám học sinh ở thư viện Kim Lân này tính tình đơn thuần, nhưng trên người bọn họ có một luồng sức mạnh, thường dám làm những điều mà không phải ai cũng dám làm, người như vậy mới là người có khả năng mở miệng yêu cầu lợi ích cho dân chúng của mình. Phái bọn họ đến nơi xa xôi, không chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh khó khăn mài giũa năng lực của bọn họ, mà còn có thể để bọn họ mang đến điều tốt cho dân chúng.”
Suy nghĩ của cô không giống với người thời này, nhưng cô luôn có đạo lý của riêng mình.
Nghe cô nói như vậy, Phong Chân liền hiểu được.
“Bệnh nặng cần có thuốc mạnh, hy vọng bọn họ có thể hiểu được... nỗi lòng của chủ công.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta sẽ chỉ bảo cho bọn họ.”
Những nơi vẫn luôn nghèo nàn lạc hậu, chắc chắn có lý do của nó.
Có lẽ là do thiên tai, cũng có thể là do con người, có thể là do cường hào ác bá cấu kết với quan phủ địa phương, ví dụ như ở một địa phương nhỏ bé của một cá muối nào đó, một thôn có mấy chục hộ thôi mà ai cũng muốn tranh chức trưởng thôn, chơi đùa với quyền uy của nhà nước, âm thầm tham ô ngàn vạn tài sản trong kế hoạch di dân của thôn... Ở thời viễn đại vẫn chưa phát triển hệ thống thông tin, ví dụ về loại tham ô mục nát này nhiều vô kể. Hiện tượng này chính là ‘bệnh nặng’ trong lời của Phong Chân, học sinh lứa này của thư viện Kim Lân là một liều thuốc tác dụng mạnh, cho dù một liều không thể diệt trừ tận gốc, ít nhất cũng có thể cải thiện ổ bệnh này...
“Hôm nay Văn Chứng có gửi chiến báo đến đây không?”
Gần đây, Khương Bồng Cơ đặc biệt chú ý đến tình hình chiến đấu bên phía Trung Chiếu, gần như ngày nào cô cũng hỏi thăm xem có tin tức gì mới không.
“Có.”
Lúc Phong Chân nhìn thấy trên bìa phong thư có dán phù hiệu hình gấu mèo màu cam, anh ta không khỏi kinh ngạc.
Từ trước đến giờ, tất cả các chiến báo gửi đến từ Trung Chiếu đều dán phù hiệu màu xanh lá cây, có nghĩa là bên trong ghi tin tức hàng ngày, không có chuyện gì to tát.
Dựa vào độ quan trọng của chiến báo, phù hiệu dán trên thư sẽ chia theo thứ tự từ màu xanh lá cây, màu vàng, màu cam, màu đỏ và cuối cùng là màu đen sẫm.
Cho dù phù hiệu màu cam không quan trọng đến mức cần phải dùng đến ngựa nhanh để vận chuyển, nhưng nó có nghĩa là chiến cuộc ở Trung Chiếu có thay đổi, cần phải cảnh giác.
Khương Bồng Cơ mở chiến báo ra đọc cẩn thận một lượt, sau đó gấp vào rồi thiêu hủy.
“Khi nào thư chiến báo tiếp theo được chuyển tới thì lập tức đưa cho ta.”
Phong Chân không khỏi lo sợ: “Thế cục Trung Chiếu có thay đổi gì sao?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Có thay đổi, nhưng đấy là chuyện tốt. Cụ thể chuyện này tốt đến mức nào thì ta vẫn chưa dám nói chắc.”
[Cha Mày]: Vì sao lại phải giấu giếm bọn họ?
“Đương nhiên là để tạo khí thế trước rồi, không thì còn gì nữa? Trên đời này không có gì trùng hợp như thế, chỉ có thể tốn công sức tính kế trước, lão thủ trưởng chắc hiểu được đạo lý này.”
[Cha Mày]: Tạo khí thế?
Khương Bồng Cơ nói: “Vì oan gia ở trong bụng tôi.”
Khi mẹ của mình là người được trời chọn, thì con gái cô sinh ra cũng nên có vầng sáng “thuộc về thiên mệnh”.