Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1796 - Chương 1796
Chương 1796LẤY GIANG SƠN LÀM QUÀ
Nếu lão thủ trưởng nghe được câu này từ miệng của người bên cạnh, cô ta sẽ không thấy ngạc nhiên, nhưng người nói lời này lại là Khương Bồng Cơ thì sẽ khác.
Chẳng lẽ cô ta lại không rõ tính tình của Khương Bồng Cơ là như thế nào à?
“Tuy rằng tôi không nhìn thấy vẻ mặt của chị lúc này, nhưng tôi có thể đoán được, chắc là chị ngạc nhiên lắm nhỉ?”
Tuy rằng Khương Bồng Cơ đang hỏi người khác, nhưng lời nói lại rất chắc chắn.
Lão thủ trưởng hiểu rõ Khương Bồng Cơ đến mức nào, Khương Bồng Cơ cũng hiểu rõ con người này như vậy.
[Cha Mày]: Đúng thật là tôi có hơi ngạc nhiên, cô không giống kiểu người sẽ làm ra những hành động dư thừa như vậy.
Ở trong mắt các cá muối, cha mẹ tính toán trước cho đứa con là chuyện bình thường, là chuyện bình thường của người làm cha làm mẹ, nhưng nhận định này lại không quá đúng với thời đại kia của Khương Bồng Cơ. Liên Bang đã từng khảo sát chuyện này, hơn bảy mươi ba phần trăm số người không thích kết hôn, không thích sinh con.
Bọn họ càng muốn dùng thời gian và sức lực của mình cho công việc, tạo ra những giá trị sáng tạo, hưởng thụ cuộc sống, ở bên cạnh người yêu...
Có rất ít người thích nuôi một đứa trẻ con, dạy dỗ một đứa trẻ con từ giấy trắng để nó nhận biết thế giới này từng chút từng chút một.
Thứ nhất, có rất nhiều người trẻ tuổi cảm thấy bản thân mình chưa đủ năng lực để đảm nhiệm vai trò của một người cha, người mẹ tốt, không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của đứa trẻ được; thứ hai, Liên Bang có thể chế và bộ máy hoàn chỉnh, hiệu suất, chất lượng giáo dục trẻ nhỏ còn tốt hơn các cặp cha mẹ trẻ tuổi nhiều; thứ ba là dưới sự phát triển kinh tế văn minh tốc độ cao, áp lực cuộc sống của người trẻ tuổi rất lớn, phần lớn người cho dù có tự mình chăm con thì cũng là để cho người máy gia đình chăm sóc.
Kể từ khi máy dạy học, nuôi con nhân tạo ra đời, nếp sống này dần dần trở thành trào lưu.
Trước kia đã từng có người đặt vấn đề giáo dục con cái mà cha mẹ không trực tiếp tham dự thì không thể nào dạy ra một đứa trẻ tài giỏi được, đứa trẻ thiếu thốn tình cảm cha mẹ sẽ có chỗ thiếu hụt về mặt tâm lý, nhưng khi chế độ này thật sự được thực hành, hiệu quả lại cực kỳ tốt. Rất nhiều người cha người mẹ có tật xấu, ví dụ như không đủ nhân phẩm, thiếu hụt đạo đức, có xu hướng bạo lực, có thể trong lúc vô tình sẽ dạy những điều không tốt cho trẻ nhỏ. Cho dù bọn họ có ý thức khống chế, nhưng con người thì không ai hoàn hảo cả, không thể nào cảnh giác, kiềm chế từng phút từng giờ một. Người máy bảo mẫu cho gia đình thì không hề thiếu hụt mấy chỗ đó, những gì mà chúng thể hiện ra trước mặt đứa trẻ luôn luôn hoàn hảo.
Dù đứa trẻ có nghịch ngợm như thế nào, bọn họ cũng có thể dạy dỗ lại đứa trẻ hết lần này đến lần khác, mà không giống như cha mẹ bình thường sẽ dần dần mất đi sự kiên nhẫn, có thái độ tiêu cực với đứa trẻ. Lúc đứa trẻ gặp rắc rối cũng không thể làm nũng, khóc lóc tránh khỏi hình phạt nên có, ngoại trừ số cực ít những người có gen bẩm sinh bị thiếu hụt, những người đặc biệt không thể có tình cảm giống như những người bình thường, thì thành quả giáo dục của phần lớn trẻ em đều tốt hơn để cha mẹ dạy, hiệu suất cũng cao hơn.
Kiểu giáo dục này có lợi có hại, cái lợi rất rõ ràng, rất dễ nhìn thấy được, điểm tệ cũng rõ ràng không kém.
Lấy ví dụ như Khương Bồng Cơ, cô có tiếng nói chung với các thân phận như quân đoàn trưởng, chủ công này nọ, biết bảo vệ cấp dưới, biết cân nhắc điểm thiệt hơn, biết tổ chức như thế nào để chu toàn, bởi vì những điều này đã được truyền vào trong não của cô từ lúc còn nhỏ. Làm chiến sĩ, cô sẽ không bỏ rơi chiến hữu, làm quân đoàn trưởng cô sẽ coi trọng đại cục, cố gắng hết sức bảo vệ binh sĩ dưới trướng mình, làm chủ công cô sẽ không phụ sự hy vọng của mọi người...
Chỉ có điều, chưa từng có ai dạy cô phải làm một người mẹ như thế nào.
Đương nhiên, Khương Bồng Cơ cũng từng mơ ước về cha mẹ của mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ trở thành cha mẹ của một đứa trẻ khác.
Vốn không có nhận thức này, đương nhiên cô sẽ không thay đổi vị trí nhân vật của mình, ngược lại tiếp tục lựa chọn con đường theo vai trò mà mình quen thuộc.
Ví dụ như chủ công và cấp dưới, ví dụ như quân vương và thần tử, người trước chi phối người sau, đó là kiểu vai trò ra lệnh cho người khác.
Khương Bồng Cơ chỉ cần nói với đối phương phải làm như thế nào mới là đùng, lúc có chuyện khó khăn cũng bảo người ta tự đi tìm cách giải quyết mà không phải đứng bên cạnh chỉ bảo.
Nếu Khương Bồng Cơ đến tầm tuổi của lão thủ trưởng, cô sẽ biết sử dụng khuôn mẫu “Bề trên và bề dưới” thôi.
Nhưng cô vẫn chưa đến độ tuổi kia, đương nhiên vai trò cha mẹ này hoàn toàn xa lạ với Khương Bồng Cơ, cô chỉ có thể tự mình học hỏi.
Lão thủ trưởng còn tưởng rằng mình phải chỉ điểm cho Khương Bồng Cơ chỗ sai lầm của cô, không ngờ rằng Khương Bồng Cơ đã tự nhận ra từ trước rồi.
Ngồi chờ đợi Khương Bồng Cơ tự thông suốt là điều không thể nào đâu, chắc chắn khả năng cao còn có điều bí ẩn mà người ngoài không biết được.
Dù nói thế nào đi nữa, Khương Bồng Cơ thay đổi là chuyện tốt. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vốn tôi cũng đâu muốn sắp xếp mấy chuyện thừa thãi như vậy, nhưng mà...” Khương Bồng Cơ nhớ lại kiếp trước của Vệ Từ, trong lòng xuất hiện cảm giác phiền muộn không nói nên lời: “Nhưng mà thế giới này không giống với thế giới của chúng ta, đứa trẻ ở thế giới này... thật sự rất yếu đuối... Yếu đuối đến mức chỉ cần mắc một căn bệnh nhẹ đã có thể mất mạng, không giống như những đứa trẻ sơ sinh ở Liên Bang, cứ một đứa sẽ có một người máy bảo mẫu gia đình chăm sóc, ngay cả cha mẹ cũng không thể làm tổn thương bọn chúng.”
Sau khi đứa trẻ được dạy dỗ bởi chế độ nhân tạo, gen của đứa trẻ sẽ có ràng buộc nhất định với người máy bảo mẫu gia đình.
Từ lúc đứa trẻ sinh ra cho đến khoảng mười tuổi, sự bảo vệ mà người máy dành cho đứa trẻ sẽ nằm ở mức độ cao nhất, từ mười tuổi đến mười lăm tuổi sẽ từ từ hạ mức độ bảo vệ xuống, sau mười tám tuổi sẽ hoàn toàn rời khỏi người máy bảo mẫu gia đình. Trong thời gian bảo vệ, cho dù là cha mẹ cũng không thể làm ra bất kỳ hành động ác ý gì để tổn thương đứa trẻ. Những chuyện như kiểu hơi một tí là mắng chửi, đánh đập bạo lực trẻ em, hoặc vì sinh ra con gái nên dìm nó xuống bồn cầu cho chết ngạt ở thời đại này căn bản không thể xảy ra được. Bởi vì những người máy bảo mẫu gia đình này đều được cài đặt đánh cận chiến.
Đánh cận chiến được tạo nên sau khi sưu tập số liệu sức khỏe và số liệu chiến đấu của hàng nghìn hàng vạn võ sĩ.
Cho dù ở kiếp trước, Khương Bồng Cơ có thực lực mạnh mẽ, nếu không sử dụng tuyệt chiêu thì sẽ không thể nào khống chế được người máy này.
Người thường lại chẳng cần phải nói tới, một khi đụng phải cơ chế bảo hộ của người máy đối với đứa trẻ, nhẹ thì bị ấn xuống, mài người với mặt đất, nặng thì sẽ bị người máy tháo dỡ các đốt ngón tay ra, bị công tố tước đoạt quyền nuôi nấng đứa trẻ, tên sẽ bị kéo vào sổ đen, không thể hưởng thụ các phúc lợi của Liên Bang.
Ở trên mạng còn có đoạn video ngắn, một cư dân mạng nào đó đã làm một danh sách chiến lực của các thành viên trong gia đình: đứa con tám tuổi không đánh được người vợ, người vợ không đánh được hắn, hắn không đánh được con gái tám tháng tuổi, con gái tám tháng tuổi không đánh được cậu út mới tám ngày của nó.
Độ tuổi của đứa trẻ càng nhỏ, người máy bảo mẫu gia đình tương ứng với nó lại càng phải có chiến lực cao, khả năng vũ lực bị hạn chế càng nhỏ.
Chuyện này đối với Khương Bồng Cơ mà nói chỉ là chuyện thường ngày mà thôi, cho nên trong suy nghĩ của cô, trẻ con hẳn là người an toàn nhất.
Nhưng ở thời đại này thì lại không có người máy bảo mẫu gia đình, trẻ con là độ tuổi yếu đuối nhất, bị những kẻ độc ác tàn bạo ở thời loạn này làm thành đồ ăn lót dạ.
Ngay cả kẻ man rợ như người Nam Man cũng có viết một cuốn “Phú ăn thịt người”, bốn năm trăm chữ phong phú lưu loát, mỗi một chữ đều nhuốm máu, cực kỳ đắc ý viết rằng thịt trẻ con mềm ngon nhất. Nếu người như vậy sống ở thời đại của Khương Bồng Cơ, e là đã bị người máy bảo mẫu gia đình giết chết tại chỗ, nện thành thịt vụn rồi.
Trước kia Khương Bồng Cơ đã rất tức giận, chỉ hận không thể giết từng kẻ từng kẻ man rợ như vậy.
Bây giờ cô trở thành mẹ, tính tình thô bạo này lại càng trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Bởi vì cô không thể tưởng tượng ra cảnh tượng thịt mềm được viết một cách trắng trợn trong “Phú ăn thịt người” kia là thịt từ trên người cốt nhục của mình mà ra.
Khương Bồng Cơ nhận ra điều này, cho nên đương nhiên sẽ tự học cách sắm vai trò của một người máy bảo mẫu gia đình, dành sự bảo vệ cần có cho đứa trẻ.
“Tôi không thể cho nó tất cả những gì vốn thuộc về nó, không có người máy bảo mẫu gia đình ở bên cạnh bảo vệ dạy dỗ nó mười tám năm đầu, cho nên tôi chỉ có thể cho nó thiên hạ này để bù lại.” Khóe môi Khương Bồng Cơ nhếch lên, mỉm cười yếu ớt: “Những ai muốn ngăn trở nó thì nên xem xét ước lượng lại năng lực của mình đi.”
Nếu lão thủ trưởng nghe được câu này từ miệng của người bên cạnh, cô ta sẽ không thấy ngạc nhiên, nhưng người nói lời này lại là Khương Bồng Cơ thì sẽ khác.
Chẳng lẽ cô ta lại không rõ tính tình của Khương Bồng Cơ là như thế nào à?
“Tuy rằng tôi không nhìn thấy vẻ mặt của chị lúc này, nhưng tôi có thể đoán được, chắc là chị ngạc nhiên lắm nhỉ?”
Tuy rằng Khương Bồng Cơ đang hỏi người khác, nhưng lời nói lại rất chắc chắn.
Lão thủ trưởng hiểu rõ Khương Bồng Cơ đến mức nào, Khương Bồng Cơ cũng hiểu rõ con người này như vậy.
[Cha Mày]: Đúng thật là tôi có hơi ngạc nhiên, cô không giống kiểu người sẽ làm ra những hành động dư thừa như vậy.
Ở trong mắt các cá muối, cha mẹ tính toán trước cho đứa con là chuyện bình thường, là chuyện bình thường của người làm cha làm mẹ, nhưng nhận định này lại không quá đúng với thời đại kia của Khương Bồng Cơ. Liên Bang đã từng khảo sát chuyện này, hơn bảy mươi ba phần trăm số người không thích kết hôn, không thích sinh con.
Bọn họ càng muốn dùng thời gian và sức lực của mình cho công việc, tạo ra những giá trị sáng tạo, hưởng thụ cuộc sống, ở bên cạnh người yêu...
Có rất ít người thích nuôi một đứa trẻ con, dạy dỗ một đứa trẻ con từ giấy trắng để nó nhận biết thế giới này từng chút từng chút một.
Thứ nhất, có rất nhiều người trẻ tuổi cảm thấy bản thân mình chưa đủ năng lực để đảm nhiệm vai trò của một người cha, người mẹ tốt, không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của đứa trẻ được; thứ hai, Liên Bang có thể chế và bộ máy hoàn chỉnh, hiệu suất, chất lượng giáo dục trẻ nhỏ còn tốt hơn các cặp cha mẹ trẻ tuổi nhiều; thứ ba là dưới sự phát triển kinh tế văn minh tốc độ cao, áp lực cuộc sống của người trẻ tuổi rất lớn, phần lớn người cho dù có tự mình chăm con thì cũng là để cho người máy gia đình chăm sóc.
Kể từ khi máy dạy học, nuôi con nhân tạo ra đời, nếp sống này dần dần trở thành trào lưu.
Trước kia đã từng có người đặt vấn đề giáo dục con cái mà cha mẹ không trực tiếp tham dự thì không thể nào dạy ra một đứa trẻ tài giỏi được, đứa trẻ thiếu thốn tình cảm cha mẹ sẽ có chỗ thiếu hụt về mặt tâm lý, nhưng khi chế độ này thật sự được thực hành, hiệu quả lại cực kỳ tốt. Rất nhiều người cha người mẹ có tật xấu, ví dụ như không đủ nhân phẩm, thiếu hụt đạo đức, có xu hướng bạo lực, có thể trong lúc vô tình sẽ dạy những điều không tốt cho trẻ nhỏ. Cho dù bọn họ có ý thức khống chế, nhưng con người thì không ai hoàn hảo cả, không thể nào cảnh giác, kiềm chế từng phút từng giờ một. Người máy bảo mẫu cho gia đình thì không hề thiếu hụt mấy chỗ đó, những gì mà chúng thể hiện ra trước mặt đứa trẻ luôn luôn hoàn hảo.
Dù đứa trẻ có nghịch ngợm như thế nào, bọn họ cũng có thể dạy dỗ lại đứa trẻ hết lần này đến lần khác, mà không giống như cha mẹ bình thường sẽ dần dần mất đi sự kiên nhẫn, có thái độ tiêu cực với đứa trẻ. Lúc đứa trẻ gặp rắc rối cũng không thể làm nũng, khóc lóc tránh khỏi hình phạt nên có, ngoại trừ số cực ít những người có gen bẩm sinh bị thiếu hụt, những người đặc biệt không thể có tình cảm giống như những người bình thường, thì thành quả giáo dục của phần lớn trẻ em đều tốt hơn để cha mẹ dạy, hiệu suất cũng cao hơn.
Kiểu giáo dục này có lợi có hại, cái lợi rất rõ ràng, rất dễ nhìn thấy được, điểm tệ cũng rõ ràng không kém.
Lấy ví dụ như Khương Bồng Cơ, cô có tiếng nói chung với các thân phận như quân đoàn trưởng, chủ công này nọ, biết bảo vệ cấp dưới, biết cân nhắc điểm thiệt hơn, biết tổ chức như thế nào để chu toàn, bởi vì những điều này đã được truyền vào trong não của cô từ lúc còn nhỏ. Làm chiến sĩ, cô sẽ không bỏ rơi chiến hữu, làm quân đoàn trưởng cô sẽ coi trọng đại cục, cố gắng hết sức bảo vệ binh sĩ dưới trướng mình, làm chủ công cô sẽ không phụ sự hy vọng của mọi người...
Chỉ có điều, chưa từng có ai dạy cô phải làm một người mẹ như thế nào.
Đương nhiên, Khương Bồng Cơ cũng từng mơ ước về cha mẹ của mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ trở thành cha mẹ của một đứa trẻ khác.
Vốn không có nhận thức này, đương nhiên cô sẽ không thay đổi vị trí nhân vật của mình, ngược lại tiếp tục lựa chọn con đường theo vai trò mà mình quen thuộc.
Ví dụ như chủ công và cấp dưới, ví dụ như quân vương và thần tử, người trước chi phối người sau, đó là kiểu vai trò ra lệnh cho người khác.
Khương Bồng Cơ chỉ cần nói với đối phương phải làm như thế nào mới là đùng, lúc có chuyện khó khăn cũng bảo người ta tự đi tìm cách giải quyết mà không phải đứng bên cạnh chỉ bảo.
Nếu Khương Bồng Cơ đến tầm tuổi của lão thủ trưởng, cô sẽ biết sử dụng khuôn mẫu “Bề trên và bề dưới” thôi.
Nhưng cô vẫn chưa đến độ tuổi kia, đương nhiên vai trò cha mẹ này hoàn toàn xa lạ với Khương Bồng Cơ, cô chỉ có thể tự mình học hỏi.
Lão thủ trưởng còn tưởng rằng mình phải chỉ điểm cho Khương Bồng Cơ chỗ sai lầm của cô, không ngờ rằng Khương Bồng Cơ đã tự nhận ra từ trước rồi.
Ngồi chờ đợi Khương Bồng Cơ tự thông suốt là điều không thể nào đâu, chắc chắn khả năng cao còn có điều bí ẩn mà người ngoài không biết được.
Dù nói thế nào đi nữa, Khương Bồng Cơ thay đổi là chuyện tốt. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vốn tôi cũng đâu muốn sắp xếp mấy chuyện thừa thãi như vậy, nhưng mà...” Khương Bồng Cơ nhớ lại kiếp trước của Vệ Từ, trong lòng xuất hiện cảm giác phiền muộn không nói nên lời: “Nhưng mà thế giới này không giống với thế giới của chúng ta, đứa trẻ ở thế giới này... thật sự rất yếu đuối... Yếu đuối đến mức chỉ cần mắc một căn bệnh nhẹ đã có thể mất mạng, không giống như những đứa trẻ sơ sinh ở Liên Bang, cứ một đứa sẽ có một người máy bảo mẫu gia đình chăm sóc, ngay cả cha mẹ cũng không thể làm tổn thương bọn chúng.”
Sau khi đứa trẻ được dạy dỗ bởi chế độ nhân tạo, gen của đứa trẻ sẽ có ràng buộc nhất định với người máy bảo mẫu gia đình.
Từ lúc đứa trẻ sinh ra cho đến khoảng mười tuổi, sự bảo vệ mà người máy dành cho đứa trẻ sẽ nằm ở mức độ cao nhất, từ mười tuổi đến mười lăm tuổi sẽ từ từ hạ mức độ bảo vệ xuống, sau mười tám tuổi sẽ hoàn toàn rời khỏi người máy bảo mẫu gia đình. Trong thời gian bảo vệ, cho dù là cha mẹ cũng không thể làm ra bất kỳ hành động ác ý gì để tổn thương đứa trẻ. Những chuyện như kiểu hơi một tí là mắng chửi, đánh đập bạo lực trẻ em, hoặc vì sinh ra con gái nên dìm nó xuống bồn cầu cho chết ngạt ở thời đại này căn bản không thể xảy ra được. Bởi vì những người máy bảo mẫu gia đình này đều được cài đặt đánh cận chiến.
Đánh cận chiến được tạo nên sau khi sưu tập số liệu sức khỏe và số liệu chiến đấu của hàng nghìn hàng vạn võ sĩ.
Cho dù ở kiếp trước, Khương Bồng Cơ có thực lực mạnh mẽ, nếu không sử dụng tuyệt chiêu thì sẽ không thể nào khống chế được người máy này.
Người thường lại chẳng cần phải nói tới, một khi đụng phải cơ chế bảo hộ của người máy đối với đứa trẻ, nhẹ thì bị ấn xuống, mài người với mặt đất, nặng thì sẽ bị người máy tháo dỡ các đốt ngón tay ra, bị công tố tước đoạt quyền nuôi nấng đứa trẻ, tên sẽ bị kéo vào sổ đen, không thể hưởng thụ các phúc lợi của Liên Bang.
Ở trên mạng còn có đoạn video ngắn, một cư dân mạng nào đó đã làm một danh sách chiến lực của các thành viên trong gia đình: đứa con tám tuổi không đánh được người vợ, người vợ không đánh được hắn, hắn không đánh được con gái tám tháng tuổi, con gái tám tháng tuổi không đánh được cậu út mới tám ngày của nó.
Độ tuổi của đứa trẻ càng nhỏ, người máy bảo mẫu gia đình tương ứng với nó lại càng phải có chiến lực cao, khả năng vũ lực bị hạn chế càng nhỏ.
Chuyện này đối với Khương Bồng Cơ mà nói chỉ là chuyện thường ngày mà thôi, cho nên trong suy nghĩ của cô, trẻ con hẳn là người an toàn nhất.
Nhưng ở thời đại này thì lại không có người máy bảo mẫu gia đình, trẻ con là độ tuổi yếu đuối nhất, bị những kẻ độc ác tàn bạo ở thời loạn này làm thành đồ ăn lót dạ.
Ngay cả kẻ man rợ như người Nam Man cũng có viết một cuốn “Phú ăn thịt người”, bốn năm trăm chữ phong phú lưu loát, mỗi một chữ đều nhuốm máu, cực kỳ đắc ý viết rằng thịt trẻ con mềm ngon nhất. Nếu người như vậy sống ở thời đại của Khương Bồng Cơ, e là đã bị người máy bảo mẫu gia đình giết chết tại chỗ, nện thành thịt vụn rồi.
Trước kia Khương Bồng Cơ đã rất tức giận, chỉ hận không thể giết từng kẻ từng kẻ man rợ như vậy.
Bây giờ cô trở thành mẹ, tính tình thô bạo này lại càng trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Bởi vì cô không thể tưởng tượng ra cảnh tượng thịt mềm được viết một cách trắng trợn trong “Phú ăn thịt người” kia là thịt từ trên người cốt nhục của mình mà ra.
Khương Bồng Cơ nhận ra điều này, cho nên đương nhiên sẽ tự học cách sắm vai trò của một người máy bảo mẫu gia đình, dành sự bảo vệ cần có cho đứa trẻ.
“Tôi không thể cho nó tất cả những gì vốn thuộc về nó, không có người máy bảo mẫu gia đình ở bên cạnh bảo vệ dạy dỗ nó mười tám năm đầu, cho nên tôi chỉ có thể cho nó thiên hạ này để bù lại.” Khóe môi Khương Bồng Cơ nhếch lên, mỉm cười yếu ớt: “Những ai muốn ngăn trở nó thì nên xem xét ước lượng lại năng lực của mình đi.”