Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1826 - Chương 1826NGHI NGỜ (1)
Chương 1826NGHI NGỜ (1)
Vệ Từ nghe Trình Tĩnh nói ra hai chữ Từ Kha, anh ngây ngẩn, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Sư huynh sao lại...”
Hiếm thấy Vệ Từ dùng cách gọi thời niên thiếu, Trình Tĩnh lớn tuổi hơn Vệ Từ, khi còn đi học cũng rất quan tâm đến anh, trước kia anh vẫn gọi đối phương là “sư huynh”. Nhưng mà sau này trưởng thành, quan hệ sư huynh sư đệ thân mật cũng chuyển hướng sang tình bạn giữa những người quân tử, gọi nhau bằng tên tự.
Trình Tĩnh hỏi ngược lại Vệ Từ: “Đệ cảm thấy rất khó đoán ư? Hoặc là nói, đệ muốn biết tại sao người ta đoán ra lại là Từ Kha? Tử Hiếu, đệ không cảm thấy chúng thần dưới trướng Khương Quân chỉ có Từ Kha là hoàn toàn không giống với mọi người à? Hắn còn đặc biệt hơn Kỳ Quan Nhượng nữa.”
Vệ Từ nghe xong trầm mặc một hồi.
“Sư huynh có thể nói về... hắn đặc biệt ở điểm nào không?”
Trình Tĩnh đứng dậy liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có người ngoài, anh ta mới cẩn thận ngồi lại chỗ cũ.
“Trong những trọng thần dưới trướng Khương Quân có ba người có xuất thân thấp nhất, Tử Hiếu à, không phải vi huynh khinh thường xuất thân của bọn họ, nhưng đó là sự thật không thể bác bỏ, họ là Dương Tư, Kỳ Quan Nhượng, Từ Kha. Trong ba người này, Dương Tư coi như là con nuôi của sư phụ, chuyện học hành đều được sư phụ lo cho, nhưng chuyện mẹ hắn vốn thuộc chốn phong trần là không thể bàn cãi gì. Kỳ Quan Nhượng càng không cần phải nói, mẹ hắn là thiếu nữ ở biên giới Đông Khánh bị thổ phỉ dị tộc Bắc Cương cưỡng bức mới sinh ra hắn, là hỗn huyết nên không được hai tộc thừa nhận, xuất thân cũng không vinh dự gì, nhiều năm qua vẫn bị người ngoài lên án.”
Những gì Trình Tĩnh nói là sự thật, đồng thời đó cũng là điều mà người ngoài bàn tán, là thứ mà những kẻ đáng ghét luôn để bên miệng khi nói về Dương Tư và Kỳ Quan Nhượng.
“Người thứ ba là Từ Kha...” Nói tới Từ Kha, Trình Tĩnh ngừng lại một chút, so với Dương Tư và Kỳ Quan Nhượng, cảm giác tồn tại của Từ Kha gần như là con số không, thỉnh thoảng anh ta mới bị người ngoài chú ý đến: “Thời trẻ Từ Kha đắc tội sĩ tộc quyền quý, cho dù ban đầu giết người là vì đạo hiếu nhưng điều này cũng không thể che giấu sự thật hắn bị xăm hình* rồi lưu đày. Dù sau này được Khương Quân xóa tiện tịch, cho về lương tịch, nhưng hình xăm trên mặt hắn không thể che giấu được. Phàm là những người đã từng gặp hắn đều biết hắn có xuất thân như thế nào.”
* Hình phạt, cũng dùng để đánh dấu đề phòng lính chạy trốn.
Nói nhiều như vậy, Trình Tĩnh thấy hơi khát, tự rót cho mình một ly trà nhuận giọng.
“Bàn về xuất thân địa vị, ba người này đều không phân cao thấp.”
Vệ Từ nói: “Chủ công luôn không quan tâm đến xuất thân địa vị, chỉ luận tài năng, nhân phẩm và đạo đức.”
Trình Tĩnh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, nhiều năm như vậy, quả thật ngài ấy đã thực hiện quan điểm này rất tốt, chưa từng thiên vị bao giờ. Nhưng mà... giờ mới có vấn đề, những năm qua, Khương Quân thật sự chưa từng thiên vị sao? Tử Hiếu, đệ hãy để tay lên ngực tự hỏi xem, lời này nếu là hỏi đệ, đệ cũng không đồng ý đúng không? Khương Quân rốt cuộc có từng thiên vị bao giờ chưa? Sợ rằng Từ Kha chính là người mà ngài ấy thiên vị nhất.”
Vệ Từ nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, mím môi không đáp.
Trình Tĩnh nói: “Từ Kha, Kỳ Quan Nhượng, Dương Tư, trong ba người này, ngoại trừ Dương Tư, còn lại hai người đều quen biết Khương Quân từ thời niên thiếu. Từ Kha càng không cần phải nói, hắn không những là người đầu tiên quen biết Khương Quân, hơn nữa còn là thư đồng thời niên thiếu của Khương Quân, là quản gia được ủy thác trách nhiệm nặng nề. Nếu như Khương Quân chỉ là quý tử nhà sĩ tộc bình thường, Từ Kha làm quản gia phòng kế toán cho ngài ấy, trong phủ chưa có ai từng bạc đãi hắn. Nhưng Khương Quân không phải là quý tử nhà sĩ tộc bình thường, ngài ấy từ một nhân vật bé nhỏ đi đến ngày hôm nay, chỉ còn thiếu việc đăng cơ là có thể ngồi trên ngai vàng, làm đế vương của thiên hạ trong tương lai.”
Những năm qua, Trình Tĩnh vẫn đứng ở góc độ người ngoài để quan sát tình hình biến đổi của thiên hạ, đồng thời cũng quan sát những bề tôi của Khương Bồng Cơ.
Quan sát rồi lại quan sát, anh ta phát hiện điều khác thường ở Từ Kha.
Luận về tình cảm, không có người nào có thể so sánh tình bạn từ thời trẻ giữa Từ Kha và Khương Bồng Cơ.
Bàn về tài năng, Từ Kha có thể thay Khương Bồng Cơ xử lý hậu phương nhiều năm như vậy, vất vả, khổ sở gì đều có.
Bàn về danh tiếng, Từ Kha lại “đội sổ” trong số các trọng thần.
“Từ khi Dương Tư đi theo Khương Quân, có chiến tranh là có hắn ra mặt, ít khi trấn giữ ở hậu phương. Năm đó khi Khương Quân còn chưa phát đạt, ngài ấy đã giao địa vị cực kỳ quan trọng ở quận Hứa cho Dương Tư, lệnh cho hắn luyện binh, toàn quyền xử lý mọi công việc ở quận Hứa. Sau này còn giao quyền cho hắn, để hắn ‘đấu đá’ với hai anh em Hứa thị. Sau đó, đường làm quan của Dương Tư càng thuận lợi hơn, liên tục có chiến công. Dựa vào những chiến công này, có ai dám càn rỡ xem thường xuất thân của Dương Tư trước mặt hắn? Kỳ Quan Nhượng lại không cần phải nói, chiến tích của hắn chỉ có ‘rực rỡ’ hơn của Dương Tư chứ không kém, đánh một trận quá đẹp ở Trung Chiếu, vừa có công trạng lại vừa đạt được sự tín nhiệm của Khương Quân, bây giờ làm gì có người nào dám đối mặt với hắn nói xuất thân của hắn như thế này như thế nọ?”
Lời này của Trình Tĩnh có đạo lý.
Vietwriter.vn
Nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện Khương Bồng Cơ đối xử rất tốt với những bề tôi xuất thân bình dân hàn môn. Đây không phải là Khương Bồng Cơ thiên vị bọn họ, cũng không phải cô không phân biệt đúng sai, thực tế Trình Tĩnh thấy Khương Bồng Cơ là một trong những chư hầu công bằng chính trực nhất, nhưng điều này có thể nói lên cô không thiên vị hay sao? Đương nhiên không phải, cô thiên vị ở chỗ cô cho những người này cơ hội lập công, giúp bọn họ dùng sự thật để có tiếng nói. Chỉ cần lập công, ban thưởng như thế nào cũng không quá đáng. Có công lao thì có thưởng, địa vị cũng lên, giống như nước lên thì thuyền lên.
So sánh trên dưới, bề tôi xuất thân sĩ tộc vẫn kém hơn một chút.
Dĩ nhiên, nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không phát hiện ra được.
Dù là phát hiện ra, mấy người Dương Tư cũng dùng thực lực để nói chuyện, chứ không dựa vào quan hệ để lên chức, không có gì để lên án.
Bất luận là văn thần hay võ tướng, hầu như đều là như vậy.
Trong các võ tướng, Lý Uân, Phù Vọng, Điển Dần, Khương Lộng Cầm, Mạnh Hồn... những người này có xuất thân không cao, nhưng cơ hội lãnh binh ra trận rất nhiều, bọn họ có thực lực, có trình độ, muốn tích lũy chiến công cũng không khó. Dĩ nhiên điều này không liên quan mấy đến các võ tướng có xuất thân con nhà tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ. Dù là thời kỳ sau này có thu nhận thuộc hạ cũ của Dương Đào nhưng cơ hội còn lại cũng không phải quá nhiều, danh vọng vẫn không vượt qua được mấy vị này.
Người người đều là như vậy, nhưng chỉ có Từ Kha là ngoại lệ.
Nổi bật như vậy, Trình Tĩnh muốn không chú ý đến Từ Kha cũng khó.
“Từ Kha quen biết Khương Quân từ khi còn trẻ, không chỉ có tình nghĩa chủ tớ mà còn có tình bạn thiếu niên, theo lý thuyết hẳn là đạt được thánh tâm.” Trình Tĩnh cố ý dùng hai từ “thánh tâm”, từ sâu trong lòng, anh ta đã công nhận sự thật Khương Bồng Cơ sẽ đăng cơ trong tương lai: “Hắn luôn luôn có địa vị không phù hợp với danh tiếng. Nói hắn đánh mất thánh tâm và sự tín nhiệm, thế nhưng Khương Quân lại giao toàn bộ công việc lớn nhỏ ở hậu phương cho hắn, gần như đặt cả tính mạng và gia sản của bản thân vào đó, ai dám nói đây không phải là tín nhiệm? Nhưng nói ngài ấy tín nhiệm Từ Kha như thế nào, không chỉ là như vậy, dù Từ Kha có giỏi xử lý việc nội chính hơn nữa thì hắn cũng không phải người chỉ biết xử lý nội chính mà không biết chút nào về quân vụ, hầu như hắn không hề nhúng tay vào quân quyền.”
Nói về sở trường, Vệ Từ cũng giỏi nội chính mà, nhưng hàng năm anh vẫn theo quân, không phải đến chiến trường này thì lại chạy đến chiến trường khác.
Nắm trong tay quân quyền cũng không ảnh hướng tới việc anh xử lý chính vụ, hầu như là tiến hành song song.
Còn Từ Kha thì...
Trình Tĩnh cũng từng âm thầm điều tra, người ta không phải không biết tí gì về việc quân vụ, nếu thật là như vậy, làm sao người này nhớ được chỗ của trăm nghìn các kho lương quan trọng, nhớ được rõ ràng đường đi giữa các kho lương, có thể điều chỉnh trong thời gian ngắn nhất, dùng tốc độ nhanh nhất để vận chuyển lương thực đến tiền tuyến? Trình Tĩnh tự nhận là anh ta không có bản lĩnh này như Từ Kha, việc điều động quân nhu, Từ Kha không kém chút nào, thậm chí còn có thể vượt xa nhiều người khác.
Vệ Từ nghe Trình Tĩnh nói ra hai chữ Từ Kha, anh ngây ngẩn, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Sư huynh sao lại...”
Hiếm thấy Vệ Từ dùng cách gọi thời niên thiếu, Trình Tĩnh lớn tuổi hơn Vệ Từ, khi còn đi học cũng rất quan tâm đến anh, trước kia anh vẫn gọi đối phương là “sư huynh”. Nhưng mà sau này trưởng thành, quan hệ sư huynh sư đệ thân mật cũng chuyển hướng sang tình bạn giữa những người quân tử, gọi nhau bằng tên tự.
Trình Tĩnh hỏi ngược lại Vệ Từ: “Đệ cảm thấy rất khó đoán ư? Hoặc là nói, đệ muốn biết tại sao người ta đoán ra lại là Từ Kha? Tử Hiếu, đệ không cảm thấy chúng thần dưới trướng Khương Quân chỉ có Từ Kha là hoàn toàn không giống với mọi người à? Hắn còn đặc biệt hơn Kỳ Quan Nhượng nữa.”
Vệ Từ nghe xong trầm mặc một hồi.
“Sư huynh có thể nói về... hắn đặc biệt ở điểm nào không?”
Trình Tĩnh đứng dậy liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có người ngoài, anh ta mới cẩn thận ngồi lại chỗ cũ.
“Trong những trọng thần dưới trướng Khương Quân có ba người có xuất thân thấp nhất, Tử Hiếu à, không phải vi huynh khinh thường xuất thân của bọn họ, nhưng đó là sự thật không thể bác bỏ, họ là Dương Tư, Kỳ Quan Nhượng, Từ Kha. Trong ba người này, Dương Tư coi như là con nuôi của sư phụ, chuyện học hành đều được sư phụ lo cho, nhưng chuyện mẹ hắn vốn thuộc chốn phong trần là không thể bàn cãi gì. Kỳ Quan Nhượng càng không cần phải nói, mẹ hắn là thiếu nữ ở biên giới Đông Khánh bị thổ phỉ dị tộc Bắc Cương cưỡng bức mới sinh ra hắn, là hỗn huyết nên không được hai tộc thừa nhận, xuất thân cũng không vinh dự gì, nhiều năm qua vẫn bị người ngoài lên án.”
Những gì Trình Tĩnh nói là sự thật, đồng thời đó cũng là điều mà người ngoài bàn tán, là thứ mà những kẻ đáng ghét luôn để bên miệng khi nói về Dương Tư và Kỳ Quan Nhượng.
“Người thứ ba là Từ Kha...” Nói tới Từ Kha, Trình Tĩnh ngừng lại một chút, so với Dương Tư và Kỳ Quan Nhượng, cảm giác tồn tại của Từ Kha gần như là con số không, thỉnh thoảng anh ta mới bị người ngoài chú ý đến: “Thời trẻ Từ Kha đắc tội sĩ tộc quyền quý, cho dù ban đầu giết người là vì đạo hiếu nhưng điều này cũng không thể che giấu sự thật hắn bị xăm hình* rồi lưu đày. Dù sau này được Khương Quân xóa tiện tịch, cho về lương tịch, nhưng hình xăm trên mặt hắn không thể che giấu được. Phàm là những người đã từng gặp hắn đều biết hắn có xuất thân như thế nào.”
* Hình phạt, cũng dùng để đánh dấu đề phòng lính chạy trốn.
Nói nhiều như vậy, Trình Tĩnh thấy hơi khát, tự rót cho mình một ly trà nhuận giọng.
“Bàn về xuất thân địa vị, ba người này đều không phân cao thấp.”
Vệ Từ nói: “Chủ công luôn không quan tâm đến xuất thân địa vị, chỉ luận tài năng, nhân phẩm và đạo đức.”
Trình Tĩnh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, nhiều năm như vậy, quả thật ngài ấy đã thực hiện quan điểm này rất tốt, chưa từng thiên vị bao giờ. Nhưng mà... giờ mới có vấn đề, những năm qua, Khương Quân thật sự chưa từng thiên vị sao? Tử Hiếu, đệ hãy để tay lên ngực tự hỏi xem, lời này nếu là hỏi đệ, đệ cũng không đồng ý đúng không? Khương Quân rốt cuộc có từng thiên vị bao giờ chưa? Sợ rằng Từ Kha chính là người mà ngài ấy thiên vị nhất.”
Vệ Từ nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, mím môi không đáp.
Trình Tĩnh nói: “Từ Kha, Kỳ Quan Nhượng, Dương Tư, trong ba người này, ngoại trừ Dương Tư, còn lại hai người đều quen biết Khương Quân từ thời niên thiếu. Từ Kha càng không cần phải nói, hắn không những là người đầu tiên quen biết Khương Quân, hơn nữa còn là thư đồng thời niên thiếu của Khương Quân, là quản gia được ủy thác trách nhiệm nặng nề. Nếu như Khương Quân chỉ là quý tử nhà sĩ tộc bình thường, Từ Kha làm quản gia phòng kế toán cho ngài ấy, trong phủ chưa có ai từng bạc đãi hắn. Nhưng Khương Quân không phải là quý tử nhà sĩ tộc bình thường, ngài ấy từ một nhân vật bé nhỏ đi đến ngày hôm nay, chỉ còn thiếu việc đăng cơ là có thể ngồi trên ngai vàng, làm đế vương của thiên hạ trong tương lai.”
Những năm qua, Trình Tĩnh vẫn đứng ở góc độ người ngoài để quan sát tình hình biến đổi của thiên hạ, đồng thời cũng quan sát những bề tôi của Khương Bồng Cơ.
Quan sát rồi lại quan sát, anh ta phát hiện điều khác thường ở Từ Kha.
Luận về tình cảm, không có người nào có thể so sánh tình bạn từ thời trẻ giữa Từ Kha và Khương Bồng Cơ.
Bàn về tài năng, Từ Kha có thể thay Khương Bồng Cơ xử lý hậu phương nhiều năm như vậy, vất vả, khổ sở gì đều có.
Bàn về danh tiếng, Từ Kha lại “đội sổ” trong số các trọng thần.
“Từ khi Dương Tư đi theo Khương Quân, có chiến tranh là có hắn ra mặt, ít khi trấn giữ ở hậu phương. Năm đó khi Khương Quân còn chưa phát đạt, ngài ấy đã giao địa vị cực kỳ quan trọng ở quận Hứa cho Dương Tư, lệnh cho hắn luyện binh, toàn quyền xử lý mọi công việc ở quận Hứa. Sau này còn giao quyền cho hắn, để hắn ‘đấu đá’ với hai anh em Hứa thị. Sau đó, đường làm quan của Dương Tư càng thuận lợi hơn, liên tục có chiến công. Dựa vào những chiến công này, có ai dám càn rỡ xem thường xuất thân của Dương Tư trước mặt hắn? Kỳ Quan Nhượng lại không cần phải nói, chiến tích của hắn chỉ có ‘rực rỡ’ hơn của Dương Tư chứ không kém, đánh một trận quá đẹp ở Trung Chiếu, vừa có công trạng lại vừa đạt được sự tín nhiệm của Khương Quân, bây giờ làm gì có người nào dám đối mặt với hắn nói xuất thân của hắn như thế này như thế nọ?”
Lời này của Trình Tĩnh có đạo lý.
Vietwriter.vn
Nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện Khương Bồng Cơ đối xử rất tốt với những bề tôi xuất thân bình dân hàn môn. Đây không phải là Khương Bồng Cơ thiên vị bọn họ, cũng không phải cô không phân biệt đúng sai, thực tế Trình Tĩnh thấy Khương Bồng Cơ là một trong những chư hầu công bằng chính trực nhất, nhưng điều này có thể nói lên cô không thiên vị hay sao? Đương nhiên không phải, cô thiên vị ở chỗ cô cho những người này cơ hội lập công, giúp bọn họ dùng sự thật để có tiếng nói. Chỉ cần lập công, ban thưởng như thế nào cũng không quá đáng. Có công lao thì có thưởng, địa vị cũng lên, giống như nước lên thì thuyền lên.
So sánh trên dưới, bề tôi xuất thân sĩ tộc vẫn kém hơn một chút.
Dĩ nhiên, nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không phát hiện ra được.
Dù là phát hiện ra, mấy người Dương Tư cũng dùng thực lực để nói chuyện, chứ không dựa vào quan hệ để lên chức, không có gì để lên án.
Bất luận là văn thần hay võ tướng, hầu như đều là như vậy.
Trong các võ tướng, Lý Uân, Phù Vọng, Điển Dần, Khương Lộng Cầm, Mạnh Hồn... những người này có xuất thân không cao, nhưng cơ hội lãnh binh ra trận rất nhiều, bọn họ có thực lực, có trình độ, muốn tích lũy chiến công cũng không khó. Dĩ nhiên điều này không liên quan mấy đến các võ tướng có xuất thân con nhà tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ. Dù là thời kỳ sau này có thu nhận thuộc hạ cũ của Dương Đào nhưng cơ hội còn lại cũng không phải quá nhiều, danh vọng vẫn không vượt qua được mấy vị này.
Người người đều là như vậy, nhưng chỉ có Từ Kha là ngoại lệ.
Nổi bật như vậy, Trình Tĩnh muốn không chú ý đến Từ Kha cũng khó.
“Từ Kha quen biết Khương Quân từ khi còn trẻ, không chỉ có tình nghĩa chủ tớ mà còn có tình bạn thiếu niên, theo lý thuyết hẳn là đạt được thánh tâm.” Trình Tĩnh cố ý dùng hai từ “thánh tâm”, từ sâu trong lòng, anh ta đã công nhận sự thật Khương Bồng Cơ sẽ đăng cơ trong tương lai: “Hắn luôn luôn có địa vị không phù hợp với danh tiếng. Nói hắn đánh mất thánh tâm và sự tín nhiệm, thế nhưng Khương Quân lại giao toàn bộ công việc lớn nhỏ ở hậu phương cho hắn, gần như đặt cả tính mạng và gia sản của bản thân vào đó, ai dám nói đây không phải là tín nhiệm? Nhưng nói ngài ấy tín nhiệm Từ Kha như thế nào, không chỉ là như vậy, dù Từ Kha có giỏi xử lý việc nội chính hơn nữa thì hắn cũng không phải người chỉ biết xử lý nội chính mà không biết chút nào về quân vụ, hầu như hắn không hề nhúng tay vào quân quyền.”
Nói về sở trường, Vệ Từ cũng giỏi nội chính mà, nhưng hàng năm anh vẫn theo quân, không phải đến chiến trường này thì lại chạy đến chiến trường khác.
Nắm trong tay quân quyền cũng không ảnh hướng tới việc anh xử lý chính vụ, hầu như là tiến hành song song.
Còn Từ Kha thì...
Trình Tĩnh cũng từng âm thầm điều tra, người ta không phải không biết tí gì về việc quân vụ, nếu thật là như vậy, làm sao người này nhớ được chỗ của trăm nghìn các kho lương quan trọng, nhớ được rõ ràng đường đi giữa các kho lương, có thể điều chỉnh trong thời gian ngắn nhất, dùng tốc độ nhanh nhất để vận chuyển lương thực đến tiền tuyến? Trình Tĩnh tự nhận là anh ta không có bản lĩnh này như Từ Kha, việc điều động quân nhu, Từ Kha không kém chút nào, thậm chí còn có thể vượt xa nhiều người khác.