Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221 - Chương 221: Mạnh lượng chết lúc nào?
Hệ thống: “Có hệ thống đứng đắn nào làm mấy chuyện không đứng đắn đó chứ!”
Nó sắp tức chết với bà ký chủ này rồi.
Khương Bồng Cơ dùng một tiếng “hừ” vô cùng lạnh nhạt để đáp lại.
Hệ thống... nó mà cũng đứng đắn á?
Danh khí Cửu Khúc Hồi Lang - khơi gợi hứng thú của đàn ông?
Hoài thai đan - củng cố sự cưng chiều của đàn ông?
Ha ha, đứng đắn quá.
Đúng là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!
Khương Bồng Cơ liếc nhìn hai tấm thẻ trong túi, ra vẻ suy nghĩ sâu xa lắm, hồi lâu sau mới nói: “Mà này, hình như hơn nửa tháng nay, mày không cho tao nhiệm vụ bắt buộc nào nhỉ... Sao, lén lút dỡ phần mềm này ra rồi hả?”
Hệ thống chậc một tiếng, đáp: “Sao được chứ? Sau khi cài đặt phần mềm, nếu muốn gỡ thì chỉ có thể chờ tới khi hệ thống thăng cấp lần hai mà thôi. Còn về vấn đề không có nhiệm vụ bắt buộc... Nói tới thì, ký chủ à, cô nói thật lòng cho tôi biết xem, nửa tháng nay cô ra ngoài được mấy lần?”
Không qua nông trang thì cũng ở nhà đọc sách, mỗi hai trạng thái tẻ nhạt ấy lặp đi lặp lại, khổ cho mấy khán giả còn thấy đó là thú vị.
Khương Bồng Cơ tì cằm lên tay nói: “Mày nói cũng phải, nếu tao chăm ra ngoài hơn thì chắc là sẽ có nhỉ?”
Hệ thống máy móc trả lời: “Trên lý thuyết mà nói thì là thế, hệ thống sẽ phân tích người và các sự việc xảy ra xung quanh ký chủ để quyết định có cần đưa ra nhiệm vụ bắt buộc đột xuất hay không rồi mới thông báo cho ký chủ. Cô quen càng nhiều người, gặp nhiều chuyện hơn thì khả năng xuất hiện nhiệm vụ cũng cao hơn... Cơ mà ký chủ này, tôi đề nghị là cô cứ nên thuận theo tự nhiên đi.”
Khương Bồng Cơ cảm thấy tức cười, ừm một tiếng rồi hỏi lại: “Thuận theo tự nhiên sao?”
“Đúng vậy, hệ thống vừa tiến hành phân tích và cho biết, cô có suy nghĩ chống lại với hệ thống, điều này hoàn toàn không có lợi cho cô.”
Lần đầu tiên thông báo nhiệm vụ bắt buộc, cô ký chủ này không những thẳng thừng từ chối chấp hành, lại còn thản nhiên nhận phạt như không, sau cùng lại còn làm ra vẻ như đã thỏa lòng mong ước nữa... Kết hợp với nhiều thứ khác, nó có thể chắc chắn khẳng định rằng cô ký chủ này lại muốn gây sự.
“Đừng thần hồn nát thần tính, quan hệ giữa chúng ta dù sao cũng là quan hệ hợp tác tạm thời, cùng hội cùng thuyền, tao chống đối mày thì tao được lợi gì?”
Khương Bồng Cơ xòe hai tay, tỏ rõ rằng mình không hề có ác ý gì, hệ thống chỉ im lặng không trả lời.
Tuy thời gian tiếp xúc với Khương Bồng Cơ không lâu nhưng nó cũng hiểu rằng, lời mà cô nói chỉ có thể tin một nửa thôi.
Hồi lâu sau, hệ thống mới mở lời.
“Tôi rất mừng vì cuối cùng ký chủ đã thấu hiểu được nỗi khổ tâm của hệ thống, tôi sẽ không làm hại cô, mong rằng sau này chúng ta sẽ thân thiết hơn.”
Nhìn qua thì tưởng rằng hệ thống và Khương Bồng Cơ đã thiết lập được quan hệ đồng minh, khôi phục trạng thái chung sống hài hòa với nhau. Thực tế thì, hai người lại như hai tên thương nhân hớn hở bắt tay nhau, nhưng sau lưng thì lăm lăm một con dao sắc bén, chỉ chăm chăm mưu tính bẫy kẻ còn lại, rồi tìm cơ hội đâm một nhát.
***
Gần đến giờ dùng cơm tối, Khương Bồng Cơ mới quay về Liễu phủ, vừa về đến nơi thì nghe người gác cổng báo lại rằng Liễu Xa đang đợi cô ở thư phòng.
Cô khẽ nhíu mày, tự nhiên đáp lại: “Ta biết rồi, giờ đi gặp phụ thân đây.”
Liễu Xa tìm cô có việc gì?
Khương Bồng Cơ cũng lờ mờ đoán ra được, không liên quan gì đến vụ diệt thổ phỉ tối qua, mà là tin tức từ quận Mạnh.
Chuyện thanh trừng thổ phỉ, tuy cô không chủ động nói cho Liễu Xa, nhưng cũng không muốn giấu giếm gì ông.
Chuyện ở nông trang tuy bí mật, nhưng chỉ với bên ngoài thôi chứ không giấu được Liễu Xa, ông biết là chuyện bình thường.
Vừa đến thư phòng đã thấy Liễu Xa ngồi nghiêm chỉnh cạnh bàn, ông hơi chau mày, tay lật sách, xem rất chăm chú.
Khương Bồng Cơ hành lễ trước rồi mới hỏi: “Phụ thân tìm con có chuyện gì không ạ?”
Liễu Xa ngẩng đầu lên, ý bảo Khương Bồng Cơ qua ngồi cạnh mình.
“Con...” Liễu Xa vừa mở lời rồi lại ngừng, biểu cảm có hơi rối rắm, “... có bị thương không?”
Khương Bồng Cơ dám đánh cuộc rằng, lời Liễu Xa vốn định nói không phải là như vậy.
Cô lắc đầu: “Không ạ.”
“Tuy nói quân tử không được làm việc nguy hiểm... nhưng với cái tính của con, cha cũng hiểu, có khuyên cũng vô dụng.” Liễu Xa thở dài, rồi lại nở nụ cười tự hào, “Mấy tên thổ phỉ ấy hơn nửa là đám đầu trộm đuôi cướp, quá tầm thường, lòng trung thành thì thôi khỏi nhắc đến. Cha không phản đối gì quyết định của con, nhưng con cũng phải cẩn thận, đừng để kẻ khác đâm sau lưng.”
Khương Bồng Cơ đáp: “Chuyện đó là đương nhiên, bên bộ khúc đang thiếu người, người cũ lúc trước tạm thời thu nhận, lại thêm đám thổ phỉ, nhất định sẽ có tai họa ngầm. Nhưng con đã tìm cớ để diệt trừ mấy kẻ dễ gây chuyện thị phi này rồi, những người còn lại tuy láu cá, tay chân không sạch sẽ, nhưng dễ bị kiềm chế và đe dọa, dù có tụ lại gây chuyện cũng không có gì to tát...”
Liễu Xa nghe vậy, bàn tay đặt ở đầu gối khẽ siết lại rồi lập tức thả ra.
Ông vốn tưởng rằng khuê nữ nhà mình không biết chừng mực, kéo một đám bom nổ chậm về đặt bên người, đến lúc bị nổ banh xác thì nguy rồi, vì thế khi ông vừa nhận được tin thì vội vã muốn gặp con gái ngay, tính âm thầm nhắc nhở nó vài câu, ai mà ngờ, đứa nhóc này còn âm hiểm hơn ông tưởng nhiều.
“Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, lòng người dễ thay đổi, không chừng con cũng có lúc nhìn nhầm.” Khương Bồng Cơ khẽ cười, “Hiếu Dư làm rất đúng, cậu ta đã tách đám thổ phỉ kia ra. Như vậy mà đám thổ phỉ kia còn dám gây chuyện...”
Khương Bồng Cơ nói đến đây, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tàn nhẫn.
“... thì cứ giết là được.”
Đã không tạo ra giá trị, cũng không cống hiến sức lao động, lại còn gây cản trở cho cô thì giữ chúng lại có ích gì, còn không mau chóng xử lý?
“Con nghĩ được như vậy thì cha cũng yên tâm.”
Liễu Xa thở dài, nỗi lo lắng trong lòng ông cũng dần tan biến. Ông không sợ gì, chỉ sợ con mình trẻ quá nhân từ nương tay, hoặc là quá kiêu ngạo tự đại, chuyện lớn thì làm rất tốt, nhưng đụng việc nhỏ lại thất bại.
“Phụ thân cứ yên tâm, con tự có chừng mực mà.”
Liễu Xa gật đầu, lại chần chừ nhìn Khương Bồng Cơ.
“Nếu đã vậy, mấy ngày nữa con vẫn phải ra ngoài sao?”
Liễu Xa tính hỏi dò có phải là cô cần tìm tàn dư của đám thổ phỉ kia, Khương Bồng Cơ nghe cái là hiểu ngay.
“Không cần ạ, giờ cứ tập trung tiêu hóa đám đã thu nhận lúc trước đã. Binh cần chất hơn lượng, bộ khúc quá cồng kềnh sẽ khiến thực lực không tăng lên mà chỉ giảm xuống, mất nhiều hơn được.” Cô tính trước mắt cứ cưỡng chế huấn luyện đám thổ phỉ dăm ba ngày đã, xem kết quả ra sao rồi mới sàng lọc.
Dùng được thì giữ lại, kém chút thì bán cho bọn buôn người hoặc là cho chúng đi làm ruộng.
Dù sao thì cô cũng không thừa cơm nuôi kẻ nhàn rỗi.
Thấy Liễu Xa vẫn chưa đi, cô bèn hỏi: “Phụ thân còn chuyện gì khác không ạ?”
Liễu Xa hơi hạ mắt xuống hỏi, “Con... giết Mạnh Lượng lúc nào?”
Liễu Xa biết rằng, việc con gái ông muốn làm thì nhất định sẽ làm được, nhưng ông không ngờ con gái nói giết Mạnh Lượng thì giết thật.
Nếu không phải ông đột nhiên nhớ đến thằng nhóc xui xẻo Mạnh Lượng, thì chắc giờ ông vẫn nghĩ rằng nó còn sống.
Khương Bồng Cơ cười, đáp lại: “Mạnh giáo đầu đến chỗ con bao lâu thì Mạnh Lượng chết được bấy lâu.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Liễu Xa: “...”
Nó sắp tức chết với bà ký chủ này rồi.
Khương Bồng Cơ dùng một tiếng “hừ” vô cùng lạnh nhạt để đáp lại.
Hệ thống... nó mà cũng đứng đắn á?
Danh khí Cửu Khúc Hồi Lang - khơi gợi hứng thú của đàn ông?
Hoài thai đan - củng cố sự cưng chiều của đàn ông?
Ha ha, đứng đắn quá.
Đúng là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!
Khương Bồng Cơ liếc nhìn hai tấm thẻ trong túi, ra vẻ suy nghĩ sâu xa lắm, hồi lâu sau mới nói: “Mà này, hình như hơn nửa tháng nay, mày không cho tao nhiệm vụ bắt buộc nào nhỉ... Sao, lén lút dỡ phần mềm này ra rồi hả?”
Hệ thống chậc một tiếng, đáp: “Sao được chứ? Sau khi cài đặt phần mềm, nếu muốn gỡ thì chỉ có thể chờ tới khi hệ thống thăng cấp lần hai mà thôi. Còn về vấn đề không có nhiệm vụ bắt buộc... Nói tới thì, ký chủ à, cô nói thật lòng cho tôi biết xem, nửa tháng nay cô ra ngoài được mấy lần?”
Không qua nông trang thì cũng ở nhà đọc sách, mỗi hai trạng thái tẻ nhạt ấy lặp đi lặp lại, khổ cho mấy khán giả còn thấy đó là thú vị.
Khương Bồng Cơ tì cằm lên tay nói: “Mày nói cũng phải, nếu tao chăm ra ngoài hơn thì chắc là sẽ có nhỉ?”
Hệ thống máy móc trả lời: “Trên lý thuyết mà nói thì là thế, hệ thống sẽ phân tích người và các sự việc xảy ra xung quanh ký chủ để quyết định có cần đưa ra nhiệm vụ bắt buộc đột xuất hay không rồi mới thông báo cho ký chủ. Cô quen càng nhiều người, gặp nhiều chuyện hơn thì khả năng xuất hiện nhiệm vụ cũng cao hơn... Cơ mà ký chủ này, tôi đề nghị là cô cứ nên thuận theo tự nhiên đi.”
Khương Bồng Cơ cảm thấy tức cười, ừm một tiếng rồi hỏi lại: “Thuận theo tự nhiên sao?”
“Đúng vậy, hệ thống vừa tiến hành phân tích và cho biết, cô có suy nghĩ chống lại với hệ thống, điều này hoàn toàn không có lợi cho cô.”
Lần đầu tiên thông báo nhiệm vụ bắt buộc, cô ký chủ này không những thẳng thừng từ chối chấp hành, lại còn thản nhiên nhận phạt như không, sau cùng lại còn làm ra vẻ như đã thỏa lòng mong ước nữa... Kết hợp với nhiều thứ khác, nó có thể chắc chắn khẳng định rằng cô ký chủ này lại muốn gây sự.
“Đừng thần hồn nát thần tính, quan hệ giữa chúng ta dù sao cũng là quan hệ hợp tác tạm thời, cùng hội cùng thuyền, tao chống đối mày thì tao được lợi gì?”
Khương Bồng Cơ xòe hai tay, tỏ rõ rằng mình không hề có ác ý gì, hệ thống chỉ im lặng không trả lời.
Tuy thời gian tiếp xúc với Khương Bồng Cơ không lâu nhưng nó cũng hiểu rằng, lời mà cô nói chỉ có thể tin một nửa thôi.
Hồi lâu sau, hệ thống mới mở lời.
“Tôi rất mừng vì cuối cùng ký chủ đã thấu hiểu được nỗi khổ tâm của hệ thống, tôi sẽ không làm hại cô, mong rằng sau này chúng ta sẽ thân thiết hơn.”
Nhìn qua thì tưởng rằng hệ thống và Khương Bồng Cơ đã thiết lập được quan hệ đồng minh, khôi phục trạng thái chung sống hài hòa với nhau. Thực tế thì, hai người lại như hai tên thương nhân hớn hở bắt tay nhau, nhưng sau lưng thì lăm lăm một con dao sắc bén, chỉ chăm chăm mưu tính bẫy kẻ còn lại, rồi tìm cơ hội đâm một nhát.
***
Gần đến giờ dùng cơm tối, Khương Bồng Cơ mới quay về Liễu phủ, vừa về đến nơi thì nghe người gác cổng báo lại rằng Liễu Xa đang đợi cô ở thư phòng.
Cô khẽ nhíu mày, tự nhiên đáp lại: “Ta biết rồi, giờ đi gặp phụ thân đây.”
Liễu Xa tìm cô có việc gì?
Khương Bồng Cơ cũng lờ mờ đoán ra được, không liên quan gì đến vụ diệt thổ phỉ tối qua, mà là tin tức từ quận Mạnh.
Chuyện thanh trừng thổ phỉ, tuy cô không chủ động nói cho Liễu Xa, nhưng cũng không muốn giấu giếm gì ông.
Chuyện ở nông trang tuy bí mật, nhưng chỉ với bên ngoài thôi chứ không giấu được Liễu Xa, ông biết là chuyện bình thường.
Vừa đến thư phòng đã thấy Liễu Xa ngồi nghiêm chỉnh cạnh bàn, ông hơi chau mày, tay lật sách, xem rất chăm chú.
Khương Bồng Cơ hành lễ trước rồi mới hỏi: “Phụ thân tìm con có chuyện gì không ạ?”
Liễu Xa ngẩng đầu lên, ý bảo Khương Bồng Cơ qua ngồi cạnh mình.
“Con...” Liễu Xa vừa mở lời rồi lại ngừng, biểu cảm có hơi rối rắm, “... có bị thương không?”
Khương Bồng Cơ dám đánh cuộc rằng, lời Liễu Xa vốn định nói không phải là như vậy.
Cô lắc đầu: “Không ạ.”
“Tuy nói quân tử không được làm việc nguy hiểm... nhưng với cái tính của con, cha cũng hiểu, có khuyên cũng vô dụng.” Liễu Xa thở dài, rồi lại nở nụ cười tự hào, “Mấy tên thổ phỉ ấy hơn nửa là đám đầu trộm đuôi cướp, quá tầm thường, lòng trung thành thì thôi khỏi nhắc đến. Cha không phản đối gì quyết định của con, nhưng con cũng phải cẩn thận, đừng để kẻ khác đâm sau lưng.”
Khương Bồng Cơ đáp: “Chuyện đó là đương nhiên, bên bộ khúc đang thiếu người, người cũ lúc trước tạm thời thu nhận, lại thêm đám thổ phỉ, nhất định sẽ có tai họa ngầm. Nhưng con đã tìm cớ để diệt trừ mấy kẻ dễ gây chuyện thị phi này rồi, những người còn lại tuy láu cá, tay chân không sạch sẽ, nhưng dễ bị kiềm chế và đe dọa, dù có tụ lại gây chuyện cũng không có gì to tát...”
Liễu Xa nghe vậy, bàn tay đặt ở đầu gối khẽ siết lại rồi lập tức thả ra.
Ông vốn tưởng rằng khuê nữ nhà mình không biết chừng mực, kéo một đám bom nổ chậm về đặt bên người, đến lúc bị nổ banh xác thì nguy rồi, vì thế khi ông vừa nhận được tin thì vội vã muốn gặp con gái ngay, tính âm thầm nhắc nhở nó vài câu, ai mà ngờ, đứa nhóc này còn âm hiểm hơn ông tưởng nhiều.
“Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, lòng người dễ thay đổi, không chừng con cũng có lúc nhìn nhầm.” Khương Bồng Cơ khẽ cười, “Hiếu Dư làm rất đúng, cậu ta đã tách đám thổ phỉ kia ra. Như vậy mà đám thổ phỉ kia còn dám gây chuyện...”
Khương Bồng Cơ nói đến đây, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tàn nhẫn.
“... thì cứ giết là được.”
Đã không tạo ra giá trị, cũng không cống hiến sức lao động, lại còn gây cản trở cho cô thì giữ chúng lại có ích gì, còn không mau chóng xử lý?
“Con nghĩ được như vậy thì cha cũng yên tâm.”
Liễu Xa thở dài, nỗi lo lắng trong lòng ông cũng dần tan biến. Ông không sợ gì, chỉ sợ con mình trẻ quá nhân từ nương tay, hoặc là quá kiêu ngạo tự đại, chuyện lớn thì làm rất tốt, nhưng đụng việc nhỏ lại thất bại.
“Phụ thân cứ yên tâm, con tự có chừng mực mà.”
Liễu Xa gật đầu, lại chần chừ nhìn Khương Bồng Cơ.
“Nếu đã vậy, mấy ngày nữa con vẫn phải ra ngoài sao?”
Liễu Xa tính hỏi dò có phải là cô cần tìm tàn dư của đám thổ phỉ kia, Khương Bồng Cơ nghe cái là hiểu ngay.
“Không cần ạ, giờ cứ tập trung tiêu hóa đám đã thu nhận lúc trước đã. Binh cần chất hơn lượng, bộ khúc quá cồng kềnh sẽ khiến thực lực không tăng lên mà chỉ giảm xuống, mất nhiều hơn được.” Cô tính trước mắt cứ cưỡng chế huấn luyện đám thổ phỉ dăm ba ngày đã, xem kết quả ra sao rồi mới sàng lọc.
Dùng được thì giữ lại, kém chút thì bán cho bọn buôn người hoặc là cho chúng đi làm ruộng.
Dù sao thì cô cũng không thừa cơm nuôi kẻ nhàn rỗi.
Thấy Liễu Xa vẫn chưa đi, cô bèn hỏi: “Phụ thân còn chuyện gì khác không ạ?”
Liễu Xa hơi hạ mắt xuống hỏi, “Con... giết Mạnh Lượng lúc nào?”
Liễu Xa biết rằng, việc con gái ông muốn làm thì nhất định sẽ làm được, nhưng ông không ngờ con gái nói giết Mạnh Lượng thì giết thật.
Nếu không phải ông đột nhiên nhớ đến thằng nhóc xui xẻo Mạnh Lượng, thì chắc giờ ông vẫn nghĩ rằng nó còn sống.
Khương Bồng Cơ cười, đáp lại: “Mạnh giáo đầu đến chỗ con bao lâu thì Mạnh Lượng chết được bấy lâu.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Liễu Xa: “...”