Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21 - Chương 21: Trời sáng xuống núi (2)
Khương Bồng Cơ nhướng mày, không thèm để ý nói: “Cậu và ta đều là nam tử, trước đó lại còn vui vẻ trò chuyện với nhau, cũng được tính là có chút giao tình, mượn bộ đồ mặc thôi mà, xong rồi sẽ trả lại! Chờ trời sáng, những gia đinh trong tộc sẽ tới tìm, bộ dáng của ta thế này chẳng phải là quá thất lễ rồi sao?”
Lúc trước Liễu Lan Đình vì bảo vệ Ngụy Tĩnh Nhàn mà bị thổ phỉ chém cho một đao, có lẽ là do may mắn nên người không bị thương, nhưng cổ áo bị đao chém rách một đường, ngay cả băng vải quấn ngực cũng bị lỏng ra, còn trâm cài tóc lại chẳng biết đã đi đằng nào. Nếu thế này mà đụng phải gia đinh trong nhà tìm tới, chắc chắn bị nhìn ra thân phận con gái.
So sánh ra thì, việc một thiếu niên mượn quần áo của một thiếu niên khác để giải quyết tình trạng trước mắt cũng không được coi là chuyện lớn.
Phong lang quân hẳn cũng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là hai cái tai vẫn đỏ bừng như cũ. Cậu ta để cho hộ vệ đi tìm bộ đồ sạch sẽ chưa từng mặc qua rồi đưa cho Khương Bồng Cơ. Vị quý nữ to gan lớn mật này không thèm để ý nhưng một nam tử như cậu ta sao có thể để đi bôi xấu danh tiết của người ta được. May mà trước lúc rời nhà, cha mẹ đã để cho nô bộc chuẩn bị khá nhiều quần áo mới, đa phần chưa từng mặc tới. Lúc bị đuổi giết có ném đi rất nhiều, nhưng mà bây giờ chắc hẳn cũng còn mấy bộ.
Khương Bồng Cơ nói một tiếng cảm ơn, “cái sào” này cao hơn cô một chút, nhưng cũng chẳng mập hơn bao nhiêu nên quần áo cũng coi như là vừa người.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Aaaa... Bác Streamer đây là đang muốn livestream cảnh “tắm tiên” sao?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tui nghĩ mấy cảnh này chắc chắn không chiếu đâu, kiểu gì cũng đóng lại thôi.
[Streamer V]: Thời gian livestream hôm nay đã rất dài rồi, mọi người nhớ theo dõi kênh này nhé, lúc bắt đầu livestream sẽ có thông báo.
Nói xong cô để hệ thống đóng chương trình lại.
“Xem ra làm ba cái livestream kiểu này cũng không khó lắm...” Chẳng qua là cảm giác làm cái gì cũng bị người ta vây xem có chút là lạ.
Hệ thống: “... Xin cô đừng có đem mấy cái cô vừa làm kia gọi là livestream... tôi cảm thấy mình cần có khoảng không để bình tĩnh lại...” Tự dưng bị gắn với một ký chủ như vậy nó cảm thấy kiếp sống làm hệ thống của nó đã thành cá khô rồi, điểm tích lũy người xem hay cái gì đó đừng tiếp tục vọng tưởng nữa.
Trong núi vẫn rất yên bình, nhưng mà quận Hà Gian bên ngoài đã nổ tung lên rồi.
Mỗi một gia tộc có quý nữ bị bắt mất đều phái gia đinh cùng thị nữ vào núi tìm kiếm cả đêm, Quận thủ phụ trách địa phận này vừa nhận được tin lập tức sợ đến nỗi ba hồn thì quăng mất hai hồn, ngay cả mũ áo cũng không kịp sửa sang lại mà lập tức mang người lao ra ngoài tìm kiếm.
Đùa gì thế, quận Hà Gian này mặc dù không lớn, nhưng mà quý nữ có máu mặt lại không ít, chẳng ai trong số họ là người ông có thể dây vào được cả.
Vốn là, nhà nào cũng muốn đem cái tin này giấu nhẹm đi, nếu không lỡ mà để bên ngoài biết con gái nhà mình bị thổ phỉ bắt đi thì danh tiếng liệu còn giữ được? Mà dẫu cho có tìm lại được, nhưng mà ở lại trong hang ổ của bọn thổ phỉ đợi một đêm thì dù có là người nhà, bọn họ cũng không dám nghĩ con gái mình vẫn còn trinh nguyên.
Cơ mà chuyện này huyên náo quá lớn, cái tin quý nữ bị bắt đi cứ như mọc cánh mà bay đến khắp các nhà, muốn đè xuống cũng không đè nổi. Thời gian dần trôi qua, bọn họ vẫn chưa cứu được những quý nữ bị bắt đi, thậm chí cả hang ổ của thổ phỉ ở chỗ nào cũng chẳng hay biết.
Sắc trời dần dần sáng, nhưng lòng của mọi người lại chìm tới tận đáy cốc.
Con gái chưa lập gia đình mà đã mất trinh nguyên, tuy rằng không chết, nhưng đây lại không phải là một chuyện dễ giải quyết. Đến lúc tới tuổi cưới xin thì chỉ sợ kết quả tốt nhất cũng chỉ là dòng thứ của một gia tộc kém cỏi hoặc là con trưởng của một gia đình nghèo hèn, còn về sau thì nhà chồng có thể vin vào chuyện này mà chèn ép cô dâu mới...
Dĩ nhiên, những quý nữ không thể chịu cảnh khuất nhục như vậy thì chỉ còn một con đường là cắt tóc đi tu, cả đời đốt đèn niệm phật.
Mặt trời lên cao, sương mù trong núi sâu tan dần, những gia đinh đã tìm kiếm cả một đêm rối rít kêu khổ không thôi. Vì để không trễ nải thời gian mà bọn họ phải thức trắng cả một đêm tìm người, người nào người nấy đều mệt lả, quần áo đẫm hơi sương.
“Ôi... Đại nương tử mất tích cả một ngày rồi, cũng không biết hôm nay thế nào đây... Nghe nói Lão phu nhân ở nhà nghe được tin này, suýt chút nữa ngất đi luôn...” Một tên gia đinh vừa cúi đầu tìm vừa thấp giọng nói với đồng bạn bên cạnh.
Nguồn : Vietwriter.vn
Nếu là lúc bình thường thì hắn ta làm sao có gan mà đi bàn luận về tiểu thư nhà mình, nhưng mà bây giờ thì tình hình đã khác rồi.
“Người cũng đã rơi vào tay bọn thổ phỉ đó thì còn thế nào được nữa? Bây giờ chỉ mong vẫn giữ được cái mạng nhỏ thôi, chỉ có điều đám người kia vốn có tiếng ác độc, sợ rằng...”
Tên gia đinh kia tỏ vẻ không tán thành nói: “Nhưng mà tao nghe nói, đám thổ phỉ kia đông lắm, sợ rằng suốt một đêm này... còn không bằng cứ thế mà “đi”!”
“Mẹ nó! Lời đại nghịch bất đạo thế này mà mày cũng dám nói ra à, nếu để cho người ngoài nghe được thì cái miệng của mày đừng mong giữ được!”
Mặc dù giọng điệu chặn lại của người này có vẻ nghiêm túc, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta thì thật ra trong lòng cũng đang tán thành cách giải thích của tên kia.
“Ê, mày chờ một chút... nhìn bên kia xem, có phải có khói bếp bốc lên đúng không?”
“Khói bếp? Chỗ nào có khói bếp??? Ở cái nơi rừng sâu núi thẳm này, trừ bang thổ phi kia thì còn có thể...”
Lời còn chưa dứt, hai gia đinh đã vội vàng trợn mắt nhìn nhau. Mặc dù không thể xác định đây có phải là hang ổ của lũ thổ phỉ kia hay không, nhưng so với cả một đêm tìm kiếm không mục đích thì chẳng bằng cứ thử tìm một lần ở chỗ có khói bếp kia đi. Coi như không phải hang ổ thổ phỉ thì vẫn có thể là thợ săn ở nơi này!
Quận Hà Gian núi cao hiểm trở, địa hình phức tạp, nếu không có người dẫn đường thì rất dễ dàng lạc đường ở cái chốn này.
Bên kia, Khương Bồng Cơ đun nước nóng cho các quý nữ rửa mặt, rồi lại để cho bọn họ sửa sang lại bề ngoài cho tử tế một chút.
Nhìn hộ vệ thu gom lại tất cả những gì có thể đốt, sau đó cố gắng hun cho đống lửa kia cháy càng to càng tốt thì Phong lang quân liếc mắt sang chỗ của Khương Bồng Cơ, cười đùa nói: “Liễu lang quân thật thông minh, biết dùng khói bếp làm báo hiệu, chỉ là có chút đáng thương cho những hộ vệ của tại hạ...”
Khương Bồng Cơ lại chẳng chút khách khí nói: “Các người lạc ở vùng rừng sâu này đã mấy ngày trời, chẳng lẽ không muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài hay sao? Những người bị khói bếp này hấp dẫn tới cũng là những người tới tìm chúng ta, chứ không phải đến tìm mấy người!”
Người thiếu niên gầy như cái sào này họ Phong, tên chỉ có một chữ Cẩn, tự là Hoài Du.
Cũng sắp một ngày một đêm rồi, ấy vậy mà gia tộc của những quý nữ này cũng không tìm được đến đây, chuyện này càng khiến cho Khương Bồng Cơ thêm phần khinh bỉ hiệu suất tìm người trong cái thời đại này. Nếu cô vẫn tiếp tục không ra tay chỉ dẫn thì còn chẳng biết phải chờ đến ngày nào tháng nào năm nào nữa.
Lúc trước, Khương Bồng Cơ còn định mang đám quý nữ này xuống núi, chẳng qua là phương án này quá mức mất thời gian cũng cực kì mạo hiểm. Mặc dù dã thú ở cái thời đại này đối với Khương Bồng Cơ mà nói thì chỉ là một đám phiên bản mini của mấy con dã thú ở thời đại của cô, nhưng cũng không thể phủ nhận tính công kích của chúng nó. Cô có thể nhẹ nhàng đối phó, thế nhưng mấy cô nhóc được nâng niu từ bé đến lớn thế này sao có thể tự bảo vệ mình? Chưa kể những con đường gập ghềnh hiểm trở kia nữa, không phải ai cũng giẫm lên chúng như giẫm lên đất bằng như cô.
Nhân dịp thời gian vẫn còn sớm, Khương Bồng Cơ để những quý nữ kia sửa sang lại bộ dạng cho tốt, giúp nhau chỉnh sửa những búi tóc xốc xếch, trâm cài tán loạn cũng được chỉnh trang lại, tóm lại là phải nhìn tự nhiên thoải mái nhất có thể, có thể đạt đến bao nhiêu phần giống với bộ dạng mọi khi thì làm giống đến ngần ấy.
Lúc trước Liễu Lan Đình vì bảo vệ Ngụy Tĩnh Nhàn mà bị thổ phỉ chém cho một đao, có lẽ là do may mắn nên người không bị thương, nhưng cổ áo bị đao chém rách một đường, ngay cả băng vải quấn ngực cũng bị lỏng ra, còn trâm cài tóc lại chẳng biết đã đi đằng nào. Nếu thế này mà đụng phải gia đinh trong nhà tìm tới, chắc chắn bị nhìn ra thân phận con gái.
So sánh ra thì, việc một thiếu niên mượn quần áo của một thiếu niên khác để giải quyết tình trạng trước mắt cũng không được coi là chuyện lớn.
Phong lang quân hẳn cũng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là hai cái tai vẫn đỏ bừng như cũ. Cậu ta để cho hộ vệ đi tìm bộ đồ sạch sẽ chưa từng mặc qua rồi đưa cho Khương Bồng Cơ. Vị quý nữ to gan lớn mật này không thèm để ý nhưng một nam tử như cậu ta sao có thể để đi bôi xấu danh tiết của người ta được. May mà trước lúc rời nhà, cha mẹ đã để cho nô bộc chuẩn bị khá nhiều quần áo mới, đa phần chưa từng mặc tới. Lúc bị đuổi giết có ném đi rất nhiều, nhưng mà bây giờ chắc hẳn cũng còn mấy bộ.
Khương Bồng Cơ nói một tiếng cảm ơn, “cái sào” này cao hơn cô một chút, nhưng cũng chẳng mập hơn bao nhiêu nên quần áo cũng coi như là vừa người.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Aaaa... Bác Streamer đây là đang muốn livestream cảnh “tắm tiên” sao?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tui nghĩ mấy cảnh này chắc chắn không chiếu đâu, kiểu gì cũng đóng lại thôi.
[Streamer V]: Thời gian livestream hôm nay đã rất dài rồi, mọi người nhớ theo dõi kênh này nhé, lúc bắt đầu livestream sẽ có thông báo.
Nói xong cô để hệ thống đóng chương trình lại.
“Xem ra làm ba cái livestream kiểu này cũng không khó lắm...” Chẳng qua là cảm giác làm cái gì cũng bị người ta vây xem có chút là lạ.
Hệ thống: “... Xin cô đừng có đem mấy cái cô vừa làm kia gọi là livestream... tôi cảm thấy mình cần có khoảng không để bình tĩnh lại...” Tự dưng bị gắn với một ký chủ như vậy nó cảm thấy kiếp sống làm hệ thống của nó đã thành cá khô rồi, điểm tích lũy người xem hay cái gì đó đừng tiếp tục vọng tưởng nữa.
Trong núi vẫn rất yên bình, nhưng mà quận Hà Gian bên ngoài đã nổ tung lên rồi.
Mỗi một gia tộc có quý nữ bị bắt mất đều phái gia đinh cùng thị nữ vào núi tìm kiếm cả đêm, Quận thủ phụ trách địa phận này vừa nhận được tin lập tức sợ đến nỗi ba hồn thì quăng mất hai hồn, ngay cả mũ áo cũng không kịp sửa sang lại mà lập tức mang người lao ra ngoài tìm kiếm.
Đùa gì thế, quận Hà Gian này mặc dù không lớn, nhưng mà quý nữ có máu mặt lại không ít, chẳng ai trong số họ là người ông có thể dây vào được cả.
Vốn là, nhà nào cũng muốn đem cái tin này giấu nhẹm đi, nếu không lỡ mà để bên ngoài biết con gái nhà mình bị thổ phỉ bắt đi thì danh tiếng liệu còn giữ được? Mà dẫu cho có tìm lại được, nhưng mà ở lại trong hang ổ của bọn thổ phỉ đợi một đêm thì dù có là người nhà, bọn họ cũng không dám nghĩ con gái mình vẫn còn trinh nguyên.
Cơ mà chuyện này huyên náo quá lớn, cái tin quý nữ bị bắt đi cứ như mọc cánh mà bay đến khắp các nhà, muốn đè xuống cũng không đè nổi. Thời gian dần trôi qua, bọn họ vẫn chưa cứu được những quý nữ bị bắt đi, thậm chí cả hang ổ của thổ phỉ ở chỗ nào cũng chẳng hay biết.
Sắc trời dần dần sáng, nhưng lòng của mọi người lại chìm tới tận đáy cốc.
Con gái chưa lập gia đình mà đã mất trinh nguyên, tuy rằng không chết, nhưng đây lại không phải là một chuyện dễ giải quyết. Đến lúc tới tuổi cưới xin thì chỉ sợ kết quả tốt nhất cũng chỉ là dòng thứ của một gia tộc kém cỏi hoặc là con trưởng của một gia đình nghèo hèn, còn về sau thì nhà chồng có thể vin vào chuyện này mà chèn ép cô dâu mới...
Dĩ nhiên, những quý nữ không thể chịu cảnh khuất nhục như vậy thì chỉ còn một con đường là cắt tóc đi tu, cả đời đốt đèn niệm phật.
Mặt trời lên cao, sương mù trong núi sâu tan dần, những gia đinh đã tìm kiếm cả một đêm rối rít kêu khổ không thôi. Vì để không trễ nải thời gian mà bọn họ phải thức trắng cả một đêm tìm người, người nào người nấy đều mệt lả, quần áo đẫm hơi sương.
“Ôi... Đại nương tử mất tích cả một ngày rồi, cũng không biết hôm nay thế nào đây... Nghe nói Lão phu nhân ở nhà nghe được tin này, suýt chút nữa ngất đi luôn...” Một tên gia đinh vừa cúi đầu tìm vừa thấp giọng nói với đồng bạn bên cạnh.
Nguồn : Vietwriter.vn
Nếu là lúc bình thường thì hắn ta làm sao có gan mà đi bàn luận về tiểu thư nhà mình, nhưng mà bây giờ thì tình hình đã khác rồi.
“Người cũng đã rơi vào tay bọn thổ phỉ đó thì còn thế nào được nữa? Bây giờ chỉ mong vẫn giữ được cái mạng nhỏ thôi, chỉ có điều đám người kia vốn có tiếng ác độc, sợ rằng...”
Tên gia đinh kia tỏ vẻ không tán thành nói: “Nhưng mà tao nghe nói, đám thổ phỉ kia đông lắm, sợ rằng suốt một đêm này... còn không bằng cứ thế mà “đi”!”
“Mẹ nó! Lời đại nghịch bất đạo thế này mà mày cũng dám nói ra à, nếu để cho người ngoài nghe được thì cái miệng của mày đừng mong giữ được!”
Mặc dù giọng điệu chặn lại của người này có vẻ nghiêm túc, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta thì thật ra trong lòng cũng đang tán thành cách giải thích của tên kia.
“Ê, mày chờ một chút... nhìn bên kia xem, có phải có khói bếp bốc lên đúng không?”
“Khói bếp? Chỗ nào có khói bếp??? Ở cái nơi rừng sâu núi thẳm này, trừ bang thổ phi kia thì còn có thể...”
Lời còn chưa dứt, hai gia đinh đã vội vàng trợn mắt nhìn nhau. Mặc dù không thể xác định đây có phải là hang ổ của lũ thổ phỉ kia hay không, nhưng so với cả một đêm tìm kiếm không mục đích thì chẳng bằng cứ thử tìm một lần ở chỗ có khói bếp kia đi. Coi như không phải hang ổ thổ phỉ thì vẫn có thể là thợ săn ở nơi này!
Quận Hà Gian núi cao hiểm trở, địa hình phức tạp, nếu không có người dẫn đường thì rất dễ dàng lạc đường ở cái chốn này.
Bên kia, Khương Bồng Cơ đun nước nóng cho các quý nữ rửa mặt, rồi lại để cho bọn họ sửa sang lại bề ngoài cho tử tế một chút.
Nhìn hộ vệ thu gom lại tất cả những gì có thể đốt, sau đó cố gắng hun cho đống lửa kia cháy càng to càng tốt thì Phong lang quân liếc mắt sang chỗ của Khương Bồng Cơ, cười đùa nói: “Liễu lang quân thật thông minh, biết dùng khói bếp làm báo hiệu, chỉ là có chút đáng thương cho những hộ vệ của tại hạ...”
Khương Bồng Cơ lại chẳng chút khách khí nói: “Các người lạc ở vùng rừng sâu này đã mấy ngày trời, chẳng lẽ không muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài hay sao? Những người bị khói bếp này hấp dẫn tới cũng là những người tới tìm chúng ta, chứ không phải đến tìm mấy người!”
Người thiếu niên gầy như cái sào này họ Phong, tên chỉ có một chữ Cẩn, tự là Hoài Du.
Cũng sắp một ngày một đêm rồi, ấy vậy mà gia tộc của những quý nữ này cũng không tìm được đến đây, chuyện này càng khiến cho Khương Bồng Cơ thêm phần khinh bỉ hiệu suất tìm người trong cái thời đại này. Nếu cô vẫn tiếp tục không ra tay chỉ dẫn thì còn chẳng biết phải chờ đến ngày nào tháng nào năm nào nữa.
Lúc trước, Khương Bồng Cơ còn định mang đám quý nữ này xuống núi, chẳng qua là phương án này quá mức mất thời gian cũng cực kì mạo hiểm. Mặc dù dã thú ở cái thời đại này đối với Khương Bồng Cơ mà nói thì chỉ là một đám phiên bản mini của mấy con dã thú ở thời đại của cô, nhưng cũng không thể phủ nhận tính công kích của chúng nó. Cô có thể nhẹ nhàng đối phó, thế nhưng mấy cô nhóc được nâng niu từ bé đến lớn thế này sao có thể tự bảo vệ mình? Chưa kể những con đường gập ghềnh hiểm trở kia nữa, không phải ai cũng giẫm lên chúng như giẫm lên đất bằng như cô.
Nhân dịp thời gian vẫn còn sớm, Khương Bồng Cơ để những quý nữ kia sửa sang lại bộ dạng cho tốt, giúp nhau chỉnh sửa những búi tóc xốc xếch, trâm cài tán loạn cũng được chỉnh trang lại, tóm lại là phải nhìn tự nhiên thoải mái nhất có thể, có thể đạt đến bao nhiêu phần giống với bộ dạng mọi khi thì làm giống đến ngần ấy.