Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230 - Chương 230: Vừa mất con trai vừa mất lương (6)
“Văn Chứng cũng nói là trong trường hợp bình thường…” Khương Bồng Cơ nhe răng cười nói, “Nhưng ta thì chưa bao giờ bình thường…”
Khương Bồng Cơ không chỉ có thể bắt lại đám binh sĩ và phu khuân vác kia trong thời gian ngắn, mà còn có thể chuyển sạch số lương thực đi, khi gã thủ lĩnh quay lại định chặn đánh thì có khi phải đối mặt với đợt mai phục thứ hai…
Cái cô đua ở đây chính là hiệu suất, đám bún thiu yếu như sên mà còn muốn chơi âm mưu với cô?
Ở trên địa bàn của cô, phải làm theo ý của cô.
Kỳ Quan Nhượng lại phe phẩy cái quạt.
Khương Bồng Cơ chợt hỏi: “Theo Văn Chứng, lúc nào động thủ mới là thời cơ tốt nhất?”
“Đương nhiên là lúc bọn họ chuyển hết lương thực vào, sau đó lấy hành động dập tắt đuốc làm ám hiệu, lúc đó chính là thời cơ động thủ tốt nhất.”
Khương Bồng Cơ cười cười: “Nếu đã như thế thì nghe theo Văn Chứng, mệnh lệnh là ánh lửa bị dập tắt.”
“Nếu thế thì lang quân phải đợi rồi.”
Mấy ngàn thạch lương thực, muốn chuyển hết cũng mất khá nhiều thời gian.
“So với quá trình, ta càng coi trọng kết quả hơn.”
Đối diện với kẻ địch đông hơn mình gấp mấy lần, Khương Bồng Cơ không hề ngu xuẩn làm càn, mà chọn cách bình tĩnh ứng đối.
Khán giả cũng im lặng quan sát, cho dù bây giờ vẫn đang là cảnh các phu khuân vác lương thực chuyển vào, nhưng bầu không khí nặng nề như mưa gió sắp đến này, cho dù cách một cái màn hình bọn họ cũng có thể cảm nhận được.
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Bác Streamer có định thu nhận bọn họ không? Cho em một câu trả lời chính xác với, để em còn chuẩn bị tâm lý.
Chuẩn bị tâm lý gì?
Những khán giả theo dõi livestream đều biết rõ, Khương Bồng Cơ bảo giết người là giết người, chứ không phải là cái kiểu ngậm tí máu giả hay trét ít tương cà lên giống trong phim truyền hình. Nói giết là máu me tung tóe, đầu bay đầy trời.
Cảnh tượng đó thật sự rất kinh khủng.
Có một số khán giả sức chịu đựng kém, xem xong nôn thốc nôn tháo, từ đó trở đi liền bị ám ảnh.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều khán giả thích tìm kiếm sự kích thích chen vào xem cho bằng được.
Người bình thường trong thời đại hòa bình, đâu thể tùy tiện gặp được cảnh tượng giết người?
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ, rồi trả lời.
[Streamer V]: Giết!
Được rồi, giờ thì rất nhiều người có thể chuẩn bị bịt mắt được rồi.
***
“Quân gia, bây giờ nên làm gì?”
Chuyển xong lương thực, người đứng đầu nhóm phu khuân vác quệt mồ hôi hỏi binh sĩ tạm thời nắm quyền chỉ huy.
Hắn ta giơ đuốc lên nhìn một vòng, không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Tất cả giả vờ lui lại phía sau, đi đến nửa đường thì dập tắt hết đuốc, sau đó lẳng lặng lẻn vào nấp trong phòng, chuẩn bị mai phục.”
Độ chiếu sáng của đuốc rất có hạn, tầm nhìn của con người trong đêm rất thấp, trừ những nơi có ánh sáng chiếu đến, tất cả là một màu đen kịt.
Bọn họ giơ đuốc lên kiểm tra, không phát hiện thấy có mai phục, vậy có thể xác định, kẻ địch đang ẩn núp ở đâu đó âm thầm quan sát bọn họ. Chỉ cần bọn họ giả vờ lùi lại, rồi nhanh chóng dập tắt lửa, sau đó âm thầm quay lại mai phục trong phòng, chắc chắn sẽ khiến cho Mạnh Hồn trở tay không kịp.
Tưởng tượng đẹp đẽ, nhưng hiện thực phũ phàng.
Khi đám người làm theo mệnh lệnh, khoảnh khắc tất cả những ngọn đuốc đều bị dập tắt, các khán giả đều thông minh chọn cách nhắm mắt lại.
Vút! Vút! Vút!!!
Tiếng bật dây cung liên tiếp vang lên, những mũi tên xé gió lao đi.
Trong lòng gã binh sĩ chỉ huy nọ bỗng trào lên cảm giác lạnh lẽo, đang nghĩ xem cảm giác không lành ấy đến từ đâu, thì xung quanh hắn ta đã vang lên tiếng hét thảm thiết. Hắn ta giật mình, đang định hét lên “có địch tập…” thì cảm giác đau đớn kịch liệt từ cánh tay đã dội thẳng tới.
Hắn ta vô thức đưa tay lên sờ, không ngờ nắm được một mũi tên dài mảnh, nó đã xuyên thủng cánh tay hắn.
Trúng mai phục rồi!
Nhưng... trước đó bọn họ đã kiểm tra xung quanh, không hề phát hiện ra bất kì dấu vết nào của kẻ địch mà?
Trong chớp mắt vô số ý nghĩ ào ào tràn vào đầu hắn, nhưng Khương Bồng Cơ đã không cho hắn cơ hội để nghĩ nhiều hơn.
Phập! Phập! Phập!!!
Lượt bắn đầu tiên vừa kết thúc được hai giây, lượt tiếp theo đã nhanh chóng kéo tới.
Âm thanh mũi tên xuyên vào máu thịt vang lên trong bóng tối tĩnh mịch, khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Bộ khúc nấp trong bóng tối không nhìn thấy vị trí của đối phương, nên bọn họ cũng không nhắm kỹ, chỉ cần bắn lung tung về phía có ánh sáng là được, bị loạn tên bắn chết rất bình thường. Những tên nào may mắn vẫn còn thoi thóp, hoặc không bị thương chút nào thì đợt lát nữa bổ thêm một đao là được!
Kế hoạch của Khương Bồng Cơ cực kỳ rõ ràng, cô tính toán chỉ cần để lại hai ba tên tàn binh để bọn chúng đưa xác của Mạnh Lượng cút về quận Mạnh là được!
Vậy mà bọn chúng tự cho mình là thông minh, chia quân làm hai, tặng cho Khương Bồng Cơ một cơ hội cực kỳ tốt để xuống tay.
Cô cũng tham gia vào trận phục kích, cánh tay vững vàng kéo dây cung, tốc độ nhanh đến phát sợ.
Nhờ ống kính xịn của hệ thống mà người xem có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh cô bắn nát đầu của đối phương như thế nào. Mỗi một mũi tên đều chính xác, cắm phập vào chính giữa trán xuyên thủng đầu đối phương.
Sau mười lượt bắn, tiếng kêu gào thảm thiết đã hoàn toàn tắt lịm.
Khương Bồng Cơ hừ lạnh: “Tên nào còn thoi thóp, tiễn hắn một đoạn.”
Đây không phải là lần đầu tiên bộ khúc giết người, nhưng bọn họ vẫn run tay run chân, cho dù là những người xuất thân từ thổ phỉ, cũng không thể nhẹ nhàng lấy đi tính mạng của mấy trăm người được.
Chỉ là, bọn họ không dám lùi bước, tất cả đều bước ra khỏi nơi ẩn nấp, một số người đi tìm xem ai còn sống, số còn lại đều nhanh nhẹn chuyển lương thực vào trong hầm.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lộng Cầm đi tìm những người còn sống, hai tay của cô ướt nhẹp máu, cô bóp gãy cổ từng tên từng tên một một cách bình tĩnh như thể quỷ La Sát, người khác nhìn thấy mà rùng mình, đám thổ phỉ lại càng không dám lại gần.
Chưa đến một khắc đồng hồ, toàn bộ số lương thực đã được chuyển đi hết..
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhếch mép: “Lộng Cầm, mang bút đến đây.”
Cô tùy ý chấm bút vào một vũng máu trên mặt đất, những nét chữ thô kệch đỏ thẫm hiện trên nền vải.
[Kẻ nói mà không giữ lời chính là lũ chó Mạnh thị. Mạnh thị muốn lấy Mạnh mỗ làm lý do, sỉ nhục vợ con ta, khiến cho hai người họ chết rồi vẫn phải hổ thẹn, hành vi chẳng khác gì lũ tiểu nhân này thật đúng là không xứng với Mạnh Công tiền triều! Các ngươi làm một thì đừng trách Mạnh mỗ làm mười. Mạnh Lượng không chết, làm sao có thể an ủi được vong hồn của vợ và con gái ta? Phản thần Mạnh thị - Mạnh Hồn viết.]
Viết xong, cô vứt cái bút đi, tấm vải cũng rơi xuống đắp lên mặt của Mạnh Lượng.
Thi thể được đặt trong hầm băng của Mạnh Lượng, bây giờ được bọc vải trắng vứt trong đống thi thể.
Tuy rằng hắn ta đã chết rồi, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn có thể khiến hắn ta cống hiến ra nốt giá trị cuối cùng của mình!
“Đi! Tiếp tục chặn bọn chúng lại! Để cho bọn chúng xem xem ai mới là chó hoang!”
Mạnh Hồn không nói một câu nào, im lặng cắn chặt răng, dường như ông đang nhẫn nhịn cái gì đó.
Sau cùng, đôi mắt ông dần dần đỏ lên, cảm giác đè nén trong lòng đều được trút hết ra ngoài.
Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy cảnh này chỉ biết phe phẩy cái quạt trong tay.
Liễu lang quân này… thật đúng là cực kỳ bao che cho người của mình.
Khương Bồng Cơ không chỉ có thể bắt lại đám binh sĩ và phu khuân vác kia trong thời gian ngắn, mà còn có thể chuyển sạch số lương thực đi, khi gã thủ lĩnh quay lại định chặn đánh thì có khi phải đối mặt với đợt mai phục thứ hai…
Cái cô đua ở đây chính là hiệu suất, đám bún thiu yếu như sên mà còn muốn chơi âm mưu với cô?
Ở trên địa bàn của cô, phải làm theo ý của cô.
Kỳ Quan Nhượng lại phe phẩy cái quạt.
Khương Bồng Cơ chợt hỏi: “Theo Văn Chứng, lúc nào động thủ mới là thời cơ tốt nhất?”
“Đương nhiên là lúc bọn họ chuyển hết lương thực vào, sau đó lấy hành động dập tắt đuốc làm ám hiệu, lúc đó chính là thời cơ động thủ tốt nhất.”
Khương Bồng Cơ cười cười: “Nếu đã như thế thì nghe theo Văn Chứng, mệnh lệnh là ánh lửa bị dập tắt.”
“Nếu thế thì lang quân phải đợi rồi.”
Mấy ngàn thạch lương thực, muốn chuyển hết cũng mất khá nhiều thời gian.
“So với quá trình, ta càng coi trọng kết quả hơn.”
Đối diện với kẻ địch đông hơn mình gấp mấy lần, Khương Bồng Cơ không hề ngu xuẩn làm càn, mà chọn cách bình tĩnh ứng đối.
Khán giả cũng im lặng quan sát, cho dù bây giờ vẫn đang là cảnh các phu khuân vác lương thực chuyển vào, nhưng bầu không khí nặng nề như mưa gió sắp đến này, cho dù cách một cái màn hình bọn họ cũng có thể cảm nhận được.
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Bác Streamer có định thu nhận bọn họ không? Cho em một câu trả lời chính xác với, để em còn chuẩn bị tâm lý.
Chuẩn bị tâm lý gì?
Những khán giả theo dõi livestream đều biết rõ, Khương Bồng Cơ bảo giết người là giết người, chứ không phải là cái kiểu ngậm tí máu giả hay trét ít tương cà lên giống trong phim truyền hình. Nói giết là máu me tung tóe, đầu bay đầy trời.
Cảnh tượng đó thật sự rất kinh khủng.
Có một số khán giả sức chịu đựng kém, xem xong nôn thốc nôn tháo, từ đó trở đi liền bị ám ảnh.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều khán giả thích tìm kiếm sự kích thích chen vào xem cho bằng được.
Người bình thường trong thời đại hòa bình, đâu thể tùy tiện gặp được cảnh tượng giết người?
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ, rồi trả lời.
[Streamer V]: Giết!
Được rồi, giờ thì rất nhiều người có thể chuẩn bị bịt mắt được rồi.
***
“Quân gia, bây giờ nên làm gì?”
Chuyển xong lương thực, người đứng đầu nhóm phu khuân vác quệt mồ hôi hỏi binh sĩ tạm thời nắm quyền chỉ huy.
Hắn ta giơ đuốc lên nhìn một vòng, không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Tất cả giả vờ lui lại phía sau, đi đến nửa đường thì dập tắt hết đuốc, sau đó lẳng lặng lẻn vào nấp trong phòng, chuẩn bị mai phục.”
Độ chiếu sáng của đuốc rất có hạn, tầm nhìn của con người trong đêm rất thấp, trừ những nơi có ánh sáng chiếu đến, tất cả là một màu đen kịt.
Bọn họ giơ đuốc lên kiểm tra, không phát hiện thấy có mai phục, vậy có thể xác định, kẻ địch đang ẩn núp ở đâu đó âm thầm quan sát bọn họ. Chỉ cần bọn họ giả vờ lùi lại, rồi nhanh chóng dập tắt lửa, sau đó âm thầm quay lại mai phục trong phòng, chắc chắn sẽ khiến cho Mạnh Hồn trở tay không kịp.
Tưởng tượng đẹp đẽ, nhưng hiện thực phũ phàng.
Khi đám người làm theo mệnh lệnh, khoảnh khắc tất cả những ngọn đuốc đều bị dập tắt, các khán giả đều thông minh chọn cách nhắm mắt lại.
Vút! Vút! Vút!!!
Tiếng bật dây cung liên tiếp vang lên, những mũi tên xé gió lao đi.
Trong lòng gã binh sĩ chỉ huy nọ bỗng trào lên cảm giác lạnh lẽo, đang nghĩ xem cảm giác không lành ấy đến từ đâu, thì xung quanh hắn ta đã vang lên tiếng hét thảm thiết. Hắn ta giật mình, đang định hét lên “có địch tập…” thì cảm giác đau đớn kịch liệt từ cánh tay đã dội thẳng tới.
Hắn ta vô thức đưa tay lên sờ, không ngờ nắm được một mũi tên dài mảnh, nó đã xuyên thủng cánh tay hắn.
Trúng mai phục rồi!
Nhưng... trước đó bọn họ đã kiểm tra xung quanh, không hề phát hiện ra bất kì dấu vết nào của kẻ địch mà?
Trong chớp mắt vô số ý nghĩ ào ào tràn vào đầu hắn, nhưng Khương Bồng Cơ đã không cho hắn cơ hội để nghĩ nhiều hơn.
Phập! Phập! Phập!!!
Lượt bắn đầu tiên vừa kết thúc được hai giây, lượt tiếp theo đã nhanh chóng kéo tới.
Âm thanh mũi tên xuyên vào máu thịt vang lên trong bóng tối tĩnh mịch, khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Bộ khúc nấp trong bóng tối không nhìn thấy vị trí của đối phương, nên bọn họ cũng không nhắm kỹ, chỉ cần bắn lung tung về phía có ánh sáng là được, bị loạn tên bắn chết rất bình thường. Những tên nào may mắn vẫn còn thoi thóp, hoặc không bị thương chút nào thì đợt lát nữa bổ thêm một đao là được!
Kế hoạch của Khương Bồng Cơ cực kỳ rõ ràng, cô tính toán chỉ cần để lại hai ba tên tàn binh để bọn chúng đưa xác của Mạnh Lượng cút về quận Mạnh là được!
Vậy mà bọn chúng tự cho mình là thông minh, chia quân làm hai, tặng cho Khương Bồng Cơ một cơ hội cực kỳ tốt để xuống tay.
Cô cũng tham gia vào trận phục kích, cánh tay vững vàng kéo dây cung, tốc độ nhanh đến phát sợ.
Nhờ ống kính xịn của hệ thống mà người xem có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh cô bắn nát đầu của đối phương như thế nào. Mỗi một mũi tên đều chính xác, cắm phập vào chính giữa trán xuyên thủng đầu đối phương.
Sau mười lượt bắn, tiếng kêu gào thảm thiết đã hoàn toàn tắt lịm.
Khương Bồng Cơ hừ lạnh: “Tên nào còn thoi thóp, tiễn hắn một đoạn.”
Đây không phải là lần đầu tiên bộ khúc giết người, nhưng bọn họ vẫn run tay run chân, cho dù là những người xuất thân từ thổ phỉ, cũng không thể nhẹ nhàng lấy đi tính mạng của mấy trăm người được.
Chỉ là, bọn họ không dám lùi bước, tất cả đều bước ra khỏi nơi ẩn nấp, một số người đi tìm xem ai còn sống, số còn lại đều nhanh nhẹn chuyển lương thực vào trong hầm.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lộng Cầm đi tìm những người còn sống, hai tay của cô ướt nhẹp máu, cô bóp gãy cổ từng tên từng tên một một cách bình tĩnh như thể quỷ La Sát, người khác nhìn thấy mà rùng mình, đám thổ phỉ lại càng không dám lại gần.
Chưa đến một khắc đồng hồ, toàn bộ số lương thực đã được chuyển đi hết..
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhếch mép: “Lộng Cầm, mang bút đến đây.”
Cô tùy ý chấm bút vào một vũng máu trên mặt đất, những nét chữ thô kệch đỏ thẫm hiện trên nền vải.
[Kẻ nói mà không giữ lời chính là lũ chó Mạnh thị. Mạnh thị muốn lấy Mạnh mỗ làm lý do, sỉ nhục vợ con ta, khiến cho hai người họ chết rồi vẫn phải hổ thẹn, hành vi chẳng khác gì lũ tiểu nhân này thật đúng là không xứng với Mạnh Công tiền triều! Các ngươi làm một thì đừng trách Mạnh mỗ làm mười. Mạnh Lượng không chết, làm sao có thể an ủi được vong hồn của vợ và con gái ta? Phản thần Mạnh thị - Mạnh Hồn viết.]
Viết xong, cô vứt cái bút đi, tấm vải cũng rơi xuống đắp lên mặt của Mạnh Lượng.
Thi thể được đặt trong hầm băng của Mạnh Lượng, bây giờ được bọc vải trắng vứt trong đống thi thể.
Tuy rằng hắn ta đã chết rồi, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn có thể khiến hắn ta cống hiến ra nốt giá trị cuối cùng của mình!
“Đi! Tiếp tục chặn bọn chúng lại! Để cho bọn chúng xem xem ai mới là chó hoang!”
Mạnh Hồn không nói một câu nào, im lặng cắn chặt răng, dường như ông đang nhẫn nhịn cái gì đó.
Sau cùng, đôi mắt ông dần dần đỏ lên, cảm giác đè nén trong lòng đều được trút hết ra ngoài.
Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy cảnh này chỉ biết phe phẩy cái quạt trong tay.
Liễu lang quân này… thật đúng là cực kỳ bao che cho người của mình.