Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
CHƯƠNG 224
“Khụ Khụ!”
Trong lúc mọi người đều đang cảm thấy nặng nề, một tiếng ho khan vang lên, chỉ thấy bên rìa đống hoang tàn một bóng người đột nhiên đứng lên.
Thật không nghĩ đến, ngay khoảnh khắc khi tòa nhà sập vừa rồi, Dương Tiêu dựa vào thân thủ phi thường của mình đã bảo vệ đứa bé trong tay.
May mắn rằng, trong quá trình rơi xuống, không có quá nhiều vật đập vào người Dương Tiêu, lúc này trên người hắn nhiều nhất chỉ có bụi khói.
Ôm chặt đứa trẻ sơ sinh trong tay, Dương Tiêu như trút được gánh nặng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh: “Con của bà đã không còn vấn đề gì nữa rồi!”
“Cảm ơn, cảm ơn!” đón lấy đứa bé không chút thương tích nào, người phụ nữ kích động đến mức suýt chút nữa quỳ gối để cảm tạ Dương Tiêu.
Nhìn thấy Dương Tiêu thật sự cứu thoát được đứa trẻ sơ sinh, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt nồng đậm cung kính cùng nễ phục.
“Kính lễ!” giây phút này, tất cả binh lính cứu hỏa ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Dương Tiêu.
Bai Ba Ba Ba Bai ặ Không biết ai là người khởi xướng võ tay đầu tiên, lúc này tất cả mọi người ở hiện trường đều võ tay kịch liệt, ánh mắt bọn họ nhìn Dương Tiêu giống như nhìn thấy một vị anh hùng cái thế.
Không sai, hình tượng Dương Tiêu lúc này trong lòng bọn họ so với anh hùng không khác biệt bao nhiêu.
Có thể không màng đến an nguy tính mạng của bản thân để cứu sinh mạng của một người khác, loại người này nếu không phải là anh hùng thì còn có thể là gì nữa chứ?
*Pí pol Pí pol”
Lúc này 120 cũng đã kịp thời đến hiện trường, Dương Tiêu lúc này không không chế được bản thân, hai mắt tối sầm, tiếp tục ngất xỉu.
“Dương Tiêu!” Hiện trường không ít người đều đồng loạt hô hào.
Khi Dương Tiêu tỉnh lại lần nữa, lúc này anh ta đang nằm trên giường bệnh, trên lưng đã được xử lý ổn thỏa, trên tay đang truyền dịch.
“Anh tỉnh rồi!” khi vừa mở mắt nhìn, thì nghe thấy giọng nói vô cùng quan tâm của Đường Mộc Tuyết.
Dương Tiêu liếc mắt nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi cảm thán, thực lực của bản thân hiện tại mặc dù đã khôi phục được một ít nhưng nếu so với thời kì đỉnh cao thì vẫn còn cách khá xa.
Nếu không làm sao có chuyện bản thân chỉ vì vài tảng đá đập trúng dẫn đến tình trạng hôn mê như hiện giờ được.
“Đúng vậy; Mộc Tuyết, em không sao chứ?” Dương Tiêu quay đầu lại hỏi thăm cô.
Nhận thấy Dương Tiêu hiện tại muốn ngồi dậy, Đường Mộc Tuyết liên tục ngăn cản: “Anh đừng nên ngồi dậy, bác sĩ đã nói rằng nếu như vận động kịch liệt, vết thương của anh sẽ nứt ra mắt!”
“Được thôi!” cảm nhận cơn đau từ vết thương sau lưng truyền đến, Dương Tiêu cười khổ một tiếng nhưng vẫn nghe theo lời của Đường Mộc Tuyết thành thật nằm lại trên giường bệnh: “Mộc Tuyết, vết thương trên chân em đã đỡ hơn chút nào hay chưa?”
“Vết thương trên chân em chỉ cần bôi thuốc là được, bác sĩ cũng nói không có bất kỳ vấn đề gì đáng ngại; anh xem em hiện tại vẫn có thể đi lại trên đường được!” Đường Mộc Tuyết đặc biệt đứng lên đi lại hai bước.
“Vậy thì tốt!” Dương Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, ánh mắt Đường Mộc Tuyết khi nhìn Dương Tiêu đặc biệt dịu dàng ấm áp.
Đêm nay, cô đã biết được thân phận của Dương Tiêu, đặc biệt vì thân phận quân nhân của chồng mình là cảm thấy tự hào gấp bội.
“Xin lỗi! Cũng là do em quá tùy tiện, nếu như không phải vì em, thì anh cũng không có khả năng bị thương nặng như vậy!”
Đường Mộc Tuyết vô cùng áy náy nói.
Dương Tiêu cưng chiều nói: “Được rồi, tất cả đều là chuyện đã qua, không cần phải tự trách nữa. Anh cam tâm tình nguyện bị thương vì em, ai nói rằng em chính là vợ anh chứ!”
Dứt lời, Dương Tiêu không nhịn được hồi tưởng lại ba nụ hôn vừa rồi Đường Mộc Tuyết trao cho hắn, trong lòng vui mừng không thôi.
Nếu như không phải do bản thân bị thương có lẽ nụ hôn giữa hắn cùng Đường Mộc Tuyết không biết kéo dài đến bao lâu?
Nếu như Đường Mộc Tuyết nghe được suy nghĩ trong lòng lúc này của Dương Tiêu, nhất định sẽ dở khóc dở cười không thôi.
Người đàn ông này vậy mà lại đem hô hấp nhân tạo xem như hôn môi, e rằng khắp thiên hạ này chỉ có tên đầu gỗ Dương Tiêu suy nghĩ như vậy mà thôi.
Cùng Đường Mộc Tuyết trò chuyện đơn giản vài câu, Dương Tiêu lúc này mới biết được Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm đã thuê hai chiếc giường ở bệnh viện, hiện tại đã ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, sắc mặt Dương Tiêu căng cứng, hắn đột nhiên muốn vào nhà vệ sinh.
“Có chuyện gì vậy?” nhìn thấy sắc mặt Dương Tiêu có chút không đúng, Đường Mộc Tuyết liên quan tâm hỏi.
Dương Tiêu chần chừ không nói: “Mộc Tuyết, anh…anh muốn đi giải quyết!”
“Hả?” nghe thấy lời này, cả người cô đều chết lặng.
Cô như thế nào cũng không ngờ được Dương Tiêu lại đột nhiên nói bản thân muốn đi vệ sinh, chuyện này quả thật đã làm khó đến cô rồi.
Nếu như bản thân cùng Dương Tiêu đã xảy ra cá nước thân mật, giúp đỡ Dương Tiêu trong chuyện này cũng không có vấn đề gì khó khăn.
“Khụ Khụ!”
Trong lúc mọi người đều đang cảm thấy nặng nề, một tiếng ho khan vang lên, chỉ thấy bên rìa đống hoang tàn một bóng người đột nhiên đứng lên.
Thật không nghĩ đến, ngay khoảnh khắc khi tòa nhà sập vừa rồi, Dương Tiêu dựa vào thân thủ phi thường của mình đã bảo vệ đứa bé trong tay.
May mắn rằng, trong quá trình rơi xuống, không có quá nhiều vật đập vào người Dương Tiêu, lúc này trên người hắn nhiều nhất chỉ có bụi khói.
Ôm chặt đứa trẻ sơ sinh trong tay, Dương Tiêu như trút được gánh nặng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh: “Con của bà đã không còn vấn đề gì nữa rồi!”
“Cảm ơn, cảm ơn!” đón lấy đứa bé không chút thương tích nào, người phụ nữ kích động đến mức suýt chút nữa quỳ gối để cảm tạ Dương Tiêu.
Nhìn thấy Dương Tiêu thật sự cứu thoát được đứa trẻ sơ sinh, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt nồng đậm cung kính cùng nễ phục.
“Kính lễ!” giây phút này, tất cả binh lính cứu hỏa ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Dương Tiêu.
Bai Ba Ba Ba Bai ặ Không biết ai là người khởi xướng võ tay đầu tiên, lúc này tất cả mọi người ở hiện trường đều võ tay kịch liệt, ánh mắt bọn họ nhìn Dương Tiêu giống như nhìn thấy một vị anh hùng cái thế.
Không sai, hình tượng Dương Tiêu lúc này trong lòng bọn họ so với anh hùng không khác biệt bao nhiêu.
Có thể không màng đến an nguy tính mạng của bản thân để cứu sinh mạng của một người khác, loại người này nếu không phải là anh hùng thì còn có thể là gì nữa chứ?
*Pí pol Pí pol”
Lúc này 120 cũng đã kịp thời đến hiện trường, Dương Tiêu lúc này không không chế được bản thân, hai mắt tối sầm, tiếp tục ngất xỉu.
“Dương Tiêu!” Hiện trường không ít người đều đồng loạt hô hào.
Khi Dương Tiêu tỉnh lại lần nữa, lúc này anh ta đang nằm trên giường bệnh, trên lưng đã được xử lý ổn thỏa, trên tay đang truyền dịch.
“Anh tỉnh rồi!” khi vừa mở mắt nhìn, thì nghe thấy giọng nói vô cùng quan tâm của Đường Mộc Tuyết.
Dương Tiêu liếc mắt nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi cảm thán, thực lực của bản thân hiện tại mặc dù đã khôi phục được một ít nhưng nếu so với thời kì đỉnh cao thì vẫn còn cách khá xa.
Nếu không làm sao có chuyện bản thân chỉ vì vài tảng đá đập trúng dẫn đến tình trạng hôn mê như hiện giờ được.
“Đúng vậy; Mộc Tuyết, em không sao chứ?” Dương Tiêu quay đầu lại hỏi thăm cô.
Nhận thấy Dương Tiêu hiện tại muốn ngồi dậy, Đường Mộc Tuyết liên tục ngăn cản: “Anh đừng nên ngồi dậy, bác sĩ đã nói rằng nếu như vận động kịch liệt, vết thương của anh sẽ nứt ra mắt!”
“Được thôi!” cảm nhận cơn đau từ vết thương sau lưng truyền đến, Dương Tiêu cười khổ một tiếng nhưng vẫn nghe theo lời của Đường Mộc Tuyết thành thật nằm lại trên giường bệnh: “Mộc Tuyết, vết thương trên chân em đã đỡ hơn chút nào hay chưa?”
“Vết thương trên chân em chỉ cần bôi thuốc là được, bác sĩ cũng nói không có bất kỳ vấn đề gì đáng ngại; anh xem em hiện tại vẫn có thể đi lại trên đường được!” Đường Mộc Tuyết đặc biệt đứng lên đi lại hai bước.
“Vậy thì tốt!” Dương Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, ánh mắt Đường Mộc Tuyết khi nhìn Dương Tiêu đặc biệt dịu dàng ấm áp.
Đêm nay, cô đã biết được thân phận của Dương Tiêu, đặc biệt vì thân phận quân nhân của chồng mình là cảm thấy tự hào gấp bội.
“Xin lỗi! Cũng là do em quá tùy tiện, nếu như không phải vì em, thì anh cũng không có khả năng bị thương nặng như vậy!”
Đường Mộc Tuyết vô cùng áy náy nói.
Dương Tiêu cưng chiều nói: “Được rồi, tất cả đều là chuyện đã qua, không cần phải tự trách nữa. Anh cam tâm tình nguyện bị thương vì em, ai nói rằng em chính là vợ anh chứ!”
Dứt lời, Dương Tiêu không nhịn được hồi tưởng lại ba nụ hôn vừa rồi Đường Mộc Tuyết trao cho hắn, trong lòng vui mừng không thôi.
Nếu như không phải do bản thân bị thương có lẽ nụ hôn giữa hắn cùng Đường Mộc Tuyết không biết kéo dài đến bao lâu?
Nếu như Đường Mộc Tuyết nghe được suy nghĩ trong lòng lúc này của Dương Tiêu, nhất định sẽ dở khóc dở cười không thôi.
Người đàn ông này vậy mà lại đem hô hấp nhân tạo xem như hôn môi, e rằng khắp thiên hạ này chỉ có tên đầu gỗ Dương Tiêu suy nghĩ như vậy mà thôi.
Cùng Đường Mộc Tuyết trò chuyện đơn giản vài câu, Dương Tiêu lúc này mới biết được Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm đã thuê hai chiếc giường ở bệnh viện, hiện tại đã ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, sắc mặt Dương Tiêu căng cứng, hắn đột nhiên muốn vào nhà vệ sinh.
“Có chuyện gì vậy?” nhìn thấy sắc mặt Dương Tiêu có chút không đúng, Đường Mộc Tuyết liên quan tâm hỏi.
Dương Tiêu chần chừ không nói: “Mộc Tuyết, anh…anh muốn đi giải quyết!”
“Hả?” nghe thấy lời này, cả người cô đều chết lặng.
Cô như thế nào cũng không ngờ được Dương Tiêu lại đột nhiên nói bản thân muốn đi vệ sinh, chuyện này quả thật đã làm khó đến cô rồi.
Nếu như bản thân cùng Dương Tiêu đã xảy ra cá nước thân mật, giúp đỡ Dương Tiêu trong chuyện này cũng không có vấn đề gì khó khăn.