Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1159
Chương 1159
Tên này, sẽ khiến tất cả mọi người ở tông môn ẩn thế trở nên khiếp sợ!
Nhưng phiền phức, cũng không hề giải quyết ngay lúc
Có câu nói rất hay, đánh đứa nhỏ thì người lớn tới. ấy.
Ở phía sau đám con trời này, thế nhưng có đủ tứ đại tông môn ẩn thế làm chỗ dựa!
Tứ đại tông môn này, bị Hiên Viên Kiếm của Tần Vũ Phong ép vào tình thế bắt buộc, hôm nay đám nhóc này bị đánh lui, những người thế hệ trước, sao có thể không ra mặt cho được?
Lúc mọi người còn đang suy nghĩ, bốn người tài của trời này, đều cáo biệt với Tần Vũ Phong và Lão Thiên sư.
Phật Tử Sước Hiệp bày tỏ sự áy náy vì không mời mà tới, để lại một viên xá lợi tử làm bồi thường, Lão Thiên sư còn chưa kịp cự tuyệt, Phật Tử Sước Hiệp đã rời đi rồi.
Tần Vũ Phong cũng đi tới trước mặt Lão Thiên sư.
Anh bén nhạy phát hiện, dường như Lão Thiên sư bị thương nhẹ, có chút nghi ngờ hỏi: “Lão Thiên sư, sao đang êm đẹp. . . Lại bị thương chứ?”
Lão Thiên sư cười ha hạ nói: “Ôi chao! Còn không phải là vì cậu à? Một đạo Trảm Tiên, ngay cả khi tôi dùng bảy phần sinh lực để chịu đựng, đều bị phá hủy rồi, lúc đó tôi trở tay không kịp, nên bị một chút thương nhẹ!”
Vẻ mặt Tần Vũ Phong áy náy, Lão Thiên sư tiếp tục cười nói: “Nhưng mà cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ba ngày là hồi phục thôi, lại nói tiếp, Phật Tử Sước Hiệp vì muốn tỏ lòng áy náy, đã để lại cho tôi một viên chí bảo của Phật giới, xá lợi tử đấy!”
Tần Vũ Phong có chút chột dạ, không tiếp lời.
Tần Vũ Phong một lần nữa mở miệng, nói: “Lão Thiên sư, hôm nay La Thiên Đại Tiểu đã kết thúc, người của tứ đại tông môn cũng rời đi rồi, tôi cũng không làm phiền ông nhiều nữa.”
Lão Thiên sư ngẩn ra: “Sao tiểu hữu vỗi vã quay về thế? Vì sao không ở núi Cát Hùng của tôi, lâu thêm vài ngày, bởi vì tôi đãi khách không chu đáo sao?”
“Đương nhiên là không phải.”
Tần Vũ Phong nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Người ở núi Cát Hùng nhiệt tình hiếu khách, đối đãi vô cùng nhiệt tình! Chỉ là tôi ở trong thế tục, tự nhiên có lo lắng!”
“Người yêu của tôi còn đang ở Đế Độ, anh em cũng ở đó, tôi vẫn là nhanh chóng trở về mới được!”
Lão Thiên sư có chút tiếc nuối gật đầu: “… Được rồi! Nếu tiểu hữu có thời gian, cứ tới núi Cát Hùng của tôi làm khách, núi Cát Hùng của tôi lúc nào cũng đón chào!”
Lão Thiên sư dứt lời, đưa cho Tần Vũ Phong một lá bùa: “Tấm bùa này, đốt ở cửa ra vào của núi Cát Hùng, trận pháp che mắt, sẽ tự động được phá giải.”
Tần Vũ Phong hết sức trân trọng nhận lấy: “Được, cảm ơn Lão Thiên sư, mấy ngày đã khiến Lão Thiên sư phiền toái rồi.”
“Không tính là phiền phức, còn vô cùng vinh hạnh nữa đấy.”
Lão Thiên sư phất phất tay, gọi Công Tôn Vũ tới.
“Công Tôn Vũ, tiền tiểu hữu Tần Vũ Phong xuống núi!”
“Vâng, sư phụ!”
Công Tôn Vũ chắp tay hành lễ, mang Tần Vũ Phong tới chân núi, rời khỏi phạm vi của núi Cát Hùng.
Đưa đến đây, Tần Vũ Phong liền đơn độc rời khỏi núi Cát Hùng, Công Tôn Vũ cũng quay về.
Một mình Tần Vũ Phong, đi trên đường núi.
Tuy rằng vừa đánh bại bốn tên thiếu niên đến từ tông môn ẩn thế, nhưng thời khắc này trong lòng Tần Vũ Phong, cũng không có nửa phần thắng lợi vui sướng.
Dù sao đối với Tần Vũ Phong mục đích quan trọng nhất của chuyến đi này, không phải là xem La Thiên Đại Tiểu, cũng không phải kết giao với Lão Thiên sư, càng không phải đánh bại bốn người tài của trời.
Mà là, hỏi thăm tin tức của mẹ mình.
Hỏi thăm dãy núi Côn Lôn, đỉnh Ngọc Hư, rốt cuộc là môn phái nào.
Hôm nay, đã có đáp án.
Nhưng đáp án này, không khiến Tần Vũ Phong, cảm nhận được chút vui sướng nào.
Vừa vặn tương phản.
Trong lòng Tần Vũ Phong, vô cùng khổ sở.
Nói cho cùng, tuy rằng Lão Thiên sư đã báo với Tần Vũ Phong về tin tức kia, nhưng đối với Tần Vũ Phong mà nói, chưa tính là tin tức tốt.
Dưới đỉnh Ngọc Hư, phái La Phù!
Hơn nữa phải La Phù, vô cùng có khả năng có cao thủ Tông Sư Cửu Trọng Thiên
Không có thực lực của Tông Sư Thất Trọng Thiên, Lão Thiên sư trịnh trọng đã cảnh cáo anh, ngàn lần không được đi tới phái La Phù!
Nhưng, rốt cuộc phải làm sao mới đột phá được Tông Sư Thất Trọng Thiên đây?
Phải biết rằng,tuy rằng hiện tại Tần Vũ Phong đã là Tông Sư Ngũ Trọng Thiên, nhưng muốn tiến thêm một bước, khó như lên trời!
Tên này, sẽ khiến tất cả mọi người ở tông môn ẩn thế trở nên khiếp sợ!
Nhưng phiền phức, cũng không hề giải quyết ngay lúc
Có câu nói rất hay, đánh đứa nhỏ thì người lớn tới. ấy.
Ở phía sau đám con trời này, thế nhưng có đủ tứ đại tông môn ẩn thế làm chỗ dựa!
Tứ đại tông môn này, bị Hiên Viên Kiếm của Tần Vũ Phong ép vào tình thế bắt buộc, hôm nay đám nhóc này bị đánh lui, những người thế hệ trước, sao có thể không ra mặt cho được?
Lúc mọi người còn đang suy nghĩ, bốn người tài của trời này, đều cáo biệt với Tần Vũ Phong và Lão Thiên sư.
Phật Tử Sước Hiệp bày tỏ sự áy náy vì không mời mà tới, để lại một viên xá lợi tử làm bồi thường, Lão Thiên sư còn chưa kịp cự tuyệt, Phật Tử Sước Hiệp đã rời đi rồi.
Tần Vũ Phong cũng đi tới trước mặt Lão Thiên sư.
Anh bén nhạy phát hiện, dường như Lão Thiên sư bị thương nhẹ, có chút nghi ngờ hỏi: “Lão Thiên sư, sao đang êm đẹp. . . Lại bị thương chứ?”
Lão Thiên sư cười ha hạ nói: “Ôi chao! Còn không phải là vì cậu à? Một đạo Trảm Tiên, ngay cả khi tôi dùng bảy phần sinh lực để chịu đựng, đều bị phá hủy rồi, lúc đó tôi trở tay không kịp, nên bị một chút thương nhẹ!”
Vẻ mặt Tần Vũ Phong áy náy, Lão Thiên sư tiếp tục cười nói: “Nhưng mà cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ba ngày là hồi phục thôi, lại nói tiếp, Phật Tử Sước Hiệp vì muốn tỏ lòng áy náy, đã để lại cho tôi một viên chí bảo của Phật giới, xá lợi tử đấy!”
Tần Vũ Phong có chút chột dạ, không tiếp lời.
Tần Vũ Phong một lần nữa mở miệng, nói: “Lão Thiên sư, hôm nay La Thiên Đại Tiểu đã kết thúc, người của tứ đại tông môn cũng rời đi rồi, tôi cũng không làm phiền ông nhiều nữa.”
Lão Thiên sư ngẩn ra: “Sao tiểu hữu vỗi vã quay về thế? Vì sao không ở núi Cát Hùng của tôi, lâu thêm vài ngày, bởi vì tôi đãi khách không chu đáo sao?”
“Đương nhiên là không phải.”
Tần Vũ Phong nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Người ở núi Cát Hùng nhiệt tình hiếu khách, đối đãi vô cùng nhiệt tình! Chỉ là tôi ở trong thế tục, tự nhiên có lo lắng!”
“Người yêu của tôi còn đang ở Đế Độ, anh em cũng ở đó, tôi vẫn là nhanh chóng trở về mới được!”
Lão Thiên sư có chút tiếc nuối gật đầu: “… Được rồi! Nếu tiểu hữu có thời gian, cứ tới núi Cát Hùng của tôi làm khách, núi Cát Hùng của tôi lúc nào cũng đón chào!”
Lão Thiên sư dứt lời, đưa cho Tần Vũ Phong một lá bùa: “Tấm bùa này, đốt ở cửa ra vào của núi Cát Hùng, trận pháp che mắt, sẽ tự động được phá giải.”
Tần Vũ Phong hết sức trân trọng nhận lấy: “Được, cảm ơn Lão Thiên sư, mấy ngày đã khiến Lão Thiên sư phiền toái rồi.”
“Không tính là phiền phức, còn vô cùng vinh hạnh nữa đấy.”
Lão Thiên sư phất phất tay, gọi Công Tôn Vũ tới.
“Công Tôn Vũ, tiền tiểu hữu Tần Vũ Phong xuống núi!”
“Vâng, sư phụ!”
Công Tôn Vũ chắp tay hành lễ, mang Tần Vũ Phong tới chân núi, rời khỏi phạm vi của núi Cát Hùng.
Đưa đến đây, Tần Vũ Phong liền đơn độc rời khỏi núi Cát Hùng, Công Tôn Vũ cũng quay về.
Một mình Tần Vũ Phong, đi trên đường núi.
Tuy rằng vừa đánh bại bốn tên thiếu niên đến từ tông môn ẩn thế, nhưng thời khắc này trong lòng Tần Vũ Phong, cũng không có nửa phần thắng lợi vui sướng.
Dù sao đối với Tần Vũ Phong mục đích quan trọng nhất của chuyến đi này, không phải là xem La Thiên Đại Tiểu, cũng không phải kết giao với Lão Thiên sư, càng không phải đánh bại bốn người tài của trời.
Mà là, hỏi thăm tin tức của mẹ mình.
Hỏi thăm dãy núi Côn Lôn, đỉnh Ngọc Hư, rốt cuộc là môn phái nào.
Hôm nay, đã có đáp án.
Nhưng đáp án này, không khiến Tần Vũ Phong, cảm nhận được chút vui sướng nào.
Vừa vặn tương phản.
Trong lòng Tần Vũ Phong, vô cùng khổ sở.
Nói cho cùng, tuy rằng Lão Thiên sư đã báo với Tần Vũ Phong về tin tức kia, nhưng đối với Tần Vũ Phong mà nói, chưa tính là tin tức tốt.
Dưới đỉnh Ngọc Hư, phái La Phù!
Hơn nữa phải La Phù, vô cùng có khả năng có cao thủ Tông Sư Cửu Trọng Thiên
Không có thực lực của Tông Sư Thất Trọng Thiên, Lão Thiên sư trịnh trọng đã cảnh cáo anh, ngàn lần không được đi tới phái La Phù!
Nhưng, rốt cuộc phải làm sao mới đột phá được Tông Sư Thất Trọng Thiên đây?
Phải biết rằng,tuy rằng hiện tại Tần Vũ Phong đã là Tông Sư Ngũ Trọng Thiên, nhưng muốn tiến thêm một bước, khó như lên trời!