Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1179
Chương 1179
Bóng dáng của Tân Vũ Phong, giống như ma quỷ.
Trong chớp mắt, thoáng cái đã xuất hiện phía sau người Đông Hoàng đang chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn, đưa tay, túm được áo của đối phương.
“Chạy đi đâu?”
Người kia hô hấp dồn dập, ngay cả quay đầu lại nhìn Tân Vũ Phong cũng không dám.
Tân Vũ Phong híp mắt một cái, tay dùng lực một chút, đem tên vừa nhảy ra khỏi cửa sổ được nửa người, trực tiếp kéo lại.
“Tha mạng, tha mạng, Thần Minh đại nhân, tha cho tôi đi Trong miệng đối phương, không ngừng dùng ngôn ngữ Đông Hoàng để cầu xin tha thứ.
Tân Vũ Phong không hề có chút tình cảm nào, trực tiếp buông tay ném đối phương xuống đất, hung hăng một cước.”Rầm!” một tiếng!
Cơ thể mập mạp của đối phuong, trực tiếp đụng vào vách tường, tạo ra một cái hố thật to!
Tân Vũ Phong vỗ tay một cái, lạnh lùng nói: “Ở trên đất của Đại Hạ tao, bây giờ, có dùng ngôn ngữ của Đại Hạ hay không?”
“Dùng, dùng!”
‘Tên mập người Đông Hoàng kia, lầm bầm bò dậy, liên tục dập đầu với Tân Vũ Phong: “Đại nhân, tôi sẽ nói tiếng Đại Hạ!
Ngài có gì muốn hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ nói hết!”
Khẩu âm của người Đông Hoàng trước mặt này, so với hai người Đông Hoàng trước đó, lưu loát hơn không ít Thậm chí, còn xen lẫn khẩu âm của người bản địa ở Vân Thành, nếu như không phải đối phương ngay từ đầu đã theo bản năng nói ngôn ngữ Đông Hoàng, Tân Vũ Phong thật đúng là nghe không hiểu, đối phương là một người Đông Hoàng.
Nhưng, Tân Vũ Phong vẫn như trước vô cùng coi khinh tên Đông Hoàng nhu nhược này.
Tân Vũ Phong trực tiếp lạnh giọng hỏi: “Mày, có biết Bạch Hứa Trạch hay không?”
Người Đông Hoàng kia giống như ngừng lại một lát, sau đó liên tục dập đầu nói: “Đại nhân, tôi thực sự không biết Bạch Hứa Trạch là ai, thực sự không biết!”
“Phiền phức!”
Tân Vũ Phong nhướng mày, tiếng đối phương dập đầu, khiến anh tâm phiền ý loạn.
Tân Vũ Phong lại đi tới, thân hình béo mập của người Đông Hoàng, trực tiếp bị Tân Vũ Phong đá lên thật cao, ở giữa không trung xoay một vòng, sau đó rơi trên mặt đất.
Gương mặt của người Đông Hoàng kinh ngạc, rõ ràng không biết mình đã làm sai điều gì.
Tân Vũ Phong lạnh lùng nói: “Không được đứng lên, cứ như vậy nói chuyện!”
Người Đông Hoàng liên tục gật đầu Tần Vũ Phong dừng một chút, rồi lấy điện thoại di động ra, tìm một tấm hình của Bạch Hứa Trạch: “Người này, mày có quen không?”
‘Sắc mặt của người Đông Hoàng, chốc lát trở nên kì quái: “Người này… hình như tôi có gặp rồi, mấy ngày hôm trước lén lút vụng trộm ở xung quanh chúng tôi. . “
Tân Vũ Phong tát một cái, biến đối phương thành cái đầu heo: “Nói cho đàng hoàng!”
Người Đông Hoàng nhanh chóng đổi giọng: “Vị đại nhân này, mấy ngày hôm trước không biết làm sao mà xuất hiện xung quanh chúng tôi, thế nhưng rất nhanh, tổng bộ của chúng tôi đã phái người tới, dẫn người này đi rồi!”
“Tổng bộ nói, người này có thể là mật thám Đại Hạ.
“Vô sỉ”
Tân Vũ Phong nhấc chân, dẫm nát mặt của đối phương.
“Tự ý nằm vùng ở lãnh thổ Đại Hạ chúng tôi, bị tướng sĩ Đại Hạ chúng tao phát giác, còn dám nói là vì thám tử?! To gan lớn mật!”
Tần Vũ Phong nói xong, cũng không muốn giữ lại mạng cho đối phương!
Dù sao, Tân Vũ Phong có thể thấy được, tên Đông Hoàng béo ú nhu nhược trước mặt này, không hề nói sai.
Hơn nữa, từ trong miệng hẳn, cũng không thể hỏi ra chuyện gì hữu dụng.
Tần Vũ Phong dùng lực, cố sức nghiền một cái Màu vàng, màu trắng, máu tươi. .. Trong nháy mắt chảy đầy đất.
Tân Vũ Phong vô cùng chán ghét nhíu mày, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Một đường dẫm đạp lên máu tươi, Tân Vũ Phong đi tới cửa thang máy.
Trong thang máy, hai thi thể, an tĩnh năm đó.
Tần Vũ Phong nghĩ ngợi, liền cảm thấy tức giận không thôi.
Tay của mình còn nhẹ, không học được chiêu thức biến thái của người Đông Hoàng!
Nếu không, anh muốn những người ở đây, phải thống khổ!
Không chỉ khiến bọn chúng hối hận vì đi tới Đại Hạ, còn muốn để cho bọn chúng hối hận vì đã sinh ra!
Tân Vũ Phong vô cùng chán ghét đem hai bộ thi thể của người Đông Hoàng, đá ra khỏi thang máy, sau đó một mình đi thang máy, một lần nữa xuống tới lầu mộ: Anh biết, bản thân lúc này người dính đây máu tươi, nhất định không có khả năng quang minh chánh đại đi trên đường.
Bóng dáng của Tân Vũ Phong, giống như ma quỷ.
Trong chớp mắt, thoáng cái đã xuất hiện phía sau người Đông Hoàng đang chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn, đưa tay, túm được áo của đối phương.
“Chạy đi đâu?”
Người kia hô hấp dồn dập, ngay cả quay đầu lại nhìn Tân Vũ Phong cũng không dám.
Tân Vũ Phong híp mắt một cái, tay dùng lực một chút, đem tên vừa nhảy ra khỏi cửa sổ được nửa người, trực tiếp kéo lại.
“Tha mạng, tha mạng, Thần Minh đại nhân, tha cho tôi đi Trong miệng đối phương, không ngừng dùng ngôn ngữ Đông Hoàng để cầu xin tha thứ.
Tân Vũ Phong không hề có chút tình cảm nào, trực tiếp buông tay ném đối phương xuống đất, hung hăng một cước.”Rầm!” một tiếng!
Cơ thể mập mạp của đối phuong, trực tiếp đụng vào vách tường, tạo ra một cái hố thật to!
Tân Vũ Phong vỗ tay một cái, lạnh lùng nói: “Ở trên đất của Đại Hạ tao, bây giờ, có dùng ngôn ngữ của Đại Hạ hay không?”
“Dùng, dùng!”
‘Tên mập người Đông Hoàng kia, lầm bầm bò dậy, liên tục dập đầu với Tân Vũ Phong: “Đại nhân, tôi sẽ nói tiếng Đại Hạ!
Ngài có gì muốn hỏi, tiểu nhân nhất định sẽ nói hết!”
Khẩu âm của người Đông Hoàng trước mặt này, so với hai người Đông Hoàng trước đó, lưu loát hơn không ít Thậm chí, còn xen lẫn khẩu âm của người bản địa ở Vân Thành, nếu như không phải đối phương ngay từ đầu đã theo bản năng nói ngôn ngữ Đông Hoàng, Tân Vũ Phong thật đúng là nghe không hiểu, đối phương là một người Đông Hoàng.
Nhưng, Tân Vũ Phong vẫn như trước vô cùng coi khinh tên Đông Hoàng nhu nhược này.
Tân Vũ Phong trực tiếp lạnh giọng hỏi: “Mày, có biết Bạch Hứa Trạch hay không?”
Người Đông Hoàng kia giống như ngừng lại một lát, sau đó liên tục dập đầu nói: “Đại nhân, tôi thực sự không biết Bạch Hứa Trạch là ai, thực sự không biết!”
“Phiền phức!”
Tân Vũ Phong nhướng mày, tiếng đối phương dập đầu, khiến anh tâm phiền ý loạn.
Tân Vũ Phong lại đi tới, thân hình béo mập của người Đông Hoàng, trực tiếp bị Tân Vũ Phong đá lên thật cao, ở giữa không trung xoay một vòng, sau đó rơi trên mặt đất.
Gương mặt của người Đông Hoàng kinh ngạc, rõ ràng không biết mình đã làm sai điều gì.
Tân Vũ Phong lạnh lùng nói: “Không được đứng lên, cứ như vậy nói chuyện!”
Người Đông Hoàng liên tục gật đầu Tần Vũ Phong dừng một chút, rồi lấy điện thoại di động ra, tìm một tấm hình của Bạch Hứa Trạch: “Người này, mày có quen không?”
‘Sắc mặt của người Đông Hoàng, chốc lát trở nên kì quái: “Người này… hình như tôi có gặp rồi, mấy ngày hôm trước lén lút vụng trộm ở xung quanh chúng tôi. . “
Tân Vũ Phong tát một cái, biến đối phương thành cái đầu heo: “Nói cho đàng hoàng!”
Người Đông Hoàng nhanh chóng đổi giọng: “Vị đại nhân này, mấy ngày hôm trước không biết làm sao mà xuất hiện xung quanh chúng tôi, thế nhưng rất nhanh, tổng bộ của chúng tôi đã phái người tới, dẫn người này đi rồi!”
“Tổng bộ nói, người này có thể là mật thám Đại Hạ.
“Vô sỉ”
Tân Vũ Phong nhấc chân, dẫm nát mặt của đối phương.
“Tự ý nằm vùng ở lãnh thổ Đại Hạ chúng tôi, bị tướng sĩ Đại Hạ chúng tao phát giác, còn dám nói là vì thám tử?! To gan lớn mật!”
Tần Vũ Phong nói xong, cũng không muốn giữ lại mạng cho đối phương!
Dù sao, Tân Vũ Phong có thể thấy được, tên Đông Hoàng béo ú nhu nhược trước mặt này, không hề nói sai.
Hơn nữa, từ trong miệng hẳn, cũng không thể hỏi ra chuyện gì hữu dụng.
Tần Vũ Phong dùng lực, cố sức nghiền một cái Màu vàng, màu trắng, máu tươi. .. Trong nháy mắt chảy đầy đất.
Tân Vũ Phong vô cùng chán ghét nhíu mày, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Một đường dẫm đạp lên máu tươi, Tân Vũ Phong đi tới cửa thang máy.
Trong thang máy, hai thi thể, an tĩnh năm đó.
Tần Vũ Phong nghĩ ngợi, liền cảm thấy tức giận không thôi.
Tay của mình còn nhẹ, không học được chiêu thức biến thái của người Đông Hoàng!
Nếu không, anh muốn những người ở đây, phải thống khổ!
Không chỉ khiến bọn chúng hối hận vì đi tới Đại Hạ, còn muốn để cho bọn chúng hối hận vì đã sinh ra!
Tân Vũ Phong vô cùng chán ghét đem hai bộ thi thể của người Đông Hoàng, đá ra khỏi thang máy, sau đó một mình đi thang máy, một lần nữa xuống tới lầu mộ: Anh biết, bản thân lúc này người dính đây máu tươi, nhất định không có khả năng quang minh chánh đại đi trên đường.