Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1244
Chương 1244:
Nhưng trọng lượng của Tân Vũ Phong trong Doanh Trại Thần Sách và trong quân đội biên giới phía Bắc vẫn không hề giảm đi.
Các tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách vẫn bằng lòng nghe theo lệnh của Tân Vũ Phong.
Chờ đợi chỉ thị của anh.
Bọn họ vẫn luôn chờ đợi Tân Vũ Phong.
Chờ Tân Vũ Phong báo thù cho Bạch Hứa Trạch, chờ Tân Vũ Phong giết sạch hết người Đông Hoàng ở mười tám căn cứ, chờ Tân Vũ Phong phát lệnh tấn công.
Còn Yamamoto Kojiro lúc này thì đã sợ đến thót tim ra ngoài khi nhìn thấy hơn một ngàn tướng sĩ đó.
Không cần nghi ngờ cũng không cần phải thắc mắc, biểu tượng dũng sĩ trên áo giáp sắt của bọn họ đã nói lên tất cả rồi.
Môi Yamamoto Kojiro run lên đến mấy lần, cả buổi sau anh ta mới thốt lên thành tiếng.
“Biểu, biểu tượng dũng sĩ… Đó là biểu tượng của Doanh Trại Thần Sách biên giới phía Bắc…”
Tân Vũ Phong đứng đối diện với Yamamoto Kojiro, cười lạnh lùng rồi nói: “Xem như anh cũng có mắt nhìn đấy”
‘Yamamoto Kojiro đưa mắt nhìn Tân Vũ Phong chằm chằm như đang ngây dại rồi sau đó lẩm bẩm: “Vậy anh… anh là ai? Những chuyện xảy ra ở căn cứ của chúng tôi thật sự là do anh làm sao? Một mình anh hả? Anh là cấp dưới của chiến thần Thiên Vũ đúng không?”
Tân Vũ Phong lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói: “Anh đã đoán đúng một chuyện”
“Đúng là người ở mười tám căn cứ của các anh đã bị tôi giết chết, nhưng…”
Tân Vũ Phong nheo mắt lại rồi nói tiếp: “Đoán đúng thì cũng không có phần thưởng đâu”
“Hơn nữa, anh đã nói sai chuyện còn lại mất rồi”
“Nghe cho rõ đây, tôi là Tân Vũ Phong, Tân Thiên Vũ, đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi chính là chiến thần Thiên Vũ”
Tân Vũ Phong nói từng câu, từng chữ đầy kiêu ngạo. Cùng lúc đó, đám người của Huyền Vũ cũng chạy lên từ đoàn quân của Thiên Vũ Doanh ở phía sau.
Mười hai thị vệ Thiết Huyết giờ chỉ còn lại mười người, họ chia nhau đứng bên cạnh Tân Vũ Phong, rồi quỳ một chân xuống và chào anh.
“Chào chiến thần Thiên Vũ!”
“Chào chiến thần Thiên Vũ!”
Không, cũng không thể nói việc Yamamoto Kojiro ngã xuống đất lúc này hoàn toàn là do các tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách.
Lúc Yamamoto Kojiro nhìn thấy nhiều tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách như vậy, lại còn nghe Tân Vũ Phong thừa nhận anh là chiến thần Thiên Vũ thì anh ta đã sợ đến mức hồn vía lên mây rồi.
Anh ta có thể kiên trì đến lúc này cũng đã giỏi lắm rồi.
‘Yamamoto Kojiro ngã khụy xuống đất, run lên cầm cập rồi ngẩng đầu lên nhìn Tân Vũ Phong.
Vừa hay bắt gặp đôi mắt vô tình, dường như đang nhìn vào xác chết của anh.
Một mùi tanh đột ngột truyền đến từ trên người Yamamoto Kojiro.
Lúc Yamamoto Kojiro bị chiến thần Thiên Vũ nhìn vào thì anh ta đã sợ đến tè ra quần rồi.
Chiến thần Thiên Vũ của Biên giới phía Bắc.
Uy danh lãm liệt, danh tiếng đồn xa.
Đương nhiên là Yamamoto Kojiro đã từng nghe nói đến chuyện của chiến thần Thiên Vũ này.
Chiến thần Thiên Vũ trong lời đồn mang thần lực trên người.
Sự tích về chiến thần Thiên Vũ được mọi người truyền miệng với nhau, dù cho Yamamoto Kojiro là người Đông Hoàng nhưng anh ta cũng từng nghe nói đến uy danh của chiến thần Thiên Vũ.
Nhưng trọng lượng của Tân Vũ Phong trong Doanh Trại Thần Sách và trong quân đội biên giới phía Bắc vẫn không hề giảm đi.
Các tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách vẫn bằng lòng nghe theo lệnh của Tân Vũ Phong.
Chờ đợi chỉ thị của anh.
Bọn họ vẫn luôn chờ đợi Tân Vũ Phong.
Chờ Tân Vũ Phong báo thù cho Bạch Hứa Trạch, chờ Tân Vũ Phong giết sạch hết người Đông Hoàng ở mười tám căn cứ, chờ Tân Vũ Phong phát lệnh tấn công.
Còn Yamamoto Kojiro lúc này thì đã sợ đến thót tim ra ngoài khi nhìn thấy hơn một ngàn tướng sĩ đó.
Không cần nghi ngờ cũng không cần phải thắc mắc, biểu tượng dũng sĩ trên áo giáp sắt của bọn họ đã nói lên tất cả rồi.
Môi Yamamoto Kojiro run lên đến mấy lần, cả buổi sau anh ta mới thốt lên thành tiếng.
“Biểu, biểu tượng dũng sĩ… Đó là biểu tượng của Doanh Trại Thần Sách biên giới phía Bắc…”
Tân Vũ Phong đứng đối diện với Yamamoto Kojiro, cười lạnh lùng rồi nói: “Xem như anh cũng có mắt nhìn đấy”
‘Yamamoto Kojiro đưa mắt nhìn Tân Vũ Phong chằm chằm như đang ngây dại rồi sau đó lẩm bẩm: “Vậy anh… anh là ai? Những chuyện xảy ra ở căn cứ của chúng tôi thật sự là do anh làm sao? Một mình anh hả? Anh là cấp dưới của chiến thần Thiên Vũ đúng không?”
Tân Vũ Phong lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói: “Anh đã đoán đúng một chuyện”
“Đúng là người ở mười tám căn cứ của các anh đã bị tôi giết chết, nhưng…”
Tân Vũ Phong nheo mắt lại rồi nói tiếp: “Đoán đúng thì cũng không có phần thưởng đâu”
“Hơn nữa, anh đã nói sai chuyện còn lại mất rồi”
“Nghe cho rõ đây, tôi là Tân Vũ Phong, Tân Thiên Vũ, đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi chính là chiến thần Thiên Vũ”
Tân Vũ Phong nói từng câu, từng chữ đầy kiêu ngạo. Cùng lúc đó, đám người của Huyền Vũ cũng chạy lên từ đoàn quân của Thiên Vũ Doanh ở phía sau.
Mười hai thị vệ Thiết Huyết giờ chỉ còn lại mười người, họ chia nhau đứng bên cạnh Tân Vũ Phong, rồi quỳ một chân xuống và chào anh.
“Chào chiến thần Thiên Vũ!”
“Chào chiến thần Thiên Vũ!”
Không, cũng không thể nói việc Yamamoto Kojiro ngã xuống đất lúc này hoàn toàn là do các tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách.
Lúc Yamamoto Kojiro nhìn thấy nhiều tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách như vậy, lại còn nghe Tân Vũ Phong thừa nhận anh là chiến thần Thiên Vũ thì anh ta đã sợ đến mức hồn vía lên mây rồi.
Anh ta có thể kiên trì đến lúc này cũng đã giỏi lắm rồi.
‘Yamamoto Kojiro ngã khụy xuống đất, run lên cầm cập rồi ngẩng đầu lên nhìn Tân Vũ Phong.
Vừa hay bắt gặp đôi mắt vô tình, dường như đang nhìn vào xác chết của anh.
Một mùi tanh đột ngột truyền đến từ trên người Yamamoto Kojiro.
Lúc Yamamoto Kojiro bị chiến thần Thiên Vũ nhìn vào thì anh ta đã sợ đến tè ra quần rồi.
Chiến thần Thiên Vũ của Biên giới phía Bắc.
Uy danh lãm liệt, danh tiếng đồn xa.
Đương nhiên là Yamamoto Kojiro đã từng nghe nói đến chuyện của chiến thần Thiên Vũ này.
Chiến thần Thiên Vũ trong lời đồn mang thần lực trên người.
Sự tích về chiến thần Thiên Vũ được mọi người truyền miệng với nhau, dù cho Yamamoto Kojiro là người Đông Hoàng nhưng anh ta cũng từng nghe nói đến uy danh của chiến thần Thiên Vũ.