Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1248
Chương 1248:
Gia tộc Miyamoto, quả thật Tân Vũ Phong từng nghe người khác nhắc tới.
Gia tộc Miyamoto trong lời đồn không khác những gì Yamamoto Kojiro nói lúc này là bao.
Vậy chẳng có gì khó hiểu khi cái tên Miyamoto Yuichi kia tuy thoạt nhìn vô cùng trẻ, lại ngay cả gương mặt cũng không để lộ vẫn có thể chém chết được Bạch Hứa Trạch.
Nhưng chỉ giây sau, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tân Vũ Phong, anh chau mày, dường như đã nắm được trọng điểm: “Không đúng, vì sao Miyamoto Yuichi lại đột nhiên chạy qua Đại Hạ của chúng ta? Thậm chí còn bắt cóc Bạch Hứa Trạch, chẳng lẽ… chỉ vì để quay video khiêu khích chúng ta thôi sao?”
Tân Vũ Phong vừa dứt lời, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo khiến ‘Yamamoto Kojiro không kiềm được cơn sợ hãi trong lòng. Anh ta vội vàng đáp: “Đỉnh Cửu Châu! Đại nhân Thiên Vũ, là vì Đỉnh Cửu Châu!”
Khi Tân Vũ Phong nghe thấy ba chữ “đỉnh Cửu Châu”, đồng tử của anh co lại thật mạnh.
Quả nhiên… là vì cái đỉnh Cửu Châu kia!
Anh từng thấy một đồ vật có hình dạng giống cái đỉnh trên màn hình thiết bị ở sở nghiên cứu, chữ khắc trên đó dù chỉ lộ ra một chữ cũng đủ khiến đám người Đông Hoàng này phải câm lặng, chữ đó chính là đỉnh Cửu Châu…
Quả nhiên là có vấn đề!
“Đỉnh Cửu Châu?” Các tướng sĩ Doanh Trại Thần Sách đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
Tân Vũ Phong nhíu mày theo thói quen: “Sao thế?”
Một tên tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách nuốt một ngụm nước bọt, sau đó bước tới trước mặt Tân Vũ Phong, hành lễ với anh, rồi thưa: “Đại nhân Thiên Vũ! Tôi là người Vân Thành, ở quê tôi xác thật có lưu truyền một truyền thuyết liên quan tới Đỉnh Cửu Châu!”
Tân Vũ Phong gật đầu: “Nói đi, đừng sợ”
Tên tướng sĩ Doanh Trại Thần Sách kia hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói: “Đỉnh Cửu Châu… chính là bảo vật tối cao của Đại Hạ chúng ta. Nghe nói đỉnh Cửu Châu là thứ còn quý giá hơn cả những thứ tượng trưng cho cả hoàng thất như là ngọc tỷ truyền quốc nữa!
Theo như truyền thuyết, cái đỉnh Cửu Châu kia là do vua Hạ Vũ sau khi chia thiên hạ thành chín châu, lại bắt châu mục của chín châu tiến cống vô số đồng thau để đúc nên. Ông ấy còn khắc toàn bộ núi non sông ngòi, kỳ trân dị bảo trên khắp đất nước Đại Hạ trong thời kỳ ông ấy trị nước hay nói cách khác chính là nội dung trong Sơn Hải Kinh lên trên đỉnh Cửu Châu. Vạn dặm núi sông, khí vận quốc gia của Đại Hạ chúng ta đều được khắc trên đó. Với lại, hơn cả ngọc tỷ truyền quốc, đỉnh Cửu Châu còn là vật tượng trưng cho thân phận hoàng tộc. Nghe đồn, đỉnh Cửu Châu chí là thứ cất chứa vận mệnh quốc gia của Đại Hạ, chính nó đã bảo vệ Đại Hạ bình an phồn thịnh suốt hàng nghìn năm. Nó trân quý hơn ngọc tỷ gấp trăm nghìn lần! Chỉ là..”
Tên tướng sĩ kia dừng lại một chút, chuyển đề tài nói tiếp: “Nghe nói đỉnh Cửu Châu đã thất truyền nhiều năm nay, quân vương mỗi một thời đều từng cố tình sai người đi tìm, nhưng vẫn không có chút tin tức gì. Ở Vân Thành chúng tôi lại có một truyền thuyết nói rằng đỉnh Cửu Châu đã bị chôn sâu dưới Vân Thành theo một vị đế vương nào đó..”
Tân Vũ Phong nhíu mày, trong lòng âm thầm suy xét độ tin cậy của tin đồn này. Dù sao Vân Thành quả thật từng là cố đô của thiên tử. Nơi đó sẽ xuất hiện loại truyền thuyết như vậy cũng không phải chuyện gì quá khó tin.
Tân Vũ Phong quay đầu, nhìn về phía Yamamoto Kojiro: “Mấy người tìm được đỉnh Cửu Châu rồi?”
‘Yamamoto Kojiro gật đầu: “Đúng vậy… sau khi nghe tin, bên phía Đông Hoàng chúng tôi, dưới sự dẫn dắt của Miyamoto Yuichi đã lật tung cả Vân Thành lên để tìm kiếm. Bây giờ đã tìm thấy..”
Tân Vũ Phong vuốt cái cằm bóng lưỡng của mình. Kỳ thật Tân Vũ Phong không quá hứng thú với cái đỉnh Cửu Châu gì đó. Dù sao Tân Vũ Phong cũng không tin, vận mệnh quốc gia to lớn của Đại Hạ sẽ suy yếu chỉ vì sự biến mất của cái đỉnh Cửu Châu nào đó.
Nhưng cái thói trộm cắp của đối phương lại khiến Tân Vũ Phong vô cùng chán ghét.
Hơn nữa… lần này, Tân Vũ Phong nhất định phải tìm được Miyamoto ‘Yuichi, cho dù trong tay anh ta có giữ đỉnh Cửu Châu thật hay không.
Gia tộc Miyamoto, quả thật Tân Vũ Phong từng nghe người khác nhắc tới.
Gia tộc Miyamoto trong lời đồn không khác những gì Yamamoto Kojiro nói lúc này là bao.
Vậy chẳng có gì khó hiểu khi cái tên Miyamoto Yuichi kia tuy thoạt nhìn vô cùng trẻ, lại ngay cả gương mặt cũng không để lộ vẫn có thể chém chết được Bạch Hứa Trạch.
Nhưng chỉ giây sau, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tân Vũ Phong, anh chau mày, dường như đã nắm được trọng điểm: “Không đúng, vì sao Miyamoto Yuichi lại đột nhiên chạy qua Đại Hạ của chúng ta? Thậm chí còn bắt cóc Bạch Hứa Trạch, chẳng lẽ… chỉ vì để quay video khiêu khích chúng ta thôi sao?”
Tân Vũ Phong vừa dứt lời, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo khiến ‘Yamamoto Kojiro không kiềm được cơn sợ hãi trong lòng. Anh ta vội vàng đáp: “Đỉnh Cửu Châu! Đại nhân Thiên Vũ, là vì Đỉnh Cửu Châu!”
Khi Tân Vũ Phong nghe thấy ba chữ “đỉnh Cửu Châu”, đồng tử của anh co lại thật mạnh.
Quả nhiên… là vì cái đỉnh Cửu Châu kia!
Anh từng thấy một đồ vật có hình dạng giống cái đỉnh trên màn hình thiết bị ở sở nghiên cứu, chữ khắc trên đó dù chỉ lộ ra một chữ cũng đủ khiến đám người Đông Hoàng này phải câm lặng, chữ đó chính là đỉnh Cửu Châu…
Quả nhiên là có vấn đề!
“Đỉnh Cửu Châu?” Các tướng sĩ Doanh Trại Thần Sách đứng bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
Tân Vũ Phong nhíu mày theo thói quen: “Sao thế?”
Một tên tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách nuốt một ngụm nước bọt, sau đó bước tới trước mặt Tân Vũ Phong, hành lễ với anh, rồi thưa: “Đại nhân Thiên Vũ! Tôi là người Vân Thành, ở quê tôi xác thật có lưu truyền một truyền thuyết liên quan tới Đỉnh Cửu Châu!”
Tân Vũ Phong gật đầu: “Nói đi, đừng sợ”
Tên tướng sĩ Doanh Trại Thần Sách kia hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói: “Đỉnh Cửu Châu… chính là bảo vật tối cao của Đại Hạ chúng ta. Nghe nói đỉnh Cửu Châu là thứ còn quý giá hơn cả những thứ tượng trưng cho cả hoàng thất như là ngọc tỷ truyền quốc nữa!
Theo như truyền thuyết, cái đỉnh Cửu Châu kia là do vua Hạ Vũ sau khi chia thiên hạ thành chín châu, lại bắt châu mục của chín châu tiến cống vô số đồng thau để đúc nên. Ông ấy còn khắc toàn bộ núi non sông ngòi, kỳ trân dị bảo trên khắp đất nước Đại Hạ trong thời kỳ ông ấy trị nước hay nói cách khác chính là nội dung trong Sơn Hải Kinh lên trên đỉnh Cửu Châu. Vạn dặm núi sông, khí vận quốc gia của Đại Hạ chúng ta đều được khắc trên đó. Với lại, hơn cả ngọc tỷ truyền quốc, đỉnh Cửu Châu còn là vật tượng trưng cho thân phận hoàng tộc. Nghe đồn, đỉnh Cửu Châu chí là thứ cất chứa vận mệnh quốc gia của Đại Hạ, chính nó đã bảo vệ Đại Hạ bình an phồn thịnh suốt hàng nghìn năm. Nó trân quý hơn ngọc tỷ gấp trăm nghìn lần! Chỉ là..”
Tên tướng sĩ kia dừng lại một chút, chuyển đề tài nói tiếp: “Nghe nói đỉnh Cửu Châu đã thất truyền nhiều năm nay, quân vương mỗi một thời đều từng cố tình sai người đi tìm, nhưng vẫn không có chút tin tức gì. Ở Vân Thành chúng tôi lại có một truyền thuyết nói rằng đỉnh Cửu Châu đã bị chôn sâu dưới Vân Thành theo một vị đế vương nào đó..”
Tân Vũ Phong nhíu mày, trong lòng âm thầm suy xét độ tin cậy của tin đồn này. Dù sao Vân Thành quả thật từng là cố đô của thiên tử. Nơi đó sẽ xuất hiện loại truyền thuyết như vậy cũng không phải chuyện gì quá khó tin.
Tân Vũ Phong quay đầu, nhìn về phía Yamamoto Kojiro: “Mấy người tìm được đỉnh Cửu Châu rồi?”
‘Yamamoto Kojiro gật đầu: “Đúng vậy… sau khi nghe tin, bên phía Đông Hoàng chúng tôi, dưới sự dẫn dắt của Miyamoto Yuichi đã lật tung cả Vân Thành lên để tìm kiếm. Bây giờ đã tìm thấy..”
Tân Vũ Phong vuốt cái cằm bóng lưỡng của mình. Kỳ thật Tân Vũ Phong không quá hứng thú với cái đỉnh Cửu Châu gì đó. Dù sao Tân Vũ Phong cũng không tin, vận mệnh quốc gia to lớn của Đại Hạ sẽ suy yếu chỉ vì sự biến mất của cái đỉnh Cửu Châu nào đó.
Nhưng cái thói trộm cắp của đối phương lại khiến Tân Vũ Phong vô cùng chán ghét.
Hơn nữa… lần này, Tân Vũ Phong nhất định phải tìm được Miyamoto ‘Yuichi, cho dù trong tay anh ta có giữ đỉnh Cửu Châu thật hay không.