Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1290
Chương 1290:
Ông ta vừa dứt lời thì cả hội trường đều trở nên im lặng.
Saemon lại muốn đích thân ra tay, lấy lại sĩ khí giúp cho học trò của mình sao?
Rốt cuộc chuyện là như thế nào?
Một thành viên tóc vàng, mắt xanh của đoàn đại diện võ thuật nước ngoài bất giác lên tiếng hỏi một cô gái phương đông: “Chuyện này… Saemon và người Đại Hạ đó có hiềm khích gì sao?”
Trùng hợp là người mà anh ta hỏi lại chính là Nhạc Linh Linh.
Nhạc Linh Linh suy nghĩ một lúc rồi trả lời anh ta băng tiếng anh: “Trước đây Saemon đã phái học trò Đông Hoàng của ông ta đến khách sạn trêu ghẹo nhân viên phục vụ của Đại Hạ. Khi người của đoàn đại điện võ thuật Đại Hạ thấy chướng mắt, lên ngăn cản thì lại bị đám người Đông Hoàng đó đánh”
Người nước ngoài hít một hơi rồi nói: “Vậy thì quá đáng thật”
Nhạc Linh Linh ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Đúng vậy, không chỉ có như vậy thôi đâu, học trò của Saemon còn tìm đến tận nơi để khiêu khích chúng tôi…”
“Các cô?”
Người nước ngoài xoáy vào điểm mấu chốt: “Cô cũng là người của đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ sao?”
Nhạc Linh Linh gật đầu rồi tiếp tục nói: “Sau khi học trò của Saemon đến tận nơi khiêu khích chúng tôi thì đã bị ông anh đang đứng trên sàn đấu kia, cũng chính là Tân Vũ Phong đánh cho tơi tả.”
Khả năng tưởng tượng của người nước ngoài đó cũng khá tốt, anh ta không hiểu nhiều về văn hóa ngôn ngữ của Đại Hạ cho lắm, nhưng lúc đó anh ta đã nhìn sang đám người Đông Hoàng đó, tỏ vẻ khinh thường và căm ghét.
Nhạc Linh Linh nói: “Vì vậy Saemon mới thay học trò của ông ta báo thù, có lẽ ông ta muốn để cho Tần Vũ Phong của chúng tôi phải mất mặt trước mọi người.”
Người nước ngoài mê mân như đang được nghe kể chuyện, anh ta gạn hỏi: “Vậy Tân Vũ Phong đã đồng ý chưa?”
Nhạc Linh Linh đang định nói ai mà biết thì Thiền Nguyên Dung đã xông đến trước mặt Saemon.
Sắc mặt của Thiền Nguyên Dung trắng bệch, nhưng bà ta vân rất quật cường, nói với Saemon: “Ông so đo gì với một người trẻ tuổi hả? Đã là đại sư kiếm đạo rồi mà còn muốn ức hiếp người mới của võ đạo Đại Hạ chúng tôi, có mất mặt không hả?”
Saemon nở nụ cười trên khuôn mặt rồi nói: “Vậy thì đã sao? Đánh học trò của tôi thì phải trả giá.”
‘Vẻ mặt của Thiền Nguyên Dung hơi khó coi, Saemon tiếp tục nói: “Tôi nhớ lần trước, haha, hình như bà cũng là bại tướng dưới tay tôi phải không nhỉ?”
“Sao hả? Bị tôi đánh bại một lần vẫn còn chưa đủ, còn muốn đến để tự chuốc nhục vào thân sao?” Saemon tỏ vẻ chế giễu.
“Ông!”
Thiền Nguyên Dung tức giận hét lên một tiếng, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Vì trong đại hội đại biểu võ thuật kỳ trước, bà ta là đại diện cho phái Nga Mi của đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ nhưng đã bị Saemon đánh bại ngay từ vòng đầu tiên.
Saemon đắc ý mỉm cười, đẩy vai của Thiền Nguyên Dung ra rồi nói: “Nếu biết điều thì hãy mau cút đi.”
Ông ta khéo léo dùng lực, Thiền Nguyên Dung hừm một tiếng khó chịu, sau đó thì một cơn đau rát truyền đến vai bà ta, thiết nghĩ vai bà ta đã sưng tấy lên rồi.
Tân Vũ Phong đứng trên sàn thi đấu, nhìn thấy hành động của Saemon thì ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Muốn đánh thì đánh nhanh lên, bớt lôi thôi đi”
Ánh mắt Tân Vũ Phong lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng, mang theo cả sự giận dữ, dường như muốn đóng băng hết toàn bộ những người có mặt ở đó.
Nhiệt độ của cả hội trường giảm liền mấy độ.
Không ai có thể diễn tả được người Đại Hạ đó trông có vẻ trẻ tuổi, cũng không giống như cao thủ có tu vi cao thâm gì.
Nhưng anh không chỉ có khả năng kinh người, đánh bại được học trò của Saemon chỉ trong một chiêu mà bây giờ khí thế của anh còn đáng sợ đến như thế nữa.
Thậm chí có người trong đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ còn bắt đầu suy đoán Tân Vũ Phong là người thân bên ngoại của hoàng thất nữa.
Nếu không thì người bình thường thật sự rất khó có thể có được khí thế như Tân Vũ Phong.
Nhưng bất luận mọi người có suy đoán thế nào thì Saemon cũng hừm một tiếng lạnh lùng và tiến về phía trước.
“Tên nhóc Đại Hạ kia, đừng quá ngông cuồng, phải biết rằng, người mà cậu đánh bại chỉ là học trò của tôi mà thôi.”
“Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn”
Ông ta vừa dứt lời thì cả hội trường đều trở nên im lặng.
Saemon lại muốn đích thân ra tay, lấy lại sĩ khí giúp cho học trò của mình sao?
Rốt cuộc chuyện là như thế nào?
Một thành viên tóc vàng, mắt xanh của đoàn đại diện võ thuật nước ngoài bất giác lên tiếng hỏi một cô gái phương đông: “Chuyện này… Saemon và người Đại Hạ đó có hiềm khích gì sao?”
Trùng hợp là người mà anh ta hỏi lại chính là Nhạc Linh Linh.
Nhạc Linh Linh suy nghĩ một lúc rồi trả lời anh ta băng tiếng anh: “Trước đây Saemon đã phái học trò Đông Hoàng của ông ta đến khách sạn trêu ghẹo nhân viên phục vụ của Đại Hạ. Khi người của đoàn đại điện võ thuật Đại Hạ thấy chướng mắt, lên ngăn cản thì lại bị đám người Đông Hoàng đó đánh”
Người nước ngoài hít một hơi rồi nói: “Vậy thì quá đáng thật”
Nhạc Linh Linh ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Đúng vậy, không chỉ có như vậy thôi đâu, học trò của Saemon còn tìm đến tận nơi để khiêu khích chúng tôi…”
“Các cô?”
Người nước ngoài xoáy vào điểm mấu chốt: “Cô cũng là người của đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ sao?”
Nhạc Linh Linh gật đầu rồi tiếp tục nói: “Sau khi học trò của Saemon đến tận nơi khiêu khích chúng tôi thì đã bị ông anh đang đứng trên sàn đấu kia, cũng chính là Tân Vũ Phong đánh cho tơi tả.”
Khả năng tưởng tượng của người nước ngoài đó cũng khá tốt, anh ta không hiểu nhiều về văn hóa ngôn ngữ của Đại Hạ cho lắm, nhưng lúc đó anh ta đã nhìn sang đám người Đông Hoàng đó, tỏ vẻ khinh thường và căm ghét.
Nhạc Linh Linh nói: “Vì vậy Saemon mới thay học trò của ông ta báo thù, có lẽ ông ta muốn để cho Tần Vũ Phong của chúng tôi phải mất mặt trước mọi người.”
Người nước ngoài mê mân như đang được nghe kể chuyện, anh ta gạn hỏi: “Vậy Tân Vũ Phong đã đồng ý chưa?”
Nhạc Linh Linh đang định nói ai mà biết thì Thiền Nguyên Dung đã xông đến trước mặt Saemon.
Sắc mặt của Thiền Nguyên Dung trắng bệch, nhưng bà ta vân rất quật cường, nói với Saemon: “Ông so đo gì với một người trẻ tuổi hả? Đã là đại sư kiếm đạo rồi mà còn muốn ức hiếp người mới của võ đạo Đại Hạ chúng tôi, có mất mặt không hả?”
Saemon nở nụ cười trên khuôn mặt rồi nói: “Vậy thì đã sao? Đánh học trò của tôi thì phải trả giá.”
‘Vẻ mặt của Thiền Nguyên Dung hơi khó coi, Saemon tiếp tục nói: “Tôi nhớ lần trước, haha, hình như bà cũng là bại tướng dưới tay tôi phải không nhỉ?”
“Sao hả? Bị tôi đánh bại một lần vẫn còn chưa đủ, còn muốn đến để tự chuốc nhục vào thân sao?” Saemon tỏ vẻ chế giễu.
“Ông!”
Thiền Nguyên Dung tức giận hét lên một tiếng, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Vì trong đại hội đại biểu võ thuật kỳ trước, bà ta là đại diện cho phái Nga Mi của đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ nhưng đã bị Saemon đánh bại ngay từ vòng đầu tiên.
Saemon đắc ý mỉm cười, đẩy vai của Thiền Nguyên Dung ra rồi nói: “Nếu biết điều thì hãy mau cút đi.”
Ông ta khéo léo dùng lực, Thiền Nguyên Dung hừm một tiếng khó chịu, sau đó thì một cơn đau rát truyền đến vai bà ta, thiết nghĩ vai bà ta đã sưng tấy lên rồi.
Tân Vũ Phong đứng trên sàn thi đấu, nhìn thấy hành động của Saemon thì ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Muốn đánh thì đánh nhanh lên, bớt lôi thôi đi”
Ánh mắt Tân Vũ Phong lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng, mang theo cả sự giận dữ, dường như muốn đóng băng hết toàn bộ những người có mặt ở đó.
Nhiệt độ của cả hội trường giảm liền mấy độ.
Không ai có thể diễn tả được người Đại Hạ đó trông có vẻ trẻ tuổi, cũng không giống như cao thủ có tu vi cao thâm gì.
Nhưng anh không chỉ có khả năng kinh người, đánh bại được học trò của Saemon chỉ trong một chiêu mà bây giờ khí thế của anh còn đáng sợ đến như thế nữa.
Thậm chí có người trong đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ còn bắt đầu suy đoán Tân Vũ Phong là người thân bên ngoại của hoàng thất nữa.
Nếu không thì người bình thường thật sự rất khó có thể có được khí thế như Tân Vũ Phong.
Nhưng bất luận mọi người có suy đoán thế nào thì Saemon cũng hừm một tiếng lạnh lùng và tiến về phía trước.
“Tên nhóc Đại Hạ kia, đừng quá ngông cuồng, phải biết rằng, người mà cậu đánh bại chỉ là học trò của tôi mà thôi.”
“Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn”