Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1324
Chương 1324:
“Đây là lúc chiến đấu chứ không phải thời gian rảnh rỗi để cậu tán gã Tân Vũ Phong nói xong, đổi khách thành chủ trực tiếp lao về phía Hán Đại, một tay tạo thành móng vuốt, nhắm chuẩn vào vị trí quan trọng của anh ta.
Lúc này Hán Đại mới sửng sốt, thậm chí anh ta vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại từ cuộc trò chuyện cùng với Tân Vũ Phong, đã trực tiếp bị anh nắm lấy cổ họng.
Cũng may Tân Vũ Phong hoàn toàn không dùng lực, chỉ cần năm cần cổ của anh ta trong tay.
Anh cất giọng lạnh băng, ánh mắt như thể hai lưỡi dao sắc mỏng: “Cậu thua rồi Hán Đại nuốt nước miếng, một giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ trên trán.
Tân Vũ Phong thở dài, lấy tay ra khỏi cổ anh ta sau đó chớp mắt, vẻ hung dữ trong mắt dường như chưa từng tồn tại.
Anh lắc đầu: “Dù chúng ta đang tập luyện, nhưng cậu cũng nên coi đó là một trận đấu thực sự mà dốc hết sức!”
Hán Đại sửng sốt sau đó cúi đầu: “Thiên Vũ đại nhân dạy bảo rất đúng!”
Tân Vũ Phong gật đầu rồi nói: “Tiếp tục”
Nói xong, anh lùi lại vài bước vào bên trong của Diễn Võ Đường.
Hán Đại cũng đứng đối diện với anh y hệt như vậy.
Lần này Hán Đại vẫn ra tay trước như cũ.
Anh ta hít sâu một hơi, lần này thay vì trực tiếp xông tới chỗ Tân Vũ Phong, thì anh ta chợt lách người vọt tới bên cạnh anh.
Tân Vũ Phong thầm suy tính trong lòng, tuy rằng Hán Đại không tập trung khi đấu với mình, nhưng thực lực của anh ta vẫn khá tốt.
Ít nhất dù là về kỹ năng cơ thể hay là cách thức tấn công đều đạt tiêu chuẩn.
Lúc này đầu tiên Hán Đại nhảy vọt đến bên cạnh anh, sau đó tranh thủ lúc anh vẫn còn chưa kịp xoay người, cả cơ thể đã nhanh chóng nhào về phía Tân Vũ Phong, thân hình anh ta giống như một con hổ dữ, muốn xé nát tất cả con mồi đang ở trước mặt.
Nhưng Tân Vũ Phong lại dễ dàng tránh được đòn tấn công lần này của anh ta, còn mở miệng chỉ bảo một chút: “Góc độ không đúng!”
Hán Đại thấy một đòn chưa có trúng nhưng không hề nản chí, cũng không dừng lại trò chuyện cùng với anh như lần trước, ngược lại tiếp tục lao thẳng về phía Tân Vũ Phong.
Lần này Hán Đại nhấc chân đá nhắm chuẩn vào khuôn mặt của Tân Vũ Phong.
Anh không chút do dự, duỗi hai tay ra ôm lấy chiếc chân đang đá tới của anh ta.
Trong quá trình chiến đấu, nếu chân bị người ta giữ chặt thì không hề nghỉ ngờ chỉ có con đường chết.
Nhưng những người lính biên cương của Đại Hạ, những chiêu thức mà họ học được luôn là lấy máu trả máu, lấy mạng đổi mạng.
Hán Đại thấy mình bị Tân Vũ Phong giữ chặt một chân, cũng không vội vã, dùng sức đập mạnh vào cánh tay của anh, chân còn lại điên cuồng đá vào mặt anh.
Tân Vũ Phong cười nhẹ nhàng một tiếng rồi ung dung thực hiện vài động tác né tránh, thỉnh thoảng Hán Đại cũng có thể đá trúng vai của Tân Vũ Phong, nhưng hầu như không thể làm gì được anh.
Làm thế nào để đá trúng điểm yếu của Tân Vũ Phong đây?
Mà từng cơn đau đớn dữ dội lan tới từ chiếc chân đang bị anh kìm kẹp.
Cuối cùng Hán Đại cũng hiểu ra rằng nếu tiếp tục tấn công như thế này, anh ta không phải hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là phải tìm cách thoát ra.
Nghĩ đến đây, Hán Đại đột nhiên điên cuồng đá chân còn lại về phía cổ tay của Tân Vũ Phong, cho dù là thân thể cứng như thép cũng không thể làm ngơ cơn đau đớn được tạo ra bởi sự công kích như vậy.
Hơn nữa một là, những nơi mà Hán Đại đá đều là huyệt đạo của Tân ‘Vũ Phong, hai là trong trận chiến giữa hai người họ, anh cũng đã cố ý áp chế tu vi của chính mình.
Tất cả cộng lại thế nhưng lại khiến anh thực sự cảm thấy đau đớn, mới buông hai tay đang kẹp Hán Đại ra.
Lần này Hán Đại cuối cùng đã có thể thoát thân.
“Đây là lúc chiến đấu chứ không phải thời gian rảnh rỗi để cậu tán gã Tân Vũ Phong nói xong, đổi khách thành chủ trực tiếp lao về phía Hán Đại, một tay tạo thành móng vuốt, nhắm chuẩn vào vị trí quan trọng của anh ta.
Lúc này Hán Đại mới sửng sốt, thậm chí anh ta vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại từ cuộc trò chuyện cùng với Tân Vũ Phong, đã trực tiếp bị anh nắm lấy cổ họng.
Cũng may Tân Vũ Phong hoàn toàn không dùng lực, chỉ cần năm cần cổ của anh ta trong tay.
Anh cất giọng lạnh băng, ánh mắt như thể hai lưỡi dao sắc mỏng: “Cậu thua rồi Hán Đại nuốt nước miếng, một giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ trên trán.
Tân Vũ Phong thở dài, lấy tay ra khỏi cổ anh ta sau đó chớp mắt, vẻ hung dữ trong mắt dường như chưa từng tồn tại.
Anh lắc đầu: “Dù chúng ta đang tập luyện, nhưng cậu cũng nên coi đó là một trận đấu thực sự mà dốc hết sức!”
Hán Đại sửng sốt sau đó cúi đầu: “Thiên Vũ đại nhân dạy bảo rất đúng!”
Tân Vũ Phong gật đầu rồi nói: “Tiếp tục”
Nói xong, anh lùi lại vài bước vào bên trong của Diễn Võ Đường.
Hán Đại cũng đứng đối diện với anh y hệt như vậy.
Lần này Hán Đại vẫn ra tay trước như cũ.
Anh ta hít sâu một hơi, lần này thay vì trực tiếp xông tới chỗ Tân Vũ Phong, thì anh ta chợt lách người vọt tới bên cạnh anh.
Tân Vũ Phong thầm suy tính trong lòng, tuy rằng Hán Đại không tập trung khi đấu với mình, nhưng thực lực của anh ta vẫn khá tốt.
Ít nhất dù là về kỹ năng cơ thể hay là cách thức tấn công đều đạt tiêu chuẩn.
Lúc này đầu tiên Hán Đại nhảy vọt đến bên cạnh anh, sau đó tranh thủ lúc anh vẫn còn chưa kịp xoay người, cả cơ thể đã nhanh chóng nhào về phía Tân Vũ Phong, thân hình anh ta giống như một con hổ dữ, muốn xé nát tất cả con mồi đang ở trước mặt.
Nhưng Tân Vũ Phong lại dễ dàng tránh được đòn tấn công lần này của anh ta, còn mở miệng chỉ bảo một chút: “Góc độ không đúng!”
Hán Đại thấy một đòn chưa có trúng nhưng không hề nản chí, cũng không dừng lại trò chuyện cùng với anh như lần trước, ngược lại tiếp tục lao thẳng về phía Tân Vũ Phong.
Lần này Hán Đại nhấc chân đá nhắm chuẩn vào khuôn mặt của Tân Vũ Phong.
Anh không chút do dự, duỗi hai tay ra ôm lấy chiếc chân đang đá tới của anh ta.
Trong quá trình chiến đấu, nếu chân bị người ta giữ chặt thì không hề nghỉ ngờ chỉ có con đường chết.
Nhưng những người lính biên cương của Đại Hạ, những chiêu thức mà họ học được luôn là lấy máu trả máu, lấy mạng đổi mạng.
Hán Đại thấy mình bị Tân Vũ Phong giữ chặt một chân, cũng không vội vã, dùng sức đập mạnh vào cánh tay của anh, chân còn lại điên cuồng đá vào mặt anh.
Tân Vũ Phong cười nhẹ nhàng một tiếng rồi ung dung thực hiện vài động tác né tránh, thỉnh thoảng Hán Đại cũng có thể đá trúng vai của Tân Vũ Phong, nhưng hầu như không thể làm gì được anh.
Làm thế nào để đá trúng điểm yếu của Tân Vũ Phong đây?
Mà từng cơn đau đớn dữ dội lan tới từ chiếc chân đang bị anh kìm kẹp.
Cuối cùng Hán Đại cũng hiểu ra rằng nếu tiếp tục tấn công như thế này, anh ta không phải hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là phải tìm cách thoát ra.
Nghĩ đến đây, Hán Đại đột nhiên điên cuồng đá chân còn lại về phía cổ tay của Tân Vũ Phong, cho dù là thân thể cứng như thép cũng không thể làm ngơ cơn đau đớn được tạo ra bởi sự công kích như vậy.
Hơn nữa một là, những nơi mà Hán Đại đá đều là huyệt đạo của Tân ‘Vũ Phong, hai là trong trận chiến giữa hai người họ, anh cũng đã cố ý áp chế tu vi của chính mình.
Tất cả cộng lại thế nhưng lại khiến anh thực sự cảm thấy đau đớn, mới buông hai tay đang kẹp Hán Đại ra.
Lần này Hán Đại cuối cùng đã có thể thoát thân.