Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1639
Chương 1639
Đây cũng có thể xem là đã đột phá nhận thức của mọi người.
Chỉ dùng một chiêu đã có thể bại thiếu chủ của một tông phái lớn, mà đối phương lại còn xếp thứ ba mươi trên bảng Thiên Kiêu.
Thực sự đã khiến cho đám tán tu cảm thấy vẻ vang.
Cố Khánh lập tức muốn trở thành một tán tu như Tuy không có môn phái nhưng vẫn có thể dựa vào công lực cao siêu, chỉ cần dựa vào chính mình cũng có thể đánh một cú giáng trời giữa rất nhiều cao thủ của Ấn Môn Môn Phái.
Vì vậy, vị cao thủ vô danh kia đã trở thành thần tượng của Cố Khánh.
Đã vậy, sao Cố Khánh có thể chịu đựng được việc có ai đó dám bôi nhọ thần tượng của mình được chứ?
Đôi chân nhỏ tiến lên vài bước, đứng trước mặt Tân Vũ Phong, hai tay chống eo. Trong nháy mắt, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã biến thành một cái bánh bao nhỏ.
“Này, này! Anh làm gì tỉ thủ vô danh!”
“Anh có biết vị cao thủ vô danh đó lợi hại đến mức nào không?”
“Với một con gà trắng như anh thì cao thủ vô danh cũng chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh bại anh rồi. Anh đến từ đâu mà lại dám xúc phạm cao thủ vô danh như vậy hả?”
Lúc nói mấy câu này, khuôn mặt đáng yêu của Cố Khánh trông rất giống một quả đạn pháo nhỏ, đột nhiên đập vào mặt Tân Vũ Phong.
Không chỉ Tân Vũ Phong, ngay cả Công Tôn Vũ và Quách Thành đều im lặng một cách lạ thường.
Lúc này, trong lòng Quách Thành đang cảm thấy rất phức tạp.
Đại nhân Thiên Vũ bị người ta xúc phạm, anh ta có nên đi ngăn cản không?
Ngăn cản thì sao? Đối phương cũng là vì danh dự của đại nhân Thiên Vũ, không muốn để đại nhân Thiên Vũ bị bôi nhọ cho nên mới xông lên tranh cãi với Đại nhân Thiên Vũ!
Không ngăn cản có được không?
Nhưng đại nhân Thiên Vũ sẽ bị một con nhỏ xúc phạm!
Sắc mặt của Tân Vũ Phong cũng trở nên kỳ quái.
Bây giờ anh cũng không biết mình có nên thú nhận thân phận hay.
không, nhưng trải nghiệm bị một con nhỏ chỉ vào mặt rồi quát lớn như vậy cũng khá mới mẻ.
Nếu như bây giờ anh thú nhận thân phận, vậy vẻ mặt của con nhỏ kia sẽ thế nào đây?
Trong lúc Tân Vũ Phong còn đang do dự giữa việc thú nhận thân phận và không thú nhận thân phận thì sư phụ Cố Khánh đứng lên.
Chính ông ta là một tán tu thất truyền, lần này tới đây là vì muốn mở mang hiểu biết, nhưng nếu như đắc tội với môn phái lớn nào đó… vậy thì, cái được sẽ không thể bù đắp cho cái mất hả? Tôi không cho phép anh sỉ nhục cao.
Ông lão vội vã bước đến hòa giải.
Một tay của Cố Khánh bị sư phụ kéo lại. Ngay sau đó, cô ta đã được bảo vệ ở phía sau.
“Chuyện này, ba người bạn nhỏ, thật xin lỗi. Đồ đệ của tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nếu có chỗ xúc phạm, xin đừng so đo.”
Công Tôn Vũ dùng quạt lông vũ che nửa mặt dưới mặt nạ của mình rồi cười nói: “Không sao đâu”
Ông lão nhìn ba người trẻ tuổi mặc dù trẻ, nhưng tất cả đều có công lực phi phàm. Ông ta không thể nhìn thấu bất kỳ ai trong số họ.
Trong lòng ông già khế thở dài. Nếu gặp phải loại người tính toán chỉ li thì chỉ sợ hôm nay ông ta và đồ đệ đều sẽ gặp nạn.
Đây cũng có thể xem là đã đột phá nhận thức của mọi người.
Chỉ dùng một chiêu đã có thể bại thiếu chủ của một tông phái lớn, mà đối phương lại còn xếp thứ ba mươi trên bảng Thiên Kiêu.
Thực sự đã khiến cho đám tán tu cảm thấy vẻ vang.
Cố Khánh lập tức muốn trở thành một tán tu như Tuy không có môn phái nhưng vẫn có thể dựa vào công lực cao siêu, chỉ cần dựa vào chính mình cũng có thể đánh một cú giáng trời giữa rất nhiều cao thủ của Ấn Môn Môn Phái.
Vì vậy, vị cao thủ vô danh kia đã trở thành thần tượng của Cố Khánh.
Đã vậy, sao Cố Khánh có thể chịu đựng được việc có ai đó dám bôi nhọ thần tượng của mình được chứ?
Đôi chân nhỏ tiến lên vài bước, đứng trước mặt Tân Vũ Phong, hai tay chống eo. Trong nháy mắt, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã biến thành một cái bánh bao nhỏ.
“Này, này! Anh làm gì tỉ thủ vô danh!”
“Anh có biết vị cao thủ vô danh đó lợi hại đến mức nào không?”
“Với một con gà trắng như anh thì cao thủ vô danh cũng chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh bại anh rồi. Anh đến từ đâu mà lại dám xúc phạm cao thủ vô danh như vậy hả?”
Lúc nói mấy câu này, khuôn mặt đáng yêu của Cố Khánh trông rất giống một quả đạn pháo nhỏ, đột nhiên đập vào mặt Tân Vũ Phong.
Không chỉ Tân Vũ Phong, ngay cả Công Tôn Vũ và Quách Thành đều im lặng một cách lạ thường.
Lúc này, trong lòng Quách Thành đang cảm thấy rất phức tạp.
Đại nhân Thiên Vũ bị người ta xúc phạm, anh ta có nên đi ngăn cản không?
Ngăn cản thì sao? Đối phương cũng là vì danh dự của đại nhân Thiên Vũ, không muốn để đại nhân Thiên Vũ bị bôi nhọ cho nên mới xông lên tranh cãi với Đại nhân Thiên Vũ!
Không ngăn cản có được không?
Nhưng đại nhân Thiên Vũ sẽ bị một con nhỏ xúc phạm!
Sắc mặt của Tân Vũ Phong cũng trở nên kỳ quái.
Bây giờ anh cũng không biết mình có nên thú nhận thân phận hay.
không, nhưng trải nghiệm bị một con nhỏ chỉ vào mặt rồi quát lớn như vậy cũng khá mới mẻ.
Nếu như bây giờ anh thú nhận thân phận, vậy vẻ mặt của con nhỏ kia sẽ thế nào đây?
Trong lúc Tân Vũ Phong còn đang do dự giữa việc thú nhận thân phận và không thú nhận thân phận thì sư phụ Cố Khánh đứng lên.
Chính ông ta là một tán tu thất truyền, lần này tới đây là vì muốn mở mang hiểu biết, nhưng nếu như đắc tội với môn phái lớn nào đó… vậy thì, cái được sẽ không thể bù đắp cho cái mất hả? Tôi không cho phép anh sỉ nhục cao.
Ông lão vội vã bước đến hòa giải.
Một tay của Cố Khánh bị sư phụ kéo lại. Ngay sau đó, cô ta đã được bảo vệ ở phía sau.
“Chuyện này, ba người bạn nhỏ, thật xin lỗi. Đồ đệ của tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nếu có chỗ xúc phạm, xin đừng so đo.”
Công Tôn Vũ dùng quạt lông vũ che nửa mặt dưới mặt nạ của mình rồi cười nói: “Không sao đâu”
Ông lão nhìn ba người trẻ tuổi mặc dù trẻ, nhưng tất cả đều có công lực phi phàm. Ông ta không thể nhìn thấu bất kỳ ai trong số họ.
Trong lòng ông già khế thở dài. Nếu gặp phải loại người tính toán chỉ li thì chỉ sợ hôm nay ông ta và đồ đệ đều sẽ gặp nạn.