Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoa Vũ Chiến Thần - Chương 1791
Nhưng giờ phút này, diện mạo của Tần Vũ Phong bởi vì nguyên nhân của thuật dịch dung của đệ tử Chung Tuần Hào mà dần dần thay đổi bộ dáng.
Chung Tuấn Hào buông lỏng tay chân để thi triền thuật dịch dung ở trên mặt Tần Vũ Phong, trước đó chưởng môn đã từng dặn dò anh ta, nhất định phải làm cho mặt của Tần Vũ Phong không còn nhìn ra bộ dạng vốn có.
Bởi vậy, Chung Tuấn Hào cũng cường điệu khoa trương hơn cho Tần Vũ Phong.
Lông mày vốn dĩ có độ dày vừa phải đã được Chung Tuấn Hào khiến cho cực thô, đôi môi màu huyết dụ nhợt nhạt tím tái, sau khi cơ thể được luyện hóa, nước da mịn màng trơn bóng, biến thành màu đồng cổ.
Một vết sẹo được xẻ dọc từ trán đến chóp mũi, và chiếc cắm sạch đã được thêm đầy râu.
Thấy thế nào, có giống hung thần ác sát không. Tần Vũ Phong nhìn bộ dạng của chính mình trong gương, ngu ngơ một hai giây.
Mỗi một chỗ ngũ quan đều đã được động qua rất nhỏ từng chút một, nhưng Tần Vũ Phong cũng không nhìn ra bộ dáng vốn có của chính mình.
Chúng Tuấn Hào nhẹ thở ra một hơi, nói với Tần Vũ Phong: “Tần sư huynh, tôi lại đưa cho anh một thứ làm mặt nạ dự bị.”
Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu, bàn tay của Chung Tuấn Hào lại lục tìm trong hộp của chính mình rồi lấy ra một cái mặt nạ da người giống như Tần Vũ Phong hiện tại, nhanh chóng lật úp lại.
Tần Vũ Phong ở một bên nhìn xem.
Động tác của Chung Tuấn Hào rất nhanh, chỉ trọng thời gian một buổi sáng, đã dịch dung cho Tần Vũ Phong còn có thêm một miếng mặt nạ dự bị, toàn bộ đều đã xử lý xong.
Chung Tuấn Hào dùng một cái hộp gói kỹ lại cho Tần Vũ Phong, sau đó đưa cho Tần Vũ Phong, nói cho Tần Vũ Phong cách sử dụng mặt nạ như thế nào, Tần Vũ Phong gật đầu đáp ứng.
Trong khoảng thời gian này, chưởng môn La Phù Sơn cùng một mực ở bên cạnh chú ý đến.
Giờ phút này, thấy đã hoàn tất thuật dịch dung cho Tần Vũ Phong, chưởng môn nhẹ gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, không chênh lệch lắm thì có thể chuẩn bị xuất phát “Nhưng tôi muốn dẫn cậu đi một chỗ.”
Tần Vũ Phong có chút nghi hoặc nhíu mày, chưởng môn ra hiệu Tần Vũ Phong đuổi theo. . ngôn tình ngược
Rất nhanh, chưởng môn lại một lần nữa đưa Tần Vũ Phong xuất hiện ở phía sau núi của La Phù Sơn nhưng đó không phải là bãi tha ma của La Phù Sơn.
Mà là nghĩa trang của La Phù Sơn.
Vô số cường giả quyền lực và lại lịch lớn của La Phù
Sơn đều được mai táng ở chỗ này.
Chỉ vừa mới đi vào, Tần Vũ Phong liền có thể cảm nhận được khí tức của vô số cường giả lưu lại. Rất nhanh, Tần Vũ Phong đã biết rõ mục đích mà chưởng môn dẫn anh tới nơi này là gì.
Trong nghĩa trang có một tấm bia đá mới cất, bên trên có khắc to ba chữ Lâm Kiều Như và một cái hố hình chữ nhật trước mặt vẫn chưa được chôn cất.
Một bộ quan tài bằng băng trong suốt nằm lặng lẽ trong hố đất.
Dung mạo điềm tĩnh của Lâm Kiều Như trong nháy mắt hiện rõ.
Phảng phất như một nàng công chúa ngủ trong quan tài bằng pha lê, chờ nụ hôn từ chàng hoàng tử đến đánh thức.
Khỏe miệng Tân Vũ Phong giật giật. “Kiều Như…
Vẻ mặt của cô rất yên tĩnh và thanh bình và làn da trên khuôn mặt của cô rất rõ ràng và đàn hồi, phảng phất như thể có chỉ vừa mới ngủ. Ánh mắt của Tân Vũ Phong lỏe lên, biết rõ bảy giờ không phải là thời điểm để thương tiếc mùa xuân thương tồn mùa thu.
Anh mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn về phía chưởng môn, chính giữa ánh mắt mang theo sự kiên nghị: “Đa tạ chưởng môn!”
“Lần này, tôi sẽ nhanh chóng trở về, và tôi nhất định sẽ làm cho Lâm Kiều Như sống lại!”
Chưởng môn nhẹ gật đầu, trên mặt mang theo vài phần áy náy nói: “Làm thương Lâm Kiều Như cũng không phải bản tâm của tôi, tôi vốn cho rằng, một kiếm kia gần kề có thể tổn thương cậu, lại chưa từng muốn Lâm Kiều Như phi thân bay ra….”
Tần Vũ Phong đưa nắm tay về phía chưởng môn, cũng không có nói thêm lời trách cứ hay là nói tha thứ gì: “Chuyện đã qua, không cần nói thêm, còn phải đa tạ chưởng môn đã giúp tôi tìm được phương pháp nghịch thiên cải mệnh”
Chưởng môn vuốt chòm râu của chính mình, thở dài một tiếng: “Lần đi này trên đường gian nan hiểm trở phải tự bảo đảm tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.”
Tần Vũ Phong nở nụ cười một tiếng: “Nếu như Kiều Như đi rồi, thì một mình tôi lưu lại trên đời này sống một mình còn có ý nghĩa gì?”
Chưởng môn lần nữa thở dài.
Với tấm bản đồ do chưởng môn La Phù Sơn đưa cho trong tay, Tần Vũ Phong trực tiếp đi đến cốc Huyền Sát.
Chung Tuấn Hào buông lỏng tay chân để thi triền thuật dịch dung ở trên mặt Tần Vũ Phong, trước đó chưởng môn đã từng dặn dò anh ta, nhất định phải làm cho mặt của Tần Vũ Phong không còn nhìn ra bộ dạng vốn có.
Bởi vậy, Chung Tuấn Hào cũng cường điệu khoa trương hơn cho Tần Vũ Phong.
Lông mày vốn dĩ có độ dày vừa phải đã được Chung Tuấn Hào khiến cho cực thô, đôi môi màu huyết dụ nhợt nhạt tím tái, sau khi cơ thể được luyện hóa, nước da mịn màng trơn bóng, biến thành màu đồng cổ.
Một vết sẹo được xẻ dọc từ trán đến chóp mũi, và chiếc cắm sạch đã được thêm đầy râu.
Thấy thế nào, có giống hung thần ác sát không. Tần Vũ Phong nhìn bộ dạng của chính mình trong gương, ngu ngơ một hai giây.
Mỗi một chỗ ngũ quan đều đã được động qua rất nhỏ từng chút một, nhưng Tần Vũ Phong cũng không nhìn ra bộ dáng vốn có của chính mình.
Chúng Tuấn Hào nhẹ thở ra một hơi, nói với Tần Vũ Phong: “Tần sư huynh, tôi lại đưa cho anh một thứ làm mặt nạ dự bị.”
Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu, bàn tay của Chung Tuấn Hào lại lục tìm trong hộp của chính mình rồi lấy ra một cái mặt nạ da người giống như Tần Vũ Phong hiện tại, nhanh chóng lật úp lại.
Tần Vũ Phong ở một bên nhìn xem.
Động tác của Chung Tuấn Hào rất nhanh, chỉ trọng thời gian một buổi sáng, đã dịch dung cho Tần Vũ Phong còn có thêm một miếng mặt nạ dự bị, toàn bộ đều đã xử lý xong.
Chung Tuấn Hào dùng một cái hộp gói kỹ lại cho Tần Vũ Phong, sau đó đưa cho Tần Vũ Phong, nói cho Tần Vũ Phong cách sử dụng mặt nạ như thế nào, Tần Vũ Phong gật đầu đáp ứng.
Trong khoảng thời gian này, chưởng môn La Phù Sơn cùng một mực ở bên cạnh chú ý đến.
Giờ phút này, thấy đã hoàn tất thuật dịch dung cho Tần Vũ Phong, chưởng môn nhẹ gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, không chênh lệch lắm thì có thể chuẩn bị xuất phát “Nhưng tôi muốn dẫn cậu đi một chỗ.”
Tần Vũ Phong có chút nghi hoặc nhíu mày, chưởng môn ra hiệu Tần Vũ Phong đuổi theo. . ngôn tình ngược
Rất nhanh, chưởng môn lại một lần nữa đưa Tần Vũ Phong xuất hiện ở phía sau núi của La Phù Sơn nhưng đó không phải là bãi tha ma của La Phù Sơn.
Mà là nghĩa trang của La Phù Sơn.
Vô số cường giả quyền lực và lại lịch lớn của La Phù
Sơn đều được mai táng ở chỗ này.
Chỉ vừa mới đi vào, Tần Vũ Phong liền có thể cảm nhận được khí tức của vô số cường giả lưu lại. Rất nhanh, Tần Vũ Phong đã biết rõ mục đích mà chưởng môn dẫn anh tới nơi này là gì.
Trong nghĩa trang có một tấm bia đá mới cất, bên trên có khắc to ba chữ Lâm Kiều Như và một cái hố hình chữ nhật trước mặt vẫn chưa được chôn cất.
Một bộ quan tài bằng băng trong suốt nằm lặng lẽ trong hố đất.
Dung mạo điềm tĩnh của Lâm Kiều Như trong nháy mắt hiện rõ.
Phảng phất như một nàng công chúa ngủ trong quan tài bằng pha lê, chờ nụ hôn từ chàng hoàng tử đến đánh thức.
Khỏe miệng Tân Vũ Phong giật giật. “Kiều Như…
Vẻ mặt của cô rất yên tĩnh và thanh bình và làn da trên khuôn mặt của cô rất rõ ràng và đàn hồi, phảng phất như thể có chỉ vừa mới ngủ. Ánh mắt của Tân Vũ Phong lỏe lên, biết rõ bảy giờ không phải là thời điểm để thương tiếc mùa xuân thương tồn mùa thu.
Anh mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn về phía chưởng môn, chính giữa ánh mắt mang theo sự kiên nghị: “Đa tạ chưởng môn!”
“Lần này, tôi sẽ nhanh chóng trở về, và tôi nhất định sẽ làm cho Lâm Kiều Như sống lại!”
Chưởng môn nhẹ gật đầu, trên mặt mang theo vài phần áy náy nói: “Làm thương Lâm Kiều Như cũng không phải bản tâm của tôi, tôi vốn cho rằng, một kiếm kia gần kề có thể tổn thương cậu, lại chưa từng muốn Lâm Kiều Như phi thân bay ra….”
Tần Vũ Phong đưa nắm tay về phía chưởng môn, cũng không có nói thêm lời trách cứ hay là nói tha thứ gì: “Chuyện đã qua, không cần nói thêm, còn phải đa tạ chưởng môn đã giúp tôi tìm được phương pháp nghịch thiên cải mệnh”
Chưởng môn vuốt chòm râu của chính mình, thở dài một tiếng: “Lần đi này trên đường gian nan hiểm trở phải tự bảo đảm tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.”
Tần Vũ Phong nở nụ cười một tiếng: “Nếu như Kiều Như đi rồi, thì một mình tôi lưu lại trên đời này sống một mình còn có ý nghĩa gì?”
Chưởng môn lần nữa thở dài.
Với tấm bản đồ do chưởng môn La Phù Sơn đưa cho trong tay, Tần Vũ Phong trực tiếp đi đến cốc Huyền Sát.