Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoa Vũ Chiến Thần - Chương 1828
Tần Vũ Phong lập tức liền buông lỏng tay, Tiểu Quỷ Vương lúc này mới có thể gian nan tìm lại hơi thở.
“Đại nhân Tu La, đừng giết anh ta! Anh ta là Tiểu Quỷ Vương, nếu giết chết anh ta, anh sẽ phải đối mặt với sự bao vây và trấn áp của toàn bộ Ma phái!.”
Tần Vũ Phong lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Đường
Sương.
“Tôi phải sợ Ma phái sao?”
Đường Sương biết, dù bị toàn bộ Ma phái bao vây, Đại nhân Tu La cũng không hề sợ hãi.
Nhưng dù vậy, Đường Sương vẫn muốn khuyên can hết sức.
“Đại nhân Tu La.”
Tần Vũ Phong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Sương thật lâu. Một lúc lâu sau, Tần Vũ Phong cuối cùng cũng buông tay ra, Tiểu Quỷ Vương đột nhiên ngã nhào trên mặt đất. Tiểu Quỷ Vương lăn nhanh ra phía sau, giống như sợ Tần Vũ Phong sẽ ra tay với cậu ta.
Tần Vũ Phong mím môi, anh không sợ việc gây thù chuốc oán với Ma phái.
Anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt từ lâu, nhưng chuyện này không phải bây giờ.
Không phải đứng trên lập trường của Đường Gia Bảo để gây thù chuốc oán với Ma phái.
Tần Vũ Phong không muốn liên lụy đến người khác.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng anh sẽ bỏ qua cho Tiểu Quỷ Vương.
Trước mắt, Tiểu Quỷ Vương thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng sắc mặt cậu ta lại không có vẻ gì là vui mừng vì mới sống sót sau tai nạn.
Mà ngược lại Tiểu Quỷ Vương nhìn Tần Vũ Phong nở nụ cười dữ tợn, nói: “Khụ khụ… Sợ rồi sao?”
“Tôi nói cho anh biết, bố tôi chính là Quỷ vương Huyền Viêm, nếu hôm nay anh dám dám động tay động chân với tôi, anh sẽ không có kết quả tốt đâu!”
Tiểu Quỷ Vương còn chưa nói dứt câu, thì đã bị Tần Vũ Phong táng thẳng cái để giày vào mặt.
Ánh mắt Tần Vũ Phong sắc lạnh như lưỡi dao mỏng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Quỷ Vương: “Cậu nghĩ tôi sợ thế lực của Quỷ vương Huyền Viêm?”
Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng nói: “Tu La tôi xưa nay chưa biết sợ bất cứ chuyện gì!”
Tần Vũ Phong nói xong, không hề do dự, đạp lên mặt Tiểu Quỷ Vương, thậm chí còn giẫm nát ngón tay của cậu ta.
Tay đứt ruột xót “A…”
Tiểu Quỷ Vương bị đau kêu la thảm thiết “Tu La!”
“Con mẹ nó, tao phải giết chết mày!”
Tần Vũ Phong không nói một lời, liên tục cọ xát để giày lên bàn tay, cổ tay, cánh tay Tiểu Quỷ Vương
Chỗ nào cũng nghiền ép qua một lượt.
Sau khi bị cho ăn hành, Tiểu Quỷ Vương không thốt ra được lời nào, thậm chí là lời đe dọa Tần Vũ Phong, vì quá đau nên mặt mũi cậu ta nhăn nhỏ lại, liên tục hít khí lạnh. Cánh tay Tiểu Quỷ Vương lúc này không còn một chỗ nào lành lặn.
Đường Sương ở một bên nhìn kinh hồn táng đảm, không thốt nên lời.
Đại nhân Tu La thật sự tức giận.
Đường Sương lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra được.
Nhưng Đường Sương cũng không dám mở miệng khuyên can.
Trải qua cuộc chiến này với Tiểu Quỷ Vương, Đại nhân Tu La chắc chắn sẽ rạng danh khắp Ma Môn.
E rằng nhanh thôi, khắp Ma Môn sẽ biết đến tên tuổi của Đại nhân Tu La. Hay nên nói là cả Ma Môn sẽ mau chóng biết Diêm
Vương Sống trở về!
“Đại nhân Tu La, đừng giết anh ta! Anh ta là Tiểu Quỷ Vương, nếu giết chết anh ta, anh sẽ phải đối mặt với sự bao vây và trấn áp của toàn bộ Ma phái!.”
Tần Vũ Phong lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Đường
Sương.
“Tôi phải sợ Ma phái sao?”
Đường Sương biết, dù bị toàn bộ Ma phái bao vây, Đại nhân Tu La cũng không hề sợ hãi.
Nhưng dù vậy, Đường Sương vẫn muốn khuyên can hết sức.
“Đại nhân Tu La.”
Tần Vũ Phong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Sương thật lâu. Một lúc lâu sau, Tần Vũ Phong cuối cùng cũng buông tay ra, Tiểu Quỷ Vương đột nhiên ngã nhào trên mặt đất. Tiểu Quỷ Vương lăn nhanh ra phía sau, giống như sợ Tần Vũ Phong sẽ ra tay với cậu ta.
Tần Vũ Phong mím môi, anh không sợ việc gây thù chuốc oán với Ma phái.
Anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt từ lâu, nhưng chuyện này không phải bây giờ.
Không phải đứng trên lập trường của Đường Gia Bảo để gây thù chuốc oán với Ma phái.
Tần Vũ Phong không muốn liên lụy đến người khác.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng anh sẽ bỏ qua cho Tiểu Quỷ Vương.
Trước mắt, Tiểu Quỷ Vương thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng sắc mặt cậu ta lại không có vẻ gì là vui mừng vì mới sống sót sau tai nạn.
Mà ngược lại Tiểu Quỷ Vương nhìn Tần Vũ Phong nở nụ cười dữ tợn, nói: “Khụ khụ… Sợ rồi sao?”
“Tôi nói cho anh biết, bố tôi chính là Quỷ vương Huyền Viêm, nếu hôm nay anh dám dám động tay động chân với tôi, anh sẽ không có kết quả tốt đâu!”
Tiểu Quỷ Vương còn chưa nói dứt câu, thì đã bị Tần Vũ Phong táng thẳng cái để giày vào mặt.
Ánh mắt Tần Vũ Phong sắc lạnh như lưỡi dao mỏng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Quỷ Vương: “Cậu nghĩ tôi sợ thế lực của Quỷ vương Huyền Viêm?”
Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng nói: “Tu La tôi xưa nay chưa biết sợ bất cứ chuyện gì!”
Tần Vũ Phong nói xong, không hề do dự, đạp lên mặt Tiểu Quỷ Vương, thậm chí còn giẫm nát ngón tay của cậu ta.
Tay đứt ruột xót “A…”
Tiểu Quỷ Vương bị đau kêu la thảm thiết “Tu La!”
“Con mẹ nó, tao phải giết chết mày!”
Tần Vũ Phong không nói một lời, liên tục cọ xát để giày lên bàn tay, cổ tay, cánh tay Tiểu Quỷ Vương
Chỗ nào cũng nghiền ép qua một lượt.
Sau khi bị cho ăn hành, Tiểu Quỷ Vương không thốt ra được lời nào, thậm chí là lời đe dọa Tần Vũ Phong, vì quá đau nên mặt mũi cậu ta nhăn nhỏ lại, liên tục hít khí lạnh. Cánh tay Tiểu Quỷ Vương lúc này không còn một chỗ nào lành lặn.
Đường Sương ở một bên nhìn kinh hồn táng đảm, không thốt nên lời.
Đại nhân Tu La thật sự tức giận.
Đường Sương lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra được.
Nhưng Đường Sương cũng không dám mở miệng khuyên can.
Trải qua cuộc chiến này với Tiểu Quỷ Vương, Đại nhân Tu La chắc chắn sẽ rạng danh khắp Ma Môn.
E rằng nhanh thôi, khắp Ma Môn sẽ biết đến tên tuổi của Đại nhân Tu La. Hay nên nói là cả Ma Môn sẽ mau chóng biết Diêm
Vương Sống trở về!