Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-257
Chương 257
Tần Vũ Phong đã trở lại! “Anh có sao không…anh có bị thương không?”
Lâm Kiều Như chạy đến ngay lập tức, sự lo lắng trong mắt cô ấy chỉ đơn giản là sắp tràn về, giống như một người vợ nhìn thấy sự trở về của người chồng đã nhiều năm đi thám hiểm. “Đừng lo lắng, đã xong! Để anh ra mặt, mọi chuyện đều có thể giải quyết!” Tần Vũ Phong cười nói. “Tuyệt vời!”
Lâm Kiều Như thở phào nhẹ nhõm, và tảng đá lớn trong tim cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Ba người nhà họ Triệu, sau đó còn ngồi đơ ra, vẻ mặt khó tin.
Phải biết rằng Nguyễn Khang không phải là một kẻ ngoan cố, và anh ta luôn muốn chiến đấu hoặc giết người.
Theo ý kiến của bọn họ, cho dù Tần Vũ Phong có thể sống sót quay về, anh ta cũng sẽ bị đánh bầm dập khắp người, ai biết được rằng hiện tại… anh ta đã trở về bình an vô sự! “Thằng nhãi, cậu có thực sự thành công không?” Triệu Quyền Lập đặt câu hỏi. “Đương nhiên!”
Tần Vũ Phong gật đầu. “Anh làm thế nào mà được như vậy? Rõ ràng không một xu dính túi, nhưng có thể xoa dịu cơn tức giận của thiếu gia họ Nguyễn, chuyện này… không thể nào!” Triệu Quyền Lập vẫn có phần không tin. “Đây là bí mật của tôi, anh không cần biết!”
Tần Vũ Phong thừa nước đục thể câu đi qua, cũng không thèm tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, quay lại nhìn Lâm Kiều Như và nói: “Kiều Như, đã muộn rồi, hãy về phòng và nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!”
Hôm nay nhìn thấy Tần Vũ Phong trở về, trong lòng đột nhiên thả lỏng, mệt mỏi cũng dâng lên.
Khi Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như trở về phòng, ba người họ Triệu không ngủ được nữa liền tụ tập lại thì thầm.
Ba, thằng nhãi Tần Vũ Phong kia, anh ta có con át chủ bài gì để đối phó với con trai của ông vua bến tàu? Anh ta không phải là một nhân vật lớn, tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi?” Triệu Quyền trầm giọng hỏi. “Không thể!”
Triệu Đại Hải lắc đầu: “Cả Dương Hải đều biết anh ta vào ở rể nhà họ Lâm 3 năm rồi, anh ta vô dụng và kém cỏi như một con chó, làm sao anh ta có thể trở thành một nhân vật lớn được? Theo tôi, anh ta có lẽ không đến bến tàu Dương Hải mà chỉ đi loanh quanh bên ngoài!”
“Cái gì?”
Triệu Quyền sắc mặt đại biển, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Tên khốn kiếp này, dám giở trò với chúng ta! Thiếu gia họ Nguyễn kia không bỏ qua, những bức ảnh tôi bị chụp, hả không phải là muốn lan truyền chúng trên mạng chứ?”
“Này…hiện tại cũng không làm gì được! Trở về thu dọn một ít hành lý, chúng ta sáng sớm ngày mai lập tức rời đi khỏi, biển Dương Hải nơi không biệt đúng sau này! Bằng không, nếu như nhà họ Nguyễn đến cửa, mọi chuyện sẽ kết thúc!”
Rõ ràng là lỗi của bọn họ, nhưng bây giờ, Triệu Đại Hải đã sẵn sàng lẻn đi và để Lâm Kiều Như và Tần Vũ Phong chịu trách nhiệm.
Sáng sớm hôm sau. “Xuỵt…nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức họ
Ba người nhà họ Triệu đang cầm hành lý, lén lén lút lút cạy cửa chính biệt thự, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay sau đó, ba người họ đã bị sốc!
Bởi vì ở bên ngoài biệt thự, một già một trẻ đang quỳ trước cửa.
Người trẻ hơn là Nguyễn Khang, người đã có xung đột với bọn họ ngày hôm qua.
Giờ đây, Nguyễn Khang không còn kiêu căng ngạo mạn như trước nữa, đầu rũ rượi, run lẩy bẩy, như một con gà chọi thua trận
Lão già bên cạnh thái dương có đốm trắng, khuôn mặt chữ Hán không giận tự uy, lông mày có phần giống với Nguyễn Khang.
Nhưng ông già lạ thường này, cũng quỳ xuống trước biệt thự. Nhìn tư thế này, hai người bọn họ không phải vừa mới tới, ít nhất cũng đã quỳ một tiếng rồi…
Đột nhiên, Triệu Quyền Lập nhìn thẳng vào má ông lão, như đang nghĩ tới điều gì đó, không khỏi thốt lên: “Ông… ông là vua tàu biển Dương Hải, Nguyễn Thiên Thành?!”
Tần Vũ Phong đã trở lại! “Anh có sao không…anh có bị thương không?”
Lâm Kiều Như chạy đến ngay lập tức, sự lo lắng trong mắt cô ấy chỉ đơn giản là sắp tràn về, giống như một người vợ nhìn thấy sự trở về của người chồng đã nhiều năm đi thám hiểm. “Đừng lo lắng, đã xong! Để anh ra mặt, mọi chuyện đều có thể giải quyết!” Tần Vũ Phong cười nói. “Tuyệt vời!”
Lâm Kiều Như thở phào nhẹ nhõm, và tảng đá lớn trong tim cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Ba người nhà họ Triệu, sau đó còn ngồi đơ ra, vẻ mặt khó tin.
Phải biết rằng Nguyễn Khang không phải là một kẻ ngoan cố, và anh ta luôn muốn chiến đấu hoặc giết người.
Theo ý kiến của bọn họ, cho dù Tần Vũ Phong có thể sống sót quay về, anh ta cũng sẽ bị đánh bầm dập khắp người, ai biết được rằng hiện tại… anh ta đã trở về bình an vô sự! “Thằng nhãi, cậu có thực sự thành công không?” Triệu Quyền Lập đặt câu hỏi. “Đương nhiên!”
Tần Vũ Phong gật đầu. “Anh làm thế nào mà được như vậy? Rõ ràng không một xu dính túi, nhưng có thể xoa dịu cơn tức giận của thiếu gia họ Nguyễn, chuyện này… không thể nào!” Triệu Quyền Lập vẫn có phần không tin. “Đây là bí mật của tôi, anh không cần biết!”
Tần Vũ Phong thừa nước đục thể câu đi qua, cũng không thèm tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, quay lại nhìn Lâm Kiều Như và nói: “Kiều Như, đã muộn rồi, hãy về phòng và nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!”
Hôm nay nhìn thấy Tần Vũ Phong trở về, trong lòng đột nhiên thả lỏng, mệt mỏi cũng dâng lên.
Khi Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như trở về phòng, ba người họ Triệu không ngủ được nữa liền tụ tập lại thì thầm.
Ba, thằng nhãi Tần Vũ Phong kia, anh ta có con át chủ bài gì để đối phó với con trai của ông vua bến tàu? Anh ta không phải là một nhân vật lớn, tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi?” Triệu Quyền trầm giọng hỏi. “Không thể!”
Triệu Đại Hải lắc đầu: “Cả Dương Hải đều biết anh ta vào ở rể nhà họ Lâm 3 năm rồi, anh ta vô dụng và kém cỏi như một con chó, làm sao anh ta có thể trở thành một nhân vật lớn được? Theo tôi, anh ta có lẽ không đến bến tàu Dương Hải mà chỉ đi loanh quanh bên ngoài!”
“Cái gì?”
Triệu Quyền sắc mặt đại biển, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Tên khốn kiếp này, dám giở trò với chúng ta! Thiếu gia họ Nguyễn kia không bỏ qua, những bức ảnh tôi bị chụp, hả không phải là muốn lan truyền chúng trên mạng chứ?”
“Này…hiện tại cũng không làm gì được! Trở về thu dọn một ít hành lý, chúng ta sáng sớm ngày mai lập tức rời đi khỏi, biển Dương Hải nơi không biệt đúng sau này! Bằng không, nếu như nhà họ Nguyễn đến cửa, mọi chuyện sẽ kết thúc!”
Rõ ràng là lỗi của bọn họ, nhưng bây giờ, Triệu Đại Hải đã sẵn sàng lẻn đi và để Lâm Kiều Như và Tần Vũ Phong chịu trách nhiệm.
Sáng sớm hôm sau. “Xuỵt…nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức họ
Ba người nhà họ Triệu đang cầm hành lý, lén lén lút lút cạy cửa chính biệt thự, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay sau đó, ba người họ đã bị sốc!
Bởi vì ở bên ngoài biệt thự, một già một trẻ đang quỳ trước cửa.
Người trẻ hơn là Nguyễn Khang, người đã có xung đột với bọn họ ngày hôm qua.
Giờ đây, Nguyễn Khang không còn kiêu căng ngạo mạn như trước nữa, đầu rũ rượi, run lẩy bẩy, như một con gà chọi thua trận
Lão già bên cạnh thái dương có đốm trắng, khuôn mặt chữ Hán không giận tự uy, lông mày có phần giống với Nguyễn Khang.
Nhưng ông già lạ thường này, cũng quỳ xuống trước biệt thự. Nhìn tư thế này, hai người bọn họ không phải vừa mới tới, ít nhất cũng đã quỳ một tiếng rồi…
Đột nhiên, Triệu Quyền Lập nhìn thẳng vào má ông lão, như đang nghĩ tới điều gì đó, không khỏi thốt lên: “Ông… ông là vua tàu biển Dương Hải, Nguyễn Thiên Thành?!”