Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-350
Chương 350
“Ầm!”
Câu nói này giống như một tảng đá lớn ném vào mặt nước tĩnh lặng, khuấy động ngàn con sóng, gây nên chấn động cực lớn.
Tổ chức? Cách xưng hô này của Đường Minh thật không thể tưởng tượng nổi! Phải biết rằng ông ta chính là người đứng đầu của cả tỉnh Thạch Trì.
Trên đời này người có thể khiến cho ông ta tự xưng là “ti chức” thực sự ít ỏi vô cùng, cũng chỉ có sự tồn tại của những vị trên đỉnh kim tự tháp ở Đế Đô.
Nhưng mà dù thế nào thì Dương Thiên Hải cũng không tin, sự thật còn hơn vạn lời nói.
Tổng đốc Thanh Trì cũng được, chỉ huy sứ biên giới phía nam cũng thế, giờ phút này đều cúi đầu xưng thần trước mặt Tần Vũ Phong.
Người nhà họ Dương ở đằng xa đều đã nổ tung. “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” “Hai vị nhân vật lớn liên tiếp nhau hành lễ với tên nhóc này” “Hay anh ta là cậu chủ nhà tài phiệt ở Đế Đô, hoặc là đến từ hoàng tộc?” Giờ khắc này Dương Thiên Hải đã hối hận xanh cả ruột. Trong lòng ông ta cũng chửi bới kịch liệt bố con nhà họ Lăng.
Ông ta vốn cho rằng Tần Vũ Phong không có lại lịch gì, chỉ là một quân nhân bình thường của biên giới phía bắc.
Chỉ cần động một ngón tay là có thể dễ dàng nghiền chết! Ai ngờ sự tình bây giờ đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của ông ta. Nếu tối nay không xử lý thích đáng thì ông ta có thể sẽ toi đời.
Nghĩ vậy toàn thân Dương Thiên Hải liền toát ra toàn mồ hôi lạnh, sau đó đứng từ xa nhìn về phía Tần Vũ Phong, cung kính hỏi: “Người anh em, có lẽ lúc trước chúng ta đã có hiểu lầm!”
“Hiểu lầm?”.
Tần Vũ Phong nhíu mày, lộ vẻ trêu tức: “Phó tổng đốc Dương, vừa rồi khi ông sai người nổ súng đâu có nói như vậy nhỉ!”.
“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm! Người anh em à, không biết rốt cuộc cậu có thân phận gì?” Dương Thiên Hải hỏi thật cẩn thận.
Giờ trong mắt ông ta Tần Vũ Phong như được bao bọc trong sương mù, hùng mạnh mà lại thần bí!
Muốn giải quyết phiền toái thì nhất định phải biết được thân phận của Tần Vũ Phong!
Nhưng Tần Vũ Phong không đáp lời ông ta mà khoát tay với Tiêu Mặc Chiến dặn dò: “Mang túi kia tới”.
“Tuân lệnh!”.
Tiêu Mặc Chiến lập tức quay về chuyên cơ Kỳ Lân, lấy ra một cái túi màu đen, bên trong không biết giấu thứ gì.
Anh ta rất nhanh đã quay về trước mặt Tần Vũ Phong. “Bốp!”.
Tần Vũ Phong mở cái túi màu đen ra, chỉ thấy một áo mãng bào màu vàng kim xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Con mãng xà to lớn được thêu bằng tơ vàng giờ khắc này như “sống” lại, giường nanh múa vuốt ngửa mặt lên trời rít gào.
Tần Vũ Phong giơ hai tay ra khoác mãng bào lên người. Giờ khắc này anh như vị quân vương xuất hiện, lại cũng như sát thần giáng thế. Ngồi nắm giang sơn, cánh tay che trời! Mãng xà nuốt trời, khí thể át rồng thiêng.
Khi phách toát ra từ người anh lấn át cả tổng đốc Đường Minh và chỉ huy sử Vũ La Uy. Vạn vật trên thế gian gộp lại tựa như không bì kịp một ngón út của anh. “Áo mãng bào! Thế mà lại là áo mãng bào!” Đồng tử mắt Dương Thiên Hải co rút, miệng há to đủ nuốt cả một quả trứng vịt.
Không chỉ Dương Thiên Hải mà tất cả những người khác tại đó cũng đều ngây ra như phỗng, như bị hóa đá không thể động đậy.
Ở Đại Ninh trừ bỏ hoàng tử thì chỉ có vương gia của tứ đại vương tộc mới có thể mặc áo mãng bào.
Nhưng họ chưa từng gặp qua nhân vật Tần Vũ Phong này. Đột nhiên trong đầu mọi người hiện lên một cái tên! “Chẳng lẽ là anh ta?”.
Đúng lúc này Tiêu Mặc Chiến đột ngột bước mạnh về phía trước, hung hăng trừng mắt với Dương Thiên Hải, ngạo nghễ mở miệng: “Đồ có mắt không trọng, giờ tôi nói cho ông biết đại nhân nhà tôi đến tột cùng là ai nhé”
“Ầm!”
Câu nói này giống như một tảng đá lớn ném vào mặt nước tĩnh lặng, khuấy động ngàn con sóng, gây nên chấn động cực lớn.
Tổ chức? Cách xưng hô này của Đường Minh thật không thể tưởng tượng nổi! Phải biết rằng ông ta chính là người đứng đầu của cả tỉnh Thạch Trì.
Trên đời này người có thể khiến cho ông ta tự xưng là “ti chức” thực sự ít ỏi vô cùng, cũng chỉ có sự tồn tại của những vị trên đỉnh kim tự tháp ở Đế Đô.
Nhưng mà dù thế nào thì Dương Thiên Hải cũng không tin, sự thật còn hơn vạn lời nói.
Tổng đốc Thanh Trì cũng được, chỉ huy sứ biên giới phía nam cũng thế, giờ phút này đều cúi đầu xưng thần trước mặt Tần Vũ Phong.
Người nhà họ Dương ở đằng xa đều đã nổ tung. “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” “Hai vị nhân vật lớn liên tiếp nhau hành lễ với tên nhóc này” “Hay anh ta là cậu chủ nhà tài phiệt ở Đế Đô, hoặc là đến từ hoàng tộc?” Giờ khắc này Dương Thiên Hải đã hối hận xanh cả ruột. Trong lòng ông ta cũng chửi bới kịch liệt bố con nhà họ Lăng.
Ông ta vốn cho rằng Tần Vũ Phong không có lại lịch gì, chỉ là một quân nhân bình thường của biên giới phía bắc.
Chỉ cần động một ngón tay là có thể dễ dàng nghiền chết! Ai ngờ sự tình bây giờ đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của ông ta. Nếu tối nay không xử lý thích đáng thì ông ta có thể sẽ toi đời.
Nghĩ vậy toàn thân Dương Thiên Hải liền toát ra toàn mồ hôi lạnh, sau đó đứng từ xa nhìn về phía Tần Vũ Phong, cung kính hỏi: “Người anh em, có lẽ lúc trước chúng ta đã có hiểu lầm!”
“Hiểu lầm?”.
Tần Vũ Phong nhíu mày, lộ vẻ trêu tức: “Phó tổng đốc Dương, vừa rồi khi ông sai người nổ súng đâu có nói như vậy nhỉ!”.
“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm! Người anh em à, không biết rốt cuộc cậu có thân phận gì?” Dương Thiên Hải hỏi thật cẩn thận.
Giờ trong mắt ông ta Tần Vũ Phong như được bao bọc trong sương mù, hùng mạnh mà lại thần bí!
Muốn giải quyết phiền toái thì nhất định phải biết được thân phận của Tần Vũ Phong!
Nhưng Tần Vũ Phong không đáp lời ông ta mà khoát tay với Tiêu Mặc Chiến dặn dò: “Mang túi kia tới”.
“Tuân lệnh!”.
Tiêu Mặc Chiến lập tức quay về chuyên cơ Kỳ Lân, lấy ra một cái túi màu đen, bên trong không biết giấu thứ gì.
Anh ta rất nhanh đã quay về trước mặt Tần Vũ Phong. “Bốp!”.
Tần Vũ Phong mở cái túi màu đen ra, chỉ thấy một áo mãng bào màu vàng kim xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Con mãng xà to lớn được thêu bằng tơ vàng giờ khắc này như “sống” lại, giường nanh múa vuốt ngửa mặt lên trời rít gào.
Tần Vũ Phong giơ hai tay ra khoác mãng bào lên người. Giờ khắc này anh như vị quân vương xuất hiện, lại cũng như sát thần giáng thế. Ngồi nắm giang sơn, cánh tay che trời! Mãng xà nuốt trời, khí thể át rồng thiêng.
Khi phách toát ra từ người anh lấn át cả tổng đốc Đường Minh và chỉ huy sử Vũ La Uy. Vạn vật trên thế gian gộp lại tựa như không bì kịp một ngón út của anh. “Áo mãng bào! Thế mà lại là áo mãng bào!” Đồng tử mắt Dương Thiên Hải co rút, miệng há to đủ nuốt cả một quả trứng vịt.
Không chỉ Dương Thiên Hải mà tất cả những người khác tại đó cũng đều ngây ra như phỗng, như bị hóa đá không thể động đậy.
Ở Đại Ninh trừ bỏ hoàng tử thì chỉ có vương gia của tứ đại vương tộc mới có thể mặc áo mãng bào.
Nhưng họ chưa từng gặp qua nhân vật Tần Vũ Phong này. Đột nhiên trong đầu mọi người hiện lên một cái tên! “Chẳng lẽ là anh ta?”.
Đúng lúc này Tiêu Mặc Chiến đột ngột bước mạnh về phía trước, hung hăng trừng mắt với Dương Thiên Hải, ngạo nghễ mở miệng: “Đồ có mắt không trọng, giờ tôi nói cho ông biết đại nhân nhà tôi đến tột cùng là ai nhé”