Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-412
Chương 412: Thẩm vấn
Phòng thẩm vấn.
Gia đình bốn người của Lâm Yến Vân bị một sợi dây đặc biệt buộc vào ghế nên không thể di chuyển được chút nào.
"Ba, chuyện quái gì đang xảy ra, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng đúng không?" Lâm Hoàng Quân run run hỏi, giọng nói run lên vì sợ hãi. Hôm qua, họ đã đi đến Nhà thờ Trắng và tham dự lễ cưới.
Sau khi Lâm Yến Vân hất bát vôi sống, cô không dám ở lại lâu, cùng gia đình trực tiếp chạy trốn khỏi Dương Hải và trốn trong một khách sạn nhỏ nằm ở một nông trang.
Không ngờ sáng sớm nay, một đám binh lính cầm theo súng thật đạn thật xông vào khách sạn bắt bọn họ rồi tổng thẳng bọn họ vào đây.
"Chết tiệt! Những tên đó hẳn là thuộc hạ của Tần Vũ Phong!" Lâm Yến Vân nghiến răng, trên mặt lộ ra vẻ oán độc.
“Không biết con chó cái Lâm Kiều Như có năng lực gì mê hoặc Tần Vũ Phong!” Dương Nguyệt Dung cũng rất tức giận. Là con gái riêng, Lâm Kiều Như chưa bao giờ thôi bị bạc đãi và chịu đựng tủi nhục.
Ai biết được rằng bây giờ, Chiến thần danh vọng vang danh, nắm trong tay hàng ngàn binh lính lại xem cô như bảo bối, là vật đầu tim!
"Này... Bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng rằng Kiều Như được an toàn! Nếu cô có mệnh hệ gì, tất cả chúng ta đều sẽ phải chịu chết!" Lâm Quốc Triều thở dài.
"Két!" Đột nhiên, cửa phòng thẩm vấn mở ra. Tần Vũ Phong thong thả đi vào. "Tại sao lại là anh?!". Lâm Yến Vân không khỏi thốt lên, lộ ra vẻ khó tin. Ba người còn lại cũng sửng sốt.
Ngày hôm qua tại nhà thờ Trắng, bọn họ nhìn thấy Chiến Thần Thiên Vũ cưỡi phi cơ chiến đấu, như là thiên thần hạ xuống trần gian, giết chết Đường Tam Hoàng và hai vị Thiên vương.
Chuyện này thì có liên quan gì đến Tần Vũ Phong?
Cho tới giờ phút này, bọn họ vẫn không biết rằng Tần Vũ Phong chính là Chiến Thần trong truyền thuyết!
Bên kia, Tần Vũ Phong cũng không có ý giải thích, bước nhanh đi về phía trước lạnh lùng nhìn bốn người, ánh mắt sắc như dao.
"Họ Tần, thả chúng tôi ra! Anh không có lý gì bắt hay giam cầm bọn tôi cả, cẩn thận chúng tôi tố cáo anh!!!" Lâm Quận Hoàng nghiến răng uy hiếp.
Trong ba năm trước, Lâm Quận Hoàng luôn hất hàm sai vặt anh, luôn coi Tần Vũ Phong là đồ bỏ đi, cho nên thái độ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy.
"Chát!" Tần Vũ Phong giơ tay phải hung hăng tát Lâm Quận Hoàng. Dưới cơn tức giận của mình, anh cũng không nương tay chút nào!
Lâm Quận Hoàng hai má trong nháy mắt thũng xuống, xương trắng đâm thủng da thịt, máu đỏ kinh người chảy ra, bảy tám cái răng đều bị đánh văng ra.
"Ahhhhhhhhhhh!" Lâm Quận Hoàng hét lên một tiếng đau đớn, suýt nữa ngất đi.
Những người khác không ngờ rằng cú tát của Tần Vũ Phong lại tàn nhẫn như vậy, giống như của Tu La sát thần!
"Thằng khốn, cậu thật độc ác, tại sao lại làm như vậy, cậu làm biến dạng mặt của Lâm Quân Hoàng rồi!"
Dương Nguyệt Dung run lên vì tức giận khi thấy con trai mình bị thương. "Tôi độc ác?"
Tần Vũ Phong trong mắt thở ra lửa giận, tức giận gầm lên: "Đồ long lang dạ sói, các người thông đồng với Đường Tam Hoàng, làm ra cái chuyện mà đến thần còn không nhìn nổi đối với Kiều Như, vậy mà các người còn dám ở đây đòi công bằng sao?"
"Vì các người, mà hai mắt của Lâm Kiều Như đã mù, suýt chút nữa không giữ được mạng, vậy các người tính chuyện này đi!"
Trong từng câu nói đều toát ra sát khí! Nhiệt độ trong phòng thẩm vấn dường như đã giảm xuống 0, mặt đất phủ đầy băng giá. "Không! Làm ơn... Đừng giết tôi... Tôi còn chưa sống đủ, tôi chưa muốn chết'll" Lâm Quốc Triều tuyệt vọng cầu xin.
Ông ta từ trước đến nay đều là tham sống sợ chết, nay lại bị kích thích, tâm lý phòng ngự hoàn toàn sụp đổ.
- ------------------
Phòng thẩm vấn.
Gia đình bốn người của Lâm Yến Vân bị một sợi dây đặc biệt buộc vào ghế nên không thể di chuyển được chút nào.
"Ba, chuyện quái gì đang xảy ra, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng đúng không?" Lâm Hoàng Quân run run hỏi, giọng nói run lên vì sợ hãi. Hôm qua, họ đã đi đến Nhà thờ Trắng và tham dự lễ cưới.
Sau khi Lâm Yến Vân hất bát vôi sống, cô không dám ở lại lâu, cùng gia đình trực tiếp chạy trốn khỏi Dương Hải và trốn trong một khách sạn nhỏ nằm ở một nông trang.
Không ngờ sáng sớm nay, một đám binh lính cầm theo súng thật đạn thật xông vào khách sạn bắt bọn họ rồi tổng thẳng bọn họ vào đây.
"Chết tiệt! Những tên đó hẳn là thuộc hạ của Tần Vũ Phong!" Lâm Yến Vân nghiến răng, trên mặt lộ ra vẻ oán độc.
“Không biết con chó cái Lâm Kiều Như có năng lực gì mê hoặc Tần Vũ Phong!” Dương Nguyệt Dung cũng rất tức giận. Là con gái riêng, Lâm Kiều Như chưa bao giờ thôi bị bạc đãi và chịu đựng tủi nhục.
Ai biết được rằng bây giờ, Chiến thần danh vọng vang danh, nắm trong tay hàng ngàn binh lính lại xem cô như bảo bối, là vật đầu tim!
"Này... Bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng rằng Kiều Như được an toàn! Nếu cô có mệnh hệ gì, tất cả chúng ta đều sẽ phải chịu chết!" Lâm Quốc Triều thở dài.
"Két!" Đột nhiên, cửa phòng thẩm vấn mở ra. Tần Vũ Phong thong thả đi vào. "Tại sao lại là anh?!". Lâm Yến Vân không khỏi thốt lên, lộ ra vẻ khó tin. Ba người còn lại cũng sửng sốt.
Ngày hôm qua tại nhà thờ Trắng, bọn họ nhìn thấy Chiến Thần Thiên Vũ cưỡi phi cơ chiến đấu, như là thiên thần hạ xuống trần gian, giết chết Đường Tam Hoàng và hai vị Thiên vương.
Chuyện này thì có liên quan gì đến Tần Vũ Phong?
Cho tới giờ phút này, bọn họ vẫn không biết rằng Tần Vũ Phong chính là Chiến Thần trong truyền thuyết!
Bên kia, Tần Vũ Phong cũng không có ý giải thích, bước nhanh đi về phía trước lạnh lùng nhìn bốn người, ánh mắt sắc như dao.
"Họ Tần, thả chúng tôi ra! Anh không có lý gì bắt hay giam cầm bọn tôi cả, cẩn thận chúng tôi tố cáo anh!!!" Lâm Quận Hoàng nghiến răng uy hiếp.
Trong ba năm trước, Lâm Quận Hoàng luôn hất hàm sai vặt anh, luôn coi Tần Vũ Phong là đồ bỏ đi, cho nên thái độ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy.
"Chát!" Tần Vũ Phong giơ tay phải hung hăng tát Lâm Quận Hoàng. Dưới cơn tức giận của mình, anh cũng không nương tay chút nào!
Lâm Quận Hoàng hai má trong nháy mắt thũng xuống, xương trắng đâm thủng da thịt, máu đỏ kinh người chảy ra, bảy tám cái răng đều bị đánh văng ra.
"Ahhhhhhhhhhh!" Lâm Quận Hoàng hét lên một tiếng đau đớn, suýt nữa ngất đi.
Những người khác không ngờ rằng cú tát của Tần Vũ Phong lại tàn nhẫn như vậy, giống như của Tu La sát thần!
"Thằng khốn, cậu thật độc ác, tại sao lại làm như vậy, cậu làm biến dạng mặt của Lâm Quân Hoàng rồi!"
Dương Nguyệt Dung run lên vì tức giận khi thấy con trai mình bị thương. "Tôi độc ác?"
Tần Vũ Phong trong mắt thở ra lửa giận, tức giận gầm lên: "Đồ long lang dạ sói, các người thông đồng với Đường Tam Hoàng, làm ra cái chuyện mà đến thần còn không nhìn nổi đối với Kiều Như, vậy mà các người còn dám ở đây đòi công bằng sao?"
"Vì các người, mà hai mắt của Lâm Kiều Như đã mù, suýt chút nữa không giữ được mạng, vậy các người tính chuyện này đi!"
Trong từng câu nói đều toát ra sát khí! Nhiệt độ trong phòng thẩm vấn dường như đã giảm xuống 0, mặt đất phủ đầy băng giá. "Không! Làm ơn... Đừng giết tôi... Tôi còn chưa sống đủ, tôi chưa muốn chết'll" Lâm Quốc Triều tuyệt vọng cầu xin.
Ông ta từ trước đến nay đều là tham sống sợ chết, nay lại bị kích thích, tâm lý phòng ngự hoàn toàn sụp đổ.
- ------------------