Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-472
Chương 472: Hung thủ
Khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống đất, một ngày mới lại đến.
Đối với hầu hết những người bình thường khác, đây chắc chắn sẽ là một ngày bình thường.
Tuy nhiên, những người thuộc giai cấp quyền lực đã nhận được một tin tức đáng kinh ngạc của đêm ngày hôm qua.
"Các người đã nghe nói gì chưa? Tiệc cưới của Thiếu chủ Khương phiệt đã bị người ta đập vỡ sân, ngay cả cô dâu cũng bị cướp đi."
“Cướp cô dâu sao? Nhưng Chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết đúng là uy vũ khí phách, không ai có thể so bì được. Mà bố con Khương phiệt còn bị bức bách đến mức phải quỳ xuống đất.”
"Ai... Chỉ tiếc tôi không thể có mặt ở hiện trường mà tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó!”
“Nghe nói thân thể của Chiến-hần Thiên Vũ cũng rất cao, anh ta là cậu chủ của Tân phiệt đó."
"Cậu chủ Tần Thiên Lâm sao? Không phải cậu ta đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi hay sao?"
“Không phải là Tân Thiên Lâm, mà là con trai lớn của ông chủ Tần phiệt, người đã mất tích một cách ly kỳ vào mười tám năm trước”
“Là anh ta sao?”
“Ha ha, lúc này chúng ta lại có kịch hay để xem rồi”
Ở mọi ngóc ngách của Để Đô, mọi người đều đang không ngừng bàn tán về chuyện này.
Dù sao năm đó Thượng Quan Hoài Thương cũng đã phải nhận một cái chết thảm và làm mọi nơi ầm ĩ sôi nổi.
Chỉ tiếc Tần phiệt và phương phiệt lại quá lớn mạnh, cho nên bọn họ đã trực tiếng bịt miệng tất cả mọi người lại. Không những thế, bọn họ còn đuổi nhà họ Thượng Quan ra khỏi Đế Đô.
Không nghĩ tới, mười tám năm sau, người đã bị vứt bỏ năm đó lại mang theo cơn giận tận trời cao mà trở về.
Nhà hàng Côn Luân.
Người đang ở trung tâm của cơn bão tố là Tần Vũ Phong vẫn đang bình tĩnh tự nhiên mà cùng Vân Tú Anh ăn sáng.
“Chị Tú Anh, chị phải ăn nhiều hơn một chút, chị gầy quá rồi”
Tần Vũ Phong không ngừng gắp thêm thức ăn vào bát cho cô ấy.
“Như vậy là đủ rồi!”
Vân Tú Anh thấy thế thì cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Mấy năm nay, cô ấy vốn bị Khương Thạch Phương bắt làm người giúp việc, hét tới bảo lui. Cuối cùng, lúc này cô ấy cũng có thể sống một cuộc sống bình thường.
“Em trai, em khua chiêng gióng trống mà trở về như vậy, em sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đây chứ?” Vân Tú Anh lo lắng hỏi.
Cô ấy cũng không biết gì về kế hoạch của Tần Vũ Phong.
Nhưng đối với cô ấy mà nói, chuyện Tân phiệt lớn mạnh đã khắc sâu vào tủy xương.
"Chị Tú Anh, chị không cần phải lo lắng đâu! Đêm qua, không phải chị cũng đã thấy rồi sao? Chiếc áo thêu mãng xà mà em khoác trên người, cho dù có là Khương Cửu Đỉnh cũng phải quỳ xuống hành lễ! Lần này trở về, em sẽ vì mẹ của mình mà đòi lại công lý” Tần Vũ Phong trầm giọng nói.
"Chuyện này... Được rồi."
Mặc dù trong lòng Vân Tú Anh vẫn có chút do dự nhưng cô ấy cũng không có khuyên nhủ nữa. Ngược lại cô ấy còn sinh ra vài phần chờ mong..
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô ấy đã trở về khách sạn để nghỉ ngơi.
"Cốc cốc cốc!”
Đột nhiên, Tiêu Mặc Chiến bước nhanh đến, một đầu gối quỳ xuống đất báo cáo: "Đại nhân, tôi đã tra ra được hung thủ năm đó đã làm theo mệnh lệnh của phương phiệt mà đuổi giết ngài và bà chủ Thượng Quan rồi”
"Nói... Là ai?"
Ánh mắt của Tần Vũ Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Anh lớn tiếng hỏi.
Trong đêm đen tốt đẫm máu của năm đó, anh vẫn còn là một đứa trẻ cho nên anh đã được mẹ mình ôm trong lòng. Cũng chính vì vậy mà anh không thể thấy rõ được bộ dáng của tên sát thủ đó.
Mấy năm nay, khi phục vụ ở biên giới phía Bắc, tuy rằng chức vị không ngừng tăng lên, nhưng thể lực của anh vẫn còn chưa vươn được đến Đế Đô..
Bây giờ trở về, anh nhất định phải điều tra thật cẩn thận để báo mối thâm thù đại hận này.
“Trạng nguyên mảng võ thuật, Hách Quang Minh!”
Tiêu Mặc Chiến nói ra một cái tên.
“Là anh ta sao?”
Tân Vũ Phong nhíu mày, tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn.
Người xưa có câu, học được văn học hay võ nghệ, cũng đều là bán cho bậc đế vương.
Co dù là văn thần hay võ tướng, nguyện vọng lớn nhất cũng chính là vì đế vương phục mệnh.
Và cách nhanh nhất để làm được chuyện này, đó chính là kỳ thi khoa cử.
Cuộc thi vẽ thì cứ mỗi mười năm sẽ được tổ chức một lần. Bất kể tuổi tác, đây sẽ là cơ hội hội tụ tất cả các cao thủ võ thuật khắp nơi trên cả nước. Hơn nữa, hàm lượng vàng còn cao hơn nhiều so với các cuộc thi đấu thông thường khác.
- ------------------
Khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống đất, một ngày mới lại đến.
Đối với hầu hết những người bình thường khác, đây chắc chắn sẽ là một ngày bình thường.
Tuy nhiên, những người thuộc giai cấp quyền lực đã nhận được một tin tức đáng kinh ngạc của đêm ngày hôm qua.
"Các người đã nghe nói gì chưa? Tiệc cưới của Thiếu chủ Khương phiệt đã bị người ta đập vỡ sân, ngay cả cô dâu cũng bị cướp đi."
“Cướp cô dâu sao? Nhưng Chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết đúng là uy vũ khí phách, không ai có thể so bì được. Mà bố con Khương phiệt còn bị bức bách đến mức phải quỳ xuống đất.”
"Ai... Chỉ tiếc tôi không thể có mặt ở hiện trường mà tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó!”
“Nghe nói thân thể của Chiến-hần Thiên Vũ cũng rất cao, anh ta là cậu chủ của Tân phiệt đó."
"Cậu chủ Tần Thiên Lâm sao? Không phải cậu ta đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi hay sao?"
“Không phải là Tân Thiên Lâm, mà là con trai lớn của ông chủ Tần phiệt, người đã mất tích một cách ly kỳ vào mười tám năm trước”
“Là anh ta sao?”
“Ha ha, lúc này chúng ta lại có kịch hay để xem rồi”
Ở mọi ngóc ngách của Để Đô, mọi người đều đang không ngừng bàn tán về chuyện này.
Dù sao năm đó Thượng Quan Hoài Thương cũng đã phải nhận một cái chết thảm và làm mọi nơi ầm ĩ sôi nổi.
Chỉ tiếc Tần phiệt và phương phiệt lại quá lớn mạnh, cho nên bọn họ đã trực tiếng bịt miệng tất cả mọi người lại. Không những thế, bọn họ còn đuổi nhà họ Thượng Quan ra khỏi Đế Đô.
Không nghĩ tới, mười tám năm sau, người đã bị vứt bỏ năm đó lại mang theo cơn giận tận trời cao mà trở về.
Nhà hàng Côn Luân.
Người đang ở trung tâm của cơn bão tố là Tần Vũ Phong vẫn đang bình tĩnh tự nhiên mà cùng Vân Tú Anh ăn sáng.
“Chị Tú Anh, chị phải ăn nhiều hơn một chút, chị gầy quá rồi”
Tần Vũ Phong không ngừng gắp thêm thức ăn vào bát cho cô ấy.
“Như vậy là đủ rồi!”
Vân Tú Anh thấy thế thì cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Mấy năm nay, cô ấy vốn bị Khương Thạch Phương bắt làm người giúp việc, hét tới bảo lui. Cuối cùng, lúc này cô ấy cũng có thể sống một cuộc sống bình thường.
“Em trai, em khua chiêng gióng trống mà trở về như vậy, em sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đây chứ?” Vân Tú Anh lo lắng hỏi.
Cô ấy cũng không biết gì về kế hoạch của Tần Vũ Phong.
Nhưng đối với cô ấy mà nói, chuyện Tân phiệt lớn mạnh đã khắc sâu vào tủy xương.
"Chị Tú Anh, chị không cần phải lo lắng đâu! Đêm qua, không phải chị cũng đã thấy rồi sao? Chiếc áo thêu mãng xà mà em khoác trên người, cho dù có là Khương Cửu Đỉnh cũng phải quỳ xuống hành lễ! Lần này trở về, em sẽ vì mẹ của mình mà đòi lại công lý” Tần Vũ Phong trầm giọng nói.
"Chuyện này... Được rồi."
Mặc dù trong lòng Vân Tú Anh vẫn có chút do dự nhưng cô ấy cũng không có khuyên nhủ nữa. Ngược lại cô ấy còn sinh ra vài phần chờ mong..
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô ấy đã trở về khách sạn để nghỉ ngơi.
"Cốc cốc cốc!”
Đột nhiên, Tiêu Mặc Chiến bước nhanh đến, một đầu gối quỳ xuống đất báo cáo: "Đại nhân, tôi đã tra ra được hung thủ năm đó đã làm theo mệnh lệnh của phương phiệt mà đuổi giết ngài và bà chủ Thượng Quan rồi”
"Nói... Là ai?"
Ánh mắt của Tần Vũ Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Anh lớn tiếng hỏi.
Trong đêm đen tốt đẫm máu của năm đó, anh vẫn còn là một đứa trẻ cho nên anh đã được mẹ mình ôm trong lòng. Cũng chính vì vậy mà anh không thể thấy rõ được bộ dáng của tên sát thủ đó.
Mấy năm nay, khi phục vụ ở biên giới phía Bắc, tuy rằng chức vị không ngừng tăng lên, nhưng thể lực của anh vẫn còn chưa vươn được đến Đế Đô..
Bây giờ trở về, anh nhất định phải điều tra thật cẩn thận để báo mối thâm thù đại hận này.
“Trạng nguyên mảng võ thuật, Hách Quang Minh!”
Tiêu Mặc Chiến nói ra một cái tên.
“Là anh ta sao?”
Tân Vũ Phong nhíu mày, tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn.
Người xưa có câu, học được văn học hay võ nghệ, cũng đều là bán cho bậc đế vương.
Co dù là văn thần hay võ tướng, nguyện vọng lớn nhất cũng chính là vì đế vương phục mệnh.
Và cách nhanh nhất để làm được chuyện này, đó chính là kỳ thi khoa cử.
Cuộc thi vẽ thì cứ mỗi mười năm sẽ được tổ chức một lần. Bất kể tuổi tác, đây sẽ là cơ hội hội tụ tất cả các cao thủ võ thuật khắp nơi trên cả nước. Hơn nữa, hàm lượng vàng còn cao hơn nhiều so với các cuộc thi đấu thông thường khác.
- ------------------