Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-474
Chương 474: Đất rung núi chuyển, thanh thế vang trời
Giọng điệu nói chuyện của người qua đường đó tràn ngập tự hào, như thể đó là một vinh dự rất lớn khi có thể được chiêm ngưỡng tấm biển “phủ Trạng Nguyên” này.
“Nói như vậy, tấm biển này cũng đại biểu cho bộ mặt của nhà họ Hách Quang à?” Tân Vũ Phong hỏi ngược lại.
“Đương nhiên rồi!”
Người qua đường tiếp tục nói: “Đây chính là bảo vật trấn tộc! Người con trai nhỏ của gia chủ nhà họ Hách Quang nghịch ngợm, không cẩn thận đã làm bẩn một góc tấm biển, kết quả gia chủ nhà họ Hách Quang bừng bừng giận dữ, đánh đứa con trai nhỏ một trăm roi, thiếu chút nữa thì mất cả mạng! Từ đó về sau, không ai dám không tôn trọng với tấm biển này nữa!”
"Ha ha!"
Tần Vũ Phong nở ra nụ cười chế giễu, sau đó búng đầu ngón tay, nội lực phóng ra ngoài.
"Am!"
Nội lực mạnh mẽ ngưng tụ giống như mũi tên được bắn ra từ dây cung, trực tiếp bắn về phía tấm biển.
“Răng rắc!”
Khoảnh khắc tiếp theo, tấm biển chữ vàng vang lên tiếng vỡ tan.
Một vỡ làm đồi!
Rơi xuống đất!
Cảnh tượng đột ngột này vượt qua cả sự dự đoán của mọi người.
Trong phút chốc, trước cửa lặng ngắt như tờ, không một tiếng động, sự yên lặng chết người.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, miệng thì há hốc, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Da đầu người qua đường bên cạnh Tân Vũ Phong tê dại, kinh hãi đứng người. "Anh... Anh có bị điện không?” Phải biết rằng, tấm biển chữ vàng này chính là do Hoàng đế tự tay viết.
Nó tượng trưng cho vinh quang tối cao, cũng đại diện cho bộ mặt của nhà họ Hách Quang!
Vậy mà bây giờ lại bị một tên bệnh hoạn đập đổ xuống ở ngay trước mắt mọi người!
Nhục nhã!
Sự sỉ nhục cực lớn!
Không ít bảo vệ của nhà họ Hách Quang đều đỏ cả hai mắt, trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong một cách hung tợn, hận không thể ăn sống nuốt tươi anh.
"Thằng nhãi này, cậu muốn chết hả!”.
“Hôm nay, đại hội rửa tay chậu vàng của gia chủ quy tụ hơn một nửa nhân vật nổi tiếng trong giới võ đạo! Cậu lấy dũng khí ở đầu mà dám tới đây đập phá nơi này?”.
Tấm biển này chính là do Hoàng đế tặng cho, cho dù lột da của cậu cũng không cách nào đền bù nổi! Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, mau chóng khoanh tay chịu trói, theo chúng tôi đi vào trong nhận tội với gia chủ!”
Rất nhiều bảo vệ sục sôi căm phẫn, không nén được cơn giận.
“Hừ!”
Tân Vũ Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, có uy lực bất khả chiến bại, ngạo nghễ khinh thường mọi người: “Hôm nay tôi tới đây chính là muốn giải quyết một chuyện dứt khoát với Hách Quang Minh, làm sao có thể chạy trốn? Đây chỉ là món khai vị mà thôi!”
Vừa nói, Tần Vũ Phong đi tới trước cửa phủ Trạng Nguyên, nâng khối sư tử đá lên.
Nhìn thấy một màn này, những bảo vệ đều mở to hai mắt, câm miệng không nói được gì.
Bọn họ tựa như bị tạt gáo nước lạnh vào người, không còn vẻ kiêu ngạo tự phụ trước đó.
Con sư tử đá trấn trạch này nặng chừng một tấn! Võ giả bình thường đừng nói nâng lên, cho dù muốn di chuyển nó một chút cũng khó như lên trời. Mà bây giờ, Tân Vũ Phong lại có thể nâng con sư tử đá này lên một cách dễ dàng, chỉ khả năng tài giỏi này đã chứng minh anh là một cao thủ!
“Này!”. Tân Vũ Phong quát to một tiếng, một tay nâng sư tử đá, trực tiếp đập thẳng vào cửa lớn nhà họ Hách Quang. “Ầm ầm!”
Đất rung núi chuyển, thanh thể vang trời, cả tòa phủ dinh thự dường như đều bị lắc lư.
Cánh cửa lớn đó được chế tạo bằng thép tinh chế, bị khối đá cứng ngắc đập vào tạo ra một lỗ thủng, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
Mà tư thế hiên ngang của Tần Vũ Phong, sức mạnh bạt núi, khí thể bao trùm trời!
Tựa như Bá Vương Tây Sở, giáng lâm xuống nhân gian!
"Trời ơi! Thằng nhãi này rốt cuộc là ai?”. “Gỡ tấm biển xuống, lại còn đập vỡ cửa, đây là muốn đối chọi với Võ trạng nguyên mà!”
Tiếp theo đây có vở kịch hay để xem rồi!” Trong đại sảnh của phủ Trạng Nguyên. Một ông già mặc trên người bộ đường trang, ngồi trên ghế thái sư, thưởng thức tách trà thơm.
Tuy rằng ông ta đã lớn tuổi nhưng cơ thể luôn dồi dào khí huyết, nếu nhắm mắt lại đứng trước mặt ông ta sẽ cảm nhận được tiếng máu chảy, tựa như tiếng thác nước đang chảy.
Trong đôi mắt sâu thâm thúy kia thỉnh thoảng lại phát ra ánh mắt lạnh lùng sắc bén, giống như thanh kiếm, khiến người ta không dám khinh thường.
- ------------------
Giọng điệu nói chuyện của người qua đường đó tràn ngập tự hào, như thể đó là một vinh dự rất lớn khi có thể được chiêm ngưỡng tấm biển “phủ Trạng Nguyên” này.
“Nói như vậy, tấm biển này cũng đại biểu cho bộ mặt của nhà họ Hách Quang à?” Tân Vũ Phong hỏi ngược lại.
“Đương nhiên rồi!”
Người qua đường tiếp tục nói: “Đây chính là bảo vật trấn tộc! Người con trai nhỏ của gia chủ nhà họ Hách Quang nghịch ngợm, không cẩn thận đã làm bẩn một góc tấm biển, kết quả gia chủ nhà họ Hách Quang bừng bừng giận dữ, đánh đứa con trai nhỏ một trăm roi, thiếu chút nữa thì mất cả mạng! Từ đó về sau, không ai dám không tôn trọng với tấm biển này nữa!”
"Ha ha!"
Tần Vũ Phong nở ra nụ cười chế giễu, sau đó búng đầu ngón tay, nội lực phóng ra ngoài.
"Am!"
Nội lực mạnh mẽ ngưng tụ giống như mũi tên được bắn ra từ dây cung, trực tiếp bắn về phía tấm biển.
“Răng rắc!”
Khoảnh khắc tiếp theo, tấm biển chữ vàng vang lên tiếng vỡ tan.
Một vỡ làm đồi!
Rơi xuống đất!
Cảnh tượng đột ngột này vượt qua cả sự dự đoán của mọi người.
Trong phút chốc, trước cửa lặng ngắt như tờ, không một tiếng động, sự yên lặng chết người.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, miệng thì há hốc, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Da đầu người qua đường bên cạnh Tân Vũ Phong tê dại, kinh hãi đứng người. "Anh... Anh có bị điện không?” Phải biết rằng, tấm biển chữ vàng này chính là do Hoàng đế tự tay viết.
Nó tượng trưng cho vinh quang tối cao, cũng đại diện cho bộ mặt của nhà họ Hách Quang!
Vậy mà bây giờ lại bị một tên bệnh hoạn đập đổ xuống ở ngay trước mắt mọi người!
Nhục nhã!
Sự sỉ nhục cực lớn!
Không ít bảo vệ của nhà họ Hách Quang đều đỏ cả hai mắt, trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong một cách hung tợn, hận không thể ăn sống nuốt tươi anh.
"Thằng nhãi này, cậu muốn chết hả!”.
“Hôm nay, đại hội rửa tay chậu vàng của gia chủ quy tụ hơn một nửa nhân vật nổi tiếng trong giới võ đạo! Cậu lấy dũng khí ở đầu mà dám tới đây đập phá nơi này?”.
Tấm biển này chính là do Hoàng đế tặng cho, cho dù lột da của cậu cũng không cách nào đền bù nổi! Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, mau chóng khoanh tay chịu trói, theo chúng tôi đi vào trong nhận tội với gia chủ!”
Rất nhiều bảo vệ sục sôi căm phẫn, không nén được cơn giận.
“Hừ!”
Tân Vũ Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, có uy lực bất khả chiến bại, ngạo nghễ khinh thường mọi người: “Hôm nay tôi tới đây chính là muốn giải quyết một chuyện dứt khoát với Hách Quang Minh, làm sao có thể chạy trốn? Đây chỉ là món khai vị mà thôi!”
Vừa nói, Tần Vũ Phong đi tới trước cửa phủ Trạng Nguyên, nâng khối sư tử đá lên.
Nhìn thấy một màn này, những bảo vệ đều mở to hai mắt, câm miệng không nói được gì.
Bọn họ tựa như bị tạt gáo nước lạnh vào người, không còn vẻ kiêu ngạo tự phụ trước đó.
Con sư tử đá trấn trạch này nặng chừng một tấn! Võ giả bình thường đừng nói nâng lên, cho dù muốn di chuyển nó một chút cũng khó như lên trời. Mà bây giờ, Tân Vũ Phong lại có thể nâng con sư tử đá này lên một cách dễ dàng, chỉ khả năng tài giỏi này đã chứng minh anh là một cao thủ!
“Này!”. Tân Vũ Phong quát to một tiếng, một tay nâng sư tử đá, trực tiếp đập thẳng vào cửa lớn nhà họ Hách Quang. “Ầm ầm!”
Đất rung núi chuyển, thanh thể vang trời, cả tòa phủ dinh thự dường như đều bị lắc lư.
Cánh cửa lớn đó được chế tạo bằng thép tinh chế, bị khối đá cứng ngắc đập vào tạo ra một lỗ thủng, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
Mà tư thế hiên ngang của Tần Vũ Phong, sức mạnh bạt núi, khí thể bao trùm trời!
Tựa như Bá Vương Tây Sở, giáng lâm xuống nhân gian!
"Trời ơi! Thằng nhãi này rốt cuộc là ai?”. “Gỡ tấm biển xuống, lại còn đập vỡ cửa, đây là muốn đối chọi với Võ trạng nguyên mà!”
Tiếp theo đây có vở kịch hay để xem rồi!” Trong đại sảnh của phủ Trạng Nguyên. Một ông già mặc trên người bộ đường trang, ngồi trên ghế thái sư, thưởng thức tách trà thơm.
Tuy rằng ông ta đã lớn tuổi nhưng cơ thể luôn dồi dào khí huyết, nếu nhắm mắt lại đứng trước mặt ông ta sẽ cảm nhận được tiếng máu chảy, tựa như tiếng thác nước đang chảy.
Trong đôi mắt sâu thâm thúy kia thỉnh thoảng lại phát ra ánh mắt lạnh lùng sắc bén, giống như thanh kiếm, khiến người ta không dám khinh thường.
- ------------------