Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 882
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tân vũ Phong chưa bao giờ ngờ đến chuyện này, ngay tại một nơi ở xa Để Đô, ở tại Miếu Cương, mà thậm chí còn ở sâu trong lăng mộ!
Rõ ràng là cái loại địa phương như thế này cũng có thể gặp được em trai trên danh nghĩa của mình, nhưng mà trên thực tế thì chính là kẻ thù của nhau.
Không thể thoát khỏi mà!
Có thể nói đến lời này không phải oan gia không tụ họp thì cho thấy đã hoàn toàn đến cực hạn!
Hơn nữa nhìn thấy cái bộ dáng này của Tân Thiên Lâm thống lĩnh nghìn tấn kiếm sĩ Thiết Ưng vô cùng hăng hái.
Người em trai này của anh sau khi lấy được cốt tủy của anh thì trông vô cùng tiêu sái...
Tân Vũ Phong lại cắn chặt răng, trong nháy mắt lửa giận cũng vọt lên cao.
Mà cùng lúc đó, những người đang đứng ở đây, tuy là đang đứng ở một nơi xa xôi nhưng mà cũng không có chút nào là bế tắc cả.
Bọn họ nhất định là chưa từng gặp qua Tần Thiên Lâm, nhưng mà cũng đã từng nghe nói qua nhiều hoặc ít, đã từng nghe nói qua một ít tin tức của Tần Phiệt!
“Đây chính là thiếu chủ của Tần Phiệt, Tân Thiên Lâm.”
"Quả nhiên là tuấn tú lịch sự..”
"Trời ơi, vậy mà hôm nay tôi lại có thể nhìn thấy được thiểu chủ của Tân Phiệt, Tần Thiên Lâm! Về nhà tôi nhất định phải nói cho con dâu của mình!”
“Nhưng mà hình như hôm nay thiếu chủ Tần Thiên Lâm đến lăng mộ ở đây cũng không có chút thiện ý nào thì phải?”
“Dù sao thì chúng ta cũng lấy được thần kinh lợi khí rồi, anh ta cỂg không thể đoạt được!”
“Anh thật là tự đắc!”.
Trong lúc tất cả mọi người đang bàn luận thì sắc mặt của Nam Tuấn Sái lại âm trầm tới cực điểm.
Cung không có thông báo trước một tiếng nào mà cứ như vậy xông vào Tây Nam Miêu Cương.
Thậm chí còn thuê cả thám tử để theo dõi lộ trình của bọn họ...
Đến lúc này, ngay cả Tống Trung Hãn cũng không đứng yên được nữa mà muốn chạy lên chất vấn.
Nhưng mà sau đó lại bị Nam Tuấn Sải ngăn lại.
Thân là Thập Vạn Đại Sơn của Miêu Cường phía tây nam, tổng trại củ của Thất Thập Nhị trại, là người có thực lực mạnh nhất, là người có thân phận cao nhất, nếu như hiện tại Nam Tuấn Sái không nói gì thì chỉ sợ sẽ để người khác trèo lên đầu mình ngồi.
Nghĩ như vậy thì Nam Tuấn Sái nhíu mày thật sâu sau đó bước ra phía trước.
Một người bất thình lình đối diện với thiên quân vạn mã nhưng mà khí phách vẫn như cũ, vẫn uy phong lẫm liệt.
"Thiếu chủ Tần Phiệt!”
Nam Tuấn Sái trầm mặt quát to một tiếng.
Nhưng mà Tân Thiên Lâm cũng không có bất luận phản ứng gì.
Nam Tuấn Sái càng nhíu mày sâu hơn, sắc mặt càng chìm xuống.
“Thiếu chủ Tần Phiệt, cậu không nói tiếng nào mà đã dẫn theo thuộc hạ của mình mang theo nhiều súng đạn như vậy đến Miêu Cương của chúng tôi là có ý gì?”.
“Những thứ này nếu như ở bên trong lăng mộ đang chen chúc lúc này mà bắn súng thì cũng không phải là chuyện nhỏ!”
Nhưng mà Tần Thiên Lâm vẫn như cũ không chịu phản ứng lại lời của Nam Tuấn Sái dù chỉ là một tiếng mà chẳng qua chỉ là hừ lạnh một tiếng, khinh miệt mà duỗi ngón út của mình ra, ngoáy ngoáy lỗ tai của mình thái độ vô cùng kiêu căng.
Đừng nói là lúc này tâm tình của Nam Tuấn Sái khó chịu mà tất cả những người ở Tây Nam Miêu Cương đều cảm thấy đứng ngồi không yên.
"Ô, lại là một tên nhóc không biết điều.”
Công tử Linh Hoa ở đằng sau lưng của Tống Trung Hãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám người họ Tân này là cái thá gì vậy?”
“Thật là trùng hợp!”
Tổng Trung Hãn nói một tiếng sau đó nói với con mình: “Mấy cái người của nhà họ Tần đều điên cuồng, một người là Tần Vũ Phong có lẽ lại chính là thân thích của Tân Thiên Lâm!”
“Chậc chậc chậc, Tân Vũ Phong có giỏi cỡ nào thì cũng chỉ là ám kình đỉnh phong, còn người này dù tuổi trẻ nhưng mà cũng đã là tông sư!”
“Như vậy thì thế nào? So với đại trại chủ của chúng ta ở trong Long Bảng thì cũng chả là cái thá gì?”
- ------------------
Tân vũ Phong chưa bao giờ ngờ đến chuyện này, ngay tại một nơi ở xa Để Đô, ở tại Miếu Cương, mà thậm chí còn ở sâu trong lăng mộ!
Rõ ràng là cái loại địa phương như thế này cũng có thể gặp được em trai trên danh nghĩa của mình, nhưng mà trên thực tế thì chính là kẻ thù của nhau.
Không thể thoát khỏi mà!
Có thể nói đến lời này không phải oan gia không tụ họp thì cho thấy đã hoàn toàn đến cực hạn!
Hơn nữa nhìn thấy cái bộ dáng này của Tân Thiên Lâm thống lĩnh nghìn tấn kiếm sĩ Thiết Ưng vô cùng hăng hái.
Người em trai này của anh sau khi lấy được cốt tủy của anh thì trông vô cùng tiêu sái...
Tân Vũ Phong lại cắn chặt răng, trong nháy mắt lửa giận cũng vọt lên cao.
Mà cùng lúc đó, những người đang đứng ở đây, tuy là đang đứng ở một nơi xa xôi nhưng mà cũng không có chút nào là bế tắc cả.
Bọn họ nhất định là chưa từng gặp qua Tần Thiên Lâm, nhưng mà cũng đã từng nghe nói qua nhiều hoặc ít, đã từng nghe nói qua một ít tin tức của Tần Phiệt!
“Đây chính là thiếu chủ của Tần Phiệt, Tân Thiên Lâm.”
"Quả nhiên là tuấn tú lịch sự..”
"Trời ơi, vậy mà hôm nay tôi lại có thể nhìn thấy được thiểu chủ của Tân Phiệt, Tần Thiên Lâm! Về nhà tôi nhất định phải nói cho con dâu của mình!”
“Nhưng mà hình như hôm nay thiếu chủ Tần Thiên Lâm đến lăng mộ ở đây cũng không có chút thiện ý nào thì phải?”
“Dù sao thì chúng ta cũng lấy được thần kinh lợi khí rồi, anh ta cỂg không thể đoạt được!”
“Anh thật là tự đắc!”.
Trong lúc tất cả mọi người đang bàn luận thì sắc mặt của Nam Tuấn Sái lại âm trầm tới cực điểm.
Cung không có thông báo trước một tiếng nào mà cứ như vậy xông vào Tây Nam Miêu Cương.
Thậm chí còn thuê cả thám tử để theo dõi lộ trình của bọn họ...
Đến lúc này, ngay cả Tống Trung Hãn cũng không đứng yên được nữa mà muốn chạy lên chất vấn.
Nhưng mà sau đó lại bị Nam Tuấn Sải ngăn lại.
Thân là Thập Vạn Đại Sơn của Miêu Cường phía tây nam, tổng trại củ của Thất Thập Nhị trại, là người có thực lực mạnh nhất, là người có thân phận cao nhất, nếu như hiện tại Nam Tuấn Sái không nói gì thì chỉ sợ sẽ để người khác trèo lên đầu mình ngồi.
Nghĩ như vậy thì Nam Tuấn Sái nhíu mày thật sâu sau đó bước ra phía trước.
Một người bất thình lình đối diện với thiên quân vạn mã nhưng mà khí phách vẫn như cũ, vẫn uy phong lẫm liệt.
"Thiếu chủ Tần Phiệt!”
Nam Tuấn Sái trầm mặt quát to một tiếng.
Nhưng mà Tân Thiên Lâm cũng không có bất luận phản ứng gì.
Nam Tuấn Sái càng nhíu mày sâu hơn, sắc mặt càng chìm xuống.
“Thiếu chủ Tần Phiệt, cậu không nói tiếng nào mà đã dẫn theo thuộc hạ của mình mang theo nhiều súng đạn như vậy đến Miêu Cương của chúng tôi là có ý gì?”.
“Những thứ này nếu như ở bên trong lăng mộ đang chen chúc lúc này mà bắn súng thì cũng không phải là chuyện nhỏ!”
Nhưng mà Tần Thiên Lâm vẫn như cũ không chịu phản ứng lại lời của Nam Tuấn Sái dù chỉ là một tiếng mà chẳng qua chỉ là hừ lạnh một tiếng, khinh miệt mà duỗi ngón út của mình ra, ngoáy ngoáy lỗ tai của mình thái độ vô cùng kiêu căng.
Đừng nói là lúc này tâm tình của Nam Tuấn Sái khó chịu mà tất cả những người ở Tây Nam Miêu Cương đều cảm thấy đứng ngồi không yên.
"Ô, lại là một tên nhóc không biết điều.”
Công tử Linh Hoa ở đằng sau lưng của Tống Trung Hãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám người họ Tân này là cái thá gì vậy?”
“Thật là trùng hợp!”
Tổng Trung Hãn nói một tiếng sau đó nói với con mình: “Mấy cái người của nhà họ Tần đều điên cuồng, một người là Tần Vũ Phong có lẽ lại chính là thân thích của Tân Thiên Lâm!”
“Chậc chậc chậc, Tân Vũ Phong có giỏi cỡ nào thì cũng chỉ là ám kình đỉnh phong, còn người này dù tuổi trẻ nhưng mà cũng đã là tông sư!”
“Như vậy thì thế nào? So với đại trại chủ của chúng ta ở trong Long Bảng thì cũng chả là cái thá gì?”
- ------------------