Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 912
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng hiểu ý của Tần Thiên Lâm mà quay đầy hạ lệnh, đám kiếm sĩ Thiết Ưng còn lại đều cầm vũ khí nóng trong tay và chỉ thẳng vào đám người Nam Tuấn Sái.
Mặc dù bây giờ kiếm sĩ Thiết Ưng chỉ còn lại năm trăm người, nhưng bọn họ được trang bị rất hoàn hảo và sức sát thương của vũ khí nóng trong tay bọn họ vẫn vô cùng lớn.
Vẻ mặt của Nam Tuấn Sái lập tức thay đổi.
Ông ta cách Tần Thiên Lâm khá xa nên vốn không nghe rõ Tần Thiên Lâm và lĩnh hội của kiểm sĩ Thiết Ưng đang thảo luận cái gì.
Ông ta chỉ biết kiếm sĩ Thiết Ưng đột nhiên chỉ thẳng súng đạn trong tay về phía bọn họ.
“Thiếu chủ Tân Thiên Lâm, cậu làm như vậy là có ý gì?" Trái tim Nam Tuấn Sái hơi trung xuống mà hỏi.
“Tôi không có ý gì cả”
Tần Thiên Lâm cười nói: “Chỉ là chúng tôi đến Tây Nam Miêu Cương làm khách, nhưng trên đường đi bị chặn lại bởi đất đá..”
“Chúng tôi là khách, trại chủ Nam Đại là chủ chẳng phải nên... cung cấp một vài thuận lợi cho chúng tôi sao?”
Ngoài miệng Tần Thiên Lâm nói rất khách khí, nhưng thật ra chính là muốn bảo đám người ở Tây Nam Miêu Cường đi làm cu-li.
Cũng không thể nói là muốn.
Bây giờ sáng của những kiếm sĩ Thiết Ưng ở phía sau anh ta đã lên nòng và chĩa về đám người Nam Tuấn Sái.
Đây là uy hiếp!
Hoàn toàn không hề che giấu gì cả.
Nếu như đồng ý thì các ông có lẽ sẽ có con đường sống.s
Nhưng nếu như không đồng ý...
Những vũ khí nóng của Tần Phiệt này tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ ai.
Khoé miệng Nam Tuấn Sái khẽ giật giật: “Thiếu chủ Tần Thiền Lâm, cậu xem cậu đang làm cái gì vậy... Thiếu chủ đến đây, chúng tôi là chủ nhà chủ động mở đường cho cậu, đâu là trách nghiệm mà chúng tôi phải làm”.
Nam Tuấn Sái rong ruổi Miêu Cương bao nhiêu năm nay.
Cho dù có đi vào giang hồ Đại Hạ cũng là cường giả được người ta tôn trọng.
Nhưng từ lúc nào đã phải chịu uấy ức như vậy.
Nhưng trước mắt hình thức mạnh hơn người.
Ông ta cũng không thể không cúi đầu!
Ý của Tần Thiên Lâm rõ ràng là muốn độc chiếm những bảo vật này.
Trái tim Nam Tuấn Sái chìm xuống.
Hết cách rồi.
Ông ta đã cố gắng hết sức có thể, đã ra sức giành lại cho người Miêu Cương.
Nhưng như vậy thì đã làm sao, chỉ cần Tần Thiên Lâm không muốn thì dường như đám người Miêu Cương chính là cu-li không công cho Tần Thiện Lâm.
Đồng ý?
Không ai cam tâm cả.
Phát hiện ra huyệt mộ trên địa bàn của bọn họ, bọn họ đã mất bao nhiêu người vất vả đắng cay đi thăm dò?
Nhưng kết cục lại là cu-li cho Tần Thiên Lâm.
Không đồng ý?
Ai dám?
Những vũ khí nóng này đều là súng trường đại bác, đó không phải là món đồ chơi đem ra đùa giỡn.
Trong sân đều im lặng, không ai lên tiếng nói chuyện.
Nam Tuấn Sái nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho Tổng Trung Hãn.
Tổng Trung Hãn là trại chủ của trại lớn thứ ba, từ trước đến nay luôn kết hợp với Nam Tuấn Sái.
- ------------------
Thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng hiểu ý của Tần Thiên Lâm mà quay đầy hạ lệnh, đám kiếm sĩ Thiết Ưng còn lại đều cầm vũ khí nóng trong tay và chỉ thẳng vào đám người Nam Tuấn Sái.
Mặc dù bây giờ kiếm sĩ Thiết Ưng chỉ còn lại năm trăm người, nhưng bọn họ được trang bị rất hoàn hảo và sức sát thương của vũ khí nóng trong tay bọn họ vẫn vô cùng lớn.
Vẻ mặt của Nam Tuấn Sái lập tức thay đổi.
Ông ta cách Tần Thiên Lâm khá xa nên vốn không nghe rõ Tần Thiên Lâm và lĩnh hội của kiểm sĩ Thiết Ưng đang thảo luận cái gì.
Ông ta chỉ biết kiếm sĩ Thiết Ưng đột nhiên chỉ thẳng súng đạn trong tay về phía bọn họ.
“Thiếu chủ Tân Thiên Lâm, cậu làm như vậy là có ý gì?" Trái tim Nam Tuấn Sái hơi trung xuống mà hỏi.
“Tôi không có ý gì cả”
Tần Thiên Lâm cười nói: “Chỉ là chúng tôi đến Tây Nam Miêu Cương làm khách, nhưng trên đường đi bị chặn lại bởi đất đá..”
“Chúng tôi là khách, trại chủ Nam Đại là chủ chẳng phải nên... cung cấp một vài thuận lợi cho chúng tôi sao?”
Ngoài miệng Tần Thiên Lâm nói rất khách khí, nhưng thật ra chính là muốn bảo đám người ở Tây Nam Miêu Cường đi làm cu-li.
Cũng không thể nói là muốn.
Bây giờ sáng của những kiếm sĩ Thiết Ưng ở phía sau anh ta đã lên nòng và chĩa về đám người Nam Tuấn Sái.
Đây là uy hiếp!
Hoàn toàn không hề che giấu gì cả.
Nếu như đồng ý thì các ông có lẽ sẽ có con đường sống.s
Nhưng nếu như không đồng ý...
Những vũ khí nóng của Tần Phiệt này tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ ai.
Khoé miệng Nam Tuấn Sái khẽ giật giật: “Thiếu chủ Tần Thiền Lâm, cậu xem cậu đang làm cái gì vậy... Thiếu chủ đến đây, chúng tôi là chủ nhà chủ động mở đường cho cậu, đâu là trách nghiệm mà chúng tôi phải làm”.
Nam Tuấn Sái rong ruổi Miêu Cương bao nhiêu năm nay.
Cho dù có đi vào giang hồ Đại Hạ cũng là cường giả được người ta tôn trọng.
Nhưng từ lúc nào đã phải chịu uấy ức như vậy.
Nhưng trước mắt hình thức mạnh hơn người.
Ông ta cũng không thể không cúi đầu!
Ý của Tần Thiên Lâm rõ ràng là muốn độc chiếm những bảo vật này.
Trái tim Nam Tuấn Sái chìm xuống.
Hết cách rồi.
Ông ta đã cố gắng hết sức có thể, đã ra sức giành lại cho người Miêu Cương.
Nhưng như vậy thì đã làm sao, chỉ cần Tần Thiên Lâm không muốn thì dường như đám người Miêu Cương chính là cu-li không công cho Tần Thiện Lâm.
Đồng ý?
Không ai cam tâm cả.
Phát hiện ra huyệt mộ trên địa bàn của bọn họ, bọn họ đã mất bao nhiêu người vất vả đắng cay đi thăm dò?
Nhưng kết cục lại là cu-li cho Tần Thiên Lâm.
Không đồng ý?
Ai dám?
Những vũ khí nóng này đều là súng trường đại bác, đó không phải là món đồ chơi đem ra đùa giỡn.
Trong sân đều im lặng, không ai lên tiếng nói chuyện.
Nam Tuấn Sái nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho Tổng Trung Hãn.
Tổng Trung Hãn là trại chủ của trại lớn thứ ba, từ trước đến nay luôn kết hợp với Nam Tuấn Sái.
- ------------------