Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Nhạc Yên Nhi tức tới đỏ bừng mặt, hoàn toàn quên đi sự chột dạ và hốt hoảng khi nãy, cô bất mãn trừng Dạ Đình Sâm nhưng chẳng ngờ lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Trong đôi mắt đen bây giờ cuồn cuộn màu mực, có thứ cảm xúc gì đó đang dâng trào như sóng biển.
Chẳng biết vì sao khi nhìn vào mắt Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi có dự cảm không tốt.
Đang định giơ tay đẩy Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ hắn bỗng dùng một tay để nắm lấy eo Nhạc Yên Nhi, tay kia thì giữ gáy cô khiến cô không thể tránh.
Nhạc Yên Nhi mở to mắt, thấy gương mặt Dạ Đình Sâm đột ngột tới gần, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống.
Nụ hôn này không hề dịu dàng mà như mang theo ý trừng phạt, giống hệt bão dông trên biển, bao hàm trong đó là lửa giận không biết trút vào đâu, cứ thế mạnh mẽ ép xuống.
Nhạc Yên Nhi không thể lui lại, cũng không thể tránh ra, chỉ có thể đón lấy.
Dạ Đình Sâm vốn chỉ muốn trừng phạt cô, muốn ngăn cái miệng nhỏ nhắn này thốt lên những câu làm tổn thương người khác, nhưng chẳng ngờ vừa chạm vào làn môi mềm mại kia, hắn không thể kìm lòng được, bắt đầu hôn sâu.
Chẳng biết qua bao lâu, mùi máu ngai ngái tràn ra giữa răng môi hai người, vậy mà Dạ Đình Sâm vẫn không có ý bỏ qua.
Nhạc Yên Nhi thực sự luống cuống, cô đã cắn lưỡi hắn vậy mà hắn không hề có ý dừng lại.
Nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo điên cuồng trút xuống khiến cô không hề có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cách hôn này giống như hắn đang muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, tay Dạ Đình Sâm cũng bắt đầu trở nên không an phận, bàn tay vốn đặt trên lưng cô đã dần dần rời xuống, lướt qua eo và hông cô, đi đến đâu là mang tới lửa nóng khiến người ta run rẩy đến đó.
Cảm giác này...
Đêm ấy, trong khách sạn, giữa bóng tối dày đặc là đau đớn và triền miên vô tận.
Không ai biết rằng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã tuyệt vọng đến nhường nào, đó là nỗi nhục nhã của cô.
Chẳng lẽ giờ đây hắn lại định thêm một lần như thế nữa? Đừng...
Ngay khi phòng tuyến tâm lý của Nhạc Yên Nhi sắp sụp đổ, người đàn ông kia bỗng buông lỏng cô ra, dường như hắn đã phải dùng hết khả năng tự chủ của mình để ngẩng đầu lên, thở hồng hộc.
Bỗng nhận lại được tự do, nhịp thở của Nhạc Yên Nhi cũng đã rối loạn, thế nhưng cô vội tránh xa vài bước, nhanh như một chú thỏ, đã vậy đôi mắt hồng hồng còn nhìn hắn với ánh mắt đề phòng.
Dạ Đình Sâm thấy vậy thì sờ lên khóe miệng, lau sạch chút máu tươi vừa rỉ ra.
Vết thương ở đầu lưỡi bị cô cắn đang rất đau, nó chứng tỏ sự bài xích và chống cự của Nhạc Yên Nhi khi nãy lớn tới đâu.
Không ai nói gì, chỉ có thể nghe tiếng thở dốc của hai người quanh quẩn trong phòng.
Đôi mắt đen như ngọc của Dạ Đình Sâm híp lại, hắn lạnh lùng nhìn cô, quanh thân là bầu không khí đáng sợ.
Dù đã cách xa như vậy, Nhạc Yên Nhi vẫn bị đôi mắt đó làm cho sợ hãi run rẩy.
Người đàn ông này quá nguy hiểm.
Đôi môi non mềm đau rát khiến Nhạc Yên Nhi bắt đầu cảm thấy ấm ức.
Rốt cuộc thì mình đã làm sai điều gì mà Dạ Đình Sâm lại đối xử với mình như thế? Nhạc Yên Nhi run giọng:
- Dạ Đình Sâm, anh trêu đùa tôi như thế này thì hay lắm ư? Anh không có chút tôn trọng nào với tôi sao? Anh làm vậy là đang sỉ nhục tôi.
Nếu đây là một người đàn ông bình thường, Nhạc Yên Nhi sẽ không cảm thấy nhục nhã như vậy.
Nhưng Dạ Đình Sâm là gay! Anh ta thậm chí còn không thích phụ nữ! Một người đồng tính mà làm vậy với cô chẳng phải sỉ nhục thì là gì?
- Lâm Đông Lục muốn giết cô, bóp cổ cô gần chết nhưng cô vẫn quan tâm đến hắn, còn tôi chỉ hôn cô một cái thôi, vậy mà cô đã thẹn quá hóa giận, đây là thứ tôn trọng của cô à? Ánh mắt Dạ Đình Sâm cực kỳ nguy hiểm, tối tăm như mặt biển đêm.
- Đó không phải cùng một vấn đề! Thấy có người nguy hiểm tới tính mạng, cho dù tôi không quen thì tôi cũng sẽ giúp, chứ chưa cần nói tới Lâm Đông Lục ít nhất cũng là người quen của tôi.
Nhưng anh thì sao? Khi nãy rõ ràng là anh đang sỉ nhục tôi, anh đùa giỡn lưu manh! Dạ Đình Sâm nghe vậy thì cười xùy một tiếng, có vẻ trào phúng nhìn cô:
- Đùa giỡn lưu manh? Có phải cô quên rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn, còn là chính cô đến Cục dân chính cùng tôi, tôi là chồng hợp pháp của cô, tôi làm gì cô cũng đều là hợp tình hợp lý thôi.
Nói xong, Dạ Đình Sâm lại đến gần, đè Nhạc Yên Nhi vào tường.
Áp lực đến từ hắn nặng như núi khiến Nhạc Yên Nhi không thở nổi, đôi mắt phượng buốt lạnh phức tạp nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy mình không còn chỗ trốn.
Tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Thật ra cô đã sợ chết đi được, với tính cách của Dạ Đình Sâm, hắn làm gì cũng đều không ngạc nhiên.
Nhưng cô quá tức giận, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói vậy, cô ưỡn thẳng lưng, không sợ chết mà nhìn hắn.
- Có đăng ký kết hôn thì làm sao? Cũng không phải là cưới thật, giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi, chẳng phải yêu đương thật lòng gì, lúc nào cũng có thể chia tay được, tới khi đó ai đi đường đấy, không gặp lại! Mặt Dạ Đình Sâm lạnh xuống, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt ẩn hiện:
- Hay, hay cho câu ai đi đường nấy, hay cho câu không gặp lại, nếu ngay từ đầu cô đã nghĩ vậy thì Nhạc Yên Nhi ạ, trái tim cô còn cứng hơn cả sắt.
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Yên Nhi đã hối hận.
Dạ Đình Sâm giúp đỡ cô nhiều như vậy mà cô lại nói những lời này, quả thực khiến lòng người nguội lạnh.
Nhưng căm phẫn luôn khiến người ta mất đi lý trí, Nhạc Yên Nhi chịu đựng cảm giác run rẩy toàn thân, cô vẫn quật cường nói:
- Chúng ta quen nhau vốn đã là một sai lầm, sau khi hợp đồng chấm dứt cũng chỉ là ai trở về vị trí của người đó mà thôi.
Tiếng hít thở rõ ràng của Dạ Đình Sâm bên tai cô bỗng ngừng lại một nhịp, giọng hắn rét căm như đến từ địa ngục:
- Nhạc Yên Nhi, tôi thực sự muốn giết cô cho xong hết mọi chuyện.
Nói xong, hắn không nhìn cô nữa mà đi thẳng về phía phòng ngủ.
Tấm lưng kia ẩn chứa lạnh nhạt đến cùng cực.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đóng mạnh lại khiến Nhạc Yên Nhi đang ngẩn người bỗng giật mình, chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, cô nhớ lại những lời cuối cùng của Dạ Đình Sâm.
Cứ cho là họ đang cãi vã, nhưng chỉ như vậy thôi mà Dạ Đình Sâm đã muốn giết người? Mới đây thôi, cô đã bị Lâm Đông Lục bóp cổ, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, cho nên nghe thấy lời này của Dạ Đình Sâm, cô hoàn toàn không hề nghi ngờ khả năng thực hiện của hắn.
Vết máu đọng do bị bóp cổ vẫn còn đau, Nhạc Yên Nhi vuốt ve cổ, lẩm bẩm:
- Không thể nào có chuyện Dạ Đình Sâm hận mình như vậy, hận đến độ muốn giết mình...
Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, cô vội đứng lên, muốn rơi khỏi nơi thị phi này nhưng ngay khi cô vừa đứng lên, trong lúc vô tình ngẩng đầu, qua lớp cửa sổ sát đất, cô nhìn ra bên ngoài, thấy có một bóng người treo lơ lửng giữa không trung!
Trong đôi mắt đen bây giờ cuồn cuộn màu mực, có thứ cảm xúc gì đó đang dâng trào như sóng biển.
Chẳng biết vì sao khi nhìn vào mắt Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi có dự cảm không tốt.
Đang định giơ tay đẩy Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ hắn bỗng dùng một tay để nắm lấy eo Nhạc Yên Nhi, tay kia thì giữ gáy cô khiến cô không thể tránh.
Nhạc Yên Nhi mở to mắt, thấy gương mặt Dạ Đình Sâm đột ngột tới gần, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống.
Nụ hôn này không hề dịu dàng mà như mang theo ý trừng phạt, giống hệt bão dông trên biển, bao hàm trong đó là lửa giận không biết trút vào đâu, cứ thế mạnh mẽ ép xuống.
Nhạc Yên Nhi không thể lui lại, cũng không thể tránh ra, chỉ có thể đón lấy.
Dạ Đình Sâm vốn chỉ muốn trừng phạt cô, muốn ngăn cái miệng nhỏ nhắn này thốt lên những câu làm tổn thương người khác, nhưng chẳng ngờ vừa chạm vào làn môi mềm mại kia, hắn không thể kìm lòng được, bắt đầu hôn sâu.
Chẳng biết qua bao lâu, mùi máu ngai ngái tràn ra giữa răng môi hai người, vậy mà Dạ Đình Sâm vẫn không có ý bỏ qua.
Nhạc Yên Nhi thực sự luống cuống, cô đã cắn lưỡi hắn vậy mà hắn không hề có ý dừng lại.
Nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo điên cuồng trút xuống khiến cô không hề có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cách hôn này giống như hắn đang muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, tay Dạ Đình Sâm cũng bắt đầu trở nên không an phận, bàn tay vốn đặt trên lưng cô đã dần dần rời xuống, lướt qua eo và hông cô, đi đến đâu là mang tới lửa nóng khiến người ta run rẩy đến đó.
Cảm giác này...
Đêm ấy, trong khách sạn, giữa bóng tối dày đặc là đau đớn và triền miên vô tận.
Không ai biết rằng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã tuyệt vọng đến nhường nào, đó là nỗi nhục nhã của cô.
Chẳng lẽ giờ đây hắn lại định thêm một lần như thế nữa? Đừng...
Ngay khi phòng tuyến tâm lý của Nhạc Yên Nhi sắp sụp đổ, người đàn ông kia bỗng buông lỏng cô ra, dường như hắn đã phải dùng hết khả năng tự chủ của mình để ngẩng đầu lên, thở hồng hộc.
Bỗng nhận lại được tự do, nhịp thở của Nhạc Yên Nhi cũng đã rối loạn, thế nhưng cô vội tránh xa vài bước, nhanh như một chú thỏ, đã vậy đôi mắt hồng hồng còn nhìn hắn với ánh mắt đề phòng.
Dạ Đình Sâm thấy vậy thì sờ lên khóe miệng, lau sạch chút máu tươi vừa rỉ ra.
Vết thương ở đầu lưỡi bị cô cắn đang rất đau, nó chứng tỏ sự bài xích và chống cự của Nhạc Yên Nhi khi nãy lớn tới đâu.
Không ai nói gì, chỉ có thể nghe tiếng thở dốc của hai người quanh quẩn trong phòng.
Đôi mắt đen như ngọc của Dạ Đình Sâm híp lại, hắn lạnh lùng nhìn cô, quanh thân là bầu không khí đáng sợ.
Dù đã cách xa như vậy, Nhạc Yên Nhi vẫn bị đôi mắt đó làm cho sợ hãi run rẩy.
Người đàn ông này quá nguy hiểm.
Đôi môi non mềm đau rát khiến Nhạc Yên Nhi bắt đầu cảm thấy ấm ức.
Rốt cuộc thì mình đã làm sai điều gì mà Dạ Đình Sâm lại đối xử với mình như thế? Nhạc Yên Nhi run giọng:
- Dạ Đình Sâm, anh trêu đùa tôi như thế này thì hay lắm ư? Anh không có chút tôn trọng nào với tôi sao? Anh làm vậy là đang sỉ nhục tôi.
Nếu đây là một người đàn ông bình thường, Nhạc Yên Nhi sẽ không cảm thấy nhục nhã như vậy.
Nhưng Dạ Đình Sâm là gay! Anh ta thậm chí còn không thích phụ nữ! Một người đồng tính mà làm vậy với cô chẳng phải sỉ nhục thì là gì?
- Lâm Đông Lục muốn giết cô, bóp cổ cô gần chết nhưng cô vẫn quan tâm đến hắn, còn tôi chỉ hôn cô một cái thôi, vậy mà cô đã thẹn quá hóa giận, đây là thứ tôn trọng của cô à? Ánh mắt Dạ Đình Sâm cực kỳ nguy hiểm, tối tăm như mặt biển đêm.
- Đó không phải cùng một vấn đề! Thấy có người nguy hiểm tới tính mạng, cho dù tôi không quen thì tôi cũng sẽ giúp, chứ chưa cần nói tới Lâm Đông Lục ít nhất cũng là người quen của tôi.
Nhưng anh thì sao? Khi nãy rõ ràng là anh đang sỉ nhục tôi, anh đùa giỡn lưu manh! Dạ Đình Sâm nghe vậy thì cười xùy một tiếng, có vẻ trào phúng nhìn cô:
- Đùa giỡn lưu manh? Có phải cô quên rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn, còn là chính cô đến Cục dân chính cùng tôi, tôi là chồng hợp pháp của cô, tôi làm gì cô cũng đều là hợp tình hợp lý thôi.
Nói xong, Dạ Đình Sâm lại đến gần, đè Nhạc Yên Nhi vào tường.
Áp lực đến từ hắn nặng như núi khiến Nhạc Yên Nhi không thở nổi, đôi mắt phượng buốt lạnh phức tạp nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy mình không còn chỗ trốn.
Tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Thật ra cô đã sợ chết đi được, với tính cách của Dạ Đình Sâm, hắn làm gì cũng đều không ngạc nhiên.
Nhưng cô quá tức giận, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói vậy, cô ưỡn thẳng lưng, không sợ chết mà nhìn hắn.
- Có đăng ký kết hôn thì làm sao? Cũng không phải là cưới thật, giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi, chẳng phải yêu đương thật lòng gì, lúc nào cũng có thể chia tay được, tới khi đó ai đi đường đấy, không gặp lại! Mặt Dạ Đình Sâm lạnh xuống, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt ẩn hiện:
- Hay, hay cho câu ai đi đường nấy, hay cho câu không gặp lại, nếu ngay từ đầu cô đã nghĩ vậy thì Nhạc Yên Nhi ạ, trái tim cô còn cứng hơn cả sắt.
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Yên Nhi đã hối hận.
Dạ Đình Sâm giúp đỡ cô nhiều như vậy mà cô lại nói những lời này, quả thực khiến lòng người nguội lạnh.
Nhưng căm phẫn luôn khiến người ta mất đi lý trí, Nhạc Yên Nhi chịu đựng cảm giác run rẩy toàn thân, cô vẫn quật cường nói:
- Chúng ta quen nhau vốn đã là một sai lầm, sau khi hợp đồng chấm dứt cũng chỉ là ai trở về vị trí của người đó mà thôi.
Tiếng hít thở rõ ràng của Dạ Đình Sâm bên tai cô bỗng ngừng lại một nhịp, giọng hắn rét căm như đến từ địa ngục:
- Nhạc Yên Nhi, tôi thực sự muốn giết cô cho xong hết mọi chuyện.
Nói xong, hắn không nhìn cô nữa mà đi thẳng về phía phòng ngủ.
Tấm lưng kia ẩn chứa lạnh nhạt đến cùng cực.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đóng mạnh lại khiến Nhạc Yên Nhi đang ngẩn người bỗng giật mình, chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, cô nhớ lại những lời cuối cùng của Dạ Đình Sâm.
Cứ cho là họ đang cãi vã, nhưng chỉ như vậy thôi mà Dạ Đình Sâm đã muốn giết người? Mới đây thôi, cô đã bị Lâm Đông Lục bóp cổ, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, cho nên nghe thấy lời này của Dạ Đình Sâm, cô hoàn toàn không hề nghi ngờ khả năng thực hiện của hắn.
Vết máu đọng do bị bóp cổ vẫn còn đau, Nhạc Yên Nhi vuốt ve cổ, lẩm bẩm:
- Không thể nào có chuyện Dạ Đình Sâm hận mình như vậy, hận đến độ muốn giết mình...
Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, cô vội đứng lên, muốn rơi khỏi nơi thị phi này nhưng ngay khi cô vừa đứng lên, trong lúc vô tình ngẩng đầu, qua lớp cửa sổ sát đất, cô nhìn ra bên ngoài, thấy có một bóng người treo lơ lửng giữa không trung!