Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401
- Mấy người nói đủ chưa?!
Minh Tinh Tinh ngồi cạnh Nhạc Yên Nhi không chịu nổi nữa, vì họ ngồi trong góc, cậu bé còn cúi đầu nên họ mới không thấy màu mắt nó, chỉ thấy khuôn mặt nó đậm chất Á nên cũng nghĩ nó là người Trung Quốc bình thường thôi.
Nhưng lúc cậu nhóc quát một câu bằng tiếng Pháp kia sắc mặt mấy cô gái đều trở lên trắng bệch.
Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam sâu không thấy đáy, cảm xúc căm ghét của trẻ nhỏ đều thể hiện hết cả ra, nó hung hăng lườm đám người kia:
- Mấy người không phải bạn học của chị Vị Ương hả? Các người trong ngoài khác biệt thế chị ấy có biết không? Tôi cho mấy người biết, không chỉ chị Vị Ương sẽ dạy cho các người một bài học mà cả anh Sâm cũng sẽ không tha cho các người. Các người dám bắt nạt vợ anh ấy, chắc chắn các người sẽ phải trả giá đắt!
- Cậu… cậu là ai…
Một cô bé run giọng hỏi.
Minh Tinh Tinh nở nụ cười xấu xa, lộ ra hai cái răng nanh như răng của ác ma, lần này đổi thành nói tiếng Đức:
- Tên tôi là Minh Tinh Tinh, là anh Tinh của các người! Nói được tiếng Pháp thì hay lắm à? Nói được tiếng Đức cũng hay lắm à? Các người còn nói được tiếng gì nữa, thử nói cho tôi xem!
Người nọ nghe được tên cậu bé xong mắt trợn ngược lên, rõ ràng là cực kỳ sợ hãi.
Cái tên Minh Tinh Tinh rất lạ nhưng họ Minh lại không hề lạ!
Trong giới thượng lưu ở nước Anh không có nhiều dòng họ châu Á, họ Minh chính là một trong số đó.
Các cô từ nhỏ đã được dạy dỗ phải ghi nhớ tất cả các dòng họ quý tộc, vừa nghe đến tên Minh Tinh Tinh họ đã nhớ ngay đến phó chủ tịch của LN, phu nhân Minh Tú, bà ấy cũng mang họ Minh!
Đã thế thằng bé một câu lại chị Vị Ương, một câu thì anh Sâm, vừa nghe là biết nó có quan hệ không phải tầm thường với LN rồi.
Những gì các cô nói chẳng lẽ thằng bé đều nghe hết rồi sao?
Lúc này mà còn mạnh miệng cãi cùn thì đúng là lũ ngu, các cô vội vàng dùng tiếng Trung xin lỗi rối rít, bộ dáng thảm thương vô cùng.
Minh Tinh Tinh giờ cũng dùng tiếng Trung nói chuyện:
- Chị xinh đẹp ơi, họ nói xấu chị bị em nghe thấy, chị nói nên trừng phạt họ thế nào đây?!
Nhạc Yên Nhi vuốt đầu cậu bé xong mỉm cười bảo:
- Nếu đã nói chuyện không hợp tốt nhất là mấy người cứ tự đi làm việc của mình đi, tôi cũng không phiền các cô làm bạn nữa, thay tôi cảm ơn Vị Ương là được.
Lời này nói với mấy cô bé vừa rồi.
Minh Tinh Tinh nghe thế lập tức sốt ruột nhảy dựng lên, cậu bé tỏ vẻ rất không cam tâm:
- Chị ơi, họ mắng chửi chị đó, sao có thể bị bắt nạt mà không trả thù được chứ!
Thế nhưng mấy cô gái kia nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói xong thì như được ân xá, vội vàng chạy biến mất rồi.
Minh Tinh Tinh tức muốn chết, lăn lộn mãi trên ghế salon.
Thấy cậu bé kích động thế Nhạc Yên Nhi lại rất vui vẻ, cô kéo nó vào lòng mình, cười nói:
- Dù sao chị cũng có nghe hiểu họ nói gì đâu. Mắng chị mấy câu cũng chẳng làm hại gì đến chị cả, sợ gì chứ.
- Nhưng mà… ba dạy em nếu có người bắt nạt mình phải trả thù mạnh tay vào, thế họ mới không dám ra tay lần nữa. Chị phải nói với anh Sâm, để họ được một bài học, xem xem sau này còn dám nói lung tung nữa không!
Cô nghe thế chỉ cười xòa, không biết phải trả lời cậu bé thế nào nữa.
Có người bắt nạt mình phải mạnh tay trả đũa không sai nhưng căn bản là mình phải có thực lực khiến đối phương tâm phục khẩu phục mới được.
Cô thì không có gì hết, dù Dạ Đình Sâm giúp cô trả đũa nhưng cũng không chặn miệng đám người đó được, họ sẽ vẫn lén lút mắng chửi cô, thậm chí càng nói càng khó nghe hơn thôi.
Cô chẳng có gì hơn người, dựa vào đâu mà có thể trở thành phu nhân của chủ tịch tập đoàn quốc tế LN chứ?
Chỗ này đều là người giàu sang cao quý, thân thế đều vô cùng hiển hách, chỉ có mình cô… Nếu không dựa vào Dạ Đình Sâm thì nơi như vậy cô chẳng có cơ hội mà bước vào được.
Lần này đến nước Anh cô đã nhận rõ điểm này, càng hiểu về LN và nhà họ Dạ cô càng rõ ràng chệnh lệch giữa mình và Dạ Đình Sâm, giống như vực sâu không tài nào bước qua nổi vậy.
Cô căn bản còn không dám ra cửa một mình, không dám đi siêu thị một mình, thậm chí đi xem phim ngoài việc nhìn màn ảnh cũng chỉ có thể nghe Dạ Đình Sâm phiên dịch cho, dù không muốn nhưng cô cũng không biết làm thế nào.
Dù sao cô và hắn sẽ ở bên nhau cả đời, thế thì nước Anh là nơi… nhất định phải tới.
Vừa rồi mấy người kia mắng chửi mình nhưng cô nghe không hiểu nên có thể tự lừa mình như không có chuyện gì xảy ra hết.
Sau này, mấy chuyện như thế có khi lại càng nhiều ấy chứ.
Thấy cô kiên cường như thế Minh Tinh Tinh cũng rất thương xót, rõ ràng cô đang cười nhưng nó lại thấy giống khóc hơn.
Là… khóc thầm trong lòng, nó không nhìn thấy được nhưng lại cảm nhận được sao?
Nó bỗng cảm thấy bản thân thật kém cỏi, anh Sâm đã giao cho nó bảo vệ chị gái xinh đẹp mà nó còn làm không tốt, một người đàn ông không bảo vệ được phụ nữ thì còn là đàn ông gì chứ!
Nó hít vào một hơi thật sâu, hùng dũng tiến tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, vỗ ngực bảo:
- Chị, chị cứ yên tâm, có Tinh Tinh sẽ không ai dám bắt nạt chị đâu!
Cô gật đầu cười:
- Ừ, đêm nay chị nghe Tinh Tinh hết!
Thời gian không ngừng trôi qua, thằng bé căn bản là có một cái dạ dày không đáy, ăn tối được hai tiếng xong là đã tiêu hóa hết sạch, giờ bụng đang sôi ầm ầm.
Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười với nó:
- Em giỏi ăn thật đó, để chị đi lấy đồ cho em nhé.
- Không cần đâu chị, Tinh Tinh không đói!
Thằng nhóc nắm chặt tay cô, chỉ sợ cô vừa đi sẽ lại bị đám người kia nhân cơ hội bắt nạt tiếp.
Cô sao lại không hiểu ý của nó, chỉ cười nói:
- Không sao đâu, em đi cùng chị là được, sẽ không có ai làm gì chúng ta hết.
- Không, Tinh Tinh sẽ tự đi ạ!
Thằng nhóc cũng không nhịn được nữa, cuối cùng nâng mông lên, sau đó nhảy từ trên ghế salon xuống rồi hớn hở chạy đi lấy đồ ăn.
Nhạc Yên Nhi nhấp một ngụm champagne, ngồi đợi thằng bé quay lại.
Nhưng mấy phút trôi qua vẫn không thấy bóng nó đâu.
Cô không kìm được lo lắng, Minh Tinh Tinh bé như thế, lẫn vào giữa đám người thì sẽ rất khó tìm ra.
Đúng lúc này bên khu đồ ăn bỗng nhốn nháo cả lên, cô ngồi xa thế mà vẫn nghe được tiếng khóc của Minh Tinh Tinh, tim cô giật thót một cái, vội vàng sang xem.
Cô chen vào trong đám người thì thấy Minh Tinh Tinh đang nắm chặt váy của một vị phu nhân, thằng bé ngồi bệt dưới đất khóc váng lên, nước mắt không ngừng chảy ra từ đôi mắt xanh lam khiến ai cũng đau lòng.
Bộ dáng thằng bé còn rất chật vật, khay ăn màu bạc vứt bên cạnh, trên sàn rơi không ít bánh ngọt, áo vest đen của nó còn dính đầy bơ, trông như thể bị người ta ném bánh vào người vậy.
Nhạc Yên Nhi cuống hết cả lên, Minh Tinh Tinh dù gì cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Minh, ai lại dám đối xử với nó thế này?
Minh Tinh Tinh ngồi cạnh Nhạc Yên Nhi không chịu nổi nữa, vì họ ngồi trong góc, cậu bé còn cúi đầu nên họ mới không thấy màu mắt nó, chỉ thấy khuôn mặt nó đậm chất Á nên cũng nghĩ nó là người Trung Quốc bình thường thôi.
Nhưng lúc cậu nhóc quát một câu bằng tiếng Pháp kia sắc mặt mấy cô gái đều trở lên trắng bệch.
Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam sâu không thấy đáy, cảm xúc căm ghét của trẻ nhỏ đều thể hiện hết cả ra, nó hung hăng lườm đám người kia:
- Mấy người không phải bạn học của chị Vị Ương hả? Các người trong ngoài khác biệt thế chị ấy có biết không? Tôi cho mấy người biết, không chỉ chị Vị Ương sẽ dạy cho các người một bài học mà cả anh Sâm cũng sẽ không tha cho các người. Các người dám bắt nạt vợ anh ấy, chắc chắn các người sẽ phải trả giá đắt!
- Cậu… cậu là ai…
Một cô bé run giọng hỏi.
Minh Tinh Tinh nở nụ cười xấu xa, lộ ra hai cái răng nanh như răng của ác ma, lần này đổi thành nói tiếng Đức:
- Tên tôi là Minh Tinh Tinh, là anh Tinh của các người! Nói được tiếng Pháp thì hay lắm à? Nói được tiếng Đức cũng hay lắm à? Các người còn nói được tiếng gì nữa, thử nói cho tôi xem!
Người nọ nghe được tên cậu bé xong mắt trợn ngược lên, rõ ràng là cực kỳ sợ hãi.
Cái tên Minh Tinh Tinh rất lạ nhưng họ Minh lại không hề lạ!
Trong giới thượng lưu ở nước Anh không có nhiều dòng họ châu Á, họ Minh chính là một trong số đó.
Các cô từ nhỏ đã được dạy dỗ phải ghi nhớ tất cả các dòng họ quý tộc, vừa nghe đến tên Minh Tinh Tinh họ đã nhớ ngay đến phó chủ tịch của LN, phu nhân Minh Tú, bà ấy cũng mang họ Minh!
Đã thế thằng bé một câu lại chị Vị Ương, một câu thì anh Sâm, vừa nghe là biết nó có quan hệ không phải tầm thường với LN rồi.
Những gì các cô nói chẳng lẽ thằng bé đều nghe hết rồi sao?
Lúc này mà còn mạnh miệng cãi cùn thì đúng là lũ ngu, các cô vội vàng dùng tiếng Trung xin lỗi rối rít, bộ dáng thảm thương vô cùng.
Minh Tinh Tinh giờ cũng dùng tiếng Trung nói chuyện:
- Chị xinh đẹp ơi, họ nói xấu chị bị em nghe thấy, chị nói nên trừng phạt họ thế nào đây?!
Nhạc Yên Nhi vuốt đầu cậu bé xong mỉm cười bảo:
- Nếu đã nói chuyện không hợp tốt nhất là mấy người cứ tự đi làm việc của mình đi, tôi cũng không phiền các cô làm bạn nữa, thay tôi cảm ơn Vị Ương là được.
Lời này nói với mấy cô bé vừa rồi.
Minh Tinh Tinh nghe thế lập tức sốt ruột nhảy dựng lên, cậu bé tỏ vẻ rất không cam tâm:
- Chị ơi, họ mắng chửi chị đó, sao có thể bị bắt nạt mà không trả thù được chứ!
Thế nhưng mấy cô gái kia nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói xong thì như được ân xá, vội vàng chạy biến mất rồi.
Minh Tinh Tinh tức muốn chết, lăn lộn mãi trên ghế salon.
Thấy cậu bé kích động thế Nhạc Yên Nhi lại rất vui vẻ, cô kéo nó vào lòng mình, cười nói:
- Dù sao chị cũng có nghe hiểu họ nói gì đâu. Mắng chị mấy câu cũng chẳng làm hại gì đến chị cả, sợ gì chứ.
- Nhưng mà… ba dạy em nếu có người bắt nạt mình phải trả thù mạnh tay vào, thế họ mới không dám ra tay lần nữa. Chị phải nói với anh Sâm, để họ được một bài học, xem xem sau này còn dám nói lung tung nữa không!
Cô nghe thế chỉ cười xòa, không biết phải trả lời cậu bé thế nào nữa.
Có người bắt nạt mình phải mạnh tay trả đũa không sai nhưng căn bản là mình phải có thực lực khiến đối phương tâm phục khẩu phục mới được.
Cô thì không có gì hết, dù Dạ Đình Sâm giúp cô trả đũa nhưng cũng không chặn miệng đám người đó được, họ sẽ vẫn lén lút mắng chửi cô, thậm chí càng nói càng khó nghe hơn thôi.
Cô chẳng có gì hơn người, dựa vào đâu mà có thể trở thành phu nhân của chủ tịch tập đoàn quốc tế LN chứ?
Chỗ này đều là người giàu sang cao quý, thân thế đều vô cùng hiển hách, chỉ có mình cô… Nếu không dựa vào Dạ Đình Sâm thì nơi như vậy cô chẳng có cơ hội mà bước vào được.
Lần này đến nước Anh cô đã nhận rõ điểm này, càng hiểu về LN và nhà họ Dạ cô càng rõ ràng chệnh lệch giữa mình và Dạ Đình Sâm, giống như vực sâu không tài nào bước qua nổi vậy.
Cô căn bản còn không dám ra cửa một mình, không dám đi siêu thị một mình, thậm chí đi xem phim ngoài việc nhìn màn ảnh cũng chỉ có thể nghe Dạ Đình Sâm phiên dịch cho, dù không muốn nhưng cô cũng không biết làm thế nào.
Dù sao cô và hắn sẽ ở bên nhau cả đời, thế thì nước Anh là nơi… nhất định phải tới.
Vừa rồi mấy người kia mắng chửi mình nhưng cô nghe không hiểu nên có thể tự lừa mình như không có chuyện gì xảy ra hết.
Sau này, mấy chuyện như thế có khi lại càng nhiều ấy chứ.
Thấy cô kiên cường như thế Minh Tinh Tinh cũng rất thương xót, rõ ràng cô đang cười nhưng nó lại thấy giống khóc hơn.
Là… khóc thầm trong lòng, nó không nhìn thấy được nhưng lại cảm nhận được sao?
Nó bỗng cảm thấy bản thân thật kém cỏi, anh Sâm đã giao cho nó bảo vệ chị gái xinh đẹp mà nó còn làm không tốt, một người đàn ông không bảo vệ được phụ nữ thì còn là đàn ông gì chứ!
Nó hít vào một hơi thật sâu, hùng dũng tiến tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, vỗ ngực bảo:
- Chị, chị cứ yên tâm, có Tinh Tinh sẽ không ai dám bắt nạt chị đâu!
Cô gật đầu cười:
- Ừ, đêm nay chị nghe Tinh Tinh hết!
Thời gian không ngừng trôi qua, thằng bé căn bản là có một cái dạ dày không đáy, ăn tối được hai tiếng xong là đã tiêu hóa hết sạch, giờ bụng đang sôi ầm ầm.
Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười với nó:
- Em giỏi ăn thật đó, để chị đi lấy đồ cho em nhé.
- Không cần đâu chị, Tinh Tinh không đói!
Thằng nhóc nắm chặt tay cô, chỉ sợ cô vừa đi sẽ lại bị đám người kia nhân cơ hội bắt nạt tiếp.
Cô sao lại không hiểu ý của nó, chỉ cười nói:
- Không sao đâu, em đi cùng chị là được, sẽ không có ai làm gì chúng ta hết.
- Không, Tinh Tinh sẽ tự đi ạ!
Thằng nhóc cũng không nhịn được nữa, cuối cùng nâng mông lên, sau đó nhảy từ trên ghế salon xuống rồi hớn hở chạy đi lấy đồ ăn.
Nhạc Yên Nhi nhấp một ngụm champagne, ngồi đợi thằng bé quay lại.
Nhưng mấy phút trôi qua vẫn không thấy bóng nó đâu.
Cô không kìm được lo lắng, Minh Tinh Tinh bé như thế, lẫn vào giữa đám người thì sẽ rất khó tìm ra.
Đúng lúc này bên khu đồ ăn bỗng nhốn nháo cả lên, cô ngồi xa thế mà vẫn nghe được tiếng khóc của Minh Tinh Tinh, tim cô giật thót một cái, vội vàng sang xem.
Cô chen vào trong đám người thì thấy Minh Tinh Tinh đang nắm chặt váy của một vị phu nhân, thằng bé ngồi bệt dưới đất khóc váng lên, nước mắt không ngừng chảy ra từ đôi mắt xanh lam khiến ai cũng đau lòng.
Bộ dáng thằng bé còn rất chật vật, khay ăn màu bạc vứt bên cạnh, trên sàn rơi không ít bánh ngọt, áo vest đen của nó còn dính đầy bơ, trông như thể bị người ta ném bánh vào người vậy.
Nhạc Yên Nhi cuống hết cả lên, Minh Tinh Tinh dù gì cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Minh, ai lại dám đối xử với nó thế này?