Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620
Hai người về nhà, cửa vừa mở, Nhạc Yên Nhi đã thấy kỳ lạ.
Trong nhà có người tới, đồ vật cũng bị lật tung lên.
Minh Tinh Tinh hoảng hốt:
- Ơ? Ba em về à? Sao ở nhà loạn thế này? Dì nấu cơm không dọn à?
- Tinh Tinh, theo sát chị.
Cô nắm chặt tay nó, sau đó định rời khỏi nhà, nhưng chẳng ngờ vừa mở cửa đã thấy hai người đàn ông vạm vỡ đứng đó.
Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, khàn khàn khó nghe như tiếng móng tay lướt qua bảng đen.
- Bà Dạ, đã lâu không gặp!
- William?
Cô kinh ngạc ngoái nhìn về phía sau, William chống gậy, từ từ xuất hiện trong tầm mắt cô rồi đàng hoàng ngồi xuống salon, cười toe toét.
Phía sau gã là rất nhiều vệ sĩ, Julia cũng đứng đó, tay cô ta cầm roi, nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt lạnh buốt, chỉ hận không thể xé xác cô.
Người xưa có câu: Kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến.
William tới còn mang theo nhiều người như vậy, cô không cho rằng người này có thiện ý.
- Anh muốn gì?
Cô chắn trước Minh Tinh Tinh.
William cười nhạt, gã nhún vai, nói:
- Bà Dạ đừng sợ, chúng tôi không có ác ý, chỉ là biết được cô đã tới Anh quốc, mà cho tới giờ tôi vẫn chưa khoản đãi cô nên muốn mời cô tới gia tộc William làm khách mà thôi.
- Việc này tôi còn phải hỏi chồng mình. Anh và Dạ Đình Sâm là bạn, hẳn không cần hỏi tôi.
Cô lạnh lùng đáp.
- Dạ đang ở Anh, chẳng lẽ cô không biết à? Khi cô vừa tới là Dạ đã tới rồi, xem ra hai vợ chồng cũng chưa gặp nhau nhỉ?
Dạ Đình Sâm tới rồi?
Nhạc Yên Nhi sững sờ.
Hai ngày nay, họ thường xuyên gọi điện thoại, hắn không nói mình đang ở Anh, chẳng phải đã đi công tác rồi sao? Làm sao ngay khi cô đến, hắn cũng đã ở Anh được?
Đã đến mà sao không gặp mình?
William thấy cô sửng sốt thì cười:
- Bà Dạ đừng nghi ngờ, chờ cô tới làm khách ở nhà tôi, tôi sẽ mời Dạ thiếu tới. Đến lúc đó, hai vợ chồng cô có thể đoàn tụ rồi. Không còn sớm nữa, về bây giờ còn có thể đúng giờ cơm trưa.
- Xin lỗi, tôi không thể đi được, tôi đã nhận lời cậu phải trông Tinh Tinh cho tới khi ông ấy về, tôi không thể để Tinh Tinh ở nhà một mình.
- Đúng rồi, có tôi ở đây, các người không thể mang chị xinh đẹp đi được, nếu không ba tôi sẽ không nể mặt các người đâu!
Minh Tinh Tinh biết đối phương không phải người tốt nhưng nó không sợ hãi, thậm chí còn rất đàn ông chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi.
Chị xinh đẹp đã có bầu, chỉ mấy tháng nữa là cháu gái nó ra đời rồi, nó phải bảo vệ con bé!
William nghe thế thì cười ha ha:
- Xem ra Dạ thiếu không nói gì với cô rồi! Cô nghĩ Đỗ Hồng Tuyết, Bạch Nhược Mai, thậm chí là Trương Lan đều là người của ai?
- Ý anh là gì?
Nhạc Yên Nhi nghiêm mặt, tim cô đập thình thịch, có cảm giác câu tiếp theo của William không thể coi thường.
William cười, chỉ vào Minh Tinh Tinh:
- Tất cả đều là người của cha nó đấy! Trong thời gian này, kẻ luôn cản trở hai người chính là ba của Minh Tinh Tinh, cậu của Dạ Đình Sâm: Minh Thành!
- Không... không có khả năng! Đừng nói bừa! Ba tôi là người hiền lành nhất, từ khi mẹ tôi qua đời, ba tôi chỉ dưỡng bệnh, làm sao có thể làm chuyện quá đáng như vậy! Các người nói láo!
Nhạc Yên Nhi chưa mở miệng nhưng Minh Tinh Tinh đã kích động gào lên.
Cô nhíu mày, thông tin William đưa ra quá nhiều, cô cũng không thể tiếp nhận được.
Cô nắm chặt tay Minh Tinh Tinh:
- Anh nói bừa gì đấy? Cậu có lý do gì để làm vậy?
- Vì muốn nuốt trọn LN! Tai nạn xe cộ của cha Dạ Đình Sâm cũng có liên quan với Minh Thành. Đúng, còn có thằng ranh đứng cạnh cô nữa, nó luôn cung cấp tin tức đấy. Dạ Đình Sâm vừa mất trí nhớ là Minh Thành đã biết ngay, thậm chí còn phái Đỗ Hồng Tuyết tới. Dạ Đình Sâm giả vờ mất trí nhớ để dụ kẻ chủ mưu nhưng thất bại, tất cả cũng vì thằng ranh này! Các người khổ cực như vậy là do Minh Thành làm hại, cô bị lão ta đưa tới đây là để giam cầm, uy hiếp Dạ Đình Sâm mà thôi!
- Anh nghĩ là tôi sẽ tin ư?
Nhạc Yên Nhi ép mình tỉnh táo lại, không thể để bị dắt mũi.
Cô chưa có tiếp xúc với William nhưng ân oán giữa cô và Julia lại không nhỏ, lần trước cô ta đã bắt cóc cô.
Anh em như vậy có thể tin ư?
William cười khùng khục:
- Minh Tinh Tinh, trong thời gian nhóc ở cạnh Nhạc Yên Nhi, ba nhóc có hỏi tình hình ở đây không?
- Ba... ba tôi chỉ quan tâm anh trai thôi, có lỗi gì đâu! Đừng có nói bậy nữa, nếu không là tôi không bỏ qua cho ông đâu! Chị xinh đẹp đừng nghe lời ông ta, ba là người tốt, sẽ không làm tổn thương người khác đâu!
Nó ngước đôi mắt tròn xanh như biển lên, nước mặt ầng ậc, đau khổ nhìn cô.
Nhạc Yên Nhi biết mình lắc đầu phủ nhận nghĩa là không tin ba nó, đây là chuyện quá tàn nhẫn với một đứa trẻ.
Cô cũng sắp thành mẹ, sao có thể nhẫn tâm như thế?
- Đừng sợ, chị sẽ không tin họ.
Cô đảm bảo.
- Haha, không ngờ bà Dạ rộng lượng với con trai của kẻ địch như vậy. Thế này đi, mang nó đi cùng, tới nhà tôi làm khách.
- Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, thả Tinh Tinh đi.
Cô lạnh lùng nói.
- Khách không có tư cách cò kè với chủ, mang đi!
Lời vừa dứt đã có người túm lấy vai họ, ép họ lên xe.
Họ không ngồi cùng xe với William, xung quanh đều là vệ sĩ với võ trang đầy đủ, tay cầm súng rất đáng sợ.
Minh Tinh Tinh không thể chấp nhận được chuyện này, nó giãy giụa liên tục.
- Các người thả tôi ra, những kẻ xấu này! Lừa đảo, khốn nạn!
- Thả tôi ra, ba tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!
Nó cố gắng vươn về cửa sổ, gào khóc, nước mắt rơi như mưa.
Nhạc Yên Nhi đau lòng, cô vội kéo nó vào lồng ngực mình.
- Anh trai em và ba em sẽ tới cứu chúng ta, không sao đâu. Coi như William nói nhảm đi, đừng để bụng, đều không phải sự thật!
Cô cũng không muốn tin người cậu thân thiện dễ gần lại là kẻ xấu.
Một người với lối sinh hoạt tùy ý, yêu say đắm người vợ đã qua đời sao có thể là người xấu?
- Chị, ba em không phải kẻ xấu, em cũng thế, ba chỉ quan tâm hai người nên hỏi thăm thôi, em không mật báo...
Minh Tinh Tinh đau khổ vùi vào lòng Nhạc Yên Nhi, nó khóc rưng rức.
- Chị tin Tinh Tinh không phải người xấu, cậu cũng thế, chúng ta không nghe lời nói một phía của họ. Tinh Tinh ngoan, coi như chuyện này chưa xảy ra đi.
- Ừm...
Nó gật đầu, ngừng khóc, lau nước mắt rồi run rẩy hỏi:
- Từ nay về sau em sẽ bảo vệ chị, em sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương chị với em bé trong bụng chị!
- Được.
Cô cười, gật đầu đáp nhưng trái tim lại nặng nề.
Sự cố liên tiếp không phải chuyện tốt.
Dù sao cũng phải bảo vệ đứa bé trong bụng mình cho tốt.
Trong nhà có người tới, đồ vật cũng bị lật tung lên.
Minh Tinh Tinh hoảng hốt:
- Ơ? Ba em về à? Sao ở nhà loạn thế này? Dì nấu cơm không dọn à?
- Tinh Tinh, theo sát chị.
Cô nắm chặt tay nó, sau đó định rời khỏi nhà, nhưng chẳng ngờ vừa mở cửa đã thấy hai người đàn ông vạm vỡ đứng đó.
Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, khàn khàn khó nghe như tiếng móng tay lướt qua bảng đen.
- Bà Dạ, đã lâu không gặp!
- William?
Cô kinh ngạc ngoái nhìn về phía sau, William chống gậy, từ từ xuất hiện trong tầm mắt cô rồi đàng hoàng ngồi xuống salon, cười toe toét.
Phía sau gã là rất nhiều vệ sĩ, Julia cũng đứng đó, tay cô ta cầm roi, nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt lạnh buốt, chỉ hận không thể xé xác cô.
Người xưa có câu: Kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến.
William tới còn mang theo nhiều người như vậy, cô không cho rằng người này có thiện ý.
- Anh muốn gì?
Cô chắn trước Minh Tinh Tinh.
William cười nhạt, gã nhún vai, nói:
- Bà Dạ đừng sợ, chúng tôi không có ác ý, chỉ là biết được cô đã tới Anh quốc, mà cho tới giờ tôi vẫn chưa khoản đãi cô nên muốn mời cô tới gia tộc William làm khách mà thôi.
- Việc này tôi còn phải hỏi chồng mình. Anh và Dạ Đình Sâm là bạn, hẳn không cần hỏi tôi.
Cô lạnh lùng đáp.
- Dạ đang ở Anh, chẳng lẽ cô không biết à? Khi cô vừa tới là Dạ đã tới rồi, xem ra hai vợ chồng cũng chưa gặp nhau nhỉ?
Dạ Đình Sâm tới rồi?
Nhạc Yên Nhi sững sờ.
Hai ngày nay, họ thường xuyên gọi điện thoại, hắn không nói mình đang ở Anh, chẳng phải đã đi công tác rồi sao? Làm sao ngay khi cô đến, hắn cũng đã ở Anh được?
Đã đến mà sao không gặp mình?
William thấy cô sửng sốt thì cười:
- Bà Dạ đừng nghi ngờ, chờ cô tới làm khách ở nhà tôi, tôi sẽ mời Dạ thiếu tới. Đến lúc đó, hai vợ chồng cô có thể đoàn tụ rồi. Không còn sớm nữa, về bây giờ còn có thể đúng giờ cơm trưa.
- Xin lỗi, tôi không thể đi được, tôi đã nhận lời cậu phải trông Tinh Tinh cho tới khi ông ấy về, tôi không thể để Tinh Tinh ở nhà một mình.
- Đúng rồi, có tôi ở đây, các người không thể mang chị xinh đẹp đi được, nếu không ba tôi sẽ không nể mặt các người đâu!
Minh Tinh Tinh biết đối phương không phải người tốt nhưng nó không sợ hãi, thậm chí còn rất đàn ông chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi.
Chị xinh đẹp đã có bầu, chỉ mấy tháng nữa là cháu gái nó ra đời rồi, nó phải bảo vệ con bé!
William nghe thế thì cười ha ha:
- Xem ra Dạ thiếu không nói gì với cô rồi! Cô nghĩ Đỗ Hồng Tuyết, Bạch Nhược Mai, thậm chí là Trương Lan đều là người của ai?
- Ý anh là gì?
Nhạc Yên Nhi nghiêm mặt, tim cô đập thình thịch, có cảm giác câu tiếp theo của William không thể coi thường.
William cười, chỉ vào Minh Tinh Tinh:
- Tất cả đều là người của cha nó đấy! Trong thời gian này, kẻ luôn cản trở hai người chính là ba của Minh Tinh Tinh, cậu của Dạ Đình Sâm: Minh Thành!
- Không... không có khả năng! Đừng nói bừa! Ba tôi là người hiền lành nhất, từ khi mẹ tôi qua đời, ba tôi chỉ dưỡng bệnh, làm sao có thể làm chuyện quá đáng như vậy! Các người nói láo!
Nhạc Yên Nhi chưa mở miệng nhưng Minh Tinh Tinh đã kích động gào lên.
Cô nhíu mày, thông tin William đưa ra quá nhiều, cô cũng không thể tiếp nhận được.
Cô nắm chặt tay Minh Tinh Tinh:
- Anh nói bừa gì đấy? Cậu có lý do gì để làm vậy?
- Vì muốn nuốt trọn LN! Tai nạn xe cộ của cha Dạ Đình Sâm cũng có liên quan với Minh Thành. Đúng, còn có thằng ranh đứng cạnh cô nữa, nó luôn cung cấp tin tức đấy. Dạ Đình Sâm vừa mất trí nhớ là Minh Thành đã biết ngay, thậm chí còn phái Đỗ Hồng Tuyết tới. Dạ Đình Sâm giả vờ mất trí nhớ để dụ kẻ chủ mưu nhưng thất bại, tất cả cũng vì thằng ranh này! Các người khổ cực như vậy là do Minh Thành làm hại, cô bị lão ta đưa tới đây là để giam cầm, uy hiếp Dạ Đình Sâm mà thôi!
- Anh nghĩ là tôi sẽ tin ư?
Nhạc Yên Nhi ép mình tỉnh táo lại, không thể để bị dắt mũi.
Cô chưa có tiếp xúc với William nhưng ân oán giữa cô và Julia lại không nhỏ, lần trước cô ta đã bắt cóc cô.
Anh em như vậy có thể tin ư?
William cười khùng khục:
- Minh Tinh Tinh, trong thời gian nhóc ở cạnh Nhạc Yên Nhi, ba nhóc có hỏi tình hình ở đây không?
- Ba... ba tôi chỉ quan tâm anh trai thôi, có lỗi gì đâu! Đừng có nói bậy nữa, nếu không là tôi không bỏ qua cho ông đâu! Chị xinh đẹp đừng nghe lời ông ta, ba là người tốt, sẽ không làm tổn thương người khác đâu!
Nó ngước đôi mắt tròn xanh như biển lên, nước mặt ầng ậc, đau khổ nhìn cô.
Nhạc Yên Nhi biết mình lắc đầu phủ nhận nghĩa là không tin ba nó, đây là chuyện quá tàn nhẫn với một đứa trẻ.
Cô cũng sắp thành mẹ, sao có thể nhẫn tâm như thế?
- Đừng sợ, chị sẽ không tin họ.
Cô đảm bảo.
- Haha, không ngờ bà Dạ rộng lượng với con trai của kẻ địch như vậy. Thế này đi, mang nó đi cùng, tới nhà tôi làm khách.
- Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, thả Tinh Tinh đi.
Cô lạnh lùng nói.
- Khách không có tư cách cò kè với chủ, mang đi!
Lời vừa dứt đã có người túm lấy vai họ, ép họ lên xe.
Họ không ngồi cùng xe với William, xung quanh đều là vệ sĩ với võ trang đầy đủ, tay cầm súng rất đáng sợ.
Minh Tinh Tinh không thể chấp nhận được chuyện này, nó giãy giụa liên tục.
- Các người thả tôi ra, những kẻ xấu này! Lừa đảo, khốn nạn!
- Thả tôi ra, ba tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!
Nó cố gắng vươn về cửa sổ, gào khóc, nước mắt rơi như mưa.
Nhạc Yên Nhi đau lòng, cô vội kéo nó vào lồng ngực mình.
- Anh trai em và ba em sẽ tới cứu chúng ta, không sao đâu. Coi như William nói nhảm đi, đừng để bụng, đều không phải sự thật!
Cô cũng không muốn tin người cậu thân thiện dễ gần lại là kẻ xấu.
Một người với lối sinh hoạt tùy ý, yêu say đắm người vợ đã qua đời sao có thể là người xấu?
- Chị, ba em không phải kẻ xấu, em cũng thế, ba chỉ quan tâm hai người nên hỏi thăm thôi, em không mật báo...
Minh Tinh Tinh đau khổ vùi vào lòng Nhạc Yên Nhi, nó khóc rưng rức.
- Chị tin Tinh Tinh không phải người xấu, cậu cũng thế, chúng ta không nghe lời nói một phía của họ. Tinh Tinh ngoan, coi như chuyện này chưa xảy ra đi.
- Ừm...
Nó gật đầu, ngừng khóc, lau nước mắt rồi run rẩy hỏi:
- Từ nay về sau em sẽ bảo vệ chị, em sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương chị với em bé trong bụng chị!
- Được.
Cô cười, gật đầu đáp nhưng trái tim lại nặng nề.
Sự cố liên tiếp không phải chuyện tốt.
Dù sao cũng phải bảo vệ đứa bé trong bụng mình cho tốt.