Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 653
Khi Dạ Đình Sâm ở trên lầu nghe thấy câu này qua máy nghe lén thì chợt nhíu mày thật chặt, đôi mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, lóe lên ánh sáng vô cùng đáng sợ.
Ba đã qua đời...
Là hắn ư?
Lúc hắn vắng mặt thì nữ nhân này to gan hơn hẳn nhỉ! Đây là kết quả vì ít bị dạy dỗ ư?
Ánh mắt của hắn lóe lên, giọng nói của hai mẹ con lại vang lên.
- Nhưng ba cũng mất biết bao năm rồi, nay mẹ mới có 28 tuổi, thế mà lại không định tìm bạn ư?
- Con thật sự ủng hộ việc này sao?
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi lại.
- Đương nhiên rồi, con biết một quý ngài siêu đẹp trai, siêu giàu, siêu tốt...
- Con đang nói chú Tề Tấn Vân à? Mẹ cũng cảm thấy chú ấy đẹp trai, tốt bụng với giàu nhất đấy! Lần này mẹ chụp ảnh chân dung bên bờ biển cho chú ấy, đúng là đẹp trai ngời ngời luôn, lát nữa rửa ảnh xong thì mẹ cho con xem nhé?
- Hôm nay mẹ chụp cho Tề Tấn Vân ư?
Nhạc Vãn Vãn giật mình kinh ngạc.
Tề Tấn Vân là ngôi sao mới nổi trong giới người mẫu, năm nay mới 25 tuổi mà đã được bước lên sân khấu quốc tế, thậm chí còn được nhiều chuyên gia khai thác tiềm năng đánh giá cao, ẩn ẩn muốn lấn sân nữa.
Quan trọng nhất chính là chú ấy vẫn luôn có ý với Nhạc Yên Nhi, tặng hoa tặng quà liên tục. Còn nghĩ đủ mọi cách lấy lòng cô bé.
Lúc trước mẹ của cô bé cũng nghe danh chú ấy nên muốn mời chú ấy chụp một bộ ảnh, không ngờ người ta không hề ra vẻ làm kiêu mà còn vui vẻ đồng ý.
Vậy nên hai người dần qua lại với nhau.
Chú ấy cũng ở thành phố A, sau này quay về vẫn hay liên lạc với nhau, không ngờ mẹ của của cô bé lại nhìn trúng người ta.
Nhạc Vãn Vãn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi thử:
- Mẹ đang đùa với con đấy à? Chơi tình chị em á?
- Sao thế? Con không thích à?
Nhạc Yên Nhi cười hỏi.
Cô biết rõ bạn nhỏ Vãn Vãn ghét nhất là tình chị em, còn từng phân tích rằng hai người bằng tuổi thì nữ sẽ chín chắn hơn nam, còn khuyên cô tốt nhất là nên chọn người nào tầm 30 đến 35 tuổi, chín chắn nghiêm túc, sự nghiệp ổn định một chút.
Nên cô cố ý nói tên của Tề Tấn Vân ra để ngăn cản quyết tâm muốn tìm chồng cho mẹ của Vãn Vãn.
Cô đã quyết định sẽ sống đơn thân cả đời rồi, nhưng hình như con gái rất muốn bán cô đi thì phải.
- Bà Nhạc Yên Nhi, chuyện trâu già gặm cỏ non này mà mẹ cũng làm được ư?
- Cỏ non... Không được à?
- Thôi bỏ đi, con không đồng ý chuyện có cha dượng, chú ấy trẻ quá không đáng tin! Ăn nhanh thôi, cơm nước xong còn đi ngủ!
Cô bé tức giận và cơm thật nhanh.
Dạ Đình Sâm ngồi bên kia nghe xong thì nhớ kỹ cái tên nó, sau đó lập tức gọi cho Trần Lạc, bảo cậu ta đi điều tra xem rốt cuộc Tề Tấn Vân kia là thần thánh phương nào.
Không tới 10 phút sau, toàn bộ tư liệu đã được gửi đến.
Tề Tấn Vân có bộ dạng sáng sủa, từng lên ảnh bìa các tạp chí thời trang, gout ăn mặc rất khá.
Dạ Đình Sâm xem kỹ từng chút một, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một bộ ảnh chân dung.
Tone màu trắng đen, xung quanh là tường ximăng, nhìn qua là biết còn chưa quét vôi, xung quanh lộ ra khí tức cấm dục.
Ở giữa có một chiếc ghế sofa bằng da kiểu cổ, người nọ nằm bên trên, thân thể lõa lồ, nơi quan trọng được một chiếc khăn tắm che lại.
Cả bộ ảnh, người kia hoặc là nheo mắt quyến rũ, hoặc là cắn môi dưới, mỗi động tác đều đầy mùi dục vọng.
Bên dưới có phần giới thiệu.
Nói rằng nhiếp ảnh gia Night vì bảo đảm tâm trạng của người mẫu mà không để lại bất kỳ nhân viên nào ở xung quanh, hai người hợp tác vô cùng suôn sẻ và ăn ý.
Xung quanh không có ai?
Cô nam quả nữ?
Nam còn ăn mặc kiểu này ư?
Dạ Đình Sâm nheo mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng.
Hắn bật hết màn hình camera theo dõi lên, hình ảnh trong phòng khách, trong bếp, phòng ngủ đều hiện lên.
Đây là hợp tác bước đầu của hắn và bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn, lắp camera khắp nhà.
Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi dọn dẹp về phòng, sau đó đi vào toilet.
Lúc đi ra thì cô đã thay một bộ áo ngủ màu trắng, mái tóc dài ướt sũng vén sang một bên.
Cô ngồi xếp bằng trên sofa để sấy tóc, bởi vì ở trong nhà nên khá tùy ý, nào biết Dạ Đình Sâm đã lắp camera.
Cô hơi nhoài người về phía trước, để lộ cảnh xuân tuyệt vời ở trước ngực.
Đôi chân trắng nõn lộ ra, da thịt hãy còn ướt rượt những nước.
Dạ Đình Sâm không ngờ lại thấy cảnh thế này, hắn vốn không lắp camera trong phòng tắm cũng vì sợ gặp phải cảnh hương diễm, nào ngờ cô chỉ mặc một cái áo tắm thôi đã có thể dấy lên dục hỏa của hắn.
Dục vọng im lặng suốt 5 năm rốt cuộc cũng bùng nổ ngay lúc này!
Hầu kết của hắn trượt vài cái, ánh mắt tối lại, trực tiếp tắt màn hình, sợ mình không kềm lòng được.
- Đúng là định lực đã bị giảm rồi.
Hắn cười khổ.
Nhạc Yên Nhi sấy tóc xong thì mở máy tính lên sửa ảnh, nào ngờ điện thoại lại vang lên, là Tề Tấn Vân gọi đến.
- Đại nhiếp ảnh gia, đang làm gì thế?
- Chỉnh ảnh, sao thế?
Cô bình tĩnh đáp, chỉ xem anh ta như đối tượng hợp tác nên không có cảm xúc gì mấy.
Thật ra Tề Tấn Vân vốn cũng có mục đích riêng mà thôi.
Anh ta là người mẫu, cần tiếng tăm, mà danh tiếng của cô lại không hề thấp.
Ai cũng có nhu cầu riêng, đều là góp vui lấy lệ, không cần nghiêm túc xem đó là thật.
- Ngày mai đi ăn một bữa nhé?
- Không dược, trưa mai tôi phải đến trường ăn với Vãn Vãn, tối lại phải dắt Vãn Vãn đi siêu thị, còn phải sửa ảnh nữa, sợ là không có thời gian.
Cô nhã nhặn từ chối.
- Mai không được thế ngày mốt thì sao?
Tề Tấn Vân không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi tới:
- Lần này cô chịu chụp giúp cho tôi như thế khiến tôi cảm kích nhiều lắm, muốn mời cô ăn cơm để đáp lễ.
- Không phải lần trước anh cũng giúp tôi đấy à? Tôi cũng có mời anh ăn cơm đâu, anh làm thế tôi ngại lắm. Lần sau tôi giúp nữa thì anh hãy mời cũng được. Giờ cũng muộn rồi, tôi còn phải sửa ảnh nữa, anh cũng ngủ sớm đi nhé.
- Thế... Được rồi...
Tề Tấn Vân khó dằn nỗi thất vọng.
Nhạc Yên Nhi cúp máy, vẻ mặt nhẹ nhõm, sau đó tập trung chỉnh ảnh.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì mới thoáng yên tâm một chút.
Cô làm việc rất tập trung, trên màn hình quay một bên mặt của cô, mắt khẽ rũ xuống, tầm mắt dán chặt vào máy tính. Gương mặt nhỏ nhắn bóng loáng.
Trên trán có vài lọn tóc mai rũ xuống nhưng cô cũng không để ý tới.
Ngón tay nhanh chóng thao tác, chậm rãi chỉnh bức ảnh trong máy.
Hắn nhìn khung cảnh đẹp đẽ trên màn hình, rõ ràng cách rất xa, nhưng hắn lại thấy như gần trong gang tấc.
Chỉ cần cô vẫn còn sống, thì dẫu có như chân trời góc bể vẫn tốt hơn sinh ly tử biệt.
Trong một màn hình khác, camera chĩa ngay máy tính nênhắnthấy được người bên trong bức ảnh kia.
Tề Tấn Vân đứng bên bờ biển, lại trình diễn cảnh quần áo ướt đẫm bám sát người đầy dụ hoặc!
Gã đàn ông kia... chán sống rồi ư?
Hắn lạnh lùng nhíu mày, sau đó gửi tin nhắn cho bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn.
- Đề phòng tên Tề Tấn Vân kia, nhiệm vụ bảo vệ mẹ giao cho con đấy!
- Đã nhận được!
Phần trước
Ba đã qua đời...
Là hắn ư?
Lúc hắn vắng mặt thì nữ nhân này to gan hơn hẳn nhỉ! Đây là kết quả vì ít bị dạy dỗ ư?
Ánh mắt của hắn lóe lên, giọng nói của hai mẹ con lại vang lên.
- Nhưng ba cũng mất biết bao năm rồi, nay mẹ mới có 28 tuổi, thế mà lại không định tìm bạn ư?
- Con thật sự ủng hộ việc này sao?
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi lại.
- Đương nhiên rồi, con biết một quý ngài siêu đẹp trai, siêu giàu, siêu tốt...
- Con đang nói chú Tề Tấn Vân à? Mẹ cũng cảm thấy chú ấy đẹp trai, tốt bụng với giàu nhất đấy! Lần này mẹ chụp ảnh chân dung bên bờ biển cho chú ấy, đúng là đẹp trai ngời ngời luôn, lát nữa rửa ảnh xong thì mẹ cho con xem nhé?
- Hôm nay mẹ chụp cho Tề Tấn Vân ư?
Nhạc Vãn Vãn giật mình kinh ngạc.
Tề Tấn Vân là ngôi sao mới nổi trong giới người mẫu, năm nay mới 25 tuổi mà đã được bước lên sân khấu quốc tế, thậm chí còn được nhiều chuyên gia khai thác tiềm năng đánh giá cao, ẩn ẩn muốn lấn sân nữa.
Quan trọng nhất chính là chú ấy vẫn luôn có ý với Nhạc Yên Nhi, tặng hoa tặng quà liên tục. Còn nghĩ đủ mọi cách lấy lòng cô bé.
Lúc trước mẹ của cô bé cũng nghe danh chú ấy nên muốn mời chú ấy chụp một bộ ảnh, không ngờ người ta không hề ra vẻ làm kiêu mà còn vui vẻ đồng ý.
Vậy nên hai người dần qua lại với nhau.
Chú ấy cũng ở thành phố A, sau này quay về vẫn hay liên lạc với nhau, không ngờ mẹ của của cô bé lại nhìn trúng người ta.
Nhạc Vãn Vãn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi thử:
- Mẹ đang đùa với con đấy à? Chơi tình chị em á?
- Sao thế? Con không thích à?
Nhạc Yên Nhi cười hỏi.
Cô biết rõ bạn nhỏ Vãn Vãn ghét nhất là tình chị em, còn từng phân tích rằng hai người bằng tuổi thì nữ sẽ chín chắn hơn nam, còn khuyên cô tốt nhất là nên chọn người nào tầm 30 đến 35 tuổi, chín chắn nghiêm túc, sự nghiệp ổn định một chút.
Nên cô cố ý nói tên của Tề Tấn Vân ra để ngăn cản quyết tâm muốn tìm chồng cho mẹ của Vãn Vãn.
Cô đã quyết định sẽ sống đơn thân cả đời rồi, nhưng hình như con gái rất muốn bán cô đi thì phải.
- Bà Nhạc Yên Nhi, chuyện trâu già gặm cỏ non này mà mẹ cũng làm được ư?
- Cỏ non... Không được à?
- Thôi bỏ đi, con không đồng ý chuyện có cha dượng, chú ấy trẻ quá không đáng tin! Ăn nhanh thôi, cơm nước xong còn đi ngủ!
Cô bé tức giận và cơm thật nhanh.
Dạ Đình Sâm ngồi bên kia nghe xong thì nhớ kỹ cái tên nó, sau đó lập tức gọi cho Trần Lạc, bảo cậu ta đi điều tra xem rốt cuộc Tề Tấn Vân kia là thần thánh phương nào.
Không tới 10 phút sau, toàn bộ tư liệu đã được gửi đến.
Tề Tấn Vân có bộ dạng sáng sủa, từng lên ảnh bìa các tạp chí thời trang, gout ăn mặc rất khá.
Dạ Đình Sâm xem kỹ từng chút một, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một bộ ảnh chân dung.
Tone màu trắng đen, xung quanh là tường ximăng, nhìn qua là biết còn chưa quét vôi, xung quanh lộ ra khí tức cấm dục.
Ở giữa có một chiếc ghế sofa bằng da kiểu cổ, người nọ nằm bên trên, thân thể lõa lồ, nơi quan trọng được một chiếc khăn tắm che lại.
Cả bộ ảnh, người kia hoặc là nheo mắt quyến rũ, hoặc là cắn môi dưới, mỗi động tác đều đầy mùi dục vọng.
Bên dưới có phần giới thiệu.
Nói rằng nhiếp ảnh gia Night vì bảo đảm tâm trạng của người mẫu mà không để lại bất kỳ nhân viên nào ở xung quanh, hai người hợp tác vô cùng suôn sẻ và ăn ý.
Xung quanh không có ai?
Cô nam quả nữ?
Nam còn ăn mặc kiểu này ư?
Dạ Đình Sâm nheo mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng.
Hắn bật hết màn hình camera theo dõi lên, hình ảnh trong phòng khách, trong bếp, phòng ngủ đều hiện lên.
Đây là hợp tác bước đầu của hắn và bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn, lắp camera khắp nhà.
Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi dọn dẹp về phòng, sau đó đi vào toilet.
Lúc đi ra thì cô đã thay một bộ áo ngủ màu trắng, mái tóc dài ướt sũng vén sang một bên.
Cô ngồi xếp bằng trên sofa để sấy tóc, bởi vì ở trong nhà nên khá tùy ý, nào biết Dạ Đình Sâm đã lắp camera.
Cô hơi nhoài người về phía trước, để lộ cảnh xuân tuyệt vời ở trước ngực.
Đôi chân trắng nõn lộ ra, da thịt hãy còn ướt rượt những nước.
Dạ Đình Sâm không ngờ lại thấy cảnh thế này, hắn vốn không lắp camera trong phòng tắm cũng vì sợ gặp phải cảnh hương diễm, nào ngờ cô chỉ mặc một cái áo tắm thôi đã có thể dấy lên dục hỏa của hắn.
Dục vọng im lặng suốt 5 năm rốt cuộc cũng bùng nổ ngay lúc này!
Hầu kết của hắn trượt vài cái, ánh mắt tối lại, trực tiếp tắt màn hình, sợ mình không kềm lòng được.
- Đúng là định lực đã bị giảm rồi.
Hắn cười khổ.
Nhạc Yên Nhi sấy tóc xong thì mở máy tính lên sửa ảnh, nào ngờ điện thoại lại vang lên, là Tề Tấn Vân gọi đến.
- Đại nhiếp ảnh gia, đang làm gì thế?
- Chỉnh ảnh, sao thế?
Cô bình tĩnh đáp, chỉ xem anh ta như đối tượng hợp tác nên không có cảm xúc gì mấy.
Thật ra Tề Tấn Vân vốn cũng có mục đích riêng mà thôi.
Anh ta là người mẫu, cần tiếng tăm, mà danh tiếng của cô lại không hề thấp.
Ai cũng có nhu cầu riêng, đều là góp vui lấy lệ, không cần nghiêm túc xem đó là thật.
- Ngày mai đi ăn một bữa nhé?
- Không dược, trưa mai tôi phải đến trường ăn với Vãn Vãn, tối lại phải dắt Vãn Vãn đi siêu thị, còn phải sửa ảnh nữa, sợ là không có thời gian.
Cô nhã nhặn từ chối.
- Mai không được thế ngày mốt thì sao?
Tề Tấn Vân không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi tới:
- Lần này cô chịu chụp giúp cho tôi như thế khiến tôi cảm kích nhiều lắm, muốn mời cô ăn cơm để đáp lễ.
- Không phải lần trước anh cũng giúp tôi đấy à? Tôi cũng có mời anh ăn cơm đâu, anh làm thế tôi ngại lắm. Lần sau tôi giúp nữa thì anh hãy mời cũng được. Giờ cũng muộn rồi, tôi còn phải sửa ảnh nữa, anh cũng ngủ sớm đi nhé.
- Thế... Được rồi...
Tề Tấn Vân khó dằn nỗi thất vọng.
Nhạc Yên Nhi cúp máy, vẻ mặt nhẹ nhõm, sau đó tập trung chỉnh ảnh.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì mới thoáng yên tâm một chút.
Cô làm việc rất tập trung, trên màn hình quay một bên mặt của cô, mắt khẽ rũ xuống, tầm mắt dán chặt vào máy tính. Gương mặt nhỏ nhắn bóng loáng.
Trên trán có vài lọn tóc mai rũ xuống nhưng cô cũng không để ý tới.
Ngón tay nhanh chóng thao tác, chậm rãi chỉnh bức ảnh trong máy.
Hắn nhìn khung cảnh đẹp đẽ trên màn hình, rõ ràng cách rất xa, nhưng hắn lại thấy như gần trong gang tấc.
Chỉ cần cô vẫn còn sống, thì dẫu có như chân trời góc bể vẫn tốt hơn sinh ly tử biệt.
Trong một màn hình khác, camera chĩa ngay máy tính nênhắnthấy được người bên trong bức ảnh kia.
Tề Tấn Vân đứng bên bờ biển, lại trình diễn cảnh quần áo ướt đẫm bám sát người đầy dụ hoặc!
Gã đàn ông kia... chán sống rồi ư?
Hắn lạnh lùng nhíu mày, sau đó gửi tin nhắn cho bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn.
- Đề phòng tên Tề Tấn Vân kia, nhiệm vụ bảo vệ mẹ giao cho con đấy!
- Đã nhận được!
Phần trước