Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683
Hai người tới sân tập bắn, Norman nói qua về quy tắc cuộc đấu, mỗi người có một cây súng, bên trong có ba viên đạn, đấu ba lượt.
Lần đầu là cách mười bước, lần sau là năm mươi bước, cuối cùng là trận chiến quyết định sống chết của cả hai.
Hai người đều là tay súng chuyên nghiệp, một người là quân nhân dũng mãnh thiện chiến, một lại là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trong giới mafia. Ngang tài ngang sức, hai trận đầu đương nhiên là đấu hòa, không ai kém ai.
Cuối cùng, giữa sân bắn trống trải họ phải đeo lên khăn che mắt sau đó mỗi người đi ba bước, hết ba bước thì bắt đầu nổ súng.
Norman bịt mắt trước, anh ta nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm rồi hỏi:
- Có người chờ đợi là cảm giác thế nào?
- Rất tuyệt.
Dạ Đình Sâm luôn lời ít ý nhiều, đôi mắt phượng của hắn nheo lại, bên trong nóng rực ý chí.
Hai người đàn ông đều là kẻ đứng trên đỉnh quyền lực, đều có thế lực khiến người kia phải kiêng dè, mỗi người một sở trường riêng, trong một lúc không thể phân rõ ai giỏi hơn ai được.
Norman nghe hắn trả lời thì không kìm được cười bảo:
- Thật ra tôi rất hâm mộ anh, nhưng... sự hâm mộ ấy sẽ kết thúc ở đây!
Câu sau cùng anh ta nói rất từ tốn, như tiếng chuông vang báo hiệu tử vong gần kề.
Anh ta đeo lên băng bịt mắt, Dạ Đình Sâm cũng đã chuẩn bị xong.
Có người bắt đầu lên tiếng đếm:
- Một, hai, ba!
Người kia đếm một tiếng cả hai lại bước một bước, bọn họ không thể thấy động tác của đối phương nhưng những người đứng xem lại thấy rất rõ, vừa đi đúng ba bước cả hai đã lập tức quay phắt lại, họng súng hướng thẳng vào tim người kia, rõ ràng là mang quyết tâm không chết không ngừng.
Khi tiếng đếm cuối cùng kết thúc Norman cũng nổ súng ngay.
Phanh ——
Trong chớp mắt đó Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, bả vai hắn hạ xuống, vừa lúc đó viên đạn xuyên thẳng qua bả vai hắn như một tia chớp.
Cùng lúc Dạ Đình Sâm cũng bóp cò, vốn đã tính kỹ tầm bắn nhưng không ngờ hắn lại giơ tay lên cao, bắn một phát chỉ thiên.
Hai bên đều nổ súng xong Norman mới kéo khăn che mắt xuống, sắc mặt vô cùng kinh khủng.
Đôi mắt ưng dán chặt trên người Dạ Đình Sâm, nắm tay siết chặt đến mức nghe rõ tiếng khớp xương kêu răng rắc.
Sắc mặt hắn vô cùng u ám, giận dữ điên lên.
Một tay Dạ Đình Sâm che kín bả vai mà máu tươi vẫn cứ đua nhau chảy ra.
Hắn trúng tổng cộng hai phát súng, sắc mặt càng khó nhìn hơn, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống từng giọt, lát sau không chịu được nữa nên hắn khuỵu xuống, sức nặng dồn vào đôi tay chống người.
Hắn gắng gượng ngẩng đầu, thản nhiên cười nói:
- Xin lỗi, vẫn là tôi thắng.
Nói xong hắn cắn chặt răng, chậm rãi đứng dậy.
Dù lảo đảo nhưng lại bước rất kiên cường, hắn muốn đi tìm Nhạc Yên Nhi, đưa cô về nhà.
- Sếp, chúng ta có cần đuổi theo không?
Một người lính tới hỏi.
- Không thấy tôi thua rồi hả?
Norman tức tối gầm lên.
Nhạc Yên Nhi đang ở phòng khách chờ đợi, dù sân tập bắn có hệ thống cách âm nhưng hình như cô vẫn nghe thấy tiếng súng vang lên.
Tất cả sáu phát...
Lúc cô đang sốt ruột đi qua đi lại thì ngoài cửa xuất hiện một bóng người, bước đi xiêu vẹo, hướng thẳng tới chỗ cô.
Con ngươi trong mắt cô co rút cả lại, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, còn chưa kịp đỡ đã thấy cả thân thể to lớn như tòa núi sụp đổ ngã rầm xuống, sức nặng của hắn dồn hết lên cô.
Hai cánh tay hắn buông thõng xuống, cố sức quấn lên eo cô, khó nhọc lên tiếng:
- Anh về rồi.
Nhạc Yên Nhi sớm đã khóc đến nấc lên, không thể nào đáp lại hắn được.
Trên người hắn toàn là máu, mũi cô ngửi được đều là vị máu tanh, phải nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện nếu không hắn sẽ chết mất!
Cô dùng thân thể mỏng manh đỡ lấy hắn, khó khăn đi về phía cửa, không ngờ lại gặp Norman đi vào trong.
Cô thấy trên người anh ta không hề có vết thương nào, chẳng lẽ... Dạ Đình Sâm thua rồi ư?
Cô theo bản năng chắn trước mặt Dạ Đình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt, như thú con nhỏ bé yếu ớt nhưng liều hết sức bảo vệ lãnh thổ của mình.
Nhạc Yên Nhi cảnh giác nhìn anh ta, chỉ cần anh ta bước tới gần là sẵn sàng lao lên liều mạng!
Norman cũng không bước tới mà quay lại bảo người đi sau:
- Đưa vợ chồng chủ tịch Dạ đến bệnh viện đi, trên đường nhớ cẩn thận.
Cô nghe thế thì giật hết cả mình, không hiểu sao anh ta lại tha cho Dạ Đình Sâm, chẳng lẽ hắn thắng rồi sao?
Nhưng lúc này cô cũng không nghĩ nhiều được nữa.
Có hai người bước tới muốn giúp cô nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi từ chối:
- Tự tôi sẽ đưa chồng mình vào viện, cảm ơn ý tốt của sếp Norman.
Nói xong mình cô đỡ Dạ Đình Sâm ra ngoài, rồi lại một mình phóng xe như điên trên đường, tự đưa Dạ Đình Sâm vào viện.
Lúc này, trong sân tập bắn của nhà Capet.
Lá cờ có gia huy của gia tộc Capet trên tường đột nhiên gãy đôi, lá cờ đại diện cho một dòng họ cao quý lại đang chìm trong bùn đất dơ bẩn.
Một súng vừa nãy của Dạ Đình Sâm đã đánh thẳng vào danh dự của gia tộc Capet!
...
Lúc Nhạc Yên Nhi đưa Dạ Đình Sâm đến bệnh viện hắn đã gần như hôn mê.
Bác sĩ vội vàng đưa hắn lên cáng, dù thế hắn vẫn cố gắng mở to mắt, khó nhọc lên tiếng:
- Chờ anh...
Cô muốn đi theo vào nhưng lại bị ngăn cản.
- Cô ơi chỗ này không đỗ xe được đâu.
Cô chỉ đành lái xe đến bãi đỗ rồi tức tốc lao vào trong viện.
Dạ Đình Sâm đã được đưa vào phòng phẫu thuật, trong người hắn còn có hai viên đạn nên cần phải lấy ra thật sớm.
Cô nhìn đèn phòng phẫu thuật sáng lên mà tâm trạng cũng rối bời, đến khóc cô cũng không dám, chỉ sợ vừa khóc là sẽ không ngừng được.
Dạ Đình Sâm nói chờ hắn, nếu thế chắc chắn hắn sẽ sống sót ra ngoài!
Chắc chắn là thế!
Nhạc Yên Nhi cứ đi qua đi lại trong hành lang trống trải.
Chỗ rẽ của hành lang là một phòng phẫu thuật khác, hình như ca mổ thất bại, là một người bệnh ung thư não, dù đã cố gắng chiến đấu đến cùng, nhưng... vẫn không qua khỏi.
Tiếng khóc của vợ con người đó vang vọng khắp hành lang.
Cô không nhịn được mà lại gần đó, đứng trong một góc ngoặt nhìn theo chứ không dám tới gần.
Chỉ cần lại gần một bước là cô như thể đã cảm nhận được không khí chết chóc bao trùm.
Giống như Dạ Đình Sâm cũng không thể trở về được nữa vậy.
Người phụ nữ trung niên kia mặt đã giàn giụa nước mắt, thế mà bà cứ ôm chặt lấy thi thể người chồng.
Mắt Nhạc Yên Nhi cũng đỏ hoe.
Cô còn chưa tới tuổi trung niên đâu, cô không muốn mất Dạ Đình Sâm sớm như vậy!
Dạ Đình Sâm!
Anh nhất định phải sống sót cho em!
Cúi đầu nhìn hai bàn tay, trên đó đều là máu của Dạ Đình Sâm, giờ đã khô lại.
Cô không ngờ một người lại có thể chảy nhiều máu như vậy.
Cô không dám nhìn tiếp nên ra sức ngửa đầu, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Không thể khóc!
Dạ Đình Sâm còn chưa chết, không cần phải khóc tang sớm vậy, chờ hắn bình an ra ngoài phải cười thật tươi để hắn thấy.
Không phải hắn sợ nhất là thấy cô rơi nước mắt hay sao?
Nếu thế cô sẽ cười, cười thật nhiều để Dạ Đình Sâm có thể ra ngoài.
Cô chật vật ngồi sụp xuống, khóe mắt nhòe lệ nhưng miệng vẫn mỉm cười.
Cô vừa cười vừa khóc, rồi lại vừa khóc vừa cười, dường như đã phát điên rồi.
Không biết chờ bao lâu, cô cứ ôm mãi cánh tay, móng tay bấu vào da thịt cũng không biết, máu chảy xuống lúc nào cô cũng chẳng hay.
Lần đầu là cách mười bước, lần sau là năm mươi bước, cuối cùng là trận chiến quyết định sống chết của cả hai.
Hai người đều là tay súng chuyên nghiệp, một người là quân nhân dũng mãnh thiện chiến, một lại là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trong giới mafia. Ngang tài ngang sức, hai trận đầu đương nhiên là đấu hòa, không ai kém ai.
Cuối cùng, giữa sân bắn trống trải họ phải đeo lên khăn che mắt sau đó mỗi người đi ba bước, hết ba bước thì bắt đầu nổ súng.
Norman bịt mắt trước, anh ta nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm rồi hỏi:
- Có người chờ đợi là cảm giác thế nào?
- Rất tuyệt.
Dạ Đình Sâm luôn lời ít ý nhiều, đôi mắt phượng của hắn nheo lại, bên trong nóng rực ý chí.
Hai người đàn ông đều là kẻ đứng trên đỉnh quyền lực, đều có thế lực khiến người kia phải kiêng dè, mỗi người một sở trường riêng, trong một lúc không thể phân rõ ai giỏi hơn ai được.
Norman nghe hắn trả lời thì không kìm được cười bảo:
- Thật ra tôi rất hâm mộ anh, nhưng... sự hâm mộ ấy sẽ kết thúc ở đây!
Câu sau cùng anh ta nói rất từ tốn, như tiếng chuông vang báo hiệu tử vong gần kề.
Anh ta đeo lên băng bịt mắt, Dạ Đình Sâm cũng đã chuẩn bị xong.
Có người bắt đầu lên tiếng đếm:
- Một, hai, ba!
Người kia đếm một tiếng cả hai lại bước một bước, bọn họ không thể thấy động tác của đối phương nhưng những người đứng xem lại thấy rất rõ, vừa đi đúng ba bước cả hai đã lập tức quay phắt lại, họng súng hướng thẳng vào tim người kia, rõ ràng là mang quyết tâm không chết không ngừng.
Khi tiếng đếm cuối cùng kết thúc Norman cũng nổ súng ngay.
Phanh ——
Trong chớp mắt đó Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, bả vai hắn hạ xuống, vừa lúc đó viên đạn xuyên thẳng qua bả vai hắn như một tia chớp.
Cùng lúc Dạ Đình Sâm cũng bóp cò, vốn đã tính kỹ tầm bắn nhưng không ngờ hắn lại giơ tay lên cao, bắn một phát chỉ thiên.
Hai bên đều nổ súng xong Norman mới kéo khăn che mắt xuống, sắc mặt vô cùng kinh khủng.
Đôi mắt ưng dán chặt trên người Dạ Đình Sâm, nắm tay siết chặt đến mức nghe rõ tiếng khớp xương kêu răng rắc.
Sắc mặt hắn vô cùng u ám, giận dữ điên lên.
Một tay Dạ Đình Sâm che kín bả vai mà máu tươi vẫn cứ đua nhau chảy ra.
Hắn trúng tổng cộng hai phát súng, sắc mặt càng khó nhìn hơn, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống từng giọt, lát sau không chịu được nữa nên hắn khuỵu xuống, sức nặng dồn vào đôi tay chống người.
Hắn gắng gượng ngẩng đầu, thản nhiên cười nói:
- Xin lỗi, vẫn là tôi thắng.
Nói xong hắn cắn chặt răng, chậm rãi đứng dậy.
Dù lảo đảo nhưng lại bước rất kiên cường, hắn muốn đi tìm Nhạc Yên Nhi, đưa cô về nhà.
- Sếp, chúng ta có cần đuổi theo không?
Một người lính tới hỏi.
- Không thấy tôi thua rồi hả?
Norman tức tối gầm lên.
Nhạc Yên Nhi đang ở phòng khách chờ đợi, dù sân tập bắn có hệ thống cách âm nhưng hình như cô vẫn nghe thấy tiếng súng vang lên.
Tất cả sáu phát...
Lúc cô đang sốt ruột đi qua đi lại thì ngoài cửa xuất hiện một bóng người, bước đi xiêu vẹo, hướng thẳng tới chỗ cô.
Con ngươi trong mắt cô co rút cả lại, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, còn chưa kịp đỡ đã thấy cả thân thể to lớn như tòa núi sụp đổ ngã rầm xuống, sức nặng của hắn dồn hết lên cô.
Hai cánh tay hắn buông thõng xuống, cố sức quấn lên eo cô, khó nhọc lên tiếng:
- Anh về rồi.
Nhạc Yên Nhi sớm đã khóc đến nấc lên, không thể nào đáp lại hắn được.
Trên người hắn toàn là máu, mũi cô ngửi được đều là vị máu tanh, phải nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện nếu không hắn sẽ chết mất!
Cô dùng thân thể mỏng manh đỡ lấy hắn, khó khăn đi về phía cửa, không ngờ lại gặp Norman đi vào trong.
Cô thấy trên người anh ta không hề có vết thương nào, chẳng lẽ... Dạ Đình Sâm thua rồi ư?
Cô theo bản năng chắn trước mặt Dạ Đình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt, như thú con nhỏ bé yếu ớt nhưng liều hết sức bảo vệ lãnh thổ của mình.
Nhạc Yên Nhi cảnh giác nhìn anh ta, chỉ cần anh ta bước tới gần là sẵn sàng lao lên liều mạng!
Norman cũng không bước tới mà quay lại bảo người đi sau:
- Đưa vợ chồng chủ tịch Dạ đến bệnh viện đi, trên đường nhớ cẩn thận.
Cô nghe thế thì giật hết cả mình, không hiểu sao anh ta lại tha cho Dạ Đình Sâm, chẳng lẽ hắn thắng rồi sao?
Nhưng lúc này cô cũng không nghĩ nhiều được nữa.
Có hai người bước tới muốn giúp cô nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi từ chối:
- Tự tôi sẽ đưa chồng mình vào viện, cảm ơn ý tốt của sếp Norman.
Nói xong mình cô đỡ Dạ Đình Sâm ra ngoài, rồi lại một mình phóng xe như điên trên đường, tự đưa Dạ Đình Sâm vào viện.
Lúc này, trong sân tập bắn của nhà Capet.
Lá cờ có gia huy của gia tộc Capet trên tường đột nhiên gãy đôi, lá cờ đại diện cho một dòng họ cao quý lại đang chìm trong bùn đất dơ bẩn.
Một súng vừa nãy của Dạ Đình Sâm đã đánh thẳng vào danh dự của gia tộc Capet!
...
Lúc Nhạc Yên Nhi đưa Dạ Đình Sâm đến bệnh viện hắn đã gần như hôn mê.
Bác sĩ vội vàng đưa hắn lên cáng, dù thế hắn vẫn cố gắng mở to mắt, khó nhọc lên tiếng:
- Chờ anh...
Cô muốn đi theo vào nhưng lại bị ngăn cản.
- Cô ơi chỗ này không đỗ xe được đâu.
Cô chỉ đành lái xe đến bãi đỗ rồi tức tốc lao vào trong viện.
Dạ Đình Sâm đã được đưa vào phòng phẫu thuật, trong người hắn còn có hai viên đạn nên cần phải lấy ra thật sớm.
Cô nhìn đèn phòng phẫu thuật sáng lên mà tâm trạng cũng rối bời, đến khóc cô cũng không dám, chỉ sợ vừa khóc là sẽ không ngừng được.
Dạ Đình Sâm nói chờ hắn, nếu thế chắc chắn hắn sẽ sống sót ra ngoài!
Chắc chắn là thế!
Nhạc Yên Nhi cứ đi qua đi lại trong hành lang trống trải.
Chỗ rẽ của hành lang là một phòng phẫu thuật khác, hình như ca mổ thất bại, là một người bệnh ung thư não, dù đã cố gắng chiến đấu đến cùng, nhưng... vẫn không qua khỏi.
Tiếng khóc của vợ con người đó vang vọng khắp hành lang.
Cô không nhịn được mà lại gần đó, đứng trong một góc ngoặt nhìn theo chứ không dám tới gần.
Chỉ cần lại gần một bước là cô như thể đã cảm nhận được không khí chết chóc bao trùm.
Giống như Dạ Đình Sâm cũng không thể trở về được nữa vậy.
Người phụ nữ trung niên kia mặt đã giàn giụa nước mắt, thế mà bà cứ ôm chặt lấy thi thể người chồng.
Mắt Nhạc Yên Nhi cũng đỏ hoe.
Cô còn chưa tới tuổi trung niên đâu, cô không muốn mất Dạ Đình Sâm sớm như vậy!
Dạ Đình Sâm!
Anh nhất định phải sống sót cho em!
Cúi đầu nhìn hai bàn tay, trên đó đều là máu của Dạ Đình Sâm, giờ đã khô lại.
Cô không ngờ một người lại có thể chảy nhiều máu như vậy.
Cô không dám nhìn tiếp nên ra sức ngửa đầu, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Không thể khóc!
Dạ Đình Sâm còn chưa chết, không cần phải khóc tang sớm vậy, chờ hắn bình an ra ngoài phải cười thật tươi để hắn thấy.
Không phải hắn sợ nhất là thấy cô rơi nước mắt hay sao?
Nếu thế cô sẽ cười, cười thật nhiều để Dạ Đình Sâm có thể ra ngoài.
Cô chật vật ngồi sụp xuống, khóe mắt nhòe lệ nhưng miệng vẫn mỉm cười.
Cô vừa cười vừa khóc, rồi lại vừa khóc vừa cười, dường như đã phát điên rồi.
Không biết chờ bao lâu, cô cứ ôm mãi cánh tay, móng tay bấu vào da thịt cũng không biết, máu chảy xuống lúc nào cô cũng chẳng hay.