Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 754
- Các người đã ân ái như thế thì tôi sẽ để các người chết chung!
Julia chậm rãi chĩa nòng súng về ngực phải của Dạ Đình Sâm.
- Đừng! Julia, chìa khóa là tôi trộm, vân tay là tôi lấy cắp! Cô cứ hướng về tôi này, đừng làm tổn thương anh ấy!
Mạnh Y Bạch hoảng hốt gào lên, cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng của Julia.
Julia nở một nụ cười độc ác, nói với Dạ Đình Sâm:
- Anh nghe thấy chưa? Tình cũ đang cầu xin cho anh đấy, nếu anh dừng lại thì có lẽ tôi sẽ thả anh. Nhưng nếu anh tiến thêm một bước, vậy đừng trách tôi không nể mặt!
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn thẳng vào Mạnh Y Bạch, gằn từng chữ:
- Cô bảo để tôi một lần nữa trơ mắt nhìn cô gặp chuyện, tôi không làm được!
Nói xong, hắn bước tiếp.
Không khí như đóng băng.
Mạnh Y Bạch khóc khàn giọng, cô hi vọng hắn ngừng lại, giá mà mình chết thì có thể giữ lại được một vị trí trong tim hắn, dù là rất nhỏ nhưng hắn sẽ mãi không quên mình.
Nhưng nếu món nợ này hắn đã trả hết, vậy hắn sẽ thực sự vui vẻ ở bên Nhạc Yên Nhi!
Đến cùng là hắn đang vì mình hay vì Nhạc Yên Nhi?
Cô đã không biết nữa.
Mạnh Y Bạch không nói thành lời, họng cô đau khủng khiếp, hệt như đang có cả tá gai nhọn đâm cho toàn thân cô đau đớn, đáng sợ hơn cả roi của Julia.
Mắt cô nhòa đi, chỉ thấy Dạ Đình Sâm lại bước tiếp.
Hắn lại bước thêm một bước!
Vẻ mặt Julia lạnh băng, cô ta không chần chừ bắn một phát vào ngực phải của hắn.
Dù không phải vết thương trí mạng nhưng các vết thương vẫn chảy máu liên tục, cứ thế này hắn không sống nổi mất!
Mạnh Y Bạch che miệng, cô không còn sức nghẹn ngào nữa.
Dạ Đình Sâm bước từng bước tới gần, kéo cô ra khỏi gần bàn, bàn tay hắn nắm chặt tay cô, khuôn mặt hắn trắng bệch như giấy.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống từng giọt.
Mồ hôi nhỏ xuống sàn nhà bóng loáng, chúng như lửa cháy trong lòng Mạnh Y Bạch.
Bên tai là tiếng hắn cắn răng nhịn đau, dù hắn bình tĩnh nhưng đã có phần yếu đi.
- Không phải sợ, lần này tôi sẽ không để cô chết.
Mạnh Y Bạch tiến lên ôm hắn, nước mắt cô rơi lã chã.
Dạ Đình Sâm vịn lấy cô, bây giờ hắn đã rất yếu nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
- Cô thế này, Yên Nhi mà biết sẽ ghen mất.
Hắn thản nhiên nói.
Mạnh Y Bạch run lên, mọi yêu thương như đã bị dội nước đá.
Cô cứng người lại, mặc cho hắn đẩy mình ra để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cô nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt khó hiểu.
Hắn bất đắc dĩ cười:
- Cô ấy rất ít khi ghen, đa phần là do tôi lo thôi. Nhưng tôi vẫn muốn giữ mình để cô ấy không đau lòng.
Ngay trong lúc ngay cấp này mà hắn vẫn chỉ nghĩ tới Nhạc Yên Nhi.
Chẳng lẽ lúc này rồi mà hắn không thể để cho cô một chút ấm áp sao?
Trái tim Mạnh Y Bạch đã nguội lạnh.
Julia nhìn thấy vậy thì cười ha hả đến điên cuồng.
- K, tôi thích tinh thần không sợ chết này của anh! Bây giờ các người đều đã ở đây, Dạ Đình Sâm, Anjoye và Norman, ba người! Các người sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình!
Sau khi Julia nói xong, cánh cửa bên cạnh mở ra, một vệ sĩ áo đen đẩy xe lăn tới.
Người kia là người mà ai ở đây cũng biết.
William!
Chỉ có điều gã đã thành người thực vật, đôi mắt mở to, nhìn thẳng về phía trước, ánh nhìn trống rỗng đáng sợ. Năm năm là người thực vật, dù cho có dùng những dịch dinh dưỡng quý giá nhất thì gã vẫn gầy như que củi.
William mặc vest, tóc được chải cẩn thận, trông sáng sủa hơn nhiều nhưng vẫn khiến người ta thấy gã giống quái vật.
Julia nhìn William, ánh mắt cô ta lập tức dịu dàng hẳn. Julia vội bước tới, ngoan ngoãn ngồi cạnh gã, nắm chặt bàn tay trơ xương của gã rồi nói:
- Anh, anh xem này, hôm nay kẻ thù của nhà William đều ở đây! Hôm nay em sẽ báo thù cho anh, chắc chắn anh sẽ rất vui!
- Khi nãy có con đàn bà xấu xí ở đây, cô ta tới chỗ anh lấy trộm điều khiển, hẳn là quấy rầy anh rồi nhỉ? Đừng lo, em sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Nói xong, Julia nhìn về phía Mạnh Y Bạch bằng ánh mắt cực kỳ tàn độc.
Mạnh Y Bạch đã ở bên Julia nhiều năm, cũng chỉ có cô mới biết sự tồn tại của William. Trước đây, khi còn ở biệt thự, Julia xây một căn phòng ngầm, thiết kế mật mã vân tay và giọng nói rất phức tạp nhưng sau đó chưa kịp làm xong nên cô ta đành giản lược mọi thứ, chỉ lập một mật mã vân tay.
Chỉ cần có khóa và vân tay là vào phòng được.
Julia đoán được Dạ Đình Sâm sẽ ra tay ngay trong buổi tiệc nên cô ta không mang điều khiển theo người, mà chỗ an toàn nhất chính là ở nơi anh cô ta, bởi vì có rất ít người biết sự tồn tại của gã.
Vân tay khó lấy cắp trong thời gian ngắn, điều này chứng minh Mạnh Y Bạch đã ra tay từ sớm.
Con đàn bà chết tiệt này đã lừa gạt tình cảm của cô ta, còn trộm điều khiển, đáng chết!
- Hôm nay, em sẽ báo thù cho anh.
Nói xong, Julia giơ súng nhắm về phía Mạnh Y Bạch và Dạ Đình Sâm.
Đúng lúc này, Norman trào phúng nói:
- William lại thành ra thế này, bảo sao tìm nhiều năm thế mà không thấy, hóa ra là trở thành một kẻ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Nhưng cũng khó trách...
Norman cười quái dị, ánh nhìn giễu cợt nhằm thẳng về phía William.
- Khó trách tình trạng kinh tế của gia tộc William lại sa sút như vậy, cứ tưởng William dẫn theo người chạy trốn rồi sẽ trở lại lần nữa, vậy nên tôi mới truy đuổi không ngừng. Nếu biết kẻ đứng đầu nhà William lại là một tên phế vật thế này, tôi sẽ chẳng tốn công phí sức năm năm làm gì, rõ là trò cười!
Lời này không chỉ giễu cợt William mà còn giễu cợt cả Julia.
Cô ta giận đến đỏ mặt, đôi mắt đẹp trợn to, cực kỳ hung dữ.
- Mày bảo ai là phế vật?
- Tôi nói cô đấy, không hiểu à?
Norman cười lạnh.
Nói xong, anh ta cúi nhìn khẩu súng ngắn không thuận tay, ở trong chỉ còn một viên đạn cuối cùng.
Hẳn là đủ rồi.
Norman lại nhìn Julia, nói:
- Để tôi xem đồ phế vật là cô có khả năng bắn súng thế nào, đi luyện tay với tôi đi!
- Hừ, mày chỉ có một khẩu súng lục, bên tao có rất nhiều người, mày lấy gì ra mà phách lối vậy?
Julia cười lạnh, hoàn toàn không thèm để ý tới khẩu súng của anh ta.
Julia chậm rãi chĩa nòng súng về ngực phải của Dạ Đình Sâm.
- Đừng! Julia, chìa khóa là tôi trộm, vân tay là tôi lấy cắp! Cô cứ hướng về tôi này, đừng làm tổn thương anh ấy!
Mạnh Y Bạch hoảng hốt gào lên, cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng của Julia.
Julia nở một nụ cười độc ác, nói với Dạ Đình Sâm:
- Anh nghe thấy chưa? Tình cũ đang cầu xin cho anh đấy, nếu anh dừng lại thì có lẽ tôi sẽ thả anh. Nhưng nếu anh tiến thêm một bước, vậy đừng trách tôi không nể mặt!
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn thẳng vào Mạnh Y Bạch, gằn từng chữ:
- Cô bảo để tôi một lần nữa trơ mắt nhìn cô gặp chuyện, tôi không làm được!
Nói xong, hắn bước tiếp.
Không khí như đóng băng.
Mạnh Y Bạch khóc khàn giọng, cô hi vọng hắn ngừng lại, giá mà mình chết thì có thể giữ lại được một vị trí trong tim hắn, dù là rất nhỏ nhưng hắn sẽ mãi không quên mình.
Nhưng nếu món nợ này hắn đã trả hết, vậy hắn sẽ thực sự vui vẻ ở bên Nhạc Yên Nhi!
Đến cùng là hắn đang vì mình hay vì Nhạc Yên Nhi?
Cô đã không biết nữa.
Mạnh Y Bạch không nói thành lời, họng cô đau khủng khiếp, hệt như đang có cả tá gai nhọn đâm cho toàn thân cô đau đớn, đáng sợ hơn cả roi của Julia.
Mắt cô nhòa đi, chỉ thấy Dạ Đình Sâm lại bước tiếp.
Hắn lại bước thêm một bước!
Vẻ mặt Julia lạnh băng, cô ta không chần chừ bắn một phát vào ngực phải của hắn.
Dù không phải vết thương trí mạng nhưng các vết thương vẫn chảy máu liên tục, cứ thế này hắn không sống nổi mất!
Mạnh Y Bạch che miệng, cô không còn sức nghẹn ngào nữa.
Dạ Đình Sâm bước từng bước tới gần, kéo cô ra khỏi gần bàn, bàn tay hắn nắm chặt tay cô, khuôn mặt hắn trắng bệch như giấy.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống từng giọt.
Mồ hôi nhỏ xuống sàn nhà bóng loáng, chúng như lửa cháy trong lòng Mạnh Y Bạch.
Bên tai là tiếng hắn cắn răng nhịn đau, dù hắn bình tĩnh nhưng đã có phần yếu đi.
- Không phải sợ, lần này tôi sẽ không để cô chết.
Mạnh Y Bạch tiến lên ôm hắn, nước mắt cô rơi lã chã.
Dạ Đình Sâm vịn lấy cô, bây giờ hắn đã rất yếu nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
- Cô thế này, Yên Nhi mà biết sẽ ghen mất.
Hắn thản nhiên nói.
Mạnh Y Bạch run lên, mọi yêu thương như đã bị dội nước đá.
Cô cứng người lại, mặc cho hắn đẩy mình ra để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cô nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt khó hiểu.
Hắn bất đắc dĩ cười:
- Cô ấy rất ít khi ghen, đa phần là do tôi lo thôi. Nhưng tôi vẫn muốn giữ mình để cô ấy không đau lòng.
Ngay trong lúc ngay cấp này mà hắn vẫn chỉ nghĩ tới Nhạc Yên Nhi.
Chẳng lẽ lúc này rồi mà hắn không thể để cho cô một chút ấm áp sao?
Trái tim Mạnh Y Bạch đã nguội lạnh.
Julia nhìn thấy vậy thì cười ha hả đến điên cuồng.
- K, tôi thích tinh thần không sợ chết này của anh! Bây giờ các người đều đã ở đây, Dạ Đình Sâm, Anjoye và Norman, ba người! Các người sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình!
Sau khi Julia nói xong, cánh cửa bên cạnh mở ra, một vệ sĩ áo đen đẩy xe lăn tới.
Người kia là người mà ai ở đây cũng biết.
William!
Chỉ có điều gã đã thành người thực vật, đôi mắt mở to, nhìn thẳng về phía trước, ánh nhìn trống rỗng đáng sợ. Năm năm là người thực vật, dù cho có dùng những dịch dinh dưỡng quý giá nhất thì gã vẫn gầy như que củi.
William mặc vest, tóc được chải cẩn thận, trông sáng sủa hơn nhiều nhưng vẫn khiến người ta thấy gã giống quái vật.
Julia nhìn William, ánh mắt cô ta lập tức dịu dàng hẳn. Julia vội bước tới, ngoan ngoãn ngồi cạnh gã, nắm chặt bàn tay trơ xương của gã rồi nói:
- Anh, anh xem này, hôm nay kẻ thù của nhà William đều ở đây! Hôm nay em sẽ báo thù cho anh, chắc chắn anh sẽ rất vui!
- Khi nãy có con đàn bà xấu xí ở đây, cô ta tới chỗ anh lấy trộm điều khiển, hẳn là quấy rầy anh rồi nhỉ? Đừng lo, em sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Nói xong, Julia nhìn về phía Mạnh Y Bạch bằng ánh mắt cực kỳ tàn độc.
Mạnh Y Bạch đã ở bên Julia nhiều năm, cũng chỉ có cô mới biết sự tồn tại của William. Trước đây, khi còn ở biệt thự, Julia xây một căn phòng ngầm, thiết kế mật mã vân tay và giọng nói rất phức tạp nhưng sau đó chưa kịp làm xong nên cô ta đành giản lược mọi thứ, chỉ lập một mật mã vân tay.
Chỉ cần có khóa và vân tay là vào phòng được.
Julia đoán được Dạ Đình Sâm sẽ ra tay ngay trong buổi tiệc nên cô ta không mang điều khiển theo người, mà chỗ an toàn nhất chính là ở nơi anh cô ta, bởi vì có rất ít người biết sự tồn tại của gã.
Vân tay khó lấy cắp trong thời gian ngắn, điều này chứng minh Mạnh Y Bạch đã ra tay từ sớm.
Con đàn bà chết tiệt này đã lừa gạt tình cảm của cô ta, còn trộm điều khiển, đáng chết!
- Hôm nay, em sẽ báo thù cho anh.
Nói xong, Julia giơ súng nhắm về phía Mạnh Y Bạch và Dạ Đình Sâm.
Đúng lúc này, Norman trào phúng nói:
- William lại thành ra thế này, bảo sao tìm nhiều năm thế mà không thấy, hóa ra là trở thành một kẻ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Nhưng cũng khó trách...
Norman cười quái dị, ánh nhìn giễu cợt nhằm thẳng về phía William.
- Khó trách tình trạng kinh tế của gia tộc William lại sa sút như vậy, cứ tưởng William dẫn theo người chạy trốn rồi sẽ trở lại lần nữa, vậy nên tôi mới truy đuổi không ngừng. Nếu biết kẻ đứng đầu nhà William lại là một tên phế vật thế này, tôi sẽ chẳng tốn công phí sức năm năm làm gì, rõ là trò cười!
Lời này không chỉ giễu cợt William mà còn giễu cợt cả Julia.
Cô ta giận đến đỏ mặt, đôi mắt đẹp trợn to, cực kỳ hung dữ.
- Mày bảo ai là phế vật?
- Tôi nói cô đấy, không hiểu à?
Norman cười lạnh.
Nói xong, anh ta cúi nhìn khẩu súng ngắn không thuận tay, ở trong chỉ còn một viên đạn cuối cùng.
Hẳn là đủ rồi.
Norman lại nhìn Julia, nói:
- Để tôi xem đồ phế vật là cô có khả năng bắn súng thế nào, đi luyện tay với tôi đi!
- Hừ, mày chỉ có một khẩu súng lục, bên tao có rất nhiều người, mày lấy gì ra mà phách lối vậy?
Julia cười lạnh, hoàn toàn không thèm để ý tới khẩu súng của anh ta.