Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1377
191377
Cô phát hiện ra người đàn ông này vẫn đang say ngủ, không hề phát hiện ra, tốt lắm, vậy cô có thể hôn anh thêm cái nữa rồi, hoặc giả, có thể nhân cơ hội làm điều gì đó xấu xa.
Nhan Lạc Y vừa ngủ dậy, cô tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm, cô lại khe khẽ, khe khẽ hôn lên bờ mi rậm của anh, hôn lên cái mũi cao của anh, chuẩn bị hôn lên bờ môi thì ngay lập tức, cô cảm nhận được khoé môi của anh đang mỉm cười.
Cô lập tức ngước mắt lên, không biết người đàn ông này đã tỉnh dậy từ bao giờ, ánh mắt anh được mặt trời chiếu vào, nụ cười đẹp mê hồn.
Nhan Lạc Y lập tức xấu hổ cắn đôi mổi đỏ mọng của mình, nói: “Anh tỉnh rồi à.”
Phan Lê Hân cười nheo mắt lại nói: “Em đang làm gì vậy?”
“Em... Em làm gì chứ!” Nhan Lạc Y không muốn thừa nhận, dù sao thì lúc cô hôn anh thì anh cũng đâu có bắt được tại trận.
Ánh mắt cười của Phan Lê Hân lại càng trở nên sâu thẳm, đột nhiên anh khoá lấy đầu cô, thân thể cường tráng của anh ép xuống, trói cô vào lòng, Nhan Lạc Y trợn trừng mắt, mấy lần cô nhẹ nhàng hôn anh lúc nãy dường như bị người đàn ông này đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Đôi môi mỏng của anh bao trọn lấy bờ môi đỏ mọng của cô, nó đang đòi lại lãi.
Khoảh khắc sáng sớm, có một đôi tình nhân đang ngọt ngào đắm đuối trên giường.
Chỉ mấy phút sau, người đàn ông này có chút khổ sở buông cô ra, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, tư thế đó dường như là đang trốn chạy vậy.
Ánh mắt Nhan Lạc Y chớp chớp, cô ôm lấy đôi môi đang sưng lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong phòng tắm vọng lên tiếng nước, người đàn ông này đang xả nước tắm.
Đầu óc Nhan Lạc Y dường như nghĩ ra cái gì đó, ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng.
Khi Phan Lê Hân đi ra, trên người anh chỉ quấn độc một cái khăn tắm, anh nói với cô gái đang nằm trên giường: “Em có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
“Không ngủ nữa, em muốn dậy rồi.” Nhan Lạc Y cũng không muốn cứ ở lì trên giường, khi người đàn ông đó đi vào phòng thay đồ thì cô lập tức quay trở về phòng mình tắm rửa thay đồ.
Mười phút sau, Nhan Lạc Y xuống lầu, cô đã thấy người đàn ông này ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha rồi, thân hình cao lớn của anh khoác lên mình bộ vest màu tối, nho nhã đến mê hồn, thậm trí còn có khí chất thoát tục.
Hai người đi ăn bữa sáng xong, Phan Lê Hân tới văn phòng, còn Nhan Lạc Y thì quay về khu nhà ở đợi anh, Nhan Lạc Y vừa pha một tách trà xong thì điện thoại reo lên.
Cô cầm lên xem, là Bạch Trân gọi tới, cô nhoẻn miệng cười nhấc máy: “Alo! A Trân à.”
“Lạc Y, mình xin lỗi cậu nhé!” Giọng của Bạch Trân ở đầu dây bên kia vô cùng áy náy.
“A Trân, cậu đừng tự trách bản thân mình nữa, mình không hề trách cậu, thậm chỉ còn phải cảm kích cậu nữa kìa, là cậu đã khiến mình dũng cảm đối mặt với mọi thứ, quay trở lại về bên anh ấy.”
Bạch Trân ở đầu dây bên kia thở phào một tiếng, an ủi nói: “Cậu thật sự không quan tâm gì nữa chứ, có thể thấy được là ngài phó tổng thống thật sự rất yêu rất yêu cậu.”
“Cám ơn cậu, A Trân.”
“Được rồi, mạng của mình là được các cậu cứu mà! Nếu phải cảm ơn thì cũng là mình nói trước mới đúng chứ!”
Hai chị em lại nói một lúc về tình hình gần đây, hẹn nhau lần tới gặp mặt, gần đây, Phan Lê Hân sẽ rất bận.
Nghi thức bàn giao chức vụ tổng thống của Phan Lê Hân sẽ tiến hành vào tuần sau, cả quốc gia đều đã biết tin này, vì vậy mà tin tức có liên quan tới Phan Lên Hân gần như phủ song khắp nơi, kể đến những thành tựu và cống hiến của làm cho quốc gia thì anh chính là đại biểu vỹ đại.
Nhan Lạc Y cầm ipad, cô cũng giống như mọi con dân của anh, vô cùng sùng bái anh, ngưỡng mộ anh.
Buổi chiều.
Bên trong văn phòng tổng thống, sau khi Phan Lê Hân ký xong một vài tài liệu, Tần Chính bước vào thu lại tài liệu, Phan Lê Hân nói với anh ta: “A Chính, giúp tôi chuẩn bị một thứ.”
Tần Chính lập tức nghiêm túc nhìn qua chỗ anh: “Các hạ, đồ gì vậy?”
Phan Lê Hân cắn bờ môi mỏng của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tần Chính: “Là cái để sử dụng biện pháp tránh thai.”
Tần Chính lập tức hiểu ngay ra, anh cố nhịn cười, xem ra đời sống của tổng thống các hạ vô cùng hoà hợp!
Bình thường Phan Lê Hân không đi siêu thị mua những thứ này, vì vậy mà những vật dụng cá nhân như này vẫn nên để trợ lý của anh chuẩn bị thì hơn.
Tần Chính gắng nhịn cười, anh ta vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời một câu: “Được, lát nữa tôi sẽ đưa đến cho ngài.”
Sau khi Tần Chính đi khỏi, Phan Lê Hân khẽ thở phào một tiếng, dẫu rằng ở cái tuổi này của anh có những chuyện như vậy cũng là vô cùng bình thường, bây giờ anh lại cảm thấy có chút không tự tin với khả năng tự kiềm chế của mình nữa rồi, anh e là nhỡ hôm nào trở trời sức kiếm chế của anh sụp đổ thì ít nhất không phải lo vỡ kế hoạch về việc con cái.
Khi trời sẩm tối, Phan Lê Hân cất thứ mà Tần Chính đã chuẩn bị cho mình vào trong tủ, anh xuống lầu thấy Nhan Lạc Y đang ôm ipad xem tin thời sự về anh.
Nhan Lạc Y ngẩng đầu thấy anh đang từ trên tầng hai sải bước xuống, vừa rồi cô đã xem rất nhiều bình luận, trong đó cũng có không ít lời tỏ tình của các cô gái dành cho anh, ngập tràn màn hình là những lời ái mộ anh.
Bây giờ, người đàn ông này đang ở bên cô, xin hãy cho phép cô được hư vinh một chút.
Điện thoại của Phan Lê hân đột nhiên reo lên, anh cầm lên liếc nhìn, là Y Na Sa gọi tới, anh đưa tay lên nghe: “Alo, Na Sa.”
“Ba em sắp không qua khỏi rồi, Lê Hân, anh mau tới bệnh viện một chuyến được không? Giọng Y Na Sa ở đầu dây bên kia vừa gấp gáp vừa sợ hãi truyền tới.
Khuôn mặt tuấn tú của Phan Lê Hân lập tức trở nên căng thẳng, anh trùng giọng xuống vội nhận lời: “Được, anh sẽ tới ngay.”
Nhan Lạc Y nhìn sắc mặt anh đăm chiêu, cô cảm thấy sợ hãi: “Anh Lê Hân, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Ngài tổng thống đang ở trong bệnh viện, anh phải qua đó một chuyến, Lạc Y, một mình em ở đây có sợ không? Để anh bảo người đưa em về nhà mẹ anh.”
“Em cùng đi với anh được không? Nhan Lạc Y ngẩng đầu lên hỏi, cô cũng lo lắng cho ông.
Phan Lê hân cũng muốn đưa cô theo, anh gật đầu nói: “Được! Em đi cùng anh tới bệnh viện nhé!”
Hai người tức tốc đi tới bệnh viện, đoàn xe của Phan Lê Hân vừa đỗ xuống, anh liền tức tốc mở cửa bước ra, Tần Chính cũng đi theo, Phan Lê Hân bảo Tần Chính ngay lập tức đưa Nhan Lạc Y tới phòng nghỉ chờ anh ở đó và bảo bệnh viện chuẩn bị cơm tối cho cô.
Phan Lê Hân đẩy cửa bước vào một phòng bệnnh, sinh mệnh của ngài tổng thống đã gần cạn kiệt, ông đang chờ đợi Phan Lê Hân, Phan Lê Hân lập tức cúi người xuống nắm lấy tay ông: “Tổng thống các hạ.”
“Lê Hân, tôi không còn nhiều thời gian nữa, sắp tới cả quốc gia này sẽ giao phó hết cho cậu.” Ngài tổng thống cố gắng dành chút sức lực cuối cùng để nói những lời này, ông nhìn sang đứa con gái duy nhất mà mình để lại trên cõi đời: “Thay tôi chăm sóc Y Na Sa…”
“Ngài hãy yên tâm! Nhất định tôi sẽ không để ngài phải thất vọng.” Phan Lê Hân bảo đảm với ông sẽ làm tốt trách nhiệm này.
Các bác sĩ đứng bên cạnh cũng đều lắc đầu bất lực, trên thế giới này, bài học về sinh lão bệnh tử chỉ có thể mặc nhiên chấp nhận.
Ngài tổng thống thở dài một tiếng rồi thanh thản nhắm mắt, dường như ông đang ngủ vậy, ông rời khỏi cuộc đời này.
Y Na Sa ôm miệng khóc không thành tiếng, Phan Lê Hân bước tới bên cạnh cô, Y Na Sa vùi vào lòng anh khóc lóc vô cùng đau khổ.
Phan Lê hân khẽ an ủi cô: “Em hãy nén đau thương lại.”
Y Na Sa đau khổ khóc lóc một lúc, rồi cô yên lặng túc trực bên giường của phụ thân, cùng ông đi nốt thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Khi bước ra, các nhân viên cấp cao ở bên cạnh ngài tổng thống đều nhìn Phan Lê Hân với con mắt tôn kính: “Phó tổng thống các hạ, chúng tôi lập tức tuân theo chỉ ý của ngài tổng thống, nghi thức bàn giao của ngài sẽ làm đơn giản, xin ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng, sau ba ngày nữa sẽ là điển lễ tiếp nhận tấn phong chức vị tổng thống.
Ánh mắt Phan Lê hân nặng nề bi thương, anh gật gật đầu nói: “Được, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Nhan Lạc Y ở trong phòng nghỉ đợi anh, bữa tối bày ra trước mặt cô nhưng cô cũng chẳng hề động đến, cô có một dự cảm không lành, quả nhiên một lúc sau, cô nghe được cô y tá đi qua mình đau đớn nói ra một sự việc.
Tổng thống các hạ đã từ trần rồi.
Trái tim Nhan Lạc Y nặng nề rơi xuống, cô đau khổ cùng cực, cũng lo lắng cho anh.
Phan Lê Hân đứng ở cửa của ngài tổng thống, âm thầm tưởng niệm ông, anh cứ đứng rất lâu mà không chịu rời đi.
Buổi tối ngày hôm đó, Nhan Lạc Y ngồi ở phòng nghỉ đợi anh rất lâu rất lâu, đến đầu giờ sáng, cô mới thấy Phan Lê Hân bước vào đem theo một hơi thở mệt mỏi. “Anh Lê Hân.” Cô qua đón anh, đưa tay đỡ lấy anh.”
Phan Lê Hân nhìn cô mỉm cười: “Anh không sao đâu.”
“Chuyện của ngài tổng thống em đã biết rồi.” Nhan Lạc Y xót xa nhìn anh.
Phan Lê Hân gật đầu một cái, anh ôm lấy cô nói: “Có lẽ đêm nay anh sẽ ở bệnh viện, anh bảo Tần Chính đưa em về trước nhé.”
“Không, anh ở đâu thì em sẽ ở đó, em không buồn ngủ, cũng không muốn rời xa anh.” Nhan Lạc Y không muốn rời xa anh.
Phan Lê hân đưa tay khẽ ấn người cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc của cô: “Được.”
Khoé mắy của Phan Lê Hân cũng ánh lên giọt nước mắt, lúc này, nội tâm của anh cũng vô cùng nặng nề, ngài tổng thống đối với anh chính là người thầy giáo tốt nhất trên cõi đời này, cũng là bậc trưởng bối mà anh tôn trọng nhất, trong lòng anh lúc này ngập tràn nỗi bi thương.
Nhưng, anh không thể giống như Y Na Sa khóc nấc lên thành lời, anh chỉ có thể giấu nỗi đau thương này xuống tận đáy lòng.
Nhan Lạc Y có thể cảm nhận được sự đau xót trên người anh, cô ôm chặt lấy anh, muốn gửi gắmcho anh chút an ủi.
Cô phát hiện ra người đàn ông này vẫn đang say ngủ, không hề phát hiện ra, tốt lắm, vậy cô có thể hôn anh thêm cái nữa rồi, hoặc giả, có thể nhân cơ hội làm điều gì đó xấu xa.
Nhan Lạc Y vừa ngủ dậy, cô tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm, cô lại khe khẽ, khe khẽ hôn lên bờ mi rậm của anh, hôn lên cái mũi cao của anh, chuẩn bị hôn lên bờ môi thì ngay lập tức, cô cảm nhận được khoé môi của anh đang mỉm cười.
Cô lập tức ngước mắt lên, không biết người đàn ông này đã tỉnh dậy từ bao giờ, ánh mắt anh được mặt trời chiếu vào, nụ cười đẹp mê hồn.
Nhan Lạc Y lập tức xấu hổ cắn đôi mổi đỏ mọng của mình, nói: “Anh tỉnh rồi à.”
Phan Lê Hân cười nheo mắt lại nói: “Em đang làm gì vậy?”
“Em... Em làm gì chứ!” Nhan Lạc Y không muốn thừa nhận, dù sao thì lúc cô hôn anh thì anh cũng đâu có bắt được tại trận.
Ánh mắt cười của Phan Lê Hân lại càng trở nên sâu thẳm, đột nhiên anh khoá lấy đầu cô, thân thể cường tráng của anh ép xuống, trói cô vào lòng, Nhan Lạc Y trợn trừng mắt, mấy lần cô nhẹ nhàng hôn anh lúc nãy dường như bị người đàn ông này đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Đôi môi mỏng của anh bao trọn lấy bờ môi đỏ mọng của cô, nó đang đòi lại lãi.
Khoảh khắc sáng sớm, có một đôi tình nhân đang ngọt ngào đắm đuối trên giường.
Chỉ mấy phút sau, người đàn ông này có chút khổ sở buông cô ra, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, tư thế đó dường như là đang trốn chạy vậy.
Ánh mắt Nhan Lạc Y chớp chớp, cô ôm lấy đôi môi đang sưng lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong phòng tắm vọng lên tiếng nước, người đàn ông này đang xả nước tắm.
Đầu óc Nhan Lạc Y dường như nghĩ ra cái gì đó, ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng.
Khi Phan Lê Hân đi ra, trên người anh chỉ quấn độc một cái khăn tắm, anh nói với cô gái đang nằm trên giường: “Em có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
“Không ngủ nữa, em muốn dậy rồi.” Nhan Lạc Y cũng không muốn cứ ở lì trên giường, khi người đàn ông đó đi vào phòng thay đồ thì cô lập tức quay trở về phòng mình tắm rửa thay đồ.
Mười phút sau, Nhan Lạc Y xuống lầu, cô đã thấy người đàn ông này ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha rồi, thân hình cao lớn của anh khoác lên mình bộ vest màu tối, nho nhã đến mê hồn, thậm trí còn có khí chất thoát tục.
Hai người đi ăn bữa sáng xong, Phan Lê Hân tới văn phòng, còn Nhan Lạc Y thì quay về khu nhà ở đợi anh, Nhan Lạc Y vừa pha một tách trà xong thì điện thoại reo lên.
Cô cầm lên xem, là Bạch Trân gọi tới, cô nhoẻn miệng cười nhấc máy: “Alo! A Trân à.”
“Lạc Y, mình xin lỗi cậu nhé!” Giọng của Bạch Trân ở đầu dây bên kia vô cùng áy náy.
“A Trân, cậu đừng tự trách bản thân mình nữa, mình không hề trách cậu, thậm chỉ còn phải cảm kích cậu nữa kìa, là cậu đã khiến mình dũng cảm đối mặt với mọi thứ, quay trở lại về bên anh ấy.”
Bạch Trân ở đầu dây bên kia thở phào một tiếng, an ủi nói: “Cậu thật sự không quan tâm gì nữa chứ, có thể thấy được là ngài phó tổng thống thật sự rất yêu rất yêu cậu.”
“Cám ơn cậu, A Trân.”
“Được rồi, mạng của mình là được các cậu cứu mà! Nếu phải cảm ơn thì cũng là mình nói trước mới đúng chứ!”
Hai chị em lại nói một lúc về tình hình gần đây, hẹn nhau lần tới gặp mặt, gần đây, Phan Lê Hân sẽ rất bận.
Nghi thức bàn giao chức vụ tổng thống của Phan Lê Hân sẽ tiến hành vào tuần sau, cả quốc gia đều đã biết tin này, vì vậy mà tin tức có liên quan tới Phan Lên Hân gần như phủ song khắp nơi, kể đến những thành tựu và cống hiến của làm cho quốc gia thì anh chính là đại biểu vỹ đại.
Nhan Lạc Y cầm ipad, cô cũng giống như mọi con dân của anh, vô cùng sùng bái anh, ngưỡng mộ anh.
Buổi chiều.
Bên trong văn phòng tổng thống, sau khi Phan Lê Hân ký xong một vài tài liệu, Tần Chính bước vào thu lại tài liệu, Phan Lê Hân nói với anh ta: “A Chính, giúp tôi chuẩn bị một thứ.”
Tần Chính lập tức nghiêm túc nhìn qua chỗ anh: “Các hạ, đồ gì vậy?”
Phan Lê Hân cắn bờ môi mỏng của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tần Chính: “Là cái để sử dụng biện pháp tránh thai.”
Tần Chính lập tức hiểu ngay ra, anh cố nhịn cười, xem ra đời sống của tổng thống các hạ vô cùng hoà hợp!
Bình thường Phan Lê Hân không đi siêu thị mua những thứ này, vì vậy mà những vật dụng cá nhân như này vẫn nên để trợ lý của anh chuẩn bị thì hơn.
Tần Chính gắng nhịn cười, anh ta vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời một câu: “Được, lát nữa tôi sẽ đưa đến cho ngài.”
Sau khi Tần Chính đi khỏi, Phan Lê Hân khẽ thở phào một tiếng, dẫu rằng ở cái tuổi này của anh có những chuyện như vậy cũng là vô cùng bình thường, bây giờ anh lại cảm thấy có chút không tự tin với khả năng tự kiềm chế của mình nữa rồi, anh e là nhỡ hôm nào trở trời sức kiếm chế của anh sụp đổ thì ít nhất không phải lo vỡ kế hoạch về việc con cái.
Khi trời sẩm tối, Phan Lê Hân cất thứ mà Tần Chính đã chuẩn bị cho mình vào trong tủ, anh xuống lầu thấy Nhan Lạc Y đang ôm ipad xem tin thời sự về anh.
Nhan Lạc Y ngẩng đầu thấy anh đang từ trên tầng hai sải bước xuống, vừa rồi cô đã xem rất nhiều bình luận, trong đó cũng có không ít lời tỏ tình của các cô gái dành cho anh, ngập tràn màn hình là những lời ái mộ anh.
Bây giờ, người đàn ông này đang ở bên cô, xin hãy cho phép cô được hư vinh một chút.
Điện thoại của Phan Lê hân đột nhiên reo lên, anh cầm lên liếc nhìn, là Y Na Sa gọi tới, anh đưa tay lên nghe: “Alo, Na Sa.”
“Ba em sắp không qua khỏi rồi, Lê Hân, anh mau tới bệnh viện một chuyến được không? Giọng Y Na Sa ở đầu dây bên kia vừa gấp gáp vừa sợ hãi truyền tới.
Khuôn mặt tuấn tú của Phan Lê Hân lập tức trở nên căng thẳng, anh trùng giọng xuống vội nhận lời: “Được, anh sẽ tới ngay.”
Nhan Lạc Y nhìn sắc mặt anh đăm chiêu, cô cảm thấy sợ hãi: “Anh Lê Hân, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Ngài tổng thống đang ở trong bệnh viện, anh phải qua đó một chuyến, Lạc Y, một mình em ở đây có sợ không? Để anh bảo người đưa em về nhà mẹ anh.”
“Em cùng đi với anh được không? Nhan Lạc Y ngẩng đầu lên hỏi, cô cũng lo lắng cho ông.
Phan Lê hân cũng muốn đưa cô theo, anh gật đầu nói: “Được! Em đi cùng anh tới bệnh viện nhé!”
Hai người tức tốc đi tới bệnh viện, đoàn xe của Phan Lê Hân vừa đỗ xuống, anh liền tức tốc mở cửa bước ra, Tần Chính cũng đi theo, Phan Lê Hân bảo Tần Chính ngay lập tức đưa Nhan Lạc Y tới phòng nghỉ chờ anh ở đó và bảo bệnh viện chuẩn bị cơm tối cho cô.
Phan Lê Hân đẩy cửa bước vào một phòng bệnnh, sinh mệnh của ngài tổng thống đã gần cạn kiệt, ông đang chờ đợi Phan Lê Hân, Phan Lê Hân lập tức cúi người xuống nắm lấy tay ông: “Tổng thống các hạ.”
“Lê Hân, tôi không còn nhiều thời gian nữa, sắp tới cả quốc gia này sẽ giao phó hết cho cậu.” Ngài tổng thống cố gắng dành chút sức lực cuối cùng để nói những lời này, ông nhìn sang đứa con gái duy nhất mà mình để lại trên cõi đời: “Thay tôi chăm sóc Y Na Sa…”
“Ngài hãy yên tâm! Nhất định tôi sẽ không để ngài phải thất vọng.” Phan Lê Hân bảo đảm với ông sẽ làm tốt trách nhiệm này.
Các bác sĩ đứng bên cạnh cũng đều lắc đầu bất lực, trên thế giới này, bài học về sinh lão bệnh tử chỉ có thể mặc nhiên chấp nhận.
Ngài tổng thống thở dài một tiếng rồi thanh thản nhắm mắt, dường như ông đang ngủ vậy, ông rời khỏi cuộc đời này.
Y Na Sa ôm miệng khóc không thành tiếng, Phan Lê Hân bước tới bên cạnh cô, Y Na Sa vùi vào lòng anh khóc lóc vô cùng đau khổ.
Phan Lê hân khẽ an ủi cô: “Em hãy nén đau thương lại.”
Y Na Sa đau khổ khóc lóc một lúc, rồi cô yên lặng túc trực bên giường của phụ thân, cùng ông đi nốt thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Khi bước ra, các nhân viên cấp cao ở bên cạnh ngài tổng thống đều nhìn Phan Lê Hân với con mắt tôn kính: “Phó tổng thống các hạ, chúng tôi lập tức tuân theo chỉ ý của ngài tổng thống, nghi thức bàn giao của ngài sẽ làm đơn giản, xin ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng, sau ba ngày nữa sẽ là điển lễ tiếp nhận tấn phong chức vị tổng thống.
Ánh mắt Phan Lê hân nặng nề bi thương, anh gật gật đầu nói: “Được, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Nhan Lạc Y ở trong phòng nghỉ đợi anh, bữa tối bày ra trước mặt cô nhưng cô cũng chẳng hề động đến, cô có một dự cảm không lành, quả nhiên một lúc sau, cô nghe được cô y tá đi qua mình đau đớn nói ra một sự việc.
Tổng thống các hạ đã từ trần rồi.
Trái tim Nhan Lạc Y nặng nề rơi xuống, cô đau khổ cùng cực, cũng lo lắng cho anh.
Phan Lê Hân đứng ở cửa của ngài tổng thống, âm thầm tưởng niệm ông, anh cứ đứng rất lâu mà không chịu rời đi.
Buổi tối ngày hôm đó, Nhan Lạc Y ngồi ở phòng nghỉ đợi anh rất lâu rất lâu, đến đầu giờ sáng, cô mới thấy Phan Lê Hân bước vào đem theo một hơi thở mệt mỏi. “Anh Lê Hân.” Cô qua đón anh, đưa tay đỡ lấy anh.”
Phan Lê Hân nhìn cô mỉm cười: “Anh không sao đâu.”
“Chuyện của ngài tổng thống em đã biết rồi.” Nhan Lạc Y xót xa nhìn anh.
Phan Lê Hân gật đầu một cái, anh ôm lấy cô nói: “Có lẽ đêm nay anh sẽ ở bệnh viện, anh bảo Tần Chính đưa em về trước nhé.”
“Không, anh ở đâu thì em sẽ ở đó, em không buồn ngủ, cũng không muốn rời xa anh.” Nhan Lạc Y không muốn rời xa anh.
Phan Lê hân đưa tay khẽ ấn người cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc của cô: “Được.”
Khoé mắy của Phan Lê Hân cũng ánh lên giọt nước mắt, lúc này, nội tâm của anh cũng vô cùng nặng nề, ngài tổng thống đối với anh chính là người thầy giáo tốt nhất trên cõi đời này, cũng là bậc trưởng bối mà anh tôn trọng nhất, trong lòng anh lúc này ngập tràn nỗi bi thương.
Nhưng, anh không thể giống như Y Na Sa khóc nấc lên thành lời, anh chỉ có thể giấu nỗi đau thương này xuống tận đáy lòng.
Nhan Lạc Y có thể cảm nhận được sự đau xót trên người anh, cô ôm chặt lấy anh, muốn gửi gắmcho anh chút an ủi.