Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
191
Nóng…..
Toàn thân khó chịu như bị gắp lên lửa để nướng.
Trình Ly Nguyệt trong lúc mắt còn mơ màng, lắc lư loạng choạng nắm lấy cánh tay của một người.
Cô muốn kêu cứu, nhưng mùi hương mạnh mẽ của đàn ông tràn đầy khoang mũi, còn đôi môi khép hờ của cô bị một nụ hôn bá đạo chặn cứng.
Bản năng khiến cô muốn phản kháng, nhưng người đàn ông không cho cô một cơ hội nào, chiếc lưỡi dài luồn sâu vào, tách hai hàm răng cô, và di khắp toàn bộ khoang miệng cô.
Đáng lẽ phải cảm thấy bài xích và kháng cự lại với nụ hôn của người đàn ông xa lạ...
Nhưng mà, tại sao thân thể cô lại trở nên hưng phấn?
Một giây sau đó, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé toạt......
Cái cảm giác đau mãnh liệt đó bổ vây cô….
……
Sáng tinh mơ
Ánh nắng vàng kim xuyên thấu rèm cửa sổ mang phong cách hoàng gia, chiếu rọi toàn bộ bố trí trong gian phòng hào hoa….
Trên tấm thảm trắng, áo quần ném lộn xộn trên đó, không khí thoảng mùi sau hoan lạc.
Trên giường, thân hình mảnh mai của cô gái thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc mền viền màu hoàng kim.
Khuôn mặt hình trái xoan nhỏ xinh, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng như tuyết, nơi bờ tóc đen che ngang xương bả vai ẩn hiện thấy được những dấu đỏ hằn lại do kết quả của động tác mạnh bạo.
Như là hoa anh đào, nở ra trên toàn thân cô ấy.
Trong cơn say ngủ, đột nhiên, cô nghe thấy tiếng đẩy mạnh cửa phòng, dù rằng cô không muốn mở mắt, nhưng ý thức trong cô, vẫn ép cô phải tỉnh dậy.
Cô mở mắt.
Thì thấy phía ngoài cánh cửa của bức tường vàng huy hoàng là gương mặt nhăn nhúm đáng sợ của chồng cô - Lục Tuấn Hiên, bên cạnh anh là mẹ và cô em chồng với biểu hiện kinh hoàng ghê tởm.
"Tuấn Hiên...”Trình Ly Nguyệt dụi mắt, lúc cô nhìn xuống tấm chăn giường, cái mền, mặt sàn, toàn bộ nội thất trong phòng, não cô có một khoảng khắc trống rỗng.
Đây không phải phòng cô, đây là đâu?
" Tuấn Hiên…. đây là đâu?” cô hướng ra cửa hỏi người đàn ông sắc mặt u tối.
Lục Tuấn Hiên cười nhạt một tiếng, khuôn mặt anh tuấn quát hỏi, “Cô còn mặt mũi để hỏi tôi đây là đâu à, cô nói xem hôm qua cô với tên gian phu nào qua đêm ở đây đi!”
Gian phu?
Trình Ly Nguyệt nheo mắt, suy nghĩ kĩ lại chuyện gì xảy ra hôm qua, nhưng cô làm thế nào cũng không thể nhớ được, ký ức cuối cùng là cùng Quân Dao uống một chút rượu trong quán cà phê.
Lúc này, sau lưng Lục Tuấn Hiên, cô em chồng Lục Nhã Tình và mẹ chồng Trần Hà đi theo vào, bà nói với cô con gái ở bên cạnh , “Nhã Tình, chụp cho tốt vào, chụp cho rõ hình ảnh của chị dâu con và người đàn ôngkhác trên giường.”
Cùng với người đàn ông khác lên giường? Trình Ly Nguyệt đầu như muốn nổ tung.
"Con…. Con không có…...” Trình Ly Nguyệt lắc đầu hết sức, muốn giải thích.
Lúc này, mẹ chồng cô Trần Hà lại đến đầu giường, nắm lấy mái tóc dài của cô kéo lên, cô đau đến nổi nghẹn ở cổ, lộ ra phần ngực, cổ dưới mái tóc dài, mười mấy dấu hôn hiện ra rõ mồn một.
"Chụp, đều chụp cho rõ vào.” Trần Hà nói với con gái.
Lục Nhã Tình một bên hí hửng chụp hình, một bên cười lạnh nhạt nói, “Chị dâu à, đêm qua chắc vui lắm ha!”
Trình Ly Nguyệt đau đớn cúi đầu, nhìn những vết tích không biết từ lúc nào xuất hiện ở bờ ngực, trong đầu mơ màng xuất hiện một số cảnh tượng đáng xấu hổ, cô tưởng đó là mơ...
Hiển nhiên là không phải.
Cô kinh hoàng nhìn sang khuôn mặt anh tuấn của Lục Tuấn Hiên, chỉ thấy nét mặt anh đáng sợ lạnh như băng, ánh mắt gai góc lạnh giá nhìn cô, như thể đang nhìn một đống rác rưởi, “Rất tốt, Trình Ly Nguyệt, mới kết hôn có nửa năm, cô đã dám đi ngoại tình rồi, tôi không cần biết tối qua cô ngủ với ai… chuẩn bị sẵn tâm lý ly hôn đi!”
Để lại câu nói đó, thêm một ánh nhìn anh ta cũng cảm thấy ghê tởm, đẩy cửa bước nhanh rời đi.
Sắc mặt của Trình Ly Nguyệt phút chốc trở nên trắng bệt vô sắc.
Ly hôn?
"Không, Tuấn Hiên, anh nghe em nói….không phải như thế này đâu….” Trình Ly Nguyệt toàn thân trần truồng, cô nhanh lấy tấm chăn che lại cơ thể của mình, định chạy theo ra ngoài.
Thân thể cô bị một lực mạnh đẩy rớt xuống giường, mẹ chồng cô -Trần Hà, cô bàng hoàng nhìn bà, “Mẹ...”
"Cô không có tư cách gọi ta là mẹ, cô đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, dám ở sau lưng con trai ta vụng trộm với đàn ông khác, thật mất mặt gia đình chúng ta mà, ta cho cô biết, nhà họ Lục ta tuyệt đối không chứa loại phụ nữ dâm loàn như cô.”
Nóng…..
Toàn thân khó chịu như bị gắp lên lửa để nướng.
Trình Ly Nguyệt trong lúc mắt còn mơ màng, lắc lư loạng choạng nắm lấy cánh tay của một người.
Cô muốn kêu cứu, nhưng mùi hương mạnh mẽ của đàn ông tràn đầy khoang mũi, còn đôi môi khép hờ của cô bị một nụ hôn bá đạo chặn cứng.
Bản năng khiến cô muốn phản kháng, nhưng người đàn ông không cho cô một cơ hội nào, chiếc lưỡi dài luồn sâu vào, tách hai hàm răng cô, và di khắp toàn bộ khoang miệng cô.
Đáng lẽ phải cảm thấy bài xích và kháng cự lại với nụ hôn của người đàn ông xa lạ...
Nhưng mà, tại sao thân thể cô lại trở nên hưng phấn?
Một giây sau đó, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé toạt......
Cái cảm giác đau mãnh liệt đó bổ vây cô….
……
Sáng tinh mơ
Ánh nắng vàng kim xuyên thấu rèm cửa sổ mang phong cách hoàng gia, chiếu rọi toàn bộ bố trí trong gian phòng hào hoa….
Trên tấm thảm trắng, áo quần ném lộn xộn trên đó, không khí thoảng mùi sau hoan lạc.
Trên giường, thân hình mảnh mai của cô gái thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc mền viền màu hoàng kim.
Khuôn mặt hình trái xoan nhỏ xinh, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng như tuyết, nơi bờ tóc đen che ngang xương bả vai ẩn hiện thấy được những dấu đỏ hằn lại do kết quả của động tác mạnh bạo.
Như là hoa anh đào, nở ra trên toàn thân cô ấy.
Trong cơn say ngủ, đột nhiên, cô nghe thấy tiếng đẩy mạnh cửa phòng, dù rằng cô không muốn mở mắt, nhưng ý thức trong cô, vẫn ép cô phải tỉnh dậy.
Cô mở mắt.
Thì thấy phía ngoài cánh cửa của bức tường vàng huy hoàng là gương mặt nhăn nhúm đáng sợ của chồng cô - Lục Tuấn Hiên, bên cạnh anh là mẹ và cô em chồng với biểu hiện kinh hoàng ghê tởm.
"Tuấn Hiên...”Trình Ly Nguyệt dụi mắt, lúc cô nhìn xuống tấm chăn giường, cái mền, mặt sàn, toàn bộ nội thất trong phòng, não cô có một khoảng khắc trống rỗng.
Đây không phải phòng cô, đây là đâu?
" Tuấn Hiên…. đây là đâu?” cô hướng ra cửa hỏi người đàn ông sắc mặt u tối.
Lục Tuấn Hiên cười nhạt một tiếng, khuôn mặt anh tuấn quát hỏi, “Cô còn mặt mũi để hỏi tôi đây là đâu à, cô nói xem hôm qua cô với tên gian phu nào qua đêm ở đây đi!”
Gian phu?
Trình Ly Nguyệt nheo mắt, suy nghĩ kĩ lại chuyện gì xảy ra hôm qua, nhưng cô làm thế nào cũng không thể nhớ được, ký ức cuối cùng là cùng Quân Dao uống một chút rượu trong quán cà phê.
Lúc này, sau lưng Lục Tuấn Hiên, cô em chồng Lục Nhã Tình và mẹ chồng Trần Hà đi theo vào, bà nói với cô con gái ở bên cạnh , “Nhã Tình, chụp cho tốt vào, chụp cho rõ hình ảnh của chị dâu con và người đàn ôngkhác trên giường.”
Cùng với người đàn ông khác lên giường? Trình Ly Nguyệt đầu như muốn nổ tung.
"Con…. Con không có…...” Trình Ly Nguyệt lắc đầu hết sức, muốn giải thích.
Lúc này, mẹ chồng cô Trần Hà lại đến đầu giường, nắm lấy mái tóc dài của cô kéo lên, cô đau đến nổi nghẹn ở cổ, lộ ra phần ngực, cổ dưới mái tóc dài, mười mấy dấu hôn hiện ra rõ mồn một.
"Chụp, đều chụp cho rõ vào.” Trần Hà nói với con gái.
Lục Nhã Tình một bên hí hửng chụp hình, một bên cười lạnh nhạt nói, “Chị dâu à, đêm qua chắc vui lắm ha!”
Trình Ly Nguyệt đau đớn cúi đầu, nhìn những vết tích không biết từ lúc nào xuất hiện ở bờ ngực, trong đầu mơ màng xuất hiện một số cảnh tượng đáng xấu hổ, cô tưởng đó là mơ...
Hiển nhiên là không phải.
Cô kinh hoàng nhìn sang khuôn mặt anh tuấn của Lục Tuấn Hiên, chỉ thấy nét mặt anh đáng sợ lạnh như băng, ánh mắt gai góc lạnh giá nhìn cô, như thể đang nhìn một đống rác rưởi, “Rất tốt, Trình Ly Nguyệt, mới kết hôn có nửa năm, cô đã dám đi ngoại tình rồi, tôi không cần biết tối qua cô ngủ với ai… chuẩn bị sẵn tâm lý ly hôn đi!”
Để lại câu nói đó, thêm một ánh nhìn anh ta cũng cảm thấy ghê tởm, đẩy cửa bước nhanh rời đi.
Sắc mặt của Trình Ly Nguyệt phút chốc trở nên trắng bệt vô sắc.
Ly hôn?
"Không, Tuấn Hiên, anh nghe em nói….không phải như thế này đâu….” Trình Ly Nguyệt toàn thân trần truồng, cô nhanh lấy tấm chăn che lại cơ thể của mình, định chạy theo ra ngoài.
Thân thể cô bị một lực mạnh đẩy rớt xuống giường, mẹ chồng cô -Trần Hà, cô bàng hoàng nhìn bà, “Mẹ...”
"Cô không có tư cách gọi ta là mẹ, cô đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, dám ở sau lưng con trai ta vụng trộm với đàn ông khác, thật mất mặt gia đình chúng ta mà, ta cho cô biết, nhà họ Lục ta tuyệt đối không chứa loại phụ nữ dâm loàn như cô.”