Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
1987
Lục Tuấn Hiên mặt biến sắc, anh ta lập tức bước ra giải thích: "Cung tiên sinh hiểu lầm rồi, vợ tôi chỉ vô tình nói vậy thôi, xin anh đừng để bụng, tôi thành thật xin lỗi anh." Nói xong liền nhéo mạnh vào mu bàn tay vợ mình một cái: "Quân Dao, mau xin lỗi."
Thẩm Quân Dao đau tái mặt, lúc này cô ta mới hoảng hốt nhìn người đàn ông khí thế đang sợ dưới sân khấu: "Cung tiên sinh, tôi xin lỗi."
Triình Ly Nguyệt vòng tay ôm lấy cánh tay Cung Dạ Tiêu: "Chúng ta đi thôi! Tôi không thích ở đây!"
Cung Dạ Tiêu rời mắt khỏi sân khấu, anh đưa tay ôm Trình Ly Nguyệt vào lòng, thản nhiên rời đi trong ánh mắt của mọi người.
Trên sân khấu, nội tâm Thẩm Quân Dao như muốn suy sụp, lúc này cô ta vẫn còn đang sững sờ, đứa con đó của Trình Ly Duyệt là của Cung Dạ Tiêu? Sao lại như vậy?
Lẽ nào bốn năm về trước, Trình Ly Nguyệt đã quen biết với Cung Dạ Tiêu?
Lục Tuấn Hiên cũng không thể ngờ rằng bữa tiệc kỉ niệm ngày cưới lại kết thúc thảm hại thế này, anh ta không còn tâm trạng quan tâm tới khách khứa, liền nói với mọi người: "Vợ tôi mệt rồi, tôi đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi một lát, mọi người xin cứ tự nhiên."
Nói xong, Lục Tuấn Hiên liền nắm lấy tay Thẩm Quân Dao đi ra khỏi cửa lớn, lực dùng rất mạnh không hề có ý thương xót, Thẩm Quân Dao mặc lễ phục dài, cô ta lảo đảo bước đi theo anh ta, xương tay bị Lục Tuấn Hiên bóp rất đau, nhưng trước mắt mọi người cô ta vẫn muốn nho nhã bước đi, miệng cố gắng gượng cười giả tạo, đi ra tới ngoài cửa cô ta mới khẽ kêu lên: "Tuấn Hiên, anh làm em đau rồi!"
Lúc này cửa tháng máy vừa mở ra, Lục Tuấn Hiên đẩy mạnh cô ta vào trong, lưng của Thẩm Quân Dao va thẳng vào thành thang máy, khiến cô ta đau thét lên.
Thang máy đóng lại, sắc mặt Lục Tuấn Hiên giống như được bao phủ sương tuyết, trừng mắt nhìn cô ta: "Hãy nhìn xem hôm nay cô đã làm được việc gì, thể diện và danh dự của tôi đã bị cô hủy hoại cả rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Câu nói cuối cùng gần nhứt quát lên trên đầu Thẩm Quân Dao.
Lúc này sắc mặt Thẩm Quân Dao cũng tái mét, hoàn toàn không ngờ rằng lừa được Trình Ly Nguyệt tới lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu, còn dẫn cả Cung Dạ Tiêu tới chống lưng.
"Em…" Thẩm Quân Dao không nói được lên lời, đúng là cô ta cố tình kêu Trình Ly Nguyệt tới để sỉ nhục cô, nếu đi theo đúng kịch bản của cô ta, Trình Ly Nguyệt sẽ phải mất mặt rời đi.
"Có phải cô sớm đã biết Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu có quan hệ không? Có phải cô đã giấu tôi đi gây sự với Trình Ly Nguyệt không? Thẩm Quân Dao, cô có biết cô đang làm gì không?" Lục Tuấn Hiên lần thứ hai quát cô ta.
Thẩm Quân Dao mắt liền đỏ sọng, ngẩng đầu nhìn anh ta và nói: "Lẽ nào tối nay xảy ra chuyện như vậy em không muốn sao? Tại sao anh không an ủi em mà lại còn mắng em như vậy?"
Lục Tuấn Hiên nhìn cô ta, nếu cô ta không phải vợ anh, anh đã tát cho cô ta một cái rồi, anh sa sầm mặt: "Thẩm Quân Dao, cô có biết Cung Dạ Tiêu đang cướp mối kinh doanh của nhà họ Lục chúng ta không? Cô có biết nguy cơ nhà họ Lục gặp phải trên thương trường không? Cô chả hiểu gì cả, chỉ biết tiêu tiền mua sắm, bốn năm nay, ngoài việc tiêu tiền ra cô còn biết làm gì?"
Thẩm Quân Dao từ trước tới nay vốn luôn kiêu ngạo, bốn năm qua, Lục Tuấn Hiên cho dù rất bực tức cũng không bao giờ quát mắng cô ta như thế này, lúc này cô ta chỉ cảm thấy uất ức, tủi nhục.
Lục Tuấn Hiên đấm mạnh lên thành thang máy, khiến Thẩm Quân Dao run rẩy, chỉ sợ cú đấm đó của anh ta sẽ khiến thang máy rơi xuống.
Lục Tuấn Hiên lúc này đã biết tại sao Cung Dạ Tiêu lại cướp mối làm ăn của mình rồi, nhất định có liên quan tới Trình Ly Nguyệt, sao Trình Ly Nguyệt lại sinh con của Cung Dạ Tiêu? Không thể nào!
"Cô nói đi, Trình Ly Nguyệt có con chừng bao nhiêu tuổi?" Lục Tuấn Hiên nhìn Thẩm Quân Dao sắc mặt nhợt nhạt hỏi.
"Hơn ba tuổi." Thẩm Quân Dao cắn môi đáp.
Thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra, Lục Tuấn Hiên sa sầm mặt bước ra, cầm thẻ phòng của anh quẹt mở một phòng tổng thống bước vào.
Sau lưng, Thẩm Quân Dao mím môi, đi vào theo.
"Hơn ba tuổi?" Lục Tuấn Hiên vào trong phòng, trong đầu ngẫm nghĩ kỹ lưỡng việc này, năm đó Trình Ly Nguyệt đúng là vừa li hôn xong lập tức ra nước ngoài, hơn nữa anh ta đã điều tra rồi, những năm qua cô không hề về nước, vậy thì, cô và Cung Dạ Tiêu gặp gỡ ở đâu để sinh con?
Thẩm Quân Dao bất ngờ mở tròn mắt, có một việc cô ta đã bỏ qua, cô ta run rẩy nói với Lục Tuấn Hiên: "Tuấn Hiên, gã trai bao bốn năm về trước không hề vào phòng Trình Ly Nguyệt, anh ta nói có một người đàn ông vào rồi, anh nói xem, người đó có phải Cung Dạ Tiêu không? Trình Ly Nguyệt có một đứa con hơn ba tuổi chẳng phải có thai vào thời điểm bốn năm về trước sao?"
Lúc Tuấn Hiên mặt biến sắc, lẽ nào, người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của Trình Ly Nguyệt chính là Cung Dạ Tiêu? Trái tim anh ta đau nhói.
Sao lại trùng hợp tới vậy? Người quan hệ với Trình Ly Nguyệt lại chính là Cung Dạ Tiêu? Lục Tuấn Hiên lập tức nhớ ra, nhà họ Cung bốn năm về trước không hề yên ổn, khi đó Cung Dạ Tiêu và hai người chú đang tranh đoạt quyền thừa kế tài sản, bị ám toán chuốc thuốc mê cũng đâu có gì lạ.
Bất luận là nguyên nhân gì, tối đó Cung Dạ Tiêu đã vào căn phòng đó, điều này đối với anh ta mà nói chỉ là một mối hiểm họa cực lớn, Trình Ly Nguyệt dựa vào nhà họ Cung là gia tộc đứng đầu, điều đó có nghĩa là mười lăm phần trăm cổ phần của cô mà anh đang nắm giữ, có khi nào cô sẽ dựa vào Cung Dạ Tiêu để đoạt lại không?
"Đúng là Cung Dạ Tiêu sao? Ả tiện nhân Trình Ly Nguyệt này sao lại có phúc tới vậy, sinh con cho Cung Dạ Tiêu? Ông trời thật không công bằng." Thẩm Quân Dao ngồi xuống giường, giận dữ giậm chân.
Lục Tuấn Hiên đầu óc rối bời, anh tìm nguyên nhân đắc tội với Cung Dạ Tiêu, nhưng lại chính là nguyên nhân mà anh ta không muốn thấy nhất.
"Tuấn Hiên, em xin lỗi, tối nay là lỗi của em, em không nên lừa Trình Ly Nguyệt tới đây, thực ra… thực ra em chỉ muốn cho cô ta thấy chúng ta ân ái mặn nồng ra sao… Em muốn cô ta từ bỏ ý định tiếp cận anh, em không ngờ cô ta lại dẫn Cung Dạ Tiêu tới." Thẩm Quân Dao nhủ thầm, Trình Ly Nguyệt dám mạnh bạo nói vậy trên sân khấu chẳng phải là có Cung Dạ Tiêu chống lưng sao?
Nếu không có Cung Dạ Tiêu, sao cô ta dám lên sân khấu?
Tuy nhiên sự thật là, người trong cuộc Trình Ly Nguyệt cũng không biết Cung Dạ Tiêu sẽ xuất hiện.
"Cách làm của cô thật ngu xuẩn, cô có biết rằng đắc tội với Trình Ly Nguyệt chúng ta không hề có ích lợi gì, ngược lại lại vô cùng tai hại không, Cung Dạ Tiêu vì cô ấy có thể cướp mối làm ăn của tôi, vậy mà cô còn dám làm vậy?"
"Em đâu có biết việc kinh doanh của mọi người? Em không biết mà! Em xin lỗi, em xin lỗi…" Thẩm Quân Dao khóc lóc sướt mướt, khiến gương mặt được trang điểm kĩ càng của cô xuất hiện mấy đường chảy xấu xí của nước mắt, Lục Tuấn Hiên nhìn thấy vậy càng thêm bực bội.
Nhìn gương mặt của cô ta anh lại nhớ tới gương mặt sạch sẽ, trang nhã của Trình Ly Nguyệt, anh ta cảm thấy vô cùng ân hận, lần đầu tiên của Trình Ly Nguyệt đã bị Cung Dạ Tiêu cướp mắt.
Khi đó nếu anh ta không nhòm ngó cổ phần của cô chắc cũng đã phát hiện ra sự xinh đẹp của cô, ít nhất có được cô mấy lần cũng là có phúc.
Lục Tuấn Hiên mặt biến sắc, anh ta lập tức bước ra giải thích: "Cung tiên sinh hiểu lầm rồi, vợ tôi chỉ vô tình nói vậy thôi, xin anh đừng để bụng, tôi thành thật xin lỗi anh." Nói xong liền nhéo mạnh vào mu bàn tay vợ mình một cái: "Quân Dao, mau xin lỗi."
Thẩm Quân Dao đau tái mặt, lúc này cô ta mới hoảng hốt nhìn người đàn ông khí thế đang sợ dưới sân khấu: "Cung tiên sinh, tôi xin lỗi."
Triình Ly Nguyệt vòng tay ôm lấy cánh tay Cung Dạ Tiêu: "Chúng ta đi thôi! Tôi không thích ở đây!"
Cung Dạ Tiêu rời mắt khỏi sân khấu, anh đưa tay ôm Trình Ly Nguyệt vào lòng, thản nhiên rời đi trong ánh mắt của mọi người.
Trên sân khấu, nội tâm Thẩm Quân Dao như muốn suy sụp, lúc này cô ta vẫn còn đang sững sờ, đứa con đó của Trình Ly Duyệt là của Cung Dạ Tiêu? Sao lại như vậy?
Lẽ nào bốn năm về trước, Trình Ly Nguyệt đã quen biết với Cung Dạ Tiêu?
Lục Tuấn Hiên cũng không thể ngờ rằng bữa tiệc kỉ niệm ngày cưới lại kết thúc thảm hại thế này, anh ta không còn tâm trạng quan tâm tới khách khứa, liền nói với mọi người: "Vợ tôi mệt rồi, tôi đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi một lát, mọi người xin cứ tự nhiên."
Nói xong, Lục Tuấn Hiên liền nắm lấy tay Thẩm Quân Dao đi ra khỏi cửa lớn, lực dùng rất mạnh không hề có ý thương xót, Thẩm Quân Dao mặc lễ phục dài, cô ta lảo đảo bước đi theo anh ta, xương tay bị Lục Tuấn Hiên bóp rất đau, nhưng trước mắt mọi người cô ta vẫn muốn nho nhã bước đi, miệng cố gắng gượng cười giả tạo, đi ra tới ngoài cửa cô ta mới khẽ kêu lên: "Tuấn Hiên, anh làm em đau rồi!"
Lúc này cửa tháng máy vừa mở ra, Lục Tuấn Hiên đẩy mạnh cô ta vào trong, lưng của Thẩm Quân Dao va thẳng vào thành thang máy, khiến cô ta đau thét lên.
Thang máy đóng lại, sắc mặt Lục Tuấn Hiên giống như được bao phủ sương tuyết, trừng mắt nhìn cô ta: "Hãy nhìn xem hôm nay cô đã làm được việc gì, thể diện và danh dự của tôi đã bị cô hủy hoại cả rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Câu nói cuối cùng gần nhứt quát lên trên đầu Thẩm Quân Dao.
Lúc này sắc mặt Thẩm Quân Dao cũng tái mét, hoàn toàn không ngờ rằng lừa được Trình Ly Nguyệt tới lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu, còn dẫn cả Cung Dạ Tiêu tới chống lưng.
"Em…" Thẩm Quân Dao không nói được lên lời, đúng là cô ta cố tình kêu Trình Ly Nguyệt tới để sỉ nhục cô, nếu đi theo đúng kịch bản của cô ta, Trình Ly Nguyệt sẽ phải mất mặt rời đi.
"Có phải cô sớm đã biết Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu có quan hệ không? Có phải cô đã giấu tôi đi gây sự với Trình Ly Nguyệt không? Thẩm Quân Dao, cô có biết cô đang làm gì không?" Lục Tuấn Hiên lần thứ hai quát cô ta.
Thẩm Quân Dao mắt liền đỏ sọng, ngẩng đầu nhìn anh ta và nói: "Lẽ nào tối nay xảy ra chuyện như vậy em không muốn sao? Tại sao anh không an ủi em mà lại còn mắng em như vậy?"
Lục Tuấn Hiên nhìn cô ta, nếu cô ta không phải vợ anh, anh đã tát cho cô ta một cái rồi, anh sa sầm mặt: "Thẩm Quân Dao, cô có biết Cung Dạ Tiêu đang cướp mối kinh doanh của nhà họ Lục chúng ta không? Cô có biết nguy cơ nhà họ Lục gặp phải trên thương trường không? Cô chả hiểu gì cả, chỉ biết tiêu tiền mua sắm, bốn năm nay, ngoài việc tiêu tiền ra cô còn biết làm gì?"
Thẩm Quân Dao từ trước tới nay vốn luôn kiêu ngạo, bốn năm qua, Lục Tuấn Hiên cho dù rất bực tức cũng không bao giờ quát mắng cô ta như thế này, lúc này cô ta chỉ cảm thấy uất ức, tủi nhục.
Lục Tuấn Hiên đấm mạnh lên thành thang máy, khiến Thẩm Quân Dao run rẩy, chỉ sợ cú đấm đó của anh ta sẽ khiến thang máy rơi xuống.
Lục Tuấn Hiên lúc này đã biết tại sao Cung Dạ Tiêu lại cướp mối làm ăn của mình rồi, nhất định có liên quan tới Trình Ly Nguyệt, sao Trình Ly Nguyệt lại sinh con của Cung Dạ Tiêu? Không thể nào!
"Cô nói đi, Trình Ly Nguyệt có con chừng bao nhiêu tuổi?" Lục Tuấn Hiên nhìn Thẩm Quân Dao sắc mặt nhợt nhạt hỏi.
"Hơn ba tuổi." Thẩm Quân Dao cắn môi đáp.
Thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra, Lục Tuấn Hiên sa sầm mặt bước ra, cầm thẻ phòng của anh quẹt mở một phòng tổng thống bước vào.
Sau lưng, Thẩm Quân Dao mím môi, đi vào theo.
"Hơn ba tuổi?" Lục Tuấn Hiên vào trong phòng, trong đầu ngẫm nghĩ kỹ lưỡng việc này, năm đó Trình Ly Nguyệt đúng là vừa li hôn xong lập tức ra nước ngoài, hơn nữa anh ta đã điều tra rồi, những năm qua cô không hề về nước, vậy thì, cô và Cung Dạ Tiêu gặp gỡ ở đâu để sinh con?
Thẩm Quân Dao bất ngờ mở tròn mắt, có một việc cô ta đã bỏ qua, cô ta run rẩy nói với Lục Tuấn Hiên: "Tuấn Hiên, gã trai bao bốn năm về trước không hề vào phòng Trình Ly Nguyệt, anh ta nói có một người đàn ông vào rồi, anh nói xem, người đó có phải Cung Dạ Tiêu không? Trình Ly Nguyệt có một đứa con hơn ba tuổi chẳng phải có thai vào thời điểm bốn năm về trước sao?"
Lúc Tuấn Hiên mặt biến sắc, lẽ nào, người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của Trình Ly Nguyệt chính là Cung Dạ Tiêu? Trái tim anh ta đau nhói.
Sao lại trùng hợp tới vậy? Người quan hệ với Trình Ly Nguyệt lại chính là Cung Dạ Tiêu? Lục Tuấn Hiên lập tức nhớ ra, nhà họ Cung bốn năm về trước không hề yên ổn, khi đó Cung Dạ Tiêu và hai người chú đang tranh đoạt quyền thừa kế tài sản, bị ám toán chuốc thuốc mê cũng đâu có gì lạ.
Bất luận là nguyên nhân gì, tối đó Cung Dạ Tiêu đã vào căn phòng đó, điều này đối với anh ta mà nói chỉ là một mối hiểm họa cực lớn, Trình Ly Nguyệt dựa vào nhà họ Cung là gia tộc đứng đầu, điều đó có nghĩa là mười lăm phần trăm cổ phần của cô mà anh đang nắm giữ, có khi nào cô sẽ dựa vào Cung Dạ Tiêu để đoạt lại không?
"Đúng là Cung Dạ Tiêu sao? Ả tiện nhân Trình Ly Nguyệt này sao lại có phúc tới vậy, sinh con cho Cung Dạ Tiêu? Ông trời thật không công bằng." Thẩm Quân Dao ngồi xuống giường, giận dữ giậm chân.
Lục Tuấn Hiên đầu óc rối bời, anh tìm nguyên nhân đắc tội với Cung Dạ Tiêu, nhưng lại chính là nguyên nhân mà anh ta không muốn thấy nhất.
"Tuấn Hiên, em xin lỗi, tối nay là lỗi của em, em không nên lừa Trình Ly Nguyệt tới đây, thực ra… thực ra em chỉ muốn cho cô ta thấy chúng ta ân ái mặn nồng ra sao… Em muốn cô ta từ bỏ ý định tiếp cận anh, em không ngờ cô ta lại dẫn Cung Dạ Tiêu tới." Thẩm Quân Dao nhủ thầm, Trình Ly Nguyệt dám mạnh bạo nói vậy trên sân khấu chẳng phải là có Cung Dạ Tiêu chống lưng sao?
Nếu không có Cung Dạ Tiêu, sao cô ta dám lên sân khấu?
Tuy nhiên sự thật là, người trong cuộc Trình Ly Nguyệt cũng không biết Cung Dạ Tiêu sẽ xuất hiện.
"Cách làm của cô thật ngu xuẩn, cô có biết rằng đắc tội với Trình Ly Nguyệt chúng ta không hề có ích lợi gì, ngược lại lại vô cùng tai hại không, Cung Dạ Tiêu vì cô ấy có thể cướp mối làm ăn của tôi, vậy mà cô còn dám làm vậy?"
"Em đâu có biết việc kinh doanh của mọi người? Em không biết mà! Em xin lỗi, em xin lỗi…" Thẩm Quân Dao khóc lóc sướt mướt, khiến gương mặt được trang điểm kĩ càng của cô xuất hiện mấy đường chảy xấu xí của nước mắt, Lục Tuấn Hiên nhìn thấy vậy càng thêm bực bội.
Nhìn gương mặt của cô ta anh lại nhớ tới gương mặt sạch sẽ, trang nhã của Trình Ly Nguyệt, anh ta cảm thấy vô cùng ân hận, lần đầu tiên của Trình Ly Nguyệt đã bị Cung Dạ Tiêu cướp mắt.
Khi đó nếu anh ta không nhòm ngó cổ phần của cô chắc cũng đã phát hiện ra sự xinh đẹp của cô, ít nhất có được cô mấy lần cũng là có phúc.