Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
2418
Trình Ảnh ở lại khách sạn một đêm, ngày hôm sau liền quay về nhà.
Lục Cảnh Minh đã biết cô đang mang thai, cũng tức là không cần phải che giấu nữa. Thấy thái độ của anh ta, chắc đang chuẩn bị đeo bám không tha rồi đây.
Có điều, chắc có lẽ chỉ là nhiệt tình vài phút, chờ thời gian qua đi thì sẽ tốt hơn rồi.
Khi Lục Cảnh Minh lái xe đến, ba mẹ Trình Ảnh đang ở dưới sân tập thể dục, nhìn thấy con rể, vẻ mặt cũng không vui cho lắm.
Anh ta xách túi nhỏ túi lớn đùm đề, mỉm cười bước đến chào hỏi. Hàng xóm ngưỡng mộ họ có một người con rể tốt, hai ông bà già cười gượng đến sắp mỏi miệng luôn rồi.
Tốt hay không chỉ có họ biết rõ, lúc nằm viện thì không thấy bóng dáng, lúc công ty gặp khủng hoảng cũng không giúp đỡ, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, còn đến đây diễn kịch gì nữa?
Trình Ảnh đang lên mạng tìm các thông tin hướng dẫn cho thai phụ, nghe tiếng gõ cửa nên tưởng rằng ba mẹ quên mang theo chìa khóa, mở cửa ra mới phát hiện Lục Cảnh Minh cao to đang đứng ở đó, anh ta dùng quà để mở đường, duỗi cái chân dài ra, cả người đã bước gọn vào trong.
“Tiểu Ảnh, hôm nay tôi đến để nói chuyện với em.”
“Tôi và anh không còn gì để nói nữa, nếu anh đến hẹn tôi đi làm thủ tục ly hôn, thì tôi luôn có thời gian.”
“Ly hôn gì chứ? Tôi đã xé tờ thỏa thuận đó rồi.”
“Anh...” Trình Ảnh tức đến đỏ mắt, quay người đóng laptop lại, nổi giận đùng đùng nói: “Không phải ly hôn, vậy anh đến để xin làm hòa hả?”
“Ừ.”
“Hứ!” Cô quay người lại, tiến đến gần Lục Cảnh Minh, kéo cà-vạt của anh ta: “Tại sao? Anh nói chiến tranh lạnh là chiến tranh lạnh, làm hòa và làm hòa? Anh phải biết rằng cuộc sống như lửa với nước của chúng ta, đã kéo dài tận 2 năm rồi đó.”
“Tôi xin lỗi!”
Anh ta chủ động xin lỗi, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trước đây, vì Lục Cảnh Minh là một con người rất cao ngạo.
Trình Ảnh nhìn thẳng vào ánh mắt đầy chân thành gần như không hề do dự của anh ta, đột nhiên sững người ra.
Lục Cảnh Minh thừa cơ nắm chặt tay cô, đặt lên má mình: “Tiểu Ảnh, trước đây do tôi không tốt, nhưng xin em hãy tin tôi, cho tôi một cơ hội để tốt với em. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt.”
Người đàn ông kiêu ngạo và lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng và giàu tình cảm, chẳng khác gì cú va chạm giữa sao hỏa và trái đất.
Trong lòng Trình Ảnh rất kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin. Cô khao khát lời hứa của thời khắc này đã bao lâu rồi, nhưng khi nó thực sự đến, lại làm cô chùn chân.
Cô không dám tin Lục Cảnh Minh sẽ vì cô mà thay đổi, có lẽ đó chỉ là một thủ đoạn trả thù khác, hoặc giả là vì đứa bé trong bụng cô. Làm sao anh ta có thể yêu cô được chứ? Chuyện này quả thực quá nực cười.
Cô giật tay ra khỏi tay của Lục Cảnh Minh: “Anh còn muốn diễn đến khi nào nữa? Nếu không muốn việc ly hôn ảnh hưởng đến tiếng tăm của anh, tôi có thể giữ bí mật, anh vẫn có thể liếc mắt đưa tình với những đối tượng tình ái đó, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Lục Cảnh Minh có sự ân hận như nhấc một tảng đá đập xuống chân mình.
Từ trước đến nay, anh ta không hề hạn chế họ viết về những tin này, ở một mức độ nào đó là vì giận Trình Ảnh.
Bây giờ nó lại trở thành chướng ngại trên con đường anh ta theo đuổi lại vợ mình.
“Tiểu Ảnh, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Tôi biết bây giờ có nói gì, em cũng sẽ không tin, chi bằng dùng hành động thực tế để chứng minh.”
Trình Ảnh sững người ra nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Anh đã nhớ ra chuyện gì rồi à?”
“Hả?”
“Không có gì, anh đi đi.” Trình Ảnh cúi mắt nhìn xuống để che giấu nỗi thất vọng: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa, chuyện của Mạnh Dao Dao, tôi không thể tha thứ cho anh. Cuộc sống hôn nhân cần có sự trung thành của vợ và chồng, tôi không thể đứng mãi một chỗ mà chờ anh cả đời được.”
“Tôi và cô ta không hề có quan hệ gì cả, em đừng hiểu lầm.”
“Chuyện của Mạnh Dao Dao, tôi sẽ cho em một lời giải thích, nhưng bây giờ chưa thích hợp, em hãy cho tôi thêm thời gian. Mấy hôm nay em cứ ở lại nhà ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không yêu cầu em trả lời tôi ngay lập tức, em cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi Lục Cảnh Minh rời đi, trong đầu cô rối bời, không biết liệu có nên tin lời anh ta nói hay không.
Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ cho cô một vẻ mặt vui vẻ, chỉ ăn miếng trả miếng, ước gì cô biến mất ngay lập tức. Bây giờ thái độ đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, cô không thể không nghi ngờ việc anh ta đã hồi phục trí nhớ.
Khoảng ký ức tốt đẹp chỉ thuộc về hai người họ.
Trước đây, cô đã bất chấp sự phản đối của gia đình để lấy anh ta, chính là vì không từ bỏ được người đàn ông đã yêu cô sâu đậm đó. Anh ta từng nói, bất kể xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không chia rời. Vì vậy cô kiên trì ở lại bên cạnh anh ta, muốn đợi anh ta nhớ lại.
Từ ngày cô tiếp cận đến khi ly hôn, đã 4 năm ròng rã.
Mối quan hệ diễn tiến xấu đến nỗi cô không thể không thừa nhận sự thất bại của mình, Lục Cảnh Minh không yêu cô, đã quên cô một cách triệt để.
Trình Ảnh ở lại khách sạn một đêm, ngày hôm sau liền quay về nhà.
Lục Cảnh Minh đã biết cô đang mang thai, cũng tức là không cần phải che giấu nữa. Thấy thái độ của anh ta, chắc đang chuẩn bị đeo bám không tha rồi đây.
Có điều, chắc có lẽ chỉ là nhiệt tình vài phút, chờ thời gian qua đi thì sẽ tốt hơn rồi.
Khi Lục Cảnh Minh lái xe đến, ba mẹ Trình Ảnh đang ở dưới sân tập thể dục, nhìn thấy con rể, vẻ mặt cũng không vui cho lắm.
Anh ta xách túi nhỏ túi lớn đùm đề, mỉm cười bước đến chào hỏi. Hàng xóm ngưỡng mộ họ có một người con rể tốt, hai ông bà già cười gượng đến sắp mỏi miệng luôn rồi.
Tốt hay không chỉ có họ biết rõ, lúc nằm viện thì không thấy bóng dáng, lúc công ty gặp khủng hoảng cũng không giúp đỡ, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, còn đến đây diễn kịch gì nữa?
Trình Ảnh đang lên mạng tìm các thông tin hướng dẫn cho thai phụ, nghe tiếng gõ cửa nên tưởng rằng ba mẹ quên mang theo chìa khóa, mở cửa ra mới phát hiện Lục Cảnh Minh cao to đang đứng ở đó, anh ta dùng quà để mở đường, duỗi cái chân dài ra, cả người đã bước gọn vào trong.
“Tiểu Ảnh, hôm nay tôi đến để nói chuyện với em.”
“Tôi và anh không còn gì để nói nữa, nếu anh đến hẹn tôi đi làm thủ tục ly hôn, thì tôi luôn có thời gian.”
“Ly hôn gì chứ? Tôi đã xé tờ thỏa thuận đó rồi.”
“Anh...” Trình Ảnh tức đến đỏ mắt, quay người đóng laptop lại, nổi giận đùng đùng nói: “Không phải ly hôn, vậy anh đến để xin làm hòa hả?”
“Ừ.”
“Hứ!” Cô quay người lại, tiến đến gần Lục Cảnh Minh, kéo cà-vạt của anh ta: “Tại sao? Anh nói chiến tranh lạnh là chiến tranh lạnh, làm hòa và làm hòa? Anh phải biết rằng cuộc sống như lửa với nước của chúng ta, đã kéo dài tận 2 năm rồi đó.”
“Tôi xin lỗi!”
Anh ta chủ động xin lỗi, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trước đây, vì Lục Cảnh Minh là một con người rất cao ngạo.
Trình Ảnh nhìn thẳng vào ánh mắt đầy chân thành gần như không hề do dự của anh ta, đột nhiên sững người ra.
Lục Cảnh Minh thừa cơ nắm chặt tay cô, đặt lên má mình: “Tiểu Ảnh, trước đây do tôi không tốt, nhưng xin em hãy tin tôi, cho tôi một cơ hội để tốt với em. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt.”
Người đàn ông kiêu ngạo và lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng và giàu tình cảm, chẳng khác gì cú va chạm giữa sao hỏa và trái đất.
Trong lòng Trình Ảnh rất kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin. Cô khao khát lời hứa của thời khắc này đã bao lâu rồi, nhưng khi nó thực sự đến, lại làm cô chùn chân.
Cô không dám tin Lục Cảnh Minh sẽ vì cô mà thay đổi, có lẽ đó chỉ là một thủ đoạn trả thù khác, hoặc giả là vì đứa bé trong bụng cô. Làm sao anh ta có thể yêu cô được chứ? Chuyện này quả thực quá nực cười.
Cô giật tay ra khỏi tay của Lục Cảnh Minh: “Anh còn muốn diễn đến khi nào nữa? Nếu không muốn việc ly hôn ảnh hưởng đến tiếng tăm của anh, tôi có thể giữ bí mật, anh vẫn có thể liếc mắt đưa tình với những đối tượng tình ái đó, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Lục Cảnh Minh có sự ân hận như nhấc một tảng đá đập xuống chân mình.
Từ trước đến nay, anh ta không hề hạn chế họ viết về những tin này, ở một mức độ nào đó là vì giận Trình Ảnh.
Bây giờ nó lại trở thành chướng ngại trên con đường anh ta theo đuổi lại vợ mình.
“Tiểu Ảnh, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Tôi biết bây giờ có nói gì, em cũng sẽ không tin, chi bằng dùng hành động thực tế để chứng minh.”
Trình Ảnh sững người ra nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Anh đã nhớ ra chuyện gì rồi à?”
“Hả?”
“Không có gì, anh đi đi.” Trình Ảnh cúi mắt nhìn xuống để che giấu nỗi thất vọng: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa, chuyện của Mạnh Dao Dao, tôi không thể tha thứ cho anh. Cuộc sống hôn nhân cần có sự trung thành của vợ và chồng, tôi không thể đứng mãi một chỗ mà chờ anh cả đời được.”
“Tôi và cô ta không hề có quan hệ gì cả, em đừng hiểu lầm.”
“Chuyện của Mạnh Dao Dao, tôi sẽ cho em một lời giải thích, nhưng bây giờ chưa thích hợp, em hãy cho tôi thêm thời gian. Mấy hôm nay em cứ ở lại nhà ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không yêu cầu em trả lời tôi ngay lập tức, em cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi Lục Cảnh Minh rời đi, trong đầu cô rối bời, không biết liệu có nên tin lời anh ta nói hay không.
Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ cho cô một vẻ mặt vui vẻ, chỉ ăn miếng trả miếng, ước gì cô biến mất ngay lập tức. Bây giờ thái độ đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, cô không thể không nghi ngờ việc anh ta đã hồi phục trí nhớ.
Khoảng ký ức tốt đẹp chỉ thuộc về hai người họ.
Trước đây, cô đã bất chấp sự phản đối của gia đình để lấy anh ta, chính là vì không từ bỏ được người đàn ông đã yêu cô sâu đậm đó. Anh ta từng nói, bất kể xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không chia rời. Vì vậy cô kiên trì ở lại bên cạnh anh ta, muốn đợi anh ta nhớ lại.
Từ ngày cô tiếp cận đến khi ly hôn, đã 4 năm ròng rã.
Mối quan hệ diễn tiến xấu đến nỗi cô không thể không thừa nhận sự thất bại của mình, Lục Cảnh Minh không yêu cô, đã quên cô một cách triệt để.