Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
2422
Lục Cảnh Minh đã có mặt được một lúc, anh ta đã thấy rõ bộ mặt xấu xí của gia đình này, cũng đã nghe thấy sự thật họ dọa dẫm Trình Ảnh để lấy năm triệu.
Trước đây, qua lời nói của Mạnh Dao Dao, anh ta luôn nghĩ rằng Trình Ảnh giúp đỡ cho gia đình họ nhưng luôn hăm dọa họ, chà đạp danh dự của gia đình họ dưới chân mình, bây giờ mới phát hiện ra không hề có chuyện đó, mà do họ lòng tham không đáy.
Bao nhiêu năm qua, không biết cô ấy đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi nữa.
Đặc biệt là sau khi lấy lại được những ký ức trong quá khứ đó, anh ta càng cảm thấy mắc nợ cô hơn, cũng không còn mặt mũi nào đối diện với những chuyện ngu ngốc mà mình đã làm trong hai năm qua.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh ta chỉ muốn bù đắp cho cô thật nhiều, để cô không phải chịu một chút tổn thương nào nữa.
Vừa rồi khi nhận được điện thoại, anh ta đã bỏ ngang cuộc họp và chạy đến đây, nhưng không phải Trình Ảnh là người nhờ anh ta giúp đỡ, mà là Mạnh Dao Dao. Sở dĩ sao anh ta xuất hiện nhanh như vậy, là vì không muốn để cho cả gia đình tham lam này bắt nạt người phụ nữ của mình.
Quả đúng như dự đoán, vừa mới đến cửa, anh ta liền nghe thấy việc đòi năm triệu.
Cả gia đình này muốn tiền đến điên rồi.
“Sao anh lại đến đây?”
Trình Ảnh nhìn thấy Lục Cảnh Minh, vừa mới định dạy dỗ gia đình này thì lập tức bỏ ý định đó. Anh ta đã ở đây, tại sao không để cho anh ta ứng phó, để anh ta khỏi phải tiếp tục nghĩ rằng cả nhà họ Mạnh rất tử tế và trung thực, còn cô rất chanh chua mai mỉa.
“Xin lỗi, anh đã đến trễ.”
“Câu này anh nên nói với người đang ở trong phòng bệnh kìa.”
Có lẽ cô đã đoán được lý do tại sao Lục Cảnh Minh lại xuất hiện, chắc chắn là có ai đó đã gọi điện kể lể với anh ta. Anh ta đến cũng nhanh thật, mới có một tiếng, đứng bên cạnh mà thở hổn hển nữa kìa, có thể thấy là đang lo lắng thực sự.
“Tiểu Ảnh, đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trình Ảnh còn chưa kịp nói gì thì người nhà của Mạnh Dao Dao đã vây đến, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Minh như thể đang nhìn vào những khối vàng sáng lấp lánh, nhìn là biết ngay rất mê.
“Cậu là sếp của Dao Dao nhà chúng tôi chứ gì?” Trương Mỹ Phụng dụi mắt hỏi.
Lục Cảnh Minh gật đầu, vẻ mặt thờ ơ.
Mạnh Xuân Quân bị khí thế của anh ta làm cho hơi sợ, nên không dám nói những lời quá mức. Ngược lại Trương Mỹ Phụng đã chịu đựng áp lực, chỉ vào Trình Ảnh: “Vậy cậu phải làm chủ cho Dao Dao nhà chúng tôi, rốt cuộc nó đã làm sai chuyện gì, chẳng qua chỉ đến bệnh viện khám thai, rồi gặp cô Trình, rồi bị cô ta đẩy té xuống cầu thang. Bây giờ đứa bé không còn nữa, sau này không biết có thể mang thai nữa hay không, đúng là tạo nghiệp mà.”
“Đẩy xuống?” Chân mày của Lục Cảnh Minh nhíu lại thật chặt, áp lực xung quanh lại giảm thêm vài phần.
Trương Mỹ Phụng nuốt nước miếng, nghểnh cổ nói: “Đúng, đẩy xuống. Cô ta ghét Dao Dao nhà chúng tôi nhiều lắm, nên mới làm ra chuyện như vậy.”
“Phải vậy không?”
Nếu không phải đã nhìn thấy rõ bộ mặt của gia đình này và thủ đoạn của Mạnh Dao Dao, e rằng anh ta sẽ thực sự tin vào lời họ nói. Tiểu Ảnh của anh ta sẽ không làm những chuyện đáng khinh như vậy.
“Hai người tận mắt nhìn thấy vợ tôi đã đẩy thư ký Mạnh xuống dưới à?”
Một bên là vợ, một bên là thư ký, gần xa thân sơ, có thể nhìn thấy rõ.
Mạnh Xuân Quân và Trương Mỹ Phụng đều ngớ người ra một lúc. Không phải sếp của Dao Dao và vợ có quan hệ rất xấu, còn đang đòi ly hôn hay sao?
Sao nhìn cậu ta lại giống như đang bảo vệ cô ta vậy?
Trương Mỹ Phụng bất chấp tất cả, đổ tội nói: “Trong bệnh viện có rất nhiều người nhìn thấy mà, Dao Dao không muốn liên lụy đến cô ta, nói do bản thân không cẩn thận. Con gái tôi đúng là số khổ mà, đến lúc này mà còn muốn bảo vệ người muốn làm hại nó.”
“Nếu dì đã quả quyết là do vợ tôi đã đẩy, vậy chúng ta đi xem máy quay đi.”
“Cậu nói gì?”
Lục Cảnh Minh đứng bên cạnh Trình Ảnh, khoát tay lên vai cô kéo cô đến sát mình với vẻ mặt tỉnh bơ: “Bệnh viện luôn có máy quay theo dõi, không phải hai người nói thư ký Mạnh bị đẩy xuống à? Để thu thập bằng chứng, cũng để làm rõ sự thật, đương nhiên chúng ta phải đi xem máy quay rồi.” Anh dừng lại rồi nói: “Luôn tiện có thể báo công an, hai người thấy vậy được không?”
“Chuyện này... Không cần báo công an đâu, dù sao cô Trình đã từng giúp đỡ chúng tôi, tôi cũng không phải là loại người không biết ơn.”
“Vậy thì...” Lục Cảnh Minh nhìn Trình Ảnh và nói: “Em nghĩ sao?”
Anh ta đã giúp mình như vậy, làm Trình Ảnh rất bất ngờ, nhưng cô cũng muốn nhìn thấy bộ dạng sau khi vỡ mộng của Mạnh Dao Dao, bèn nói: “Tôi không đẩy ai cả, tự nhiên khi không bị mang tội, đương nhiên phải xem máy quay rồi. Bồi thường năm triệu này, dù cho chó ăn, cũng không thể cho sói mắt trắng ăn được.”
Mạnh Xuân Quân và Trương Mỹ Phụng nghe xong câu này, sắc mặt lúc xanh mét lúc trắng bệch.
Nhưng xem máy quay thì chẳng phải sẽ biết Dao Dao đang nói dối hay sao?
Đến lúc đó không có năm triệu, còn bị cắn ngược lại rồi đưa chuyện này đến công an, họ cũng không được lợi lộc gì.
“Cậu Lục phải không? Cậu thấy đó, Dao Dao đã buồn vậy rồi, chúng ta đừng làm nó đau lòng thêm nữa, chẳng lẽ nó lại nói dối hay sao? Ai lại đem con mình ra làm trò đùa chứ.”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Vẻ mặt của Lục Cảnh Minh vốn đã lạnh lùng, cộng thêm giọng điệu vào lúc này, làm Trương Mỹ Phụng không nhịn được phải rùng mình.
Lục Cảnh Minh đã có mặt được một lúc, anh ta đã thấy rõ bộ mặt xấu xí của gia đình này, cũng đã nghe thấy sự thật họ dọa dẫm Trình Ảnh để lấy năm triệu.
Trước đây, qua lời nói của Mạnh Dao Dao, anh ta luôn nghĩ rằng Trình Ảnh giúp đỡ cho gia đình họ nhưng luôn hăm dọa họ, chà đạp danh dự của gia đình họ dưới chân mình, bây giờ mới phát hiện ra không hề có chuyện đó, mà do họ lòng tham không đáy.
Bao nhiêu năm qua, không biết cô ấy đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi nữa.
Đặc biệt là sau khi lấy lại được những ký ức trong quá khứ đó, anh ta càng cảm thấy mắc nợ cô hơn, cũng không còn mặt mũi nào đối diện với những chuyện ngu ngốc mà mình đã làm trong hai năm qua.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh ta chỉ muốn bù đắp cho cô thật nhiều, để cô không phải chịu một chút tổn thương nào nữa.
Vừa rồi khi nhận được điện thoại, anh ta đã bỏ ngang cuộc họp và chạy đến đây, nhưng không phải Trình Ảnh là người nhờ anh ta giúp đỡ, mà là Mạnh Dao Dao. Sở dĩ sao anh ta xuất hiện nhanh như vậy, là vì không muốn để cho cả gia đình tham lam này bắt nạt người phụ nữ của mình.
Quả đúng như dự đoán, vừa mới đến cửa, anh ta liền nghe thấy việc đòi năm triệu.
Cả gia đình này muốn tiền đến điên rồi.
“Sao anh lại đến đây?”
Trình Ảnh nhìn thấy Lục Cảnh Minh, vừa mới định dạy dỗ gia đình này thì lập tức bỏ ý định đó. Anh ta đã ở đây, tại sao không để cho anh ta ứng phó, để anh ta khỏi phải tiếp tục nghĩ rằng cả nhà họ Mạnh rất tử tế và trung thực, còn cô rất chanh chua mai mỉa.
“Xin lỗi, anh đã đến trễ.”
“Câu này anh nên nói với người đang ở trong phòng bệnh kìa.”
Có lẽ cô đã đoán được lý do tại sao Lục Cảnh Minh lại xuất hiện, chắc chắn là có ai đó đã gọi điện kể lể với anh ta. Anh ta đến cũng nhanh thật, mới có một tiếng, đứng bên cạnh mà thở hổn hển nữa kìa, có thể thấy là đang lo lắng thực sự.
“Tiểu Ảnh, đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trình Ảnh còn chưa kịp nói gì thì người nhà của Mạnh Dao Dao đã vây đến, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Minh như thể đang nhìn vào những khối vàng sáng lấp lánh, nhìn là biết ngay rất mê.
“Cậu là sếp của Dao Dao nhà chúng tôi chứ gì?” Trương Mỹ Phụng dụi mắt hỏi.
Lục Cảnh Minh gật đầu, vẻ mặt thờ ơ.
Mạnh Xuân Quân bị khí thế của anh ta làm cho hơi sợ, nên không dám nói những lời quá mức. Ngược lại Trương Mỹ Phụng đã chịu đựng áp lực, chỉ vào Trình Ảnh: “Vậy cậu phải làm chủ cho Dao Dao nhà chúng tôi, rốt cuộc nó đã làm sai chuyện gì, chẳng qua chỉ đến bệnh viện khám thai, rồi gặp cô Trình, rồi bị cô ta đẩy té xuống cầu thang. Bây giờ đứa bé không còn nữa, sau này không biết có thể mang thai nữa hay không, đúng là tạo nghiệp mà.”
“Đẩy xuống?” Chân mày của Lục Cảnh Minh nhíu lại thật chặt, áp lực xung quanh lại giảm thêm vài phần.
Trương Mỹ Phụng nuốt nước miếng, nghểnh cổ nói: “Đúng, đẩy xuống. Cô ta ghét Dao Dao nhà chúng tôi nhiều lắm, nên mới làm ra chuyện như vậy.”
“Phải vậy không?”
Nếu không phải đã nhìn thấy rõ bộ mặt của gia đình này và thủ đoạn của Mạnh Dao Dao, e rằng anh ta sẽ thực sự tin vào lời họ nói. Tiểu Ảnh của anh ta sẽ không làm những chuyện đáng khinh như vậy.
“Hai người tận mắt nhìn thấy vợ tôi đã đẩy thư ký Mạnh xuống dưới à?”
Một bên là vợ, một bên là thư ký, gần xa thân sơ, có thể nhìn thấy rõ.
Mạnh Xuân Quân và Trương Mỹ Phụng đều ngớ người ra một lúc. Không phải sếp của Dao Dao và vợ có quan hệ rất xấu, còn đang đòi ly hôn hay sao?
Sao nhìn cậu ta lại giống như đang bảo vệ cô ta vậy?
Trương Mỹ Phụng bất chấp tất cả, đổ tội nói: “Trong bệnh viện có rất nhiều người nhìn thấy mà, Dao Dao không muốn liên lụy đến cô ta, nói do bản thân không cẩn thận. Con gái tôi đúng là số khổ mà, đến lúc này mà còn muốn bảo vệ người muốn làm hại nó.”
“Nếu dì đã quả quyết là do vợ tôi đã đẩy, vậy chúng ta đi xem máy quay đi.”
“Cậu nói gì?”
Lục Cảnh Minh đứng bên cạnh Trình Ảnh, khoát tay lên vai cô kéo cô đến sát mình với vẻ mặt tỉnh bơ: “Bệnh viện luôn có máy quay theo dõi, không phải hai người nói thư ký Mạnh bị đẩy xuống à? Để thu thập bằng chứng, cũng để làm rõ sự thật, đương nhiên chúng ta phải đi xem máy quay rồi.” Anh dừng lại rồi nói: “Luôn tiện có thể báo công an, hai người thấy vậy được không?”
“Chuyện này... Không cần báo công an đâu, dù sao cô Trình đã từng giúp đỡ chúng tôi, tôi cũng không phải là loại người không biết ơn.”
“Vậy thì...” Lục Cảnh Minh nhìn Trình Ảnh và nói: “Em nghĩ sao?”
Anh ta đã giúp mình như vậy, làm Trình Ảnh rất bất ngờ, nhưng cô cũng muốn nhìn thấy bộ dạng sau khi vỡ mộng của Mạnh Dao Dao, bèn nói: “Tôi không đẩy ai cả, tự nhiên khi không bị mang tội, đương nhiên phải xem máy quay rồi. Bồi thường năm triệu này, dù cho chó ăn, cũng không thể cho sói mắt trắng ăn được.”
Mạnh Xuân Quân và Trương Mỹ Phụng nghe xong câu này, sắc mặt lúc xanh mét lúc trắng bệch.
Nhưng xem máy quay thì chẳng phải sẽ biết Dao Dao đang nói dối hay sao?
Đến lúc đó không có năm triệu, còn bị cắn ngược lại rồi đưa chuyện này đến công an, họ cũng không được lợi lộc gì.
“Cậu Lục phải không? Cậu thấy đó, Dao Dao đã buồn vậy rồi, chúng ta đừng làm nó đau lòng thêm nữa, chẳng lẽ nó lại nói dối hay sao? Ai lại đem con mình ra làm trò đùa chứ.”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Vẻ mặt của Lục Cảnh Minh vốn đã lạnh lùng, cộng thêm giọng điệu vào lúc này, làm Trương Mỹ Phụng không nhịn được phải rùng mình.