Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
242
Lục Cảnh Minh kéo cô ta đứng lên, ôm vào lòng an ủi: “Em xin lỗi cô ta cái gì? Ai nói sẽ bắt em rời khỏi đây? Cô ta đâu quan tâm đến việc có bao nhiêu phụ nữ ngủ với anh, điều cô ta quan tâm chỉ là vị trí mợ Lục. Vừa rồi em không nghe thấy à? Cô ta còn muốn nuôi con của chúng ta nữa đó.”
“Cái... cái gì?”
Mạnh Dao Dao úp mặt vào ngực Lục Cảnh Minh, bên dưới cặp lông mi dài vẫn còn đọng những giọt châu, trong mắt lóe lên sự vui vẻ thích thú.
Lục Cảnh Minh nựng mặt cô ta, mỉm cười và hôn một cái: “Chị Ảnh của em không để tâm chuyện anh sinh con với người phụ nữ khác. Vậy đứa con này, chi bằng sẽ do em sinh, em thấy sao?”
“Không... Làm vậy sao được? Em có lỗi với chị Ảnh. Giám đốc Lục, anh hãy cho em từ chức đi, đều là lỗi của em cả.”
Lục Cảnh Minh giữ nụ cười vô nghĩa trong suốt quá trình, nói với vẻ không đồng ý: “Em nợ cô ta, anh sẽ trả. Mười triệu có đủ không?”
“Làm vậy sao được?” Sự vui thú nhấn chìm Mạnh Dao Dao như một con sóng khổng lồ, cô ta đắm mình trong niềm vui hạnh phúc, chút nữa là lộ ra bộ mặt thật, nhưng lại nhanh chóng che giấu được. “Xin lỗi chị Ảnh, chị đánh em đi, em thực sự không cố ý làm vậy, em chưa bao giờ nghĩ đến việc phá hoại tình cảm của anh chị.”
Nhìn vào màn diễn xuất của Mạnh Dao Dao, Trình Ảnh chỉ đứng ngây ra tại chỗ, trong đầu đầy hỗn loạn và trống rỗng.
Đối tượng của những vụ bê bối tình dục của Lục Cảnh Minh rất đa dạng, nào là người mẫu chân dài, những cô gái nổi tiếng qua mạng, ngôi sao điện ảnh v.v… Nhưng không ai có thể đem lại cho cô một cú sốc lớn như vậy.
Người thứ ba là cô bé đã được mình giúp đỡ trong nhiều năm, cô không chỉ chu cấp toàn bộ chi phí học hành, ăn ở cho cô ta từ cấp 3 đến khi tốt nghiệp đại học, mà còn chưa bao giờ đối xử tồi tệ với cô ta, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn sắp xếp cho cô ta vào làm ở một công ty tiền đồ sáng lạng như Lục thị.
Trước đó, Trình Ảnh chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, câu chuyện “Bác nông dân và con rắn” lại xảy ra với bản thân mình.
Đối tượng được cô dốc hết lòng giúp đỡ, đã chà đạp lên lòng tốt của cô, giẫm lên máu và nước mắt của cô để leo lên giường chồng cô, trở thành người thứ ba phá vỡ hôn nhân của cô.
Bất cứ ai cũng có thể có quan hệ mờ ám với Lục Cảnh Minh, nhưng chỉ riêng cô ta, Mạnh Dao Dao, là không thể.
Song, chính con sói mắt trắng này đã cho cô bất ngờ, cô ta dùng nụ cười ngây thơ giả tạo để che mắt cô, dùng thân thế vô cùng khốn khổ để lừa gạt cô, tặng cho cô một đòn nhanh chóng và chí mạng.
“Chị Ảnh, em xin lỗi! Chị đánh em, mắng em thế nào cũng được, em có lỗi với chị.”
Mạnh Dao Dao khóc một cách bi thương, gánh vào mình tất cả lỗi lầm, nhưng trong lòng lại khó tự kiềm chế vì quá vui mừng sau khi nghe được những lời của Lục Cảnh Minh.
Xé tan mặt nạ đạo đức giả, vẻ ngoài kì quái của cô ta khiến Trình Ảnh kinh tởm.
Cô giơ tay lên, cho cô ta một cái tát mà không hề do dự.
“Tự muốn bị coi thường, tôi sẽ cho cô toại nguyện, còn về việc sinh con... cô là cái thá gì?”
Mạnh Dao Dao bị tát một cái lảo đảo, choáng váng ngã vào lòng Lục Cảnh Minh, tiếng khóc trở thành tiếng thút thít khe khẽ. Cô ta bụm nửa khuôn mặt đang tê dại, không thể nói thêm nửa lời.
Lục Cảnh Minh thấy cô ra tay đánh người cũng hơi sững sờ: “Trình Ảnh, hôm nay cô nổi cơn điên gì vậy?”
“Tôi nổi điên đó thì sao? Có bản lĩnh leo lên giường, chịu một cái tát thì đã sao? Anh đau lòng à? Xin lỗi, tôi chỉ giận vì bao nhiêu năm qua tôi đã hy sinh nuôi nấng một con sói mắt trắng.”
“Đủ rồi, cô có tư cách gì đến đây quậy? Đừng nói rằng tôi thích cô ấy, dù tôi nuôi luôn cô ấy, thì liên quan gì đến cô?”
Đầu lưỡi bị cắn đứt, ngực của Trình Ảnh đau như bị ai xé rách. Nỗi đau khổ tột cùng đó chạy dọc theo mạch máu xâm chiếm tứ chi, đan xen với cơn giận dữ, đốt cháy cô hoàn toàn.
“Lục Cảnh Minh, anh biết rõ thân phận của cô ta mà vẫn đụng vào, chúng ta là vợ chồng đã hai năm, anh hận tôi đến vậy sao?”
Trình Ảnh bật ra vài từ qua kẽ răng với vẻ mặt đau đớn và không cam tâm.
Lục Cảnh Minh cười lớn.
“Cô thật là đáng thương.”
“Chị Ảnh, em xin lỗi!”
“Dẹp bộ mặt làm bộ làm tịch của cô đi, giả vờ trước mặt tôi cũng vô ích.”
“Chị Ảnh, em biết chị hận em, nhưng em thật sự vì lỡ uống say, em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cùng giám đốc Lục...”
Trình Ảnh cười chế nhạo: “Chưa bao giờ nghĩ, hay do không có cơ hội? Cô nghĩ tôi vẫn sẽ tin cô hay sao?”
Nước mắt của Mạnh Dao Dao rớt xuống, giọng nghẹn ngào: “Chị Ảnh, em thực sự không bao giờ nghĩ sẽ làm chuyện gì có lỗi với chị. Em và giám đốc Lục chỉ là tai nạn thôi, thật đó. Mặc dù anh ấy nói muốn em sinh con cho anh ấy, nhưng nếu chị không muốn thì... Em...”
“Khốn nạn, cô là cái thá gì?” Trình Ảnh chụp xấp tài liệu ném vào cô ta, cắt ngang những lời ghê tởm của cô ta: “Mạnh Dao Dao, số tiền tôi giúp đỡ cô những năm qua, xem như là nuôi chó, từ bây giờ trở đi, cô biến đi cho tôi. Phòng kế toán đã tính lương cho cô rồi, cô đã nghe rõ chưa? Cô, đã bị sa thải.”
Lục Cảnh Minh kéo cô ta đứng lên, ôm vào lòng an ủi: “Em xin lỗi cô ta cái gì? Ai nói sẽ bắt em rời khỏi đây? Cô ta đâu quan tâm đến việc có bao nhiêu phụ nữ ngủ với anh, điều cô ta quan tâm chỉ là vị trí mợ Lục. Vừa rồi em không nghe thấy à? Cô ta còn muốn nuôi con của chúng ta nữa đó.”
“Cái... cái gì?”
Mạnh Dao Dao úp mặt vào ngực Lục Cảnh Minh, bên dưới cặp lông mi dài vẫn còn đọng những giọt châu, trong mắt lóe lên sự vui vẻ thích thú.
Lục Cảnh Minh nựng mặt cô ta, mỉm cười và hôn một cái: “Chị Ảnh của em không để tâm chuyện anh sinh con với người phụ nữ khác. Vậy đứa con này, chi bằng sẽ do em sinh, em thấy sao?”
“Không... Làm vậy sao được? Em có lỗi với chị Ảnh. Giám đốc Lục, anh hãy cho em từ chức đi, đều là lỗi của em cả.”
Lục Cảnh Minh giữ nụ cười vô nghĩa trong suốt quá trình, nói với vẻ không đồng ý: “Em nợ cô ta, anh sẽ trả. Mười triệu có đủ không?”
“Làm vậy sao được?” Sự vui thú nhấn chìm Mạnh Dao Dao như một con sóng khổng lồ, cô ta đắm mình trong niềm vui hạnh phúc, chút nữa là lộ ra bộ mặt thật, nhưng lại nhanh chóng che giấu được. “Xin lỗi chị Ảnh, chị đánh em đi, em thực sự không cố ý làm vậy, em chưa bao giờ nghĩ đến việc phá hoại tình cảm của anh chị.”
Nhìn vào màn diễn xuất của Mạnh Dao Dao, Trình Ảnh chỉ đứng ngây ra tại chỗ, trong đầu đầy hỗn loạn và trống rỗng.
Đối tượng của những vụ bê bối tình dục của Lục Cảnh Minh rất đa dạng, nào là người mẫu chân dài, những cô gái nổi tiếng qua mạng, ngôi sao điện ảnh v.v… Nhưng không ai có thể đem lại cho cô một cú sốc lớn như vậy.
Người thứ ba là cô bé đã được mình giúp đỡ trong nhiều năm, cô không chỉ chu cấp toàn bộ chi phí học hành, ăn ở cho cô ta từ cấp 3 đến khi tốt nghiệp đại học, mà còn chưa bao giờ đối xử tồi tệ với cô ta, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn sắp xếp cho cô ta vào làm ở một công ty tiền đồ sáng lạng như Lục thị.
Trước đó, Trình Ảnh chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, câu chuyện “Bác nông dân và con rắn” lại xảy ra với bản thân mình.
Đối tượng được cô dốc hết lòng giúp đỡ, đã chà đạp lên lòng tốt của cô, giẫm lên máu và nước mắt của cô để leo lên giường chồng cô, trở thành người thứ ba phá vỡ hôn nhân của cô.
Bất cứ ai cũng có thể có quan hệ mờ ám với Lục Cảnh Minh, nhưng chỉ riêng cô ta, Mạnh Dao Dao, là không thể.
Song, chính con sói mắt trắng này đã cho cô bất ngờ, cô ta dùng nụ cười ngây thơ giả tạo để che mắt cô, dùng thân thế vô cùng khốn khổ để lừa gạt cô, tặng cho cô một đòn nhanh chóng và chí mạng.
“Chị Ảnh, em xin lỗi! Chị đánh em, mắng em thế nào cũng được, em có lỗi với chị.”
Mạnh Dao Dao khóc một cách bi thương, gánh vào mình tất cả lỗi lầm, nhưng trong lòng lại khó tự kiềm chế vì quá vui mừng sau khi nghe được những lời của Lục Cảnh Minh.
Xé tan mặt nạ đạo đức giả, vẻ ngoài kì quái của cô ta khiến Trình Ảnh kinh tởm.
Cô giơ tay lên, cho cô ta một cái tát mà không hề do dự.
“Tự muốn bị coi thường, tôi sẽ cho cô toại nguyện, còn về việc sinh con... cô là cái thá gì?”
Mạnh Dao Dao bị tát một cái lảo đảo, choáng váng ngã vào lòng Lục Cảnh Minh, tiếng khóc trở thành tiếng thút thít khe khẽ. Cô ta bụm nửa khuôn mặt đang tê dại, không thể nói thêm nửa lời.
Lục Cảnh Minh thấy cô ra tay đánh người cũng hơi sững sờ: “Trình Ảnh, hôm nay cô nổi cơn điên gì vậy?”
“Tôi nổi điên đó thì sao? Có bản lĩnh leo lên giường, chịu một cái tát thì đã sao? Anh đau lòng à? Xin lỗi, tôi chỉ giận vì bao nhiêu năm qua tôi đã hy sinh nuôi nấng một con sói mắt trắng.”
“Đủ rồi, cô có tư cách gì đến đây quậy? Đừng nói rằng tôi thích cô ấy, dù tôi nuôi luôn cô ấy, thì liên quan gì đến cô?”
Đầu lưỡi bị cắn đứt, ngực của Trình Ảnh đau như bị ai xé rách. Nỗi đau khổ tột cùng đó chạy dọc theo mạch máu xâm chiếm tứ chi, đan xen với cơn giận dữ, đốt cháy cô hoàn toàn.
“Lục Cảnh Minh, anh biết rõ thân phận của cô ta mà vẫn đụng vào, chúng ta là vợ chồng đã hai năm, anh hận tôi đến vậy sao?”
Trình Ảnh bật ra vài từ qua kẽ răng với vẻ mặt đau đớn và không cam tâm.
Lục Cảnh Minh cười lớn.
“Cô thật là đáng thương.”
“Chị Ảnh, em xin lỗi!”
“Dẹp bộ mặt làm bộ làm tịch của cô đi, giả vờ trước mặt tôi cũng vô ích.”
“Chị Ảnh, em biết chị hận em, nhưng em thật sự vì lỡ uống say, em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cùng giám đốc Lục...”
Trình Ảnh cười chế nhạo: “Chưa bao giờ nghĩ, hay do không có cơ hội? Cô nghĩ tôi vẫn sẽ tin cô hay sao?”
Nước mắt của Mạnh Dao Dao rớt xuống, giọng nghẹn ngào: “Chị Ảnh, em thực sự không bao giờ nghĩ sẽ làm chuyện gì có lỗi với chị. Em và giám đốc Lục chỉ là tai nạn thôi, thật đó. Mặc dù anh ấy nói muốn em sinh con cho anh ấy, nhưng nếu chị không muốn thì... Em...”
“Khốn nạn, cô là cái thá gì?” Trình Ảnh chụp xấp tài liệu ném vào cô ta, cắt ngang những lời ghê tởm của cô ta: “Mạnh Dao Dao, số tiền tôi giúp đỡ cô những năm qua, xem như là nuôi chó, từ bây giờ trở đi, cô biến đi cho tôi. Phòng kế toán đã tính lương cho cô rồi, cô đã nghe rõ chưa? Cô, đã bị sa thải.”