Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
2440
“Tiểu Ảnh, con nghĩ thế nào? Sau này vẫn sống như vậy sao?”
Mẹ Trình Ảnh nhìn vải gạc quấn quanh cổ con gái, chớp chớp mắt rồi thở dài không nói gì.
“Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao đâu.” Trình Ảnh biết bà đang nghĩ gì, bèn cầm lấy tay bà an ủi: “Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, ba mẹ đừng trách anh ấy.”
“Mẹ biết là ngoài ý muốn, nhưng nếu không có nó thì cũng sẽ không có những ngoài ý muốn này.” Nói rồi, mẹ Trình Ảnh lại đau lòng: “Cô gái đó đúng là sói mắt trắng, con đã bỏ ra rất nhiều tiền để giúp đỡ cho cô ta, giúp đỡ nhà họ, đến cuối cùng lại muốn giết con. Mẹ thực sự không ngờ, trên đời này lại có người độc ác, vô liêm sỉ đến vậy.”
“Tâm tính cô ta không tốt, con cũng nhìn lầm cô ta.”
“Ài… Bỏ đi, xem như là một bài học, sau này đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Dạ, ba mẹ đừng lo, không phải con đã không sao rồi à?” Cô nhoẻn miệng cười, xoa bụng nói: “Ba, ba phải mau lấy lại sức đó nha, sau khi con của con chào đời, phải nhờ ba mẹ trông giúp nữa đó.”
Chuyện của con cái dễ làm ba mẹ xúc động nhất, ba Trình Ảnh nghe thấy vậy liền tươi cười rạng rỡ, quên hết những chuyện không vui vừa rồi.
“Sức khỏe ba tốt mà, con sinh xong, ba sẽ trông cháu giùm cho.”
“Con không tin đâu, mẹ nói bây giờ ba vẫn chưa thể đi bộ quá xa, nên ba phải kiên trì đi bộ hàng ngày, còn mấy tháng nữa lận. Ba à, ba phải hứa với con không được lười biếng, chăm chỉ tập thể dục, nếu không, đến lúc đó, mẹ chồng con đòi trông cháu, thì ba mẹ sẽ không có cơ hội đâu.”
“Được rồi… Được rồi, được rồi.”
Ba Trình Ảnh nhận lời, mặt mày rạng rỡ.
Mẹ Trình Ảnh cũng thấy được an ủi, họ sắp có cháu ngoại rồi.
Khi con cái lớn là lúc ba mẹ cô đơn nhất, lúc này có thể trông cháu chắt là điều hạnh phúc nhất.
Sau khi ba mẹ Trình Ảnh ra về, bà Lục vẫn còn nán lại một lúc, nhân lúc Lục Cảnh Minh lên phòng thay đồ, bà đã xin lỗi Trình Ảnh.
“Về chuyện đó, mẹ biết con đã chịu thiệt thòi, vừa rồi mẹ đã cho nó một bài học rồi. Nhưng dù nói thế nào, con cũng đã chịu tổn thương, mẹ không mong con sẽ tha thứ cho nó ngay, nhưng con trai mẹ nên mẹ biết, chuyện gì mà nó đã quyết thì sẽ không thay đổi. Nó đã quyết tâm tốt với con, thì sau này nhất định sẽ làm một người cha tốt, một người chồng tốt, mong con hãy cho nó một cơ hội.”
Bà Lục trước nay luôn kiêu ngạo, cho mình cao hơn người, người có thể khiến bà ấy hạ thấp mình nói những câu nhẹ nhàng thì không nhiều, huống hồ gì là con dâu.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, bà ấy cũng đã suy nghĩ thoáng hơn, người trong một nhà quan trọng nhất là vui vẻ và khỏe mạnh.
“Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, sau này tụi con sẽ sống tốt.”
“Vậy thì tốt… Vậy thì tốt.”
Bà Lục không ngờ cô lại đồng ý dễ dàng đến vậy, nên vui mừng đến mức nói liên tục mấy chữ tốt.
“Vậy mẹ không làm phiền con nghỉ ngơi nữa, nhớ sau khi khỏe lại thì về nhà ăn cơm, mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu những món mà hai đứa thích nhất.”
“Cám ơn mẹ.”
Chuyện lần này xem như trong họa có phúc. Sau khi sự việc lắng lại, vì Trình Ảnh muốn về nhà để tịnh dưỡng, nên Lục Cảnh Minh cũng không đến công ty, công việc được đem về nhà làm, phòng sách trở thành phòng làm việc.
Anh ta cũng không kêu người làm đến nữa, mỗi ngày tự mình nấu cơm, lau dọn nhà cửa, chăm sóc vợ đang có thai, tranh thủ xử lý công việc.
Những kĩ năng không thuần thục trước đây, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã được anh ta sử dụng hết sức thuần thục.
Trình Ảnh nói: “Sau này không cần thuê người làm nữa rồi, anh làm giỏi hơn họ.”
Mỗi lúc như vậy, Lục Cảnh Minh đều sáp mặt đến gần: “Anh không những giỏi việc nhà, mà những việc khác đều giỏi y như vậy.” Anh ta cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối, chọc cho cô đỏ mặt ngượng ngùng.
“Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Trình Ảnh đánh anh ta. Lục Cảnh Minh bèn ôm cô vào lòng, cười hì hì.
Hai người trêu chọc nhau trên ghế xô-pha, như lửa gần rơm, chẳng mấy chốc cơ thể anh ta đã có phản ứng, cắn vào cổ cô không buông: “Lâu lắm rồi chúng ta không làm chuyện đó, bác sĩ có nói thai mấy tháng thì làm được không em?”
“Xấu tính, bộ anh không nhịn được hả?”
“Em ở trước mặt vậy, anh không nhịn được.”
Lời anh ta nói là rất thật lòng, hai người đã xóa bỏ hết mọi hiểu lầm, vỗn dĩ phải sét trời hấp dẫn lửa đất, nhưng vì cô có thai nên đành phải nhịn.
Đặc biệt là phụ nữ trong thời gian mang thai, ngực nở nang đầy đặn, nhìn càng hấp dẫn mê hoặc người khác. Hầu như lúc nào anh ta cũng muốn hóa thành sói, rồi đè chặt cô bên dưới mình để mây mưa thỏa thích một phen.
“Vậy thì đến công ty, đừng ở nhà hoài nữa.”
“Không được, không nhìn thấy thì sẽ càng nhớ em.”
Trình Ảnh lắc đầu: “No! No! No! Anh chỉ muốn lên giường mà thôi.”
Lục Cảnh Minh xoa xoa làn da mịn màng của cô, vừa cắn nhẹ lên cổ cô vừa hỏi: “Có khác biệt sao?”
“Anh chỉ yêu thân xác em, chứ không phải con người em.”
“Thân xác và con người có thể tách rời được không?”
“Không được.”
“Vậy anh yêu thân xác em với yêu con người em thì có gì khác biệt?”
Trình Ảnh bị anh ta cuốn vào, ôm đầu anh ta: “Hình như không có gì khác biệt.”
Lục Cảnh Minh dùng phần bên dưới đang phản ứng mãnh liệt để chạm vào người cô, còn cố tình cọ cọ vào: “Vậy là, hôm nay chúng ta có thể ăn mặn rồi chứ?”
Trình Ảnh thấy anh ta thực sự khó chịu nổi, chu miệng giơ năm ngón tay về phía anh ta: “Dùng cái này giúp anh vậy.”
Mắt anh ta tối lại, dù thất vọng nhưng cũng vui vẻ tiến đến gần, trong lòng lại nghĩ thầm, chờ sau khi con ra đời sẽ cho cô một trận, cấm túc anh ta lâu như vậy, suýt nữa là báo hỏng hàng luôn rồi.
“Tiểu Ảnh, con nghĩ thế nào? Sau này vẫn sống như vậy sao?”
Mẹ Trình Ảnh nhìn vải gạc quấn quanh cổ con gái, chớp chớp mắt rồi thở dài không nói gì.
“Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao đâu.” Trình Ảnh biết bà đang nghĩ gì, bèn cầm lấy tay bà an ủi: “Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, ba mẹ đừng trách anh ấy.”
“Mẹ biết là ngoài ý muốn, nhưng nếu không có nó thì cũng sẽ không có những ngoài ý muốn này.” Nói rồi, mẹ Trình Ảnh lại đau lòng: “Cô gái đó đúng là sói mắt trắng, con đã bỏ ra rất nhiều tiền để giúp đỡ cho cô ta, giúp đỡ nhà họ, đến cuối cùng lại muốn giết con. Mẹ thực sự không ngờ, trên đời này lại có người độc ác, vô liêm sỉ đến vậy.”
“Tâm tính cô ta không tốt, con cũng nhìn lầm cô ta.”
“Ài… Bỏ đi, xem như là một bài học, sau này đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Dạ, ba mẹ đừng lo, không phải con đã không sao rồi à?” Cô nhoẻn miệng cười, xoa bụng nói: “Ba, ba phải mau lấy lại sức đó nha, sau khi con của con chào đời, phải nhờ ba mẹ trông giúp nữa đó.”
Chuyện của con cái dễ làm ba mẹ xúc động nhất, ba Trình Ảnh nghe thấy vậy liền tươi cười rạng rỡ, quên hết những chuyện không vui vừa rồi.
“Sức khỏe ba tốt mà, con sinh xong, ba sẽ trông cháu giùm cho.”
“Con không tin đâu, mẹ nói bây giờ ba vẫn chưa thể đi bộ quá xa, nên ba phải kiên trì đi bộ hàng ngày, còn mấy tháng nữa lận. Ba à, ba phải hứa với con không được lười biếng, chăm chỉ tập thể dục, nếu không, đến lúc đó, mẹ chồng con đòi trông cháu, thì ba mẹ sẽ không có cơ hội đâu.”
“Được rồi… Được rồi, được rồi.”
Ba Trình Ảnh nhận lời, mặt mày rạng rỡ.
Mẹ Trình Ảnh cũng thấy được an ủi, họ sắp có cháu ngoại rồi.
Khi con cái lớn là lúc ba mẹ cô đơn nhất, lúc này có thể trông cháu chắt là điều hạnh phúc nhất.
Sau khi ba mẹ Trình Ảnh ra về, bà Lục vẫn còn nán lại một lúc, nhân lúc Lục Cảnh Minh lên phòng thay đồ, bà đã xin lỗi Trình Ảnh.
“Về chuyện đó, mẹ biết con đã chịu thiệt thòi, vừa rồi mẹ đã cho nó một bài học rồi. Nhưng dù nói thế nào, con cũng đã chịu tổn thương, mẹ không mong con sẽ tha thứ cho nó ngay, nhưng con trai mẹ nên mẹ biết, chuyện gì mà nó đã quyết thì sẽ không thay đổi. Nó đã quyết tâm tốt với con, thì sau này nhất định sẽ làm một người cha tốt, một người chồng tốt, mong con hãy cho nó một cơ hội.”
Bà Lục trước nay luôn kiêu ngạo, cho mình cao hơn người, người có thể khiến bà ấy hạ thấp mình nói những câu nhẹ nhàng thì không nhiều, huống hồ gì là con dâu.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, bà ấy cũng đã suy nghĩ thoáng hơn, người trong một nhà quan trọng nhất là vui vẻ và khỏe mạnh.
“Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, sau này tụi con sẽ sống tốt.”
“Vậy thì tốt… Vậy thì tốt.”
Bà Lục không ngờ cô lại đồng ý dễ dàng đến vậy, nên vui mừng đến mức nói liên tục mấy chữ tốt.
“Vậy mẹ không làm phiền con nghỉ ngơi nữa, nhớ sau khi khỏe lại thì về nhà ăn cơm, mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu những món mà hai đứa thích nhất.”
“Cám ơn mẹ.”
Chuyện lần này xem như trong họa có phúc. Sau khi sự việc lắng lại, vì Trình Ảnh muốn về nhà để tịnh dưỡng, nên Lục Cảnh Minh cũng không đến công ty, công việc được đem về nhà làm, phòng sách trở thành phòng làm việc.
Anh ta cũng không kêu người làm đến nữa, mỗi ngày tự mình nấu cơm, lau dọn nhà cửa, chăm sóc vợ đang có thai, tranh thủ xử lý công việc.
Những kĩ năng không thuần thục trước đây, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã được anh ta sử dụng hết sức thuần thục.
Trình Ảnh nói: “Sau này không cần thuê người làm nữa rồi, anh làm giỏi hơn họ.”
Mỗi lúc như vậy, Lục Cảnh Minh đều sáp mặt đến gần: “Anh không những giỏi việc nhà, mà những việc khác đều giỏi y như vậy.” Anh ta cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối, chọc cho cô đỏ mặt ngượng ngùng.
“Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Trình Ảnh đánh anh ta. Lục Cảnh Minh bèn ôm cô vào lòng, cười hì hì.
Hai người trêu chọc nhau trên ghế xô-pha, như lửa gần rơm, chẳng mấy chốc cơ thể anh ta đã có phản ứng, cắn vào cổ cô không buông: “Lâu lắm rồi chúng ta không làm chuyện đó, bác sĩ có nói thai mấy tháng thì làm được không em?”
“Xấu tính, bộ anh không nhịn được hả?”
“Em ở trước mặt vậy, anh không nhịn được.”
Lời anh ta nói là rất thật lòng, hai người đã xóa bỏ hết mọi hiểu lầm, vỗn dĩ phải sét trời hấp dẫn lửa đất, nhưng vì cô có thai nên đành phải nhịn.
Đặc biệt là phụ nữ trong thời gian mang thai, ngực nở nang đầy đặn, nhìn càng hấp dẫn mê hoặc người khác. Hầu như lúc nào anh ta cũng muốn hóa thành sói, rồi đè chặt cô bên dưới mình để mây mưa thỏa thích một phen.
“Vậy thì đến công ty, đừng ở nhà hoài nữa.”
“Không được, không nhìn thấy thì sẽ càng nhớ em.”
Trình Ảnh lắc đầu: “No! No! No! Anh chỉ muốn lên giường mà thôi.”
Lục Cảnh Minh xoa xoa làn da mịn màng của cô, vừa cắn nhẹ lên cổ cô vừa hỏi: “Có khác biệt sao?”
“Anh chỉ yêu thân xác em, chứ không phải con người em.”
“Thân xác và con người có thể tách rời được không?”
“Không được.”
“Vậy anh yêu thân xác em với yêu con người em thì có gì khác biệt?”
Trình Ảnh bị anh ta cuốn vào, ôm đầu anh ta: “Hình như không có gì khác biệt.”
Lục Cảnh Minh dùng phần bên dưới đang phản ứng mãnh liệt để chạm vào người cô, còn cố tình cọ cọ vào: “Vậy là, hôm nay chúng ta có thể ăn mặn rồi chứ?”
Trình Ảnh thấy anh ta thực sự khó chịu nổi, chu miệng giơ năm ngón tay về phía anh ta: “Dùng cái này giúp anh vậy.”
Mắt anh ta tối lại, dù thất vọng nhưng cũng vui vẻ tiến đến gần, trong lòng lại nghĩ thầm, chờ sau khi con ra đời sẽ cho cô một trận, cấm túc anh ta lâu như vậy, suýt nữa là báo hỏng hàng luôn rồi.