Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
268
Có lúc Mạt Sinh cảm thấy bản thân mình thật xấu xa, vì Lệ Ngự Nam mà làm ra những chuyện này, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, không bị những lời nói của Lệ Ngự Nam đánh đổ, “Em vẫn sẽ li hôn, đứa bé sẽ là của anh.”
Lệ Ngự Nam bật cười, cảm thấy Mạt Sinh chắc đang nói đùa, cô vất vả sinh đứa bé ra, cuối cùng lại giao cho anh, cô nghĩ anh sẽ tin chuyện này sao? Thật sự là quá nực cười.
“Cô nói nghe dễ nghe quá, cô đầy âm mưu như thế, làm sao tôi tin cô được? Mau phá cái thai cho tôi!” Lệ Ngự Nam tàn nhẫn nói.
Gương mặt Mạt Sinh trở nên trắng bệch, không thể tin vào tai mình, anh vừa bảo cô phải bỏ đứa bé sao?
Mạt Sinh không muốn, câu nói tàn nhẫn ấy đã vượt qua tuyến phòng ngự của cô, “Không, em phải sinh đứa bé này, đây là cốt nhục của anh và em.”
“Cô có biết tôi rất ghét cô không?” Lệ Ngự Nam nắm lấy cổ tay Mạt Sinh, “Tôi cũng ghét cả đứa bé mang dòng máu của cô nữa, sinh ra rồi cũng sẽ thành nghiệt chủng thôi, chi bằng bây giờ bỏ nó đi cho rồi.”
Mạt Sinh bật khóc, kinh ngạc, câu nói tàn nhẫn ấy đã kích động tinh thần của cô, khiến cô gần như sụp đổ, cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược, nhất thời không thốt nên lời.
Đến khi Lệ Ngự Nam lôi Mạt Sinh đến khoa sản rồi, cô mới bừng tỉnh lại, vừa lau nước mắt vừa kích động vùng vẫy: “Anh bỏ em ra!”
“Mạt Sinh, cô có biết vì sao tôi không muốn cô sinh con cho tôi không? Bởi vì chỉ cần có đứa bé thì giữa tôi và cô sẽ không thể rõ ràng được, đây là cơn ác mộng của tôi, lấy cô chính là cơn ác mộng của tôi!”
“Đủ rồi!”
Mạt Sinh đau đớn vô cùng, tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Lệ Ngự Nam.
Âm thanh chát chúa ấy khiến Lệ Ngự Nam khựng lại, cũng khiến Mạt Sinh tỉnh táo ra, cô rơm rớm nước mắt nhìn Lệ Ngự Nam bằng vẻ thất vọng, “Chúng ta li hôn ngay đi, tôi sẽ không giao đứa bé cho anh nữa.”
Lệ Ngự Nam bần thần một lúc lâu, ngây người như khúc gỗ nhìn Mạt Sinh, cuối cùng cũng buông tay ra.
Mạt Sinh được tự do, lập tức thất hồn lạc phách quay đi, đời này của cô không phải chỉ có Lệ Ngự Nam, còn có đứa bé này, nhưng đứa bé thật đáng thương, vừa sinh ra đã không có mẹ, cũng chẳng có cha.
Lúc này, Mạt Sinh chợt thấy hoang mang, lựa chọn của cô liệu có chính xác không?
Nếu đứa bé không được hạnh phúc thì cô sinh nó ra còn có ý nghĩa gì?
Cô lặng lẽ rơi lệ, không biết nên làm sao, đứa bé vốn là một kỉ niệm cô muốn để lại cho Lệ Ngự Nam, nhưng anh lại hoàn toàn không cần.
“Cô ta có thai rồi, có thai con của anh rồi, Ngự Nam, liệu anh có bỏ em không?”
Kỉ Hướng Vãn vô cùng hoảng sợ, sợ Lệ Ngự Nam sẽ vì việc Mạt Sinh có thai mà bỏ rơi mình, thế nên cứ liên tục hỏi Lệ Ngự Nam, Lệ Ngự Nam vốn đã lo lắng, giờ bị Kỉ Hướng Vãn truy hỏi thế này lại càng bực bội hơn, bèn gạt tay cô ra rồi lạnh lùng nói: “Hướng Vãn, em không tin anh hay là không tin vào chính mình?”
Kỉ Hướng Vãn cứng miệng, gục mặt xuống, cảm giác lúc được lúc mất này khiến cô ta khó chịu vô cùng, không phải cô ta không tin Lệ Ngự Nam, mà là chừng nào Mạt Sinh chưa li hôn với Lệ Ngự Nam thì chừng ấy cô ta sẽ không thể tự tại được, bởi sẽ có một ngày lời nói dối bị vạch trần, đến lúc đó cô ta không những không có được Lệ Ngự Nam mà còn bị anh căm hận, đó chính là kết cục mà cô ta không mong muốn nhìn thấy nhất.
“Đương nhiên không phải.” Kỉ Hướng Vãn khẽ cười ngượng ngùng, vội vàng nắm lấy tay Lệ Ngự Nam, “Em chỉ là không tin Mạt Sinh, cô ta đầy mưu mô như thế, vì mục đích của mình mà có thể làm mọi việc, cô ta còn suýt hại em chết trong tay người khác, em thấy sợ lắm.”
Lệ Ngự Nam lại lạnh lùng đẩy Kỉ Hướng Vãn ra, “Anh không muốn nghe thấy cái tên Mạt Sinh nữa, nếu em mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, những việc không cần lo thì đừng lo nữa.”
Rồi anh bực bội bỏ đi, hiện giờ anh không còn đủ kiên nhẫn như trước kia nữa, mỗi lần Kỉ Hướng Vãn nhắc đến Mạt Sinh trước mặt anh đều khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng, không thể phân biệt rõ tình cảm của mình, nhớ đến ánh mắt đẫm lệ đầy thất vọng của Mạt Sinh, trong lòng anh chợt có một nỗi sợ, anh sợ Mạt Sinh sẽ rời bỏ mình, thế nên anh liền gạt bỏ ý muốn phá cái thai.
Nhưng Kỉ Hướng Vãn lại nhắc đến Mạt Sinh trước mặt anh, nhắc lại những điều Mạt Sinh từng làm, khiến anh thấy chán ghét vô cùng, bởi anh không muốn có ai hủy hoại thanh danh của Mạt Sinh, sự giao tranh tình cảm này đã giày vò Lệ Ngự Nam, khiến chứng đau đầu của anh lại tái phát.
Lệ Ngự Nam lấy hai viên thuốc ra uống rồi hít một hơi thật sau, cơn đau đầu lúc này mới từ từ dịu đi.
“Lại đau đầu à?”
Có lúc Mạt Sinh cảm thấy bản thân mình thật xấu xa, vì Lệ Ngự Nam mà làm ra những chuyện này, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, không bị những lời nói của Lệ Ngự Nam đánh đổ, “Em vẫn sẽ li hôn, đứa bé sẽ là của anh.”
Lệ Ngự Nam bật cười, cảm thấy Mạt Sinh chắc đang nói đùa, cô vất vả sinh đứa bé ra, cuối cùng lại giao cho anh, cô nghĩ anh sẽ tin chuyện này sao? Thật sự là quá nực cười.
“Cô nói nghe dễ nghe quá, cô đầy âm mưu như thế, làm sao tôi tin cô được? Mau phá cái thai cho tôi!” Lệ Ngự Nam tàn nhẫn nói.
Gương mặt Mạt Sinh trở nên trắng bệch, không thể tin vào tai mình, anh vừa bảo cô phải bỏ đứa bé sao?
Mạt Sinh không muốn, câu nói tàn nhẫn ấy đã vượt qua tuyến phòng ngự của cô, “Không, em phải sinh đứa bé này, đây là cốt nhục của anh và em.”
“Cô có biết tôi rất ghét cô không?” Lệ Ngự Nam nắm lấy cổ tay Mạt Sinh, “Tôi cũng ghét cả đứa bé mang dòng máu của cô nữa, sinh ra rồi cũng sẽ thành nghiệt chủng thôi, chi bằng bây giờ bỏ nó đi cho rồi.”
Mạt Sinh bật khóc, kinh ngạc, câu nói tàn nhẫn ấy đã kích động tinh thần của cô, khiến cô gần như sụp đổ, cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược, nhất thời không thốt nên lời.
Đến khi Lệ Ngự Nam lôi Mạt Sinh đến khoa sản rồi, cô mới bừng tỉnh lại, vừa lau nước mắt vừa kích động vùng vẫy: “Anh bỏ em ra!”
“Mạt Sinh, cô có biết vì sao tôi không muốn cô sinh con cho tôi không? Bởi vì chỉ cần có đứa bé thì giữa tôi và cô sẽ không thể rõ ràng được, đây là cơn ác mộng của tôi, lấy cô chính là cơn ác mộng của tôi!”
“Đủ rồi!”
Mạt Sinh đau đớn vô cùng, tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Lệ Ngự Nam.
Âm thanh chát chúa ấy khiến Lệ Ngự Nam khựng lại, cũng khiến Mạt Sinh tỉnh táo ra, cô rơm rớm nước mắt nhìn Lệ Ngự Nam bằng vẻ thất vọng, “Chúng ta li hôn ngay đi, tôi sẽ không giao đứa bé cho anh nữa.”
Lệ Ngự Nam bần thần một lúc lâu, ngây người như khúc gỗ nhìn Mạt Sinh, cuối cùng cũng buông tay ra.
Mạt Sinh được tự do, lập tức thất hồn lạc phách quay đi, đời này của cô không phải chỉ có Lệ Ngự Nam, còn có đứa bé này, nhưng đứa bé thật đáng thương, vừa sinh ra đã không có mẹ, cũng chẳng có cha.
Lúc này, Mạt Sinh chợt thấy hoang mang, lựa chọn của cô liệu có chính xác không?
Nếu đứa bé không được hạnh phúc thì cô sinh nó ra còn có ý nghĩa gì?
Cô lặng lẽ rơi lệ, không biết nên làm sao, đứa bé vốn là một kỉ niệm cô muốn để lại cho Lệ Ngự Nam, nhưng anh lại hoàn toàn không cần.
“Cô ta có thai rồi, có thai con của anh rồi, Ngự Nam, liệu anh có bỏ em không?”
Kỉ Hướng Vãn vô cùng hoảng sợ, sợ Lệ Ngự Nam sẽ vì việc Mạt Sinh có thai mà bỏ rơi mình, thế nên cứ liên tục hỏi Lệ Ngự Nam, Lệ Ngự Nam vốn đã lo lắng, giờ bị Kỉ Hướng Vãn truy hỏi thế này lại càng bực bội hơn, bèn gạt tay cô ra rồi lạnh lùng nói: “Hướng Vãn, em không tin anh hay là không tin vào chính mình?”
Kỉ Hướng Vãn cứng miệng, gục mặt xuống, cảm giác lúc được lúc mất này khiến cô ta khó chịu vô cùng, không phải cô ta không tin Lệ Ngự Nam, mà là chừng nào Mạt Sinh chưa li hôn với Lệ Ngự Nam thì chừng ấy cô ta sẽ không thể tự tại được, bởi sẽ có một ngày lời nói dối bị vạch trần, đến lúc đó cô ta không những không có được Lệ Ngự Nam mà còn bị anh căm hận, đó chính là kết cục mà cô ta không mong muốn nhìn thấy nhất.
“Đương nhiên không phải.” Kỉ Hướng Vãn khẽ cười ngượng ngùng, vội vàng nắm lấy tay Lệ Ngự Nam, “Em chỉ là không tin Mạt Sinh, cô ta đầy mưu mô như thế, vì mục đích của mình mà có thể làm mọi việc, cô ta còn suýt hại em chết trong tay người khác, em thấy sợ lắm.”
Lệ Ngự Nam lại lạnh lùng đẩy Kỉ Hướng Vãn ra, “Anh không muốn nghe thấy cái tên Mạt Sinh nữa, nếu em mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, những việc không cần lo thì đừng lo nữa.”
Rồi anh bực bội bỏ đi, hiện giờ anh không còn đủ kiên nhẫn như trước kia nữa, mỗi lần Kỉ Hướng Vãn nhắc đến Mạt Sinh trước mặt anh đều khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng, không thể phân biệt rõ tình cảm của mình, nhớ đến ánh mắt đẫm lệ đầy thất vọng của Mạt Sinh, trong lòng anh chợt có một nỗi sợ, anh sợ Mạt Sinh sẽ rời bỏ mình, thế nên anh liền gạt bỏ ý muốn phá cái thai.
Nhưng Kỉ Hướng Vãn lại nhắc đến Mạt Sinh trước mặt anh, nhắc lại những điều Mạt Sinh từng làm, khiến anh thấy chán ghét vô cùng, bởi anh không muốn có ai hủy hoại thanh danh của Mạt Sinh, sự giao tranh tình cảm này đã giày vò Lệ Ngự Nam, khiến chứng đau đầu của anh lại tái phát.
Lệ Ngự Nam lấy hai viên thuốc ra uống rồi hít một hơi thật sau, cơn đau đầu lúc này mới từ từ dịu đi.
“Lại đau đầu à?”