Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
38162
Lâm Lam vốn không để ý anh, người đơ như khúc gỗ.
Dục vọng trong người Diêm Quân Lệnh vẫn hừng hực nhưng lại thả lỏng, động tác chậm lại, cúi đầu hôn đôi môi mềm mịn hồng hào của cô, “Em yêu, anh sai rồi...”
Nước mắt ở tròng mắt lâm lam rốt cuộc cũng rơi xuống, giơ cánh tay với những ngón tay thon nhỏ đẩy người đàn ông, “anh đi ra...”
“Anh không đi, không cho phép em để anh đi.” Diêm Quân Lệnh ôm chặt cô vào lòng, thức tỉnh lại ánh mắt đầy hổ thẹn.
Lâm Lam càng thêm ấm ức, giận dỗi, “Em đau..”
“Em yêu không đau, đều là anh sai.” Diêm Quân Lệnh không dám làm gì nữa, cứ thế ôm cô vào lòng.
“vậy anh ra đi...” Lâm Lam nghẹn ngào.
Diêm Quân Lệnh không nhúc nhích, vẫn ôm chặt người vào lòng. Tuy trong lòng hổ thẹn, nhưng bị cơ thể nóng ấm của cô quấn chặt lấy, anh vốn dĩ không ra được, khó chịu vô cùng.
Lâm Lam bị động tác này của diêm quân lệnh làm cho tâm trạng không yên, lại đẩy anh ra vài lần, cuối cùng tức giận chất vấn, “rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Em yêu, anh khó chịu.” Diêm Quân Lệnh nhìn lâm lam đau khổ.
Lâm Lam nhất thời mềm lòng, mắng yêu một câu “cầm thú”, nhân lúc Diêm Quân Lệnh thả lỏng, liền lật mình cưỡi lên người đối phương, mong muốn ngọt ngào, dựa vào cái gì mà anh thỏa mãn một mình chứ?
Hự !
Diêm Quân Lệnh ngây ra một lát liền cười xấu xa hỏi, “em yêu, còn đủ sức không?”
“không còn.” Lâm Lam ghét cái bản chất bộp chộp này của bản thân.
“vậy để anh...”
“Anh...”
Lâm Lam không biết bản thân làm sao có thể chịu được sức mạnh của người đàn ông, chỉ nhớ cô cắn môi cắn lợi, mà động tác của đàn ông càng lúc càng dịu dàng, cho tới khi cô thiếp đi tự lúc nào.
Trong lúc mơ màng Lâm Lam vẫn nghĩ, sẽ cho anh ta một cái tát ngọt ngào, nghĩ cô ngốc thật sao?
Nhưng mà Lâm Lam chỉ nghĩ trong lòng, thực tế không còn sức để tính kế nữa rồi.
Ngày hôm sau.
Lâm Lam tỉnh dậy đã 10 giờ rồi, nhìn thấy không gian hoàn toàn xa lạ, một lát sau mới nhớ ra đang ở nơi nào, nhay nhay mắt thì thấy không mặc gì, nhưng cơ thể sạch sẽ sảng khoái, người đàn ông này cũng coi như có lương tâm, tối qua còn vệ sinh thay cô.
Chỉ là vừa động đậy Lâm Lam đau ‘ui’ một tiếng, khó chịu vặn người xương cốt kêu răng rắc, phần dưới cũng không khá là bao.
“ai yo, lưng của tôi...Diêm Quân Lệnh đồ khốn kiếp!” Lâm Lam nhìn quanh, muốn thay quần áo, nhưng kết quả là lưng đau muốn chết, lại làm nhẹ nhàng, không nhịn được chửi tên đàn ông khốn kiếp kia.
Đợi ra về cũng đã 11 giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông.
Tìm trong phòng một lượt, cuối cùng thấy góc đầu giường đè lên một tờ giấy, trên giấy là nét chữ rồng bay phượng múa, “anh có việc phải về bắc Kinh, tỉnh dậy thì kêu Vương Đại đưa em về nhà, đợi anh.”
“Đợi cái đầu anh.” Lâm lam tức giận chửi một câu, quay đầu bước ra ngoài.
May là đàn ông đi rồi, nếu không Lâm Lam tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho anh ta. Nhưng trong lòng nghĩ như vậy người đã tới cửa lại quay vào, nhặt lấy tờ giất vất trên giường nhét vào túi.
Diêm Quân Lệnh có thói quen mang theo bên người một cây bút mực, là loại bút hero cổ điển, nhưng không có nhiều cơ hội để viết, Lâm Lam thích nét chữ của đàn ông, nhịn không đặng liền nhặt lại.
Chắc chắn không quên thứ gì, lâm lam mới rời khỏi phòng khách sạn.
“ra rồi..ra rồi...”
“quả nhiên là lâm lam”
“đúng là lâm lam thật rồi.”
(tiếng máy ảnh chụp)
Vừa mới mở cửa, một đám phóng viên xông lại phía Lâm Lam, liên tục chụp ảnh.
Lâm Lam nhận ra liền che mặt lại, bước vào nghề giải trí lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa quen các phóng viên chụp hình cô, rất gai mắt.
Đợi chụp xong một lượt Lâm Lam nới chính thức nhìn đám phóng viên, “xin hỏi mọi người đây là đang làm cái gì?”
“có người nói Thẩm thiếu gia và cô Lâm qua đêm ở khách sạn, xin hỏi có thật không?”
“cô Lâm có thể mở cửa phòng không?”
“bên trong có phải là Thẩm thiếu gia không?
“xin hỏi cô Lâm và Thẩm thiếu gia rốt cuộc có quan hệ gì?
“...”
Một loạt câu hỏi dồn dập như pháo đạn hướng về Lâm Lam, Lâm Lam lại mờ mịt, sao cô lại có quan hệ với Thẩm Hoằng được chứ?
“xin lỗi, trong chuyện này nhất định có sự hiểu lầm rồi.” Lâm Lam tỉnh táo lại chút, bình tĩnh trả lời.
“hiểu lầm?cô Lâm đừng che giấu nữa, sự thật thắng lời hùng biện.” Có phóng viên muốn bẻ cong sự việc
“đúng vậy, cô Lâm kêu Thẩm thiếu gia ra đây đi!”
“nếu như cô Lam và Thẩm thiếu gia chỉ là yêu đương bình thường, thì cũng đường đường chính chính công khai chứ.?
“cô Lâm...”
Thời gian dài như vậy , Lâm Lam có thể hiểu được bản chất của đám phóng viên này rồi. Cũng không phí lời liền trực tiếp mở cửa, “nếu như hôm nay các người tìm thấy Thẩm thiếu gia trong căn phòng này, vậy chuyện này tôi chịu trách nhiệm, còn nếu như tìm không thấy, tôi hy vọng mỗi vị phóng viên ở đây đều phải xin lỗi tôi!.”
Lâm Lam ánh mắt sắc lẹm nhìn đám đông, vốn dĩ ở thế thượng phong, lúc này tay khoanh trước ngực, có khí chất của một nữ vương mạnh mẽ.
Đám phóng viên đó ngây người, rất muốn vào trong xem thử nhưng lại không dám
“Cô đây cố ý dọa chúng tôi chăng, tối qua có người tận mắt nhìn thấy cô và thẩm thiếu gia đi vào!” nhìn thấy mọi người không dám vào, có một phóng viên nấp ở một góc lớn tiếng.
ồn ào một lúc như vậy, những phóng viên khác cũng cảm thấy lâm lam chỉ là cố ý dọa người, liền bắt Lâm Lam mở cửa, tìm không thấy sẽ xin lỗi.
Lâm lam nhìn một lượt phóng viên, sau đó đứng sang một bên mở cửa cho họ vào.
Đám phóng viên kia trong nháy mắt như đàn ong ùa vào, chưa đầy 5 phút sau tất cả đều ra khỏi phòng, đừng nói là Thẩm thiếu gia mà ngay cả bóng dáng người đàn ông cũng không tìm thấy.
“không biết mọi người có tìm thấy Thẩm thiếu gia không?” Lâm Lam khinh bỉ hỏi.
“nói không chừng đã rời khỏi đây rồi.” Lại có phóng viên giảo biện.
“đúng vậy, nếu không tại sao cô lại ở khách sạn chứ?” cái logic này cũng kỳ lạ thật.
Có thể làm ầm lên thế này chắc chắn có người đứng sau hô ứng.
Lâm Lam cười nhìn đám người này, “thiết nghĩ các vị đã đứng ở đây không tới 3 tiếng thì cũng một hai tiếng rồi nhỉ? Các bạn có nhìn thấy ai đi ra không? Còn nữa, tối qua tôi tham gia dạ tiệc rất mệt nên đã thuê phòng khách sạn ngủ lại, có vấn đề gì sao? Hay là các vị phóng viên đến ngay cả tôi ở hay không ở khách sạn cũng can thiệp? Tôi hiện nay đã nổi tiếng như vậy rồi sao?
Giải đáp một loạt câu hỏi khiến đám đông phóng viên hoàn toàn đỏ mặt, có người biết không moi được tin tức gì liền quay lưng đi, những người khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi.
Độ hot của Lâm Lam gần đây rất cao, chỉ cần chụp được cảnh Lâm Lam và Thẩm thiếu gia ở bên nhau, thì tin tức này rất có giá trị, nếu như chỉ có mình Lâm Lam thì vốn dĩ chẳng có giá trị gì.
Nhìn đám phóng viên lần lượt rời đi, tâm trạng Lâm Lam mới dịu xuống chút, không có ai xin lỗi cô, đương nhiên ngay từ lúc đâu cô cũng chẳng hy vọng, lau mồ hôi ở lòng bàn tay rồi đóng lại cửa phòng khách sạn.
Thực ra Lâm Lam vừa rồi rất hồi hộp thấp thỏm, bởi vì không chắc chắn đám phóng viên đó rốt cuộc biết được tin này từ khi nào, đứng trước khách sạn từ khi nào, có chụp được ảnh Diêm Quân Lệnh hay không, may mà nhìn tình hình vừa nãy dường như không có.
Nhưng mà Thẩm Hoằng vẫn ở Vương Triều? Nghĩ tới Tăng Tuyết , Lâm Lam có chút lo lắng mơ hồ.
Lâm Lam vốn không để ý anh, người đơ như khúc gỗ.
Dục vọng trong người Diêm Quân Lệnh vẫn hừng hực nhưng lại thả lỏng, động tác chậm lại, cúi đầu hôn đôi môi mềm mịn hồng hào của cô, “Em yêu, anh sai rồi...”
Nước mắt ở tròng mắt lâm lam rốt cuộc cũng rơi xuống, giơ cánh tay với những ngón tay thon nhỏ đẩy người đàn ông, “anh đi ra...”
“Anh không đi, không cho phép em để anh đi.” Diêm Quân Lệnh ôm chặt cô vào lòng, thức tỉnh lại ánh mắt đầy hổ thẹn.
Lâm Lam càng thêm ấm ức, giận dỗi, “Em đau..”
“Em yêu không đau, đều là anh sai.” Diêm Quân Lệnh không dám làm gì nữa, cứ thế ôm cô vào lòng.
“vậy anh ra đi...” Lâm Lam nghẹn ngào.
Diêm Quân Lệnh không nhúc nhích, vẫn ôm chặt người vào lòng. Tuy trong lòng hổ thẹn, nhưng bị cơ thể nóng ấm của cô quấn chặt lấy, anh vốn dĩ không ra được, khó chịu vô cùng.
Lâm Lam bị động tác này của diêm quân lệnh làm cho tâm trạng không yên, lại đẩy anh ra vài lần, cuối cùng tức giận chất vấn, “rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Em yêu, anh khó chịu.” Diêm Quân Lệnh nhìn lâm lam đau khổ.
Lâm Lam nhất thời mềm lòng, mắng yêu một câu “cầm thú”, nhân lúc Diêm Quân Lệnh thả lỏng, liền lật mình cưỡi lên người đối phương, mong muốn ngọt ngào, dựa vào cái gì mà anh thỏa mãn một mình chứ?
Hự !
Diêm Quân Lệnh ngây ra một lát liền cười xấu xa hỏi, “em yêu, còn đủ sức không?”
“không còn.” Lâm Lam ghét cái bản chất bộp chộp này của bản thân.
“vậy để anh...”
“Anh...”
Lâm Lam không biết bản thân làm sao có thể chịu được sức mạnh của người đàn ông, chỉ nhớ cô cắn môi cắn lợi, mà động tác của đàn ông càng lúc càng dịu dàng, cho tới khi cô thiếp đi tự lúc nào.
Trong lúc mơ màng Lâm Lam vẫn nghĩ, sẽ cho anh ta một cái tát ngọt ngào, nghĩ cô ngốc thật sao?
Nhưng mà Lâm Lam chỉ nghĩ trong lòng, thực tế không còn sức để tính kế nữa rồi.
Ngày hôm sau.
Lâm Lam tỉnh dậy đã 10 giờ rồi, nhìn thấy không gian hoàn toàn xa lạ, một lát sau mới nhớ ra đang ở nơi nào, nhay nhay mắt thì thấy không mặc gì, nhưng cơ thể sạch sẽ sảng khoái, người đàn ông này cũng coi như có lương tâm, tối qua còn vệ sinh thay cô.
Chỉ là vừa động đậy Lâm Lam đau ‘ui’ một tiếng, khó chịu vặn người xương cốt kêu răng rắc, phần dưới cũng không khá là bao.
“ai yo, lưng của tôi...Diêm Quân Lệnh đồ khốn kiếp!” Lâm Lam nhìn quanh, muốn thay quần áo, nhưng kết quả là lưng đau muốn chết, lại làm nhẹ nhàng, không nhịn được chửi tên đàn ông khốn kiếp kia.
Đợi ra về cũng đã 11 giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông.
Tìm trong phòng một lượt, cuối cùng thấy góc đầu giường đè lên một tờ giấy, trên giấy là nét chữ rồng bay phượng múa, “anh có việc phải về bắc Kinh, tỉnh dậy thì kêu Vương Đại đưa em về nhà, đợi anh.”
“Đợi cái đầu anh.” Lâm lam tức giận chửi một câu, quay đầu bước ra ngoài.
May là đàn ông đi rồi, nếu không Lâm Lam tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho anh ta. Nhưng trong lòng nghĩ như vậy người đã tới cửa lại quay vào, nhặt lấy tờ giất vất trên giường nhét vào túi.
Diêm Quân Lệnh có thói quen mang theo bên người một cây bút mực, là loại bút hero cổ điển, nhưng không có nhiều cơ hội để viết, Lâm Lam thích nét chữ của đàn ông, nhịn không đặng liền nhặt lại.
Chắc chắn không quên thứ gì, lâm lam mới rời khỏi phòng khách sạn.
“ra rồi..ra rồi...”
“quả nhiên là lâm lam”
“đúng là lâm lam thật rồi.”
(tiếng máy ảnh chụp)
Vừa mới mở cửa, một đám phóng viên xông lại phía Lâm Lam, liên tục chụp ảnh.
Lâm Lam nhận ra liền che mặt lại, bước vào nghề giải trí lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa quen các phóng viên chụp hình cô, rất gai mắt.
Đợi chụp xong một lượt Lâm Lam nới chính thức nhìn đám phóng viên, “xin hỏi mọi người đây là đang làm cái gì?”
“có người nói Thẩm thiếu gia và cô Lâm qua đêm ở khách sạn, xin hỏi có thật không?”
“cô Lâm có thể mở cửa phòng không?”
“bên trong có phải là Thẩm thiếu gia không?
“xin hỏi cô Lâm và Thẩm thiếu gia rốt cuộc có quan hệ gì?
“...”
Một loạt câu hỏi dồn dập như pháo đạn hướng về Lâm Lam, Lâm Lam lại mờ mịt, sao cô lại có quan hệ với Thẩm Hoằng được chứ?
“xin lỗi, trong chuyện này nhất định có sự hiểu lầm rồi.” Lâm Lam tỉnh táo lại chút, bình tĩnh trả lời.
“hiểu lầm?cô Lâm đừng che giấu nữa, sự thật thắng lời hùng biện.” Có phóng viên muốn bẻ cong sự việc
“đúng vậy, cô Lâm kêu Thẩm thiếu gia ra đây đi!”
“nếu như cô Lam và Thẩm thiếu gia chỉ là yêu đương bình thường, thì cũng đường đường chính chính công khai chứ.?
“cô Lâm...”
Thời gian dài như vậy , Lâm Lam có thể hiểu được bản chất của đám phóng viên này rồi. Cũng không phí lời liền trực tiếp mở cửa, “nếu như hôm nay các người tìm thấy Thẩm thiếu gia trong căn phòng này, vậy chuyện này tôi chịu trách nhiệm, còn nếu như tìm không thấy, tôi hy vọng mỗi vị phóng viên ở đây đều phải xin lỗi tôi!.”
Lâm Lam ánh mắt sắc lẹm nhìn đám đông, vốn dĩ ở thế thượng phong, lúc này tay khoanh trước ngực, có khí chất của một nữ vương mạnh mẽ.
Đám phóng viên đó ngây người, rất muốn vào trong xem thử nhưng lại không dám
“Cô đây cố ý dọa chúng tôi chăng, tối qua có người tận mắt nhìn thấy cô và thẩm thiếu gia đi vào!” nhìn thấy mọi người không dám vào, có một phóng viên nấp ở một góc lớn tiếng.
ồn ào một lúc như vậy, những phóng viên khác cũng cảm thấy lâm lam chỉ là cố ý dọa người, liền bắt Lâm Lam mở cửa, tìm không thấy sẽ xin lỗi.
Lâm lam nhìn một lượt phóng viên, sau đó đứng sang một bên mở cửa cho họ vào.
Đám phóng viên kia trong nháy mắt như đàn ong ùa vào, chưa đầy 5 phút sau tất cả đều ra khỏi phòng, đừng nói là Thẩm thiếu gia mà ngay cả bóng dáng người đàn ông cũng không tìm thấy.
“không biết mọi người có tìm thấy Thẩm thiếu gia không?” Lâm Lam khinh bỉ hỏi.
“nói không chừng đã rời khỏi đây rồi.” Lại có phóng viên giảo biện.
“đúng vậy, nếu không tại sao cô lại ở khách sạn chứ?” cái logic này cũng kỳ lạ thật.
Có thể làm ầm lên thế này chắc chắn có người đứng sau hô ứng.
Lâm Lam cười nhìn đám người này, “thiết nghĩ các vị đã đứng ở đây không tới 3 tiếng thì cũng một hai tiếng rồi nhỉ? Các bạn có nhìn thấy ai đi ra không? Còn nữa, tối qua tôi tham gia dạ tiệc rất mệt nên đã thuê phòng khách sạn ngủ lại, có vấn đề gì sao? Hay là các vị phóng viên đến ngay cả tôi ở hay không ở khách sạn cũng can thiệp? Tôi hiện nay đã nổi tiếng như vậy rồi sao?
Giải đáp một loạt câu hỏi khiến đám đông phóng viên hoàn toàn đỏ mặt, có người biết không moi được tin tức gì liền quay lưng đi, những người khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi.
Độ hot của Lâm Lam gần đây rất cao, chỉ cần chụp được cảnh Lâm Lam và Thẩm thiếu gia ở bên nhau, thì tin tức này rất có giá trị, nếu như chỉ có mình Lâm Lam thì vốn dĩ chẳng có giá trị gì.
Nhìn đám phóng viên lần lượt rời đi, tâm trạng Lâm Lam mới dịu xuống chút, không có ai xin lỗi cô, đương nhiên ngay từ lúc đâu cô cũng chẳng hy vọng, lau mồ hôi ở lòng bàn tay rồi đóng lại cửa phòng khách sạn.
Thực ra Lâm Lam vừa rồi rất hồi hộp thấp thỏm, bởi vì không chắc chắn đám phóng viên đó rốt cuộc biết được tin này từ khi nào, đứng trước khách sạn từ khi nào, có chụp được ảnh Diêm Quân Lệnh hay không, may mà nhìn tình hình vừa nãy dường như không có.
Nhưng mà Thẩm Hoằng vẫn ở Vương Triều? Nghĩ tới Tăng Tuyết , Lâm Lam có chút lo lắng mơ hồ.