Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 737
39737
Lục Sâm cười vui vẻ đở lấy Tiểu Thất ngồi dậy, "Ba của anh đâu phải là con hổ muốn ăn thịt người, mà em cần gì phải sợ đến thế!"
Tiểu Thất níu chặt tay áo của Lục Sâm, khoai tây cũng không ăn, bèn để qua một bên, "Mau nói cho em nghe, anh đã trả lời bác ấy như thế nào!"
"Anh nói. . . . . ."
Tiểu Thất khẩn trương hô hấp như ngừng lại.
Lục Sâm cố ý ghẹo cô, cố ý kéo âm thanh thật dài, lời nói rất chậm chạp, "Anh nói. . . . . . thời gian quen biết của chúng ta mới chỉ trong thời gian ngắn, vẫn chưa đến giai đoạn để gặp gia đình đâu, nhưng mà anh sẽ đến trưng cầu ý kiến của em, nếu mà em đồng ý, anh có thể dẫn em về xem mắt mà."
"Em không muốn đâu!"
Lục Sâm như dự đoán trước được, anh ta liếc nhìn,, "Em không thích ba của anh à?"
Tiểu Thất kiên định gật đầu, "Rất là rất là rất là không thích, nhân phẩm của bác ấy tạm thời không bàn tới, chỉ đơn giả là đối với những việc ông ta đã làm, thì em không còn cách nào thích bác ấy! Lấy một câu nói thịnh hành của bây giờ thường hay dùng là, ba anh là một gã đàn ông tồi tệ!"
Lục sâm không phủ nhận!
Không phải thật sự là người đàn ông tồi tệ sao!
Bỏ vợ bỏ con theo tiếng gọi con tim với người phụ nữ khác, che giấu lịch sử hôn nhân lừa gạt tình cảm của mẹ anh, chỉ có một điều duy nhất là tuy anh ta lớn lên trong một gia đình thế này nhưng tam quan vẫn không bị lệch lạc!
Cũng có thể được xem là xuất thân bùn lầy nhưng không bị ô nhiễm.
"Lục Sâm, em nói với anh lần nữa, em sẽ không đi gặp ba của anh đâu!"
"Được!" Lục Sâm ôm Tiểu Thất lại, "Không gặp thì không gặp, đợi chừng nào em muốn gặp thì anh đưa em đi gặp!"
Tiểu Thất bĩu môi!
Cô cảm thấy không khi nào cô muốn gặp cái người lão gia tử của Lục gia ấy.
Tiểu Thất thở dài, tiếp tục xem TV.
Lục Sâm đem cái đầu của cô đang tập trung xem TV quay sang lại.
"Hừm. . . . . .muốn gì nữa?"
"Em không thích ba của anh, thì anh có thể không dắt em đi gặp ông ta! Nhưng mà còn anh thì vẫn có hứng thú gặp ba mẹ và anh trai của em, em định là khi nào mới dẫn anh đi gặp họ đây?"
"Ồ. . . . . ."
Tiểu Thất trợn tròn mắt, nuốt nước miếng, "Lục sâm. . . . . . em có thể nói rằng em chưa từng nghĩ đến vấn đề này được không?"
"Được thôi!"
Sảng khoái như vậy sao? Tiểu Thấtvừa thở phào nhẹ nhõm, thì Lục Sâm đã bổ sung thêm nửa câu sau, "Vậy thì em bắt đầu suy nghĩ đi!"
". . . . . ."
"Tiểu Thất, có phải em đang chê bai đôi chân của anh không. . . . . ." Lục Sâm rũ mắt xuống, cười khổ mà nói, "Nên mới không đưa anh đi gặp ba mẹ em đúng không?"
Ai da!
Một người đàn ông điển trai như thế này mà lại lộ ra biểu cảm bi thương thế. . . . . .
Trái tim của Tiểu Thất như muốn tan nát ra.
Cô ôm lấy Lục Sâm bày tỏ sự chung thủy, "Không đâu! Tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy, tuy rằng đôi chân của anh không tốt, nhưng trong lòng của em xem anh là một người bình thường giỏi giang mà, chỉ là. . . . . . em chưa từng đề cập đến chuyện yêu đương của em cho ba mẹ biết thôi. . . . . . trong lòng của họ thì em vẫn chỉ là một đứa trẻ P mà thôi, em cũng chưa chắc rằng trong phút chốc họ có chấp nhận không!"
"Nếu em không nói thì họ vĩnh viễn cũng không biết."
Cũng đúng. . . . . .
"Vậy,đợt tuyển chọn này kết thúc thì em sẽ đưa anh đi gặp họ được không?"
Lục Sâm bỗng chốc mặt mày hớn hở, "Được!"
Hai người đã bàn xong chuyện này, Lục Sâm bắt đầu thăm dò về sở thích của ba mẹ Tiểu Thất.
"Sở thích à? Để em suy nghĩ xem, ba và mẹ của em hai người họ thật sự không có thứ gì gọi là đặc biệt thích cả, ờ . . . . . Cũng không đúng! Thứ bọn họ yêu thích nhất là đối phương thôi, việc họ thích nhất là chỉ muốn hai người luôn ở bên nhau cùng trải qua thế giới của hai người thôi!"
Lục Sâm bỗng chốc như muốn đau đầu , "Vậy lần đầu tiên nhập môn thăm hỏi gia đình em thì anh nên mua cái gì nào? Hay là phép tắc một chút, mua đồ bổ vậy?"
Mặt Tiểu Thất bỗng chốc như kinh ngạc, "Không được không được! Tuyệt đối không được mua đồ bổ! Cha của em, ông ấy lớn hơn mẹ em tới bảy tuổi lận, ngày nào cũng kiêng kị người khác hỏi số tuổi của ông ta, anh không biết rồi, ông ta trông có vẻ già hơn mẹ của em đấy, hiện tại ngày nào cũng dùng đến các loại thực phẩm bổ dưỡng, nếu anh mua đồ bổ cho ông ấy thì giống như anh đã động chạm đến điều tối kị của ông ta rồi đấy!"
Lục sâm, ". . . . . ."
Làm thế nào có sự vô lý tồn tại như thế này được?
Nhưng mà cũng có thể nhìn ra, tình cảm của Tiểu Thất và cha mẹ đặc biệt tốt!
"Vậy còn mẹ em thì sao, bà ta không có thứ gì gọi là thích cả à?"
Tiểu Thấtnghiêng đầu ngẩm nghĩ, " Thứ bà ta thích. . . . . . thì ba của em đã mua cho bà ta rồi, ô ô ô, Lục Sâm em đột nhiên cảm thấy bản thân thật là bất hiếu, ngay cả đến mẹ của mình thích gì cũng không biết, mỗi năm đến ngày sinh nhật của mẹ là em và anh trai đều mua quà tặng mẹ, không cần biết là quà gì mẹ cũng đều đặc biệt thích và nhận lấy, thật sự em cũng không biết mẹ thật sự thích nhất là cái gì. . . . . ."
Vậy thì khó rồi !
"Vậy thì anh trai của em thì sao?"
Lục Sâm quyết định áp dụng hồi lộ tuyến, hay là bắt đầu từ anh trai của Tiểu Thất trước.
"Anh trai à. . . . . .anh rất thích sự ngọt ngào!"
"Sự ngọt ngào?" Đó là cái gì vậy?
"Là người à!" Tiểu Thất rút khóe miệng lại, "Nếu anh đem sự ngọt ngào trói lại và quăng lên giường của anh trai, thì xác định rằng anh trai sẽ chấp nhận đáp ứng tất cả yêu cầu của anh, nhưng mà. . . . . .ngọt ngào năm nay chỉ mới mười bốn tuổi thôi, rõ ràng là không được rồi!"
Những sợi gân xanh trên trán của Lục Sâm vẫn cứ nhảy nhót.
Làm sao anh càng nghe càng cảm giác gia đình này ngoại trừ Tiểu Thất ra…… thì đều tương đối khó khăn vậy!
"Vậy đến lúc đó phải làm sao đây?"
Tiểu Thất cảm thất thật sầu não quá, hazz, rốt cuộc nên tặng gì bây giờ!
Nói thật, là dựa vào tài lực của cha cô, thì trong nhà thật sự không thiếu cái gì, nếu muốn cô suy nghĩ về vấn đề này thì nhất thời cô không suy nghĩ ra đâu.
Hai người đều trầm tư.
Đột nhiên ——
"Ha ha, có rồi!" Tiểu Thất đột nhiên từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, "Em đã suy nghĩ ra nên tặng gì rồi!"
"Tặng cái gì nè?"
"Tặng áo trẻ sơ sinh đi, một món đồ chơi nữa!Anh tặng cho mẹ em, mẹ em nhất định sẽ rất là vui!"
Khóe miệng Lục Sâm như rút lại!
Anh ta tưởng tượng một chút, cảnh tượng nhạc mẫu đại nhân tóc đã bạc màu, trong lòng ôm quần áo trẻ con à.
Lục Sâm không muốn bản thân suy nghĩ nữa.
"Thì tặng cái này, tặng cái này chắc chắn cha mẹ em sẽ yêu thích thôi!"
Sợi gân xanh trước trán của Lục Sâm lại nhảy dựng, "Ba mẹ em. . . . . . thích cái này sao?"
Tiểu Thất nhìn bộ dạng của Lục Sâm như dở khóc dở cười vậy, lập tức biết được anh ta đang nghĩ lệch đi rồi, bèn giận dỗi trợn mắt nhìn, "Cái đầu của anh đang suy nghĩ gì lung tung thế, mau chóng xóa hết những suy nghĩ trong đầu anh đi nha! Ba mẹ của em không phải biến thái đâu, hai người họ không chơi thứ này đâu!"
"Vậy tại sao em lại nói họ thích những thứ của trẻ con."
"Bởi vì mẹ em đang mang thai mà!"
"Cái gì?"
Lục Sâm lại càng ngạc nhiên nữa , trong đầu suy nghĩ đến cảnh tượng một bà lão tóc trắng đang mang cái bụng to.
"Lục Sâm, em cảnh cáo anh nhé, trong đầu anh đừng suy nghĩ lung tung nữa!" Tiểu Thất kéo lấy tay áo của Lục Sâm, "Anh đừng có suy nghĩ lúc nào em cũng gọi Daddy, Mami thì nghĩ rằng mẹ của em đã rất lớn tuổi nhé, kỳ thật mẹ em rất là trẻ đấy, bà ta mười sáu tuổi đã mang thai, mười bảy tuổi đã sinh ra em và anh trai, nên năm nay mẹ em chỉ mới bốn mươi tuổi thôi, vả lại vẫn còn rất là xinh đẹp, mẹ của em tuyệt đối là người phụ nữ đẹp nhất mà em đã từng nhìn thấy."
Lục Sâm cười không nói gì.
Đối với trong lòng con gái thì mẹ đương nhiên là đẹp nhất.
"Anh không tin à, đợi đến khi anh gặp mẹ em thì anh sẽ biết!"
"Vậy thì anh bày tỏ muôn phần trông chờ!"
Lục Sâm cười vui vẻ đở lấy Tiểu Thất ngồi dậy, "Ba của anh đâu phải là con hổ muốn ăn thịt người, mà em cần gì phải sợ đến thế!"
Tiểu Thất níu chặt tay áo của Lục Sâm, khoai tây cũng không ăn, bèn để qua một bên, "Mau nói cho em nghe, anh đã trả lời bác ấy như thế nào!"
"Anh nói. . . . . ."
Tiểu Thất khẩn trương hô hấp như ngừng lại.
Lục Sâm cố ý ghẹo cô, cố ý kéo âm thanh thật dài, lời nói rất chậm chạp, "Anh nói. . . . . . thời gian quen biết của chúng ta mới chỉ trong thời gian ngắn, vẫn chưa đến giai đoạn để gặp gia đình đâu, nhưng mà anh sẽ đến trưng cầu ý kiến của em, nếu mà em đồng ý, anh có thể dẫn em về xem mắt mà."
"Em không muốn đâu!"
Lục Sâm như dự đoán trước được, anh ta liếc nhìn,, "Em không thích ba của anh à?"
Tiểu Thất kiên định gật đầu, "Rất là rất là rất là không thích, nhân phẩm của bác ấy tạm thời không bàn tới, chỉ đơn giả là đối với những việc ông ta đã làm, thì em không còn cách nào thích bác ấy! Lấy một câu nói thịnh hành của bây giờ thường hay dùng là, ba anh là một gã đàn ông tồi tệ!"
Lục sâm không phủ nhận!
Không phải thật sự là người đàn ông tồi tệ sao!
Bỏ vợ bỏ con theo tiếng gọi con tim với người phụ nữ khác, che giấu lịch sử hôn nhân lừa gạt tình cảm của mẹ anh, chỉ có một điều duy nhất là tuy anh ta lớn lên trong một gia đình thế này nhưng tam quan vẫn không bị lệch lạc!
Cũng có thể được xem là xuất thân bùn lầy nhưng không bị ô nhiễm.
"Lục Sâm, em nói với anh lần nữa, em sẽ không đi gặp ba của anh đâu!"
"Được!" Lục Sâm ôm Tiểu Thất lại, "Không gặp thì không gặp, đợi chừng nào em muốn gặp thì anh đưa em đi gặp!"
Tiểu Thất bĩu môi!
Cô cảm thấy không khi nào cô muốn gặp cái người lão gia tử của Lục gia ấy.
Tiểu Thất thở dài, tiếp tục xem TV.
Lục Sâm đem cái đầu của cô đang tập trung xem TV quay sang lại.
"Hừm. . . . . .muốn gì nữa?"
"Em không thích ba của anh, thì anh có thể không dắt em đi gặp ông ta! Nhưng mà còn anh thì vẫn có hứng thú gặp ba mẹ và anh trai của em, em định là khi nào mới dẫn anh đi gặp họ đây?"
"Ồ. . . . . ."
Tiểu Thất trợn tròn mắt, nuốt nước miếng, "Lục sâm. . . . . . em có thể nói rằng em chưa từng nghĩ đến vấn đề này được không?"
"Được thôi!"
Sảng khoái như vậy sao? Tiểu Thấtvừa thở phào nhẹ nhõm, thì Lục Sâm đã bổ sung thêm nửa câu sau, "Vậy thì em bắt đầu suy nghĩ đi!"
". . . . . ."
"Tiểu Thất, có phải em đang chê bai đôi chân của anh không. . . . . ." Lục Sâm rũ mắt xuống, cười khổ mà nói, "Nên mới không đưa anh đi gặp ba mẹ em đúng không?"
Ai da!
Một người đàn ông điển trai như thế này mà lại lộ ra biểu cảm bi thương thế. . . . . .
Trái tim của Tiểu Thất như muốn tan nát ra.
Cô ôm lấy Lục Sâm bày tỏ sự chung thủy, "Không đâu! Tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy, tuy rằng đôi chân của anh không tốt, nhưng trong lòng của em xem anh là một người bình thường giỏi giang mà, chỉ là. . . . . . em chưa từng đề cập đến chuyện yêu đương của em cho ba mẹ biết thôi. . . . . . trong lòng của họ thì em vẫn chỉ là một đứa trẻ P mà thôi, em cũng chưa chắc rằng trong phút chốc họ có chấp nhận không!"
"Nếu em không nói thì họ vĩnh viễn cũng không biết."
Cũng đúng. . . . . .
"Vậy,đợt tuyển chọn này kết thúc thì em sẽ đưa anh đi gặp họ được không?"
Lục Sâm bỗng chốc mặt mày hớn hở, "Được!"
Hai người đã bàn xong chuyện này, Lục Sâm bắt đầu thăm dò về sở thích của ba mẹ Tiểu Thất.
"Sở thích à? Để em suy nghĩ xem, ba và mẹ của em hai người họ thật sự không có thứ gì gọi là đặc biệt thích cả, ờ . . . . . Cũng không đúng! Thứ bọn họ yêu thích nhất là đối phương thôi, việc họ thích nhất là chỉ muốn hai người luôn ở bên nhau cùng trải qua thế giới của hai người thôi!"
Lục Sâm bỗng chốc như muốn đau đầu , "Vậy lần đầu tiên nhập môn thăm hỏi gia đình em thì anh nên mua cái gì nào? Hay là phép tắc một chút, mua đồ bổ vậy?"
Mặt Tiểu Thất bỗng chốc như kinh ngạc, "Không được không được! Tuyệt đối không được mua đồ bổ! Cha của em, ông ấy lớn hơn mẹ em tới bảy tuổi lận, ngày nào cũng kiêng kị người khác hỏi số tuổi của ông ta, anh không biết rồi, ông ta trông có vẻ già hơn mẹ của em đấy, hiện tại ngày nào cũng dùng đến các loại thực phẩm bổ dưỡng, nếu anh mua đồ bổ cho ông ấy thì giống như anh đã động chạm đến điều tối kị của ông ta rồi đấy!"
Lục sâm, ". . . . . ."
Làm thế nào có sự vô lý tồn tại như thế này được?
Nhưng mà cũng có thể nhìn ra, tình cảm của Tiểu Thất và cha mẹ đặc biệt tốt!
"Vậy còn mẹ em thì sao, bà ta không có thứ gì gọi là thích cả à?"
Tiểu Thấtnghiêng đầu ngẩm nghĩ, " Thứ bà ta thích. . . . . . thì ba của em đã mua cho bà ta rồi, ô ô ô, Lục Sâm em đột nhiên cảm thấy bản thân thật là bất hiếu, ngay cả đến mẹ của mình thích gì cũng không biết, mỗi năm đến ngày sinh nhật của mẹ là em và anh trai đều mua quà tặng mẹ, không cần biết là quà gì mẹ cũng đều đặc biệt thích và nhận lấy, thật sự em cũng không biết mẹ thật sự thích nhất là cái gì. . . . . ."
Vậy thì khó rồi !
"Vậy thì anh trai của em thì sao?"
Lục Sâm quyết định áp dụng hồi lộ tuyến, hay là bắt đầu từ anh trai của Tiểu Thất trước.
"Anh trai à. . . . . .anh rất thích sự ngọt ngào!"
"Sự ngọt ngào?" Đó là cái gì vậy?
"Là người à!" Tiểu Thất rút khóe miệng lại, "Nếu anh đem sự ngọt ngào trói lại và quăng lên giường của anh trai, thì xác định rằng anh trai sẽ chấp nhận đáp ứng tất cả yêu cầu của anh, nhưng mà. . . . . .ngọt ngào năm nay chỉ mới mười bốn tuổi thôi, rõ ràng là không được rồi!"
Những sợi gân xanh trên trán của Lục Sâm vẫn cứ nhảy nhót.
Làm sao anh càng nghe càng cảm giác gia đình này ngoại trừ Tiểu Thất ra…… thì đều tương đối khó khăn vậy!
"Vậy đến lúc đó phải làm sao đây?"
Tiểu Thất cảm thất thật sầu não quá, hazz, rốt cuộc nên tặng gì bây giờ!
Nói thật, là dựa vào tài lực của cha cô, thì trong nhà thật sự không thiếu cái gì, nếu muốn cô suy nghĩ về vấn đề này thì nhất thời cô không suy nghĩ ra đâu.
Hai người đều trầm tư.
Đột nhiên ——
"Ha ha, có rồi!" Tiểu Thất đột nhiên từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, "Em đã suy nghĩ ra nên tặng gì rồi!"
"Tặng cái gì nè?"
"Tặng áo trẻ sơ sinh đi, một món đồ chơi nữa!Anh tặng cho mẹ em, mẹ em nhất định sẽ rất là vui!"
Khóe miệng Lục Sâm như rút lại!
Anh ta tưởng tượng một chút, cảnh tượng nhạc mẫu đại nhân tóc đã bạc màu, trong lòng ôm quần áo trẻ con à.
Lục Sâm không muốn bản thân suy nghĩ nữa.
"Thì tặng cái này, tặng cái này chắc chắn cha mẹ em sẽ yêu thích thôi!"
Sợi gân xanh trước trán của Lục Sâm lại nhảy dựng, "Ba mẹ em. . . . . . thích cái này sao?"
Tiểu Thất nhìn bộ dạng của Lục Sâm như dở khóc dở cười vậy, lập tức biết được anh ta đang nghĩ lệch đi rồi, bèn giận dỗi trợn mắt nhìn, "Cái đầu của anh đang suy nghĩ gì lung tung thế, mau chóng xóa hết những suy nghĩ trong đầu anh đi nha! Ba mẹ của em không phải biến thái đâu, hai người họ không chơi thứ này đâu!"
"Vậy tại sao em lại nói họ thích những thứ của trẻ con."
"Bởi vì mẹ em đang mang thai mà!"
"Cái gì?"
Lục Sâm lại càng ngạc nhiên nữa , trong đầu suy nghĩ đến cảnh tượng một bà lão tóc trắng đang mang cái bụng to.
"Lục Sâm, em cảnh cáo anh nhé, trong đầu anh đừng suy nghĩ lung tung nữa!" Tiểu Thất kéo lấy tay áo của Lục Sâm, "Anh đừng có suy nghĩ lúc nào em cũng gọi Daddy, Mami thì nghĩ rằng mẹ của em đã rất lớn tuổi nhé, kỳ thật mẹ em rất là trẻ đấy, bà ta mười sáu tuổi đã mang thai, mười bảy tuổi đã sinh ra em và anh trai, nên năm nay mẹ em chỉ mới bốn mươi tuổi thôi, vả lại vẫn còn rất là xinh đẹp, mẹ của em tuyệt đối là người phụ nữ đẹp nhất mà em đã từng nhìn thấy."
Lục Sâm cười không nói gì.
Đối với trong lòng con gái thì mẹ đương nhiên là đẹp nhất.
"Anh không tin à, đợi đến khi anh gặp mẹ em thì anh sẽ biết!"
"Vậy thì anh bày tỏ muôn phần trông chờ!"