Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 762
39762
Triệu Đào có chút không hiểu cúi đầu nhìn Lục Sâm!
Lục Sâm cười nói, "đã mất đi người thân, lại mất đi tiền tài và địa vị, hiện tại người cô ta hi vọng nhất không ai khác chính là Lý Dương, nhưng hiện tại Lý Dượng lại từ bỏ cô ta, đối với Trương Hy mà nói, đả kích này mới là nhát dao trí mạng!"
"Thế nhưng chúng ta đã cố ý cho người nói với cha cô ta, là chúng ta làm, chẳng may sau này cô ta có cơ hội trả thù thì làm sao?"
Lục Sâm cau mày nói, "cho ngươi theo dõi cô ta!"
"Chúng ta như vậy.... không phải tốn công sao, Lục Tổng, tôi thấy Trương Hy chả khác gì một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào thì phát nổ, tốt nhất vẫn là đem cô ta nhốt lại mới là giải pháp an toàn!"
Lục Sâm ngồi trên xe lăn, sắc mặt bình tĩnh nói.
"Vậy thì cậu sai rồi?"
"À..."
"Trương Hy cô ta có năng lực gì để đối phó chúng ta, với chúng ta mà nói không tạo ra được bất kỳ uy hiếp nào, nhưng đối với Lý Dương thì không giống như thế, cô ta cùng Lý Dương là bạn học nhiều năm như vậy, hơn nữa còn theo đuổi Lý Dương một thời gian dài, đem hai người đó để cùng vào một chỗ, cô ta tuy chỉ là một cô gái, nhưng muốn trả thù Lý Dương, chỉ sợ Lý Dương cũng đau đầu không thôi, như thế không phải tốt hơn sao, đỡ cho chúng ta phải ra tay!"
Triệu đào như hiểu ra vấn đề, vẻ mặt khâm phục nhìn Lục Sâm.
Tổng giám đốc không hổ là tổng giám đốc, đúng là cao thủ đùa giỡn tâm cơ!
Trương Hy đắc tội ngài, thì coi như là xui xẻo rồi!
....
"tingtong----- tingtong ----"
Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Sâm buông giấy tờ đang xem xuống, Triệu Đào liền chạy tới mở cửa.
Quả không ngoài dự đoán, chính là Lý Dương tới!
Lục Sâm sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhằng nhìn Lý Dương, "có chuyện gì sao?"
"Vâng, cháu có chuyện muốn nói với chú."
"Uh, vào đi!"
Lý Dương tiến vào phòng trong, anh ta liếc mắt nhìn qua, bỗng nhiễn thấy một thứ làm ánh mắt có đôi chút lạnh lẽo, trên kệ dép có một đôi dép đi trong nhà, trên đôi dép có họa tiết hoạt hình rất nổi bật!
Đôi dép này anh ta, không chỉ một lần nhìn thấy!
Chính là đôi dép mà Tiểu Thất thích nhất!
Dép của cô ấy sao lại ở chỗ này? phải chăng, quan hệ của hai người họ tiến triển tới mức này rồi?
Lý Dương hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cho dù đã sớm đoán được, sớm có chuyện như vậy, nhưng anh ta vẫn luôn tự lừa dối chính mình, để cho bản thân không dám nghĩ nhiều, hiện tại sự thật đã bày ra trước mắt, lúc này chỉ cảm giác được trong lòng có chút đau đơn!
Anh ta cùng Tiểu Thất...!
Chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc sao!
Lý Dương có chút thất thần, Lục Sâm nhìn thoáng qua anh ta, thuận theo tầm mắt lại rơi vào chính đôi dép kia, sâu trong con mắt anh có chút lạnh giá!
Đường đường bạn gái mình mà lại bị người khác để ý, đổi lại thành một người khác cũng sẽ thấy không thoải mái!
Anh hít một hơi sâu, chỉ trong chớp mắt sắc mặt đã lấy lại bình tĩnh.
Lý Dương ngối xuống ghế sofa phía đối diện Lục Sâm, mỉm cười nói, "là như thế này, trước đây ông nội bảo cháu đi bộ phận nhân sự thực tập, thế nhưng mấy ngày nay ông nội lại thay đổi chủ ý, ông bảo cháu đi theo chú để học thêm kinh nghiệm, việc lựa chọn nhà thiết đi theo sau trợ giúp cho chú, sau đó mới quay lại bộ phận nhân sự để thực tập!"
Lục Sâm tay sững lại!
Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lý Dương!
Ánh mắt của anh vô cùng bình tĩnh, trong sự bình tĩnh lại có một tia lạnh lẽo, Lý Dương hoàn toàn không chịu nổi cái nhìn đó của Lục Sâm, thân thể như bị kéo căng, toàn thân đều có chút căng cứng!
Rất lâu sau, Lục Sâm mới thu hồi ánh mắt!
Lý Dương như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời thầm kinh hãi, phát hiện ra anh ta và Lục Sâm chênh lệch không chỉ là một lần, hai lần, trước ánh mắt như thế của Lục Dương, làm cho Lý Dương thở cũng không dám thở mạnh, không biết phải đến bao giờ anh ta mới có thể giống như vậy?
"Chú?"
'Uhm?"
"Ý của chú như thế nào..."
Quả nhiên là vẫn còn trẻ, một chút kiên nhẫn cũng không có!
Lục Sâm nhẹ nhàng trả lời, "nếu là ý của Lão Gia Tử, vậy cháu trong khoảng thời gian này cứ đi theo ta, có thể học hỏi được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của cháu rồi."
"Vâng ạ, cảm ơn chú!"
Lục Sâm không nói gì mà khẽ cười, cúi đầu tiếp tục xem giấy tờ.
Lý Dương có chút lúng túng, ngồi tiếp trên ghế sofa cũng không được, mà ở lại cũng không xong!
Trong lúc anh ta có ý nghĩ muốn rời đi, đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Đứng trước cửa, không ai khác chính là người trong lòng của anh ta Tiểu Thất!
Đã là cuối thu, hôm nay Tiểu Thất diện một bộ đồ khá đơn giản, cô mặc một chiếc áo màu trắng, phía dưới là chiếc quần jean quen thuộc, buộc tóc đuôi ngựa, khi cô bước đi đuôi tóc liền tung lên rất bắt mắt, tâm hồn Lý Dương lúc này có một chút xao động.
Tiểu Thất không có phát hiện ra Lý Dương đang ở trong phòng, cô vừa mở cửa liền hướng ánh mặt về phía Lục Sâm.
"Là lá lá la, em về rồi!"
"Thế nào lại nhanh như vậy, không phải em cùng Lưu Tuyền đi shopping sao?" Lục Sâm ngẩng đầu lên nói, sắc mặt không có giống như vừa nãy, mặt anh toát lên sự vui vẻ và thoải mái, anh vẫy tay với Tiểu Thất, "anh còn tưởng em tối mới về."
"Em không phải là do nhớ anh sao!"
Tiểu Thất vui vẻ chạy đến bên Lục Sâm, hai tay vươn ra, Lục Sâm ném tài liệu lên bàn, nắm chặt lấy tay cô như muốn truyền hơi ấm.
"Tay em làm sao lạnh vậy?"
"Ha ha, em vừa ăn kem xong!"
Lúc Sâm nhíu mày, "con gái thì ăn ít mấy loại như vậy thôi, lạnh quá sẽ làm đau dạ dày đó, bây giờ trời cũng lạnh rồi, lần sau không cho phép em ăn nữa."
"Em biết rồi, em biết rồi!"
Hai người dường như không để ý ai bên cạnh, làm cho Lý Dương đang ngồi một bên, ánh mắt như muốn phát ra lửa!
Anh và Tiểu Thất cũng yêu nhau hai năm!
Cũng chưa bao giờ thấy Tiểu Thất làm nũng như thế!
Chết tiệt!
Sự đố kỵ giống như là rắn độc trong nội tâm của Lý Dương như muốn bộc phát ra ngoài!
Anh ta trước kia vì tiền đồ, sự nghiệp của mình dù có hi sinh bất cứ thứ gì cũng không bao giờ hối hận, nhưng giờ đây hầu như mỗi ngày anh ta đều sống trong sự hối hận, tại sao Tiểu Thất so với những người phụ nữ khác lại không giống nhau, vì lý do gì cô ấy lại có thể dễ dàng quên đi tình yêu của anh?
Trong khi đó anh lại không thế nào quên được!
Còn nữa.... hai người bọn họ coi mình là không khí sao!
Tiểu Thất và Lục Sâm không phải là cố ý coi như không có sự tồn tại của Lý Dương, chỉ là chuyện như thế này hai người vẫn thường xuyên làm rồi thành thói quen thôi, Tiểu Thất vừa ngồi xuống ghế sofa, giật mình nhìn thấy Lý Dương!
Lý Dương?
Anh ta đến đây làm gì!
Không lẽ....
Tiểu Thất giang hay tay đứng trước người Lục Sâm, cẩn thận nhìn Lý Dương, "anh đến đây làm gì? Lý Dương, anh lại muốn làm cái gì! tôi nói cho anh biết, tôi và anh chia tay nhau rồi, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh thêm chuyện gì khác! còn nữa.... sau khi chia tay với anh, tôi mới đến bên Lục Sâm, không có liên quan gì đến Lục Sâm, có chuyện gì anh đến tìm tôi là được rồi!"
Triệu Đào có chút không hiểu cúi đầu nhìn Lục Sâm!
Lục Sâm cười nói, "đã mất đi người thân, lại mất đi tiền tài và địa vị, hiện tại người cô ta hi vọng nhất không ai khác chính là Lý Dương, nhưng hiện tại Lý Dượng lại từ bỏ cô ta, đối với Trương Hy mà nói, đả kích này mới là nhát dao trí mạng!"
"Thế nhưng chúng ta đã cố ý cho người nói với cha cô ta, là chúng ta làm, chẳng may sau này cô ta có cơ hội trả thù thì làm sao?"
Lục Sâm cau mày nói, "cho ngươi theo dõi cô ta!"
"Chúng ta như vậy.... không phải tốn công sao, Lục Tổng, tôi thấy Trương Hy chả khác gì một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào thì phát nổ, tốt nhất vẫn là đem cô ta nhốt lại mới là giải pháp an toàn!"
Lục Sâm ngồi trên xe lăn, sắc mặt bình tĩnh nói.
"Vậy thì cậu sai rồi?"
"À..."
"Trương Hy cô ta có năng lực gì để đối phó chúng ta, với chúng ta mà nói không tạo ra được bất kỳ uy hiếp nào, nhưng đối với Lý Dương thì không giống như thế, cô ta cùng Lý Dương là bạn học nhiều năm như vậy, hơn nữa còn theo đuổi Lý Dương một thời gian dài, đem hai người đó để cùng vào một chỗ, cô ta tuy chỉ là một cô gái, nhưng muốn trả thù Lý Dương, chỉ sợ Lý Dương cũng đau đầu không thôi, như thế không phải tốt hơn sao, đỡ cho chúng ta phải ra tay!"
Triệu đào như hiểu ra vấn đề, vẻ mặt khâm phục nhìn Lục Sâm.
Tổng giám đốc không hổ là tổng giám đốc, đúng là cao thủ đùa giỡn tâm cơ!
Trương Hy đắc tội ngài, thì coi như là xui xẻo rồi!
....
"tingtong----- tingtong ----"
Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Sâm buông giấy tờ đang xem xuống, Triệu Đào liền chạy tới mở cửa.
Quả không ngoài dự đoán, chính là Lý Dương tới!
Lục Sâm sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhằng nhìn Lý Dương, "có chuyện gì sao?"
"Vâng, cháu có chuyện muốn nói với chú."
"Uh, vào đi!"
Lý Dương tiến vào phòng trong, anh ta liếc mắt nhìn qua, bỗng nhiễn thấy một thứ làm ánh mắt có đôi chút lạnh lẽo, trên kệ dép có một đôi dép đi trong nhà, trên đôi dép có họa tiết hoạt hình rất nổi bật!
Đôi dép này anh ta, không chỉ một lần nhìn thấy!
Chính là đôi dép mà Tiểu Thất thích nhất!
Dép của cô ấy sao lại ở chỗ này? phải chăng, quan hệ của hai người họ tiến triển tới mức này rồi?
Lý Dương hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cho dù đã sớm đoán được, sớm có chuyện như vậy, nhưng anh ta vẫn luôn tự lừa dối chính mình, để cho bản thân không dám nghĩ nhiều, hiện tại sự thật đã bày ra trước mắt, lúc này chỉ cảm giác được trong lòng có chút đau đơn!
Anh ta cùng Tiểu Thất...!
Chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc sao!
Lý Dương có chút thất thần, Lục Sâm nhìn thoáng qua anh ta, thuận theo tầm mắt lại rơi vào chính đôi dép kia, sâu trong con mắt anh có chút lạnh giá!
Đường đường bạn gái mình mà lại bị người khác để ý, đổi lại thành một người khác cũng sẽ thấy không thoải mái!
Anh hít một hơi sâu, chỉ trong chớp mắt sắc mặt đã lấy lại bình tĩnh.
Lý Dương ngối xuống ghế sofa phía đối diện Lục Sâm, mỉm cười nói, "là như thế này, trước đây ông nội bảo cháu đi bộ phận nhân sự thực tập, thế nhưng mấy ngày nay ông nội lại thay đổi chủ ý, ông bảo cháu đi theo chú để học thêm kinh nghiệm, việc lựa chọn nhà thiết đi theo sau trợ giúp cho chú, sau đó mới quay lại bộ phận nhân sự để thực tập!"
Lục Sâm tay sững lại!
Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lý Dương!
Ánh mắt của anh vô cùng bình tĩnh, trong sự bình tĩnh lại có một tia lạnh lẽo, Lý Dương hoàn toàn không chịu nổi cái nhìn đó của Lục Sâm, thân thể như bị kéo căng, toàn thân đều có chút căng cứng!
Rất lâu sau, Lục Sâm mới thu hồi ánh mắt!
Lý Dương như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời thầm kinh hãi, phát hiện ra anh ta và Lục Sâm chênh lệch không chỉ là một lần, hai lần, trước ánh mắt như thế của Lục Dương, làm cho Lý Dương thở cũng không dám thở mạnh, không biết phải đến bao giờ anh ta mới có thể giống như vậy?
"Chú?"
'Uhm?"
"Ý của chú như thế nào..."
Quả nhiên là vẫn còn trẻ, một chút kiên nhẫn cũng không có!
Lục Sâm nhẹ nhàng trả lời, "nếu là ý của Lão Gia Tử, vậy cháu trong khoảng thời gian này cứ đi theo ta, có thể học hỏi được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của cháu rồi."
"Vâng ạ, cảm ơn chú!"
Lục Sâm không nói gì mà khẽ cười, cúi đầu tiếp tục xem giấy tờ.
Lý Dương có chút lúng túng, ngồi tiếp trên ghế sofa cũng không được, mà ở lại cũng không xong!
Trong lúc anh ta có ý nghĩ muốn rời đi, đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Đứng trước cửa, không ai khác chính là người trong lòng của anh ta Tiểu Thất!
Đã là cuối thu, hôm nay Tiểu Thất diện một bộ đồ khá đơn giản, cô mặc một chiếc áo màu trắng, phía dưới là chiếc quần jean quen thuộc, buộc tóc đuôi ngựa, khi cô bước đi đuôi tóc liền tung lên rất bắt mắt, tâm hồn Lý Dương lúc này có một chút xao động.
Tiểu Thất không có phát hiện ra Lý Dương đang ở trong phòng, cô vừa mở cửa liền hướng ánh mặt về phía Lục Sâm.
"Là lá lá la, em về rồi!"
"Thế nào lại nhanh như vậy, không phải em cùng Lưu Tuyền đi shopping sao?" Lục Sâm ngẩng đầu lên nói, sắc mặt không có giống như vừa nãy, mặt anh toát lên sự vui vẻ và thoải mái, anh vẫy tay với Tiểu Thất, "anh còn tưởng em tối mới về."
"Em không phải là do nhớ anh sao!"
Tiểu Thất vui vẻ chạy đến bên Lục Sâm, hai tay vươn ra, Lục Sâm ném tài liệu lên bàn, nắm chặt lấy tay cô như muốn truyền hơi ấm.
"Tay em làm sao lạnh vậy?"
"Ha ha, em vừa ăn kem xong!"
Lúc Sâm nhíu mày, "con gái thì ăn ít mấy loại như vậy thôi, lạnh quá sẽ làm đau dạ dày đó, bây giờ trời cũng lạnh rồi, lần sau không cho phép em ăn nữa."
"Em biết rồi, em biết rồi!"
Hai người dường như không để ý ai bên cạnh, làm cho Lý Dương đang ngồi một bên, ánh mắt như muốn phát ra lửa!
Anh và Tiểu Thất cũng yêu nhau hai năm!
Cũng chưa bao giờ thấy Tiểu Thất làm nũng như thế!
Chết tiệt!
Sự đố kỵ giống như là rắn độc trong nội tâm của Lý Dương như muốn bộc phát ra ngoài!
Anh ta trước kia vì tiền đồ, sự nghiệp của mình dù có hi sinh bất cứ thứ gì cũng không bao giờ hối hận, nhưng giờ đây hầu như mỗi ngày anh ta đều sống trong sự hối hận, tại sao Tiểu Thất so với những người phụ nữ khác lại không giống nhau, vì lý do gì cô ấy lại có thể dễ dàng quên đi tình yêu của anh?
Trong khi đó anh lại không thế nào quên được!
Còn nữa.... hai người bọn họ coi mình là không khí sao!
Tiểu Thất và Lục Sâm không phải là cố ý coi như không có sự tồn tại của Lý Dương, chỉ là chuyện như thế này hai người vẫn thường xuyên làm rồi thành thói quen thôi, Tiểu Thất vừa ngồi xuống ghế sofa, giật mình nhìn thấy Lý Dương!
Lý Dương?
Anh ta đến đây làm gì!
Không lẽ....
Tiểu Thất giang hay tay đứng trước người Lục Sâm, cẩn thận nhìn Lý Dương, "anh đến đây làm gì? Lý Dương, anh lại muốn làm cái gì! tôi nói cho anh biết, tôi và anh chia tay nhau rồi, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh thêm chuyện gì khác! còn nữa.... sau khi chia tay với anh, tôi mới đến bên Lục Sâm, không có liên quan gì đến Lục Sâm, có chuyện gì anh đến tìm tôi là được rồi!"